Đánh cược
- Cậu để Bảo Phương đi như vậy à – Jay nhìn Lăng Phong có chút lo lắng hỏi.
- Không còn cách nào khác – Lăng Phong có chút bất đắc dĩ đáp.
- Nhưng mà….hay là báo với bên đó hủy vụ giao dịch lần này đi – Jay lưỡng lự nói.
- Cậu còn không hiểu bên đó hay sao? Hủy giao dịch lần này, từ nay về sao chúng ta sẽ không được yên thân. Hơn hết là lão Kiến Quốc sẽ lập tức nhảy vào. Vào lúc đó, con tin như Bảo Nam và Thục Quyên đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, lập tức sẽ bị hắn thủ tiêu ngay – Lăng Phong siết chặt tay, không chớp mắt, lái xe đi thẳng.
Ngay khi người của cậu báo tin rằng hai mục tiêu theo dõi đã di chuyển , Bảo Phương quyết định đi theo đến đó. Lăng Phong cũng đi cùng. Nhưng sau đó, cậu nhận được tin báo, cần phải tiến hành giao dịch gấp. Cậu biết chắc, ông Kiến Quốc đã làm cho cuộc giao dịch này xảy ra nhanh chóng hơn vào đúng thời điểm này để buộc cậu phải lựa chọn. Hủy giao dịch hay là tiếp tục .
Nếu cậu chọn lựa hủy giao dịch để đi cùng Bảo Phương, hắn ta lập tức hưởng lợi. Nhưng nếu cậu chọn tiếp tục, Bảo Phương sẽ nguy hiểm.
Nhưng từ lúc phát hiện ra điều này, Lăng Phong cảm thấy dường như họ đang rơi vào con đường do Kiến Quốc vẽ ra. Dường như nhất cử nhất động của cậu đều bị hắn ta nắm rõ. Dường như có người thao tác giật dây bên cạnh họ.
Sau cuộc giao dịch này, cậu nhất định sẽ khiến cho Andy phải nói ra nơi giam giữ Bảo Nam và Thục Quyên.
- Có phái người theo sau không? – Cậu nhìn Jay hỏi.
- Có…nhưng dường như gặp trở ngại thì phải. Mãi vẫn chưa lien lạc được với họ - Jay cũng hơi miễn cưỡng đáp, người do cậu phái theo sau bảo vệ Bảo Phương vẫn chưa thấy lien lạc về.
- Tiếp tục cho người đến đó – Lăng Phong lập tức ra lệnh.
- Nhưng cậu đóan, lí do gì mà Andy nhất mực không chịu khai ra chỗ nhốt Bảo Nam. Tại sao cô ấy phải chịu sự khống chế của lão ta – Jay nhíu chặt long mày suy nghĩ.
- Bởi vì em trai của cô ấy đang nằm trong tay của lão ta – Lăng Phong đáp, cậu đã cho người điều tra rõ về Andy, biết rõ hai chị em họ thương yêu nhau vô cùng. Nhưng từ khi Andy tiếp cận cậu thì không hề thấy em trai cô ta xuấ thiện lần nào. Cho nên cậu có thể đoán ra và cứ thế để cô ta bên cạnh mình.
Một mặt, có thể khiến lão Kiến Quốc nắm nhữgn thông tin sai biệt, mặt khác có thể bảo toànt ính mạng cho hai chị em họ.
- Nhưng lỡ như mai cô ta vẫn không khai thật thì sao? – Jau chau chau mày mở cửa xe bước xuống.
Cách một lớp cửa kiến, Lăng Phong nhếch môi cười , nụ cười lạnh rét nói:
- Cô ta sẽ ….
Khi con dao giơ lên cao hướng vào Bảo Phương giáng xuống thì tiếng súng nổ lên từ phía sau lưng của ông Hoàng Danh. Máu từ người ông ta văng lên người cô.
Con dao trên tay ông rơi xuống cấm phập xuống mặt đất, chỉ còn chút xíu nữa thôi là rơi trên người cô. Sắc mặt ông ta tái nhợt quay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Bảo Phương cũng ngóc đầu nhìn người đã nổ phát súng cứu cô.
Phía sau lưng ông Hoàng Danh chính là khẩu súng K365 mà họ đã đánh rơi dưới đất từ lúc nãy. Và người c6a2m khẩu súng đó chính là dì Dung. Nước mắt dì rơi dài trên gương mặt.
Mấy ngày không gặp mà Bảo Phương thấy dì tều tụy đi rất nhiều.
Bàn tay cầm súng của dì run run hạ xuống nhìn người chồng của mình, ánh mắt dì đau đớn hiện rõ. Dì nhì nông Hoàng Danh nói:
- Tại sao? Tại sao? Vẫn còn chưa đủ sao?
Bà luôn cảm thấy dạo gần đây chồng bà có chút kì lạ, cho tới khi Bảo Phương đến và nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ. Bà bắt đầu hoài nghi, hoài nghi chồng của bà.
Và đến khi bà nhìn thấy khẩu K365 có người gửi đến, và ông Hoàng Danh hốt hoảng chạy đi thì bà quyết tâm theo dõi để tìm hiểu, trước khi đi, bà đã gọi điện cho ông văn Lâm, bà muốn nhờ ông giúp bà điều tra chồng mình, bà không muốn ông trở thành kẻ phạm pháp. Bà theo ông Hoàng Danh đến đây, khi thấy khẩu k365 ông Hoàng Danh chôn giấu, bà đã hiểu ra toàn bộ vấn đề. Bà biết cái ૮ɦếƭ của ba Bảo Phương là do chồng mình gây ra. Hóa ra chồng bà không chỉ là người phạm tội, mà là người phạm tội rất nặng.
Bà quyết định lên tiếng chất vấn ông ta. Ông nhìn bà đau buồn sợ hãi, cầu xin bà nghĩ đến tình cảm vợ chồng mà bỏ qua cho ông. Nhưng tất cả đã quá muộn, bà đã báo ông văn Lâm biết.
Ông Hoàng Danh nghe vậy, lợi dụng lúc bà sơ ý mà đánh ngất bà và tạo ra cái bẫy hại ông Văn Lâm.
Khi nghe tiếng súng, bà đã tỉnh dậy, tay chân bà bị ông trói chặt, bà đã cố sức cứa sợi dây ra, đền nỗi cổ tay bà chảy máu bà cũng mặc kệ. Khi bà chạy đến, chứng kiến ông văn Lâm nằm trong vòng tay Trí Lâm lạnh ngắt. Bảo Phương thì đuổi theo ông Hoàng Danh.
Bà cảm thấy đất trời như đảo lộn. Bà biết tội ác của chồng bà không đáng để tha thứ.
Bà chạy đuổi theo, đến đây nhìn thấy trên tay ông là con dao chuẩn bị đâm vào Bảo Phương. Bà không kịp suy nghĩ chút gì, nhặt cây súng k365 dưới chân mình lên, và bắn.
Ông Hoàng Danh nhìn vợ nói một câu:
- Xin lỗi.
Sau đó ông ngã gục xuống bên cạnh Bảo Phương. Bảo Phương từ từ đứng dậy trong lúc dì Dung bước về phía họ.
Cô nhìn dì Dung, gọi khẽ:
- Cô.
- Đi đi, chú Lâm của cháu đã… - Dì mệt mỏi nói không ra lời.
Bảo Phương nghe xong sững người, cô vội vượt qua dì Dung chạy đi, nhưng vừa chạy được một đoạn cô đã nghe tiếng súng. Giật mình quay lại, cô nhìn thấy dì Dung gục ngã xuống bên xác chồng mình.
- Dì – Bảo Phương hét lên trong đau đớn.