Khoảng cách tình yêu - Chương 78

Tác giả: Granty

Một loạt những viên chức cấp cao đều bị ám sát hụt, những đường đạn đều bay sượt qua vai của họ, khiến họ bị thương nhẹ. Điều này đã làm rộ lên ầm ĩ khắp các mặt báo và truyền hình. Người dân cũng trở nên hoang mang vì từ trước đến giờ Việt Nam chưa hế xảy ra tình trạng này.

Nội bộ ngành bỗng trở nên hỗn loạn bởi sức ép từ nhiều phía đòi hỏi tìm cho ra nguyên nhân. Sức ép từ các cấp chỉ huy đưa xuống, từ báo chí, từ dư luận . Mọi người lại vất vả lao vào công cuộc điều tra.

Vì những nạn nhân đều toàn quan chức cấp cao của nhà nước , và những cuộc ám sát dường như chỉ nhằm mục đích đe dọa. Mọi nghi ngại càng gia tăng, nhất là đang trong tình hình thế giới căng thẳng có thể nổ ra chiến tranh bất cứ lúc nào? Và hành động lần này có thể xem là sự khiêu khích của các phần tử khủng bố đối với Việt Nam.


Sau khi định được vị trí của người bắn trong cuộc ám sát bất thành vừa xảy ra, Bảo Phương cùng mọi người đi đến đó truy tìm dấu vết. 

Trên mái nhà cũ đối diện đã bị bỏ hoang từ lâu, mọc đầy rêu xanh bám trên tường. Bảo Phương vô tình nhìn trên đám rêu xanh ấy một dấu vết bị in lại trên rêu. Dù dấu vết đó không rõ rang cho lắm, nhưng Bảo Phương cũng nhận ra được dấu vết quen thuộc đó. Cả người cô bị trấn động mạnh, hô hấp trở nên rối loạn, tim đập mạnh, sắc mặt tái xanh.

- Em không sao chứ? – Trí Lâm lo lắng nhìn cô hỏi, mấy ngày nay họ đều bận rộn với các vụ án này nên gần như thức trắng.

- Em không sao – Bảo Phương vội vã lắc đầu.

- Có chuyện này, anh muốn nói với em – Trí Lâm nói nhỏ bên tai cô.

Bảo Phương liền đi theo Trí Lâm đến một góc vắng, Trí Lâm cẩn thận ngóc xung quanh không có người thì mới thì thầm nói:

- Em có để ý không? Nhưng người bị hại đều là những người có tên trong danh sách đó.

Bảo Phương giật mình hoảng hốt khi nghe Trí Lâm nói ra phát hiện của cậu, cô lập tức điểm lại từng cái tên một, quả nhiên đều là những cái tên có trong danh sách truy lùng của cô.

Vì lí do gì? Là sự trùng hợp hay là âm mưu? Vậy thì ai là người đã thực hiện? Không lẽ là ….

- Bảo Phương …. – Trí Lâm hơ hơ tay trước mặt cô khi thấy cô ngây người mất hồn.

- Anh, ngoài em ra, anh có tiết lộ bản danh sách đó cho ai nữa hay không?

- Không. Em cũng biết, bản danh sách này không phải ai cũng có thể tiếp cận được. Nếu tiết lộ lung tung sẽ bị kỷ luật nặng, làm sao anh dám tiết lộ chứ - Trí Lâm vội lắc đầu – Có phải em nghi ngờ gì hay không?

- Em chỉ hỏi vậy thôi – Cô lắc đầu phủ nhận, trước khi kiểm tra kỹ càng thì dù là trí Lậm cô cũng không thể tiết lộ phát hiện vừa rồi của mình được.

- Sao cũng được, em nhất định phải cẩn thận. Biết đâu em mới chính là mục tiêu thực thụ của hắn ta – trí lâm khẽ nhắc nhở.

Sau khi kiểm tra xong, Bảo Phương bảo Trí Lâm vể trước, còn bản thân đi giải quyết một chyện.

- Thục Quyên, mình muốn nói chuyện với bạn – Cô gọi ngay cho Thục Quyên khi Trí Lâm vừa rời đi.


Đó là một căn nhà vắng vẻ ở khu dánh cho người giàu. Nơi đây được giữ gìn an ninh rất tốt, hầu như chỉ có những người định cư ở đây mới thường xuyên ra vào, bình thường khu này rất yên tĩnh.

Bảo Nam nhận được tin nhắn của Thục Quyên nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn với cậu, cậu liền lập tức tới đây. Chỗ này là nơi hai người thường xuyên hẹn nhau.

Bảo Nam mở cửa bước vào, bên trong vắng vẻ đìu hiu không bóng người. Bảo Nam cảm giác có chút kì lạ, bình thường Thục Quyên đều ngồi trên ghế đợi cậu đến, nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng cô ở đâu cả. Trực giác mach bảo sắp cỏ chuyện không hay xảy ra.

Bảo Nam liền cảnh giác đặt tay bên eo, nơi cậu giấu khẩu súng nhỏ của mình trong thắt lưng, gọi khẽ:
- Thục Quyên…

Đáp lời cậu là tiếng bước chân dồn dập gấp gáp.

Bảo Nam vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay gương mặt với ánh mắt mừng rỡ đầy xúc động của Bảo Phương. Cậu rời tay khỏi cây súng , giang hai tay về phía trước đón lấy đứa em gái thân thương vào torng lòng mình.

Không gì có thể thay thế được tình cảm cậu dành cho đứa em gái duy nhất này.
- Anh! – Bảo Phương ôm chặt Bảo Nam .

Bảo Nam cũng ôm chặt lấy em gái, cậu cũng không muốn chất vấn lí do em gái có mặt ở nơi này. 

Lát sau, Bảo Phương nhìn Bảo Nam khẩn cầu:

- Anh, hãy trở về đi có được không?

- Anh sống rất tốt, đừng lo lắng cho anh – Bảo Nam tưởng cô lo lắng cho cuộc sống của mình gặp nguy hiểm bèn trấn an.

- Em anh sống tốt, vậy tại sao lại trở thành sát thủ như thế, anh có biết nếu bọn họ tìm ra anh, anh nhất định bị tử hình - Bảo Phương liền chất vấn cậu.

Bảo Nam giật mình kinh ngạc, cậu buông Bảo Phương ra nhìn chầm chầm vào cô, nhíu mày nói:

- Sao em biết người đó là anh?

- Vật này – Bảo Phương chìa tay ra trước mặt của Bảo nam một sợi dây truyền

Sợi dây truyền đung đưa trước mặt Bảo Nam rồi dừng hẳn lại. Bảo Nam sầm mặt bất giác đưa tay lên cổ mình chạm nhẹ vào sợi dây truyền trên cổ cậu. Đây là sợi dây truyền mà ba mẹ họ đã tặng cho hai an hem, mỗi ngưỡi giữ một sợi dây. Mặt dây truyền có hình dáng vô cùng đặt biệt.

- Nó vô tình in vào đám rêu trên tường.

Bảo Nam giật mình, không ngờ có lúc cậu thiếu xót đến như vậy.

- Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy chứ? – bảo Phương giận dữ hỏi.

- Anh chỉ là muốn tìm cho ra kẻ Gi*t hại ba chúng ta mà thôi? – Bảo Nam quay người né tránh rồi trầm giọng đáp.

- Nhưng làm như vậy là phạm tội anh có biết không? 

- Không còn cách nào khác! _ Bảo Nam thờ dài, trong ánh mắt cậu ẩn chứa sự bất đắc dĩ – Anh chỉ làm họ bị thương mà thôi.

- Làm sao anh biết những người đó ? Sao anh có được danh sách đó? – Bảo Phương tiếp tục truy hỏi.
- Làm sao anh có cũng được, em đừng quan tâm .

- Anh là người có lý tưởng mà, lý tưởng của anh là giữ gìn trật tự cho đất nước mà, vì sao lại làm như thế chứ. Những người khác đều vô tội cả mà – Cô đau khổ nói.

- Anh biết, có một số người vô tội. Nhưng không còn cách nào khác cả. Nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ rất khó lòng tìm ra kẻ đã bắn ૮ɦếƭ ba chúng ta.

- Nếu như em có thể tìm ra kẻ đó sớm hơn thì sao? Anh hãy trở về đi, hãy giao việc này lại cho em đi. 
Anh có biết anh làm như vậy rất là nguy hiểm hay không? Một khi điều tra ra, anh chắc chắc sẽ bị truy nã, lỡ như anh xảy ra chuyện thì sao.

- Anh biết, cho nên anh cần phải điều tra càng sớm càng tốt, trước khi cảnh sát phát hiện ra anh. Em cứ mặc kệ anh đi.

- Sao em có thể mặc kệ anh được chứ, chúng ta là anh em mà – Cô khóc nức nở - Hãy giao việc điều tra này cho em.

- Không được, kế hoạch này anh đã đi nữa đoạn đường rồi, không thể quay đầu lại được nữa – Bảo Nam kiên quyết nói – Em cứ việc điều tra theo cách của em, còn anh sẽ điều tra theo cách của anh.
Nói xong, Bảo Nam quay người bỏ đi, để lại bảo Phương với tiếng gọi xé lòng.

Không được, dù không muốn. Cô thật lòng không muốn lợi dụng mối quan hệ tình cảm giữa mình với Lăng Phong, không muốn làm tổn thương cậu, nhưng vì Bảo Nam, cô đành làm tổn thương Lăng Phong mà thôi. Cô không thể để anh trai mình tiếp tục sai phạm, tiếp tục sa vào nguy hiểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc