Lăng Vi cầm cái chai rồi ngửa đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt cùng với chút đắc ý, trông rất giảo hoạt tinh nghịch.
Tạ Thanh Nghiên yêu ૮ɦếƭ dáng vẻ này của cô rồi, rất muốn đưa tay kéo cô vào trong lòng иgự¢, sau đó xo.a nắn cô từ trên xuống dưới một phen.
Nhưng lúc này vẫn chưa thể động thủ, bởi vì người phụ nữ này rõ ràng đã phát hiện anh đã động tay chân lên đồ trang điểm rồi.
Bây giờ anh nên nghĩ là muốn thẳng thắn hồng được khoan hồng hay là muốn kháng cự sẽ bị nghiêm trị đây.
Tạ Thanh Nghiên tự nhận mình có thể cẩn thận trong bất cứ chuyện gì, vậy rốt cuộc cô nhìn ra manh mối từ đâu?
“Sinh bệnh? Sốt cao? Còn gọi điện thoại than phiền với mẹ, ông chủ Tạ à, kỹ thuật diễn của anh thật tinh vi nha, lại còn giở thủ đoạn trên người bà xã của mình, rất được nha, có còn muốn sống nữa hay không!” Lăng Vi cười lạnh nhìn anh, thuận tiện ném hai cái chai qua chỗ anh.
Tạ Thanh Nghiên vội vàng đón lấy hai cái chai, cười trừ nói: “Là ông xã của ảnh hậu tương lai, anh cũng cần phải có chút bản lĩnh mà.”
Lăng Vi khoanh hay tay trước иgự¢, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó đi trở về mép giường ngồi xuống, trông dáng vẻ vô cùng cao quý lãnh diễm, “Bản lĩnh gì? Bản lĩnh hãm hại lừa gạt sao?”
Tạ Thanh Nghiên đặt hai cái chai lên trên bàn, sau đó bước nhanh tới ngồi xổm xuống trước mặt cô, nếu anh có cái đuôi, chắc chắn lúc này nó đã không ngừng vẫy vẫy, anh giả vờ đáng thương nói: “Bà xã, anh cũng hết cách rồi, chúng ta cách nhau khá xa, em lại không để ý tới anh, anh cảm thấy sợ hãi, cho nên chỉ có thể bày ra hạ sách này, yêu xa thật sự rất không có cảm giác an toàn.”
Không có cảm giác an toàn?? Anh là loại người này sẽ không có cảm giác an toàn sao? Tin anh mới là lạ đó!
Lăng Vi cũng không nói lời vô nghĩa với anh nữa, “Nói đi, chuẩn bị chịu phạt thế nào?”
Từ sau khi hai người ở bên nhau, cô thật đúng là chưa từng trở mặt với anh, lần nào cũng dễ dàng bị anh hi hi ha ha dỗ dành cho qua, mặc kệ là như thế nào, hôm nay nhất định phải cho anh một bài học mới được!
Vừa nghe đến chịu phạt, lông mày của Tạ Thanh Nghiên không nhăn một cái, hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh sớm đã hiểu rõ tính tình của Lăng Vi ở trong lòng bàn tay, cô căn bản sẽ không thật sự tức giận với anh, nói là trừng phạt thì cũng chỉ là tình thú giữa hai vợ chồng mà thôi, làm ầm ĩ một hồi cũng sẽ cho qua.
Phân tích đến đây xong, anh sảng khoái cười nói: “Bảo bối, em muốn phạt anh như thế nào?”
Lăng Vi bắt chéo chân, nhướng mày nói: “Đều nghe theo em? “
Tạ Thanh Nghiên nói: “Đều nghe em, chỉ cần em vui là được.”
Lúc này Lăng Vi mới cong môi cười, duỗi tay sờ sờ cằm anh, ngọt ngào cười nói: “Thật ngoan, chờ ở đây đi.” Nói xong lời này, cô liền đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, kéo ngăn tủ ra, sau đó nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo.
Tạ Thanh Nghiên nhìn một loạt động tác của cô, trong lòng khẽ rơi lộp bộp một chút, nghĩ thầm đây chính là cái hố đã đào sẵn, chỉ chờ anh tới là nhảy vào sao?
Lăng Vi lấy một bộ quần áo mỏng màu hồng nhạt đưa tới cho anh, “Mặc bộ này vào rồi múa cho em xem một đoạn, em sẽ cho qua, thế nào, có phải cảm thấy em rất yêu anh hay không, em cũng không nỡ phạt anh nha!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Chỉ cần nhìn một cái, anh đã biết chắc chắn đây không phải bộ quần áo đứng đắn gì rồi, mặc dù quần áo bị cuốn thành một cục, nhưng dựa vào xúc giác nhạy bén của anh thì chắc chắn đây là một bộ trang phục tình thú, nếu anh không đoán sai, bộ này chính là được lấy ra từ trong đống đồ anh gửi tới.
Xem ra ở đây không chỉ có có hố chờ anh nhảy xuống, mà đây còn là cái hố do anh tự đào nữa.
Nhưng bộ váy có ren mỏng manh màu hồng nhạt mộng mơ này nhìn thế nào cũng không giống thứ đàn ông có thể mặc, vậy mà cô còn muốn anh mặc vào để nhảy múa, cô có nhìn nổi không đây?? Từ khi bà xã đại nhân lại nuôi ra sở thích quái dị như vậy?
Tạ Thanh Nghiên duỗi tay cầm lấy chiếc váy giơ lên thì phát hiện anh lại có thể nhìn xuyên qua nó, sau đó anh còn rõ ràng nhìn thấy nụ cười đầy âm mưu trên mặt Lăng Vi nữa, trong lòng chỉ có thể cảm khái, bộ đồ này quá mỏng rồi.
Sau đó anh lại tự nhiên tưởng tượng đến bộ dáng của Lăng Vi khi mặc bộ đồ này lắc ௱ôЛƓ đi đến trước mặt anh, ặc…… muốn chảy máu mũi.
“Bảo bối, cái này anh mua cho em, là kích cỡ của em, anh có muốn mặc cũng mặc không vừa nha!” Tạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ quơ quơ chiếc váy trên tay, còn cố gắng giả vờ ra thành bộ dáng rất phối hợp nữa.
“Yên tâm đi, em đã nhờ A Tuệ sửa lại lớn hơn rồi, anh nhất định sẽ mặc vừa.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Người phụ nữ này thật sự đã học hư rồi! Vậy mà lại dám mang trang phục gợi cảm đi sửa? Thật là có tiền đồ!
“Thật sự muốn anh mặc sao? Em không sợ cay mắt?” Tạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ thở dài, bà xã đã bị mình cưng chiều thành như vậy, bây giờ có quỳ cũng phải tiếp tục cưng chiều thôi.
Lăng Vi xoa xoa tay, cười nói: “Anh đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ không cay mắt, đại lão gia mặc đồ nữ, rất đáng yêu!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Đại lão gia mặc đồ nữ, cũng phải khen cô đã bỏ công nghĩ ra nha!
Được rồi, mất mặt trước mặt bà xã của mình một lần cũng không có gì, dù sao da mặt của anh cũng đủ dày, nếu lát nữa biểu hiện tốt một chút, nói không chừng còn có thể ôm bà xã lăn giường một hồi.
Nghĩ như vậy, động tác ૮ởเ φµầɳ áo của Tạ Thanh Nghiên lập tức trở nên vô cùng nhanh nhẹn.
Lăng Vi ở bên cạnh chờ mong nói: “Độ ấm có đủ không? Không đủ em sẽ chỉnh điều hòa cho cao lên một chút.”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên đã hoàn toàn trút được gánh nặng, quay đầu lại nháy mắt với cô một cái, “Bảo bối, anh bảo đảm lát nữa sẽ khiến cho cả người em đều nóng lên!”
Lăng Vi:……
Tình huống phát triển thế này rất không đúng nha, cô đang muốn nhìn bộ dáng xấu hổ khó xử của anh, chứ không phải muốn nhìn bộ dáng phó.ng đãng của anh!
Vì thế cô nhịn không được quát lớn: “Đứng đắn một chút cho em!”
Tạ Thanh Nghiên cười ha ha, “Vậy thì em quá làm khó người khác rồi, em muốn anh mặc trang phục không đứng đắn lại kêu anh phải đứng đắn một chút, như vậy làm sao còn chơi được nữa?”
“Đây là trừng phạt!” Lăng Vi nhướng mày, kiêu ngạo nói.
“Được được được, anh sẽ đứng đắn mặc trang phục tình thú vào nhảy múa cho em xem, nhưng em phải đồng ý với anh, sau khi trừng phạt xong thì không được giận dỗi anh nữa đó.” Là một thương nhân khôn khéo, mặc kệ đang rơi vào lúc nguy cấp đến cỡ nào, ông chủ Tạ cũng đều sẽ không quên tranh thủ chỗ tốt cho mình.
Lăng Vi nói: “Cái này có thể suy xét.”
“Vậy em cứ chờ thưởng thức một màn biểu diễn xuất sắc đi!” Khóe môi của Tạ Thanh Nghiên cong lên, cười đến mức mặt mày tà ác.
Lăng Vi:……
Mặc dù là trừng phạt, nhưng vì sao cô lại không hề cảm nhận được một chút cảm giác thành tựu nào hết vậy??
Lúc sau cô lại thấy Tạ Thanh Nghiên vô cùng nhanh nhẹn ϲởí áօ trên ra, sau đó khom lưng cởi luôn cái quần thể dục rộng thùng thình kèm theo cả qu.ần lót xuống.
Lăng Vi:……
Mắt thấy anh đã sắp cởi hết ra, Lăng Vi liền vội vàng ngăn cản, “Chậm đã, sao anh lại cởi luôn q.uần lót vậy??”
Tạ Thanh Nghiên làm như đương nhiên, nói: “Mỗi lần em muốn mặc mấy bộ đồ này, không phải bên trong đều không mặc gì hết sao?”
Lăng Vi bị nghẹn lời một chút, sau đó lại cảm thấy anh nói cũng rất có lý, trước đó khi chơi trò tình thú với anh, anh đúng là chỉ cho cô mặc váy ở bên ngoài, bên trong không được mặc gì cả, mỗi khi nhớ lại tình huống đó, cô đều cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng nếu bây giờ anh không mặc gì ở bên trong, cô lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái nha!
Lăng Vi chỉ vào cái qu.ần lót đã bị anh cởi ra, nói: “Anh mau kéo quầ.n lót lên lại đi!”
Ba Tạ ủy khuất: “Nhưng như vậy sẽ không có tình thú!”
Lăng Vi nói: “Lát nữa anh còn phải nhảy múa, anh không mặc qu.ần lót, cái thứ kia sẽ vung qua vung lại, cái đó mới là cay mắt!!!”
Tạ Thanh Nghiên chớp chớp mắt nhìn cô: “Anh cho rằng em sẽ thích.”
Ai muốn nhìn cái cây đó của anh vung lung tung chứ??!!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lăng Vi, Tạ Thanh Nghiên cuối cùng cũng mặc lại qu.ần lót, sau đó cầm chiếc váy có ren màu hồng nhạt kia tròng vào, không thể không nói tay nghề của A Tuệ thật sự rất chuẩn, mở phần eo ra, sau đó dùng kim chỉ xâu lại, giống như cột dây giày vậy, chỉ cần không căng quá chặt thì hai bên sườn lõa lồ như thế thật sự rất gợi cảm, thật sự rất mát mẻ.
Sau khi Tạ Thanh Nghiên mặc vào xong còn thật ẻo lả xoay một vòng trước mặt Lăng Vi, “Đẹp không?”
Lăng Vi:……
Đây còn trừng phạt sao?? Rõ ràng trông anh cực kỳ hưởng thụ!!!
Vì muốn tăng thêm mức độ “Trừng phạt”, Lăng Vi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không phải anh rất biết cách trang điểm sao? Mặc bộ váy này vào rồi, ít nhất cũng phải trang điểm một chút chứ, kẻ mắt thoa son gì đó cũng được.”
Tạ Thanh Nghiên thiếu chút nữa đã quỳ xuống, “Bà xã, xin hãy buông tha!”
Lúc này Lăng Vi mới tìm về cảm giác k.ích thích như trong dự tính, cô cười nói: “Khi anh giả bệnh, không phải đã trang điểm rất giống đó sao? Tự nhiên đến mức em cũng nhìn không ra luôn!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Suy nghĩ một hồi, anh lại hào phóng giao mặt mình cho cô, nói: “Vậy em giúp anh trang điểm đi, vẽ thành bộ dáng em thích đó.”
Hai mắt của Lăng Vi sáng lên, cô lập tức xoa tay nhanh chân đi lấy hộp trang điểm lại, “Yên tâm đi, em nhất định sẽ biến anh thành người đẹp!”
Tạ Thanh Nghiên rũ mắt xuống, nghĩ thầm một người đàn ông trang điểm thành người đẹp cũng không dễ nhìn lắm đâu! Thôi, cô vui là được.
Tạ Thanh Nghiên vừa xây dựng tâm lý vừa tùy ý để Lăng Vi tô tô vẽ vẽ lên trên mặt anh.
“Anh thích vẽ mắt màu gì?” Cô mở hộp phấn mắt ra, hỏi anh.
Tạ Thanh Nghiên cũng không nhìn tới đã nói: “Màu trong suốt đi.”
Lăng Vi nói: “Không có màu này đâu, vậy màu lam đi nha!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Chờ sau khi vẽ mắt xong, cô lại hỏi: “Muốn màu son nào?”
Tạ Thanh Nghiên cũng không nâng mắt lên đã nói: “Chọn màu đỏ nhất đi!”
Lăng Vi:……
Chờ sau khi thoa son cho anh rồi, Lăng Vi nhịn không được hỏi: “Vì sao lại chọn màu này?”
Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười quyến rũ: “Đợi lát nữa trừng phạt xong rồi, muốn dùng màu son này hôn lên khắp người em một lượt.”
Lăng Vi:……
Rốt cuộc ai đang trừng phạt ai đây??
Trang điểm giúp anh xong, Lăng Vi yên lặng thưởng thức kiệt tác của mình một hồi, sau đó: “Phụt ~”
Tạ Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía cái gương ở bên cạnh, nhìn xong lại có chút không nỡ nhìn thẳng, nhưng vẫn che giấu lương tâm nói: “Thật xinh đẹp, không phải sao.”
Nhìn anh nghiêm túc khoe khoang mình xinh đẹp, Lăng Vi rốt cuộc nhịn không được, ngã vào vai anh cười không ngừng, “Phụt ~ ha ha ha ha…… thực sự trông rất tuyệt!”
Tạ Thanh Nghiên ghét bỏ nói: “Cẩn thận đừng làm hỏng trang điểm của anh.”
“Ha ha ha ha ha……” Lăng Vi càng không thể kiềm chế, thật sự mắc cười muốn ૮ɦếƭ!
Tạ Thanh Nghiên đỡ bà xã đã cười đến lăn ra dậy, sau đó cầm lấy di động click mở âm nhạc ra, “Bây giờ, hãy thưởng thức màn trình diễn độc quyền của ba Tạ —— múa se.xy!”
Lăng Vi cười đến chảy nước mắt, cuối cùng cũng lau mặt, gian nan thu hồi tiếng cười, rồi lại cầm lấy di động chụp cho đại lão gia mặc đồ nữ một tấm để giữ làm kỷ niệm, lúc sau mới nén cười thưởng thức màn múa s.exy của Tạ Thanh Nghiên, đáng tiếc tạo hình của anh thật sự quá mức bắt mắt, mặc dù Tạ Thanh Nghiên nhảy không tệ, nhưng nhìn như vậy, cô vẫn cảm thấy cực kỳ khôi hài.
Tạ Thanh Nghiên nhảy không được bao lâu thì đã kéo Lăng Vi lên nhảy cùng, cứ như thế, hai người cùng ôm nhau nhảy múa dưới nền nhạc gợi cảm.
Cảnh tượng hai vợ chồng dựa theo điệu nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, hẳn phải vô cùng lãng mạn mới đúng, nhưng hiện thực thì lại không……
Tạ Thanh Nghiên mở miệng nói: “Bà xã, có cảm thấy mình giống như đang nhảy múa với một người phụ nữ hay không? Có giống bách hợp hay không?”
Lăng Vi trợn trắng mắt, “Em không thích người phụ nữ cao lớn.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Từ khi Lăng Vi rời giường thì vẫn luôn náo loạn với Tạ Thanh Nghiên, vì vậy mặt cũng chưa rửa, sau khi cảm xúc bình tĩnh trở lại mới cảm thấy mót, vì thế liền vội vàng ném Tạ Thanh Nghiên qua một bên chạy vào WC, một phen lãng mạn của Tạ Thanh Nghiên cứ thế thất bại, bất đắc dĩ đi đến đứng trước cái gương to, bày ra các tạo hình õng ẹo thưởng thức bề ngoài của mình, sau cùng lại thật sự cảm thấy mình ở hình tượng nào cũng đều thích hợp.
Trong lúc anh đang đứng trước gương bày ra tư thế xinh đẹp thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, nghe như có việc gì đó rất gấp vậy, Tạ Thanh Nghiên nhìn bản thân trong gương, lại nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, sau cùng chỉ có thể khoác áo ngủ vào rồi đi ra mở cửa.
Người gõ cửa chính là bé Tạ, nhóc đang ngửa đầu chờ mở cửa, Tạ Thanh Nghiên mới vừa mở cửa ra, bé Tạ đã hưng phấn hô lên: “Ba ba…… Á!!!! Quỷ á!!!” Sau đó quay đầu bỏ chạy.
Tạ Thanh Nghiên vẫn chưa kịp mở miệng :……
Dám nói cha nhóc là quỷ, tên nhóc thối này thật đáng đánh đòn!
Tạ Thanh Nghiên căm giận xoay người đóng cửa lại, lúc quay đầu lại thì thấy Lăng Vi đang cười nghiêng ngã dựa vào cửa phòng tắm.
Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười nguy hiểm, bước nhanh tới bế cô lên, sau đó ném lên trên giường, “Bảo bối, anh biểu diễn xong rồi, bây giờ đến phiên em, phải biểu hiện cho tốt đó.”
Lăng Vi lăn vài vòng ở trên giường rồi nói: “Em mới không làm với quỷ! Ha ha ha……”
Vào giữa trưa lúc xuống lầu ăn cơm, người trong nhà đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tạ Thanh Nghiên, còn Lăng Vi ngồi ở bên cạnh anh thì khổ sở nhịn cười.
Mẹ Tạ nói: “Vừa rồi bảo bảo nói nó nhìn thấy quỷ.”
Tạ Thanh Nghiên bình tĩnh vừa ăn cơm vừa nói: “Ban ngày ban mặt quỷ ở đâu ra.”
Mẹ Tạ gật đầu, “Mẹ đã nói rồi mà, lúc trước vẫn ở bình thường, sao gần đây lại gặp quỷ được.”
Bé Tạ suy nghĩ một hồi rồi quay đầu qua nói với bà nội: “Đó là một bà cô rất xấu xí!”
Bà cô rất xấu xí?
“Phụt~~” Lăng Vi nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được, trực tiếp cúi mặt xuống bàn bật cười thành tiếng.
Tạ Thanh Nghiên sợ cô bị sặc, còn kiên nhẫn vỗ vỗ lưng giúp cô, sau đó quay đầu lại nói với mọi người đang mang lòng hiếu kỳ: “Cũng không có gì, chỉ là con giả phụ nữ dỗ dành Tiểu Vi mà thôi.”
Mọi người:……
Thật sự thừa nhận rất hào phóng nha!
Sau đó, bữa trưa diễn ra trong một bầu không khí kỳ lạ và kết thúc một cách vui vẻ.
Mặc dù Tạ Thanh Nghiên thừa dịp hai ngày cuối tuần chạy tới ở cùng người nhà, nhưng Lăng Vi lại chỉ có thể ở cùng anh một ngày, sáng sớm ngày hôm sau đã phải đến đoàn phim trình diện sớm, bởi vì trang điểm theo thời cổ đại phải mất hai ba tiếng đồng hồ, cho nên không đi sớm một chút không được.
Hai ngày nay mẹ Tạ đều không có cảnh diễn, nhưng cho dù bà không diễn thì cũng sẽ thường xuyên chạy tới phim trường, từ sau lần được đạo diễn Quách chỉ điểm, bây giờ mỗi lần mẹ Tạ đến phim trường, chỉ cần đạo diễn Quách có thời gian, thì bà đều sẽ đi qua nhờ ông ấy dạy dỗ, bởi vì những thứ ông ấy giảng qua, bà cụ cảm thấy rất dễ hiểu.
Thời tiết hôm nay rất tốt, khi Lăng Vi ra cửa, Tạ Thanh Nghiên cũng mang theo bé Tạ đi cùng, anh muốn đến phim trường đi dạo, dù sao cũng là ông chủ lớn của bộ phim này.
Bảo bảo cũng thường xuyên đến phim trường, diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn phim đều vô cùng thích nhóc, mới ban đầu có người sẽ nghi hoặc vì sao bảo bảo lại gọi Lăng Vi là mẹ, nhưng ở chung lâu rồi cũng biết là chuyện gì xảy ra, hơn nữa nhìn cách hai người bọn họ ở chung, ai cũng cảm thấy một đôi không phải mẹ con ruột này còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột.
Bởi vì Tạ Thanh Nghiên xuất hiện, nhân viên chủ quản của đoàn phim đều bỏ công việc của mình xuống mà tổ chức thành đoàn thể chiêu đãi vị cha nuôi kim chủ này, Quách Khải cũng coi như quen biết anh, lần trước ở đoàn phim Cung Tường Liễu, Tạ Thanh Nghiên còn có tâm trạng trao đổi cái nhìn về sự nghiệp điện ảnh với ông ấy, Quách Khải cũng có ấn tượng rất sâu với anh.
“Cám ơn đạo diễn Quách đã chiếu cố mẹ tôi, mặc dù bà ấy nhiệt tình yêu thích đóng phim, nhưng kỳ thật lại hoàn toàn không có chút cơ sở diễn xuất nào.” Mặc dù ở nhà rất hay làm ầm ĩ, nhưng khi Tạ tổng tài ở trước mặt người ngoài, anh vẫn luôn duy trì hình tượng tổng tài bá đạo.
Lăng Vi nhìn bộ dáng đĩnh đạc của anh khi nói chuyện với đạo diễn Quách thì không khỏi nhớ tới tình cảnh khi còn ở trong đoàn phim Cung Tường Liễu, khi đó hai người bọn họ vẫn còn là quan hệ tình nhân giả, nhưng anh vẫn nhiệt tình giải vây giúp cô, còn giúp cô thu thập Triệu Như Ý, mặc dù việc này đã đi qua mấy tháng, nhưng bây giờ nhớ lại, cô vẫn rất cảm động.
Quách Khải nghe anh nhắc tới việc này thì biểu cảm có chút kỳ lạ, chính ông ấy cũng có ấn tượng rất tốt về mẹ Tạ, bà cụ là người lạc quan rộng rãi, càng quan trọng hơn là mặc dù đã lớn tuổi, nhưng lại vô cùng ham học hỏi, mà khi học được còn sẽ nhớ ngay, cực kỳ thông minh, rất nhiều người trẻ tuổi trong đoàn phim đều không bằng bà.
Nhưng bởi vì bà cụ tìm ông ấy quá thường xuyên, cho nên hai ngày nay đoàn phim đều đang lén lút nói bà Tạ coi trọng ông ấy, vì thế mới tìm cách gặp ông ấy để nhờ chỉ dạy.
Mấy chuyện này cũng không thể tìm thấy ngọn nguồn trong giây lát, càng không thể lắp kín miệng của quần chúng, điều duy nhất có thể ngăn chặn lời đồn, cũng chính là hai người cố gắng giữ khoảng cách.
Nghĩ đến đây, Quách Khải uyển chuyển nói với Tạ Thanh Nghiên: “Tôi cảm thấy Lăng Vi cũng biết chỉ dạy, về sau phu nhân cứ đi theo Lăng Vi học là được rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nhìn ánh mắt né tránh của ông ấy thì biết trong chuyện này nhất định có gì đó, nhưng lúc này người nhiều, anh cũng không thể trực tiếp hỏi ở trước mặt mọi người, vì thế gật đầu nói: “Đạo diễn Quách là một người bận rộn, đúng là không nên thường xuyên quấy rầy.”
Nhưng bà cụ đi theo nghe lén bọn họ nói chuyện phiếm ở bên cạnh lại có ý kiến, “Mẹ quấy rầy ông ấy khi nào? Mẹ đều là nhân lúc đạo diễn Quách nhàn rỗi mới tới tìm ông ấy, mẹ cảm thấy lần nào ông ấy nói cũng khá dễ hiểu, thầy giáo như ông ấy thật sự rất không tệ.”
Mọi người:……
Quách Khải:……
Chị à, chị còn chê việc này chưa đủ kỳ cục hay sao? Còn ở trước mặt mọi người thừa nhận ông ấy rất không tồi! Lúc này thật sự không biết đã bị đồn thành cái dạng gì rồi.
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, anh đoán đây chắc là chỗ khó xử của Quách Khải, ở bên này không dễ nói rõ, vì vậy anh liền quay đầu lại nói với mẹ Tạ: “Mẹ thường xuyên thỉnh giáo vấn đề với đạo diễn Quách, có phải chúng ta nên làm chủ mời ông ấy ăn bữa cơm hay không?” Ý anh là muốn mọi người ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng.
Mẹ Tạ nghe xong vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, đạo diễn Quách à, đêm nay có rảnh đến nhà tôi ăn cơm không?”
đạo diễn Quách lại sợ tới mức liên tục xua tay: “Không cần không cần, đêm nay còn có cảnh phải quay, không thể rời đi.”
Lời đồn đãi đều đã truyền ra, ông ấy còn đến nhà bọn họ ăn cơm thì thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mẹ Tạ có chút thất vọng nói: “À, vậy lần sau đi.”
Lúc sau, Lăng Vi đi hoá trang, những người khác phải làm việc, vì vậy Tạ Thanh Nghiên mang mẹ Tạ không có suất diễn đi dạo ở phim trường, sau đó ᴆụng phải Lý Ý đang gấp gáp từ bên ngoài vào, Tạ Thanh Nghiên tìm một nơi an tĩnh nói chuyện riêng với Lý Ý.
Anh châm điếu thuốc, sau khi hút hai hơi mới hỏi cô ấy: “Hai ngày nay có phải trong đoàn phim có lời đồn đãi gì hay không?”
Lý Ý kinh ngạc nhìn anh, “Lúc nãy cậu mới vừa đến thăm ban đoàn phim thôi, sao lại biết có lời đồn đãi? Lăng Vi chắc vẫn còn chưa biết đâu.”
Tạ Thanh Nghiên cười lạnh, “Chị nói đi, có hay không?”
Lý Ý lập tức gật đầu nói “Có.”
Ở trước mặt Tạ Thanh Nghiên, cô ấy luôn thẳng thắn, bởi vì cô ấy cảm thấy, mặc dù Tạ Thanh Nghiên còn trẻ tuổi nhưng lại có cặp mắt hỏa nhãn kim tinh, nếu ai làm bộ làm tịch, có điều lừa gạt ở trước mặt anh, thì đều sẽ bị anh dễ dàng nhìn thấu.
Lý Ý thở dài, đi theo làm việc cho một người như vậy thì nhất định phải thành thật.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay, nheo mắt, hỏi cô: “Về Tiểu Vi?”
Lý Ý lắc đầu, nói: “Là về bà Tạ.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Lý Ý tiếp tục nói: “Cũng chỉ xảy ra vào ngày hôm qua thôi, Lăng Vi và bà Tạ không ở trong khách sạn của đoàn phim, cho nên không nghe được tin đồn cũng rất bình thường, mọi người đang đồn cả ngày bà cụ tìm đạo diễn Quách, có thể là do có ý với đạo diễn Quách đó!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Chuyện gì đây?? Tuổi tác tầm này còn truyền ra tai tiếng? Người trong giới giải trí đều nên đổi nghề đi viết tiểu thuyết ngôn tình đi!
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Nghiên quyết đoán móc ví tiền ra, rồi mở ra trước mặt Lý Ý.
Lý Ý:……
Sau đó không cẩn thận liền nhìn thấy nội dung bên trong ví tiền của đại lão gia, Lý Ý tỏ vẻ cô ấy rất sợ hãi, ông chủ Tạ đang định một lời không hợp thì muốn lấy tiền đuổi cô ấy đi sao?
Cuối cùng cô lại nhìn thấy ông chủ móc một bức ảnh chụp từ ngăn ví tiền ra, đó là một bức ảnh chụp gia đình.
Sau đó lại nghe anh nói: “Nhìn thử ông cụ nhà tôi đi, sau đó so sánh với đạo diễn Quách, chị cảm thấy mẹ tôi có thể coi trọng ông ấy sao?”
Ảnh chụp là chân dung của gia đình năm người, ba đứa nhỏ vẫn còn đang là học sinh giai đoạn, có chút ngây ngô, bà Tạ trong ảnh chụp cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ là trẻ trung hơn một chút, mà người đàn ông bên cạnh bà thì lại là mày kiếm mắt sắc, khí thế bức người, đẹp trai đến hiên ngang đường hoàng, trông ông có có vài phần tương tự với Tạ Thanh Nghiên, nhưng cô ấy cảm thấy ông còn đẹp trai hơn Tạ Thanh Nghiên một chút.
“Ông Tạ trông rất tuấn tú.” Lý Ý ngơ ngác khen một câu.
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy mỹ mãn thu hồi ảnh chụp, nói: “Lời đồn như vậy đúng là lời nói vô căn cứ, chị điều tra cẩn thận cho tôi, trong một nơi tập thể như đoàn phim lại xuất hiện người giỏi khua môi múa mép thì hậu hoạn rất khôn lường.”
“Đúng vậy ông chủ, tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ, việc này có nên nói với Lăng Vi một tiếng không?”
“Ừ, nói rõ với cô ấy một chút cũng được, để tôi tự mình đi nói.”
Hai người thương lượng xong, Lý Ý liền vội vàng đi làm việc, còn Tạ Thanh Nghiên thì xoay người đi tìm mẹ Tạ và nhóc con, chỉ là mới đó mà đã không thấy hai người chạy đi đâu, phim trường lớn như vậy, muốn tìm cũng rất phiền toái, suy nghĩ một hồi, Tạ Thanh Nghiên móc di động ra gọi điện thoại cho mẹ Tạ, nhưng chuông vang nửa ngày, đối phương cũng không bắt máy, Tạ Thanh Nghiên không khỏi có chút nghi hoặc, vì thế xoay người chạy ra ngoài đường.
Có thể là do đi quá vội vàng, cho nên anh không cẩn thận đã ᴆụng vào một người đi đường, sau đó đối phương “Ai da” một tiếng, cả người ngồi trên mặt đất, thoạt nhìn hình như là một người phụ nữ yếu đuối.
Tạ Thanh Nghiên không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm người này làm bằng giấy sao? Sao mới chạm nhẹ một cái đã ngã rồi?
“Cô không sao chứ?” Tạ Thanh Nghiên nhìn cô ta từ trên cao xuống.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn anh, “Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Người phụ nữ còn nói thêm: “Anh có thể đỡ tôi đứng dậy không? Tôi đứng lên không nổi.”
Tạ Thanh Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, mắt lạnh nhìn đối phương biểu diễn, anh có thể xác định vừa rồi khi ᴆụng trúng người anh cũng không dùng bao nhiêu sức, sẽ không đến mức làm người ta bị thương.
Anh lạnh lùng nói: “Tự cô đứng lên đi.”
Người phụ nữ nói: “Sao anh có thể như vậy chứ, tôi thật sự bị trẹo chân rồi!”
Tạ Thanh Nghiên cười lạnh nói: “Nếu cô cố ý tới ăn vạ, vậy tôi đỡ cô lên sẽ phải táng gia bại sản!”
Người phụ nữ:……
Có phải vị tổng tài này xem tin tức xã hội hơi nhiều rồi không? Anh phải nên đi theo lối cung đấu mới đúng, cái gì mà ăn vạ, là ngẫu nhiên gặp nhau một cách lãng mạn có biết không!
“Sao tôi lại đi ăn vạ chứ?”
“Ăn vạ cũng đâu có thống nhất với diện mạo.”
Người phụ nữ:……
Đang lúc hai người một người đứng một người ngồi ở trên mặt đất giằng co không ngừng thì điện thoại của Tạ Thanh Nghiên lại vang lên, là Lăng Vi gọi tới, “Anh đang ở đâu? Mẹ nói xoay người lại là không thấy anh đâu rồi.”
Tạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ, anh mới là người xoay lại đã không thấy hai người bọn họ đâu có được không?!
“Anh ở bên hành lang của vườn hoa.” Anh nói tiếp, “Anh không tìm được đường, em kêu Trần Tiểu Nhược hoặc Lý Ý tới đây một lát đi.”
Kết quả anh vẫn chưa nói xong thì Lăng Vi đã xuất hiện ở đầu bên kia của vừa hoa rồi, lúc này cô đang mặc đồ diễn hoa lệ, cầm di động nói: “Em nhìn thấy anh rồi.”
Nhưng mà chờ đến khi Lăng Vi tới gần thì hai mắt lập tức trừng lớn, “Sao lại là cô?”
Người phụ nữ:…….