- Mar! Nhìn xem, bộ váy này của em có đẹp không? – Andy xoay người ngắm nhìn bộ quần áo mới trên người mình do Ken thiết kế trước gương, xoay qua xoay lại diều chỉnh góc váy thật tỉ mỉ rồi mới lại nhìn Lăng Phong đang xem tin tức tài chính bằng lap top trên so fa trong phòng một khách sạn.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn ngắm một cái rồi cúi xuống tiếp tục xem tin tức đáp:
- Chẳng phải em bảo anh ta là nhà thiết kế thời trang mà em ưng ý nhất hay sao.
Andy nghe cậu đáp thì giậm chân hờn dỗi trách:
- Anh thật là, người ta là con gái. Chỉ vờ hỏi vậy thôi, người thông minh như anh chẳng lẽ không hiểu ý em muốn hỏi gì hay sao.
Lăng Phong nâng mắt khỏi laptop, kéo tay Andy ngồi xuống cùng mình, môi chạm nhẹ lên chóp mũi cô ta thân mật nói:
- Em thừa biết người mẫu như em, mặc cái gì lại có thể không đẹp sao chứ.
Nghe lời khen ngợi Andy thích thú vô cùng, cô choàng tay ôm lấy Lăng phong khẽ khàng nũng nịu nói:
- Mar, em yêu anh. Thích tất cả thuộc về anh, kể cả cái tên của anh. Tại sao anh không cho em gọi tên anh chứ.
- Vì anh chỉ thích cái tên Mar thôi – Lăng Phong đứng dậy đáp, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, chỉ muốn một người gọi tên thật của mình thôi.
Nét mặt của Andy bỗng xịu xuống, trong lòng có chút buồn bã. Lăng Phong đứng dậy đi đến cái bàn gần giường kéo ra, lôi trong đó một cái hộp gấm màu đỏ hình trái tim quay người trở lại ghế ngồi. Sau đó đưa tay xoay người Andy lại đối diện với mình, khẽ cười mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây truyền rất đẹp.
Cái mặt sợi dây hình giọt nước được cẩn 13 viên kim cương lấp lánh vô cùng đẹp mắt nhưng không gây chói mắt tí nào.
Cậu đeo sợi dây lên cổ Andy trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của cô ta, rồi hôn khẽ lên trán cô khen ngợi:
- Đẹp lắm.
- Hứ…em biết là anh đang dỗ ngọt em thôi – Andy giẫu môi phụng phịu nói nhưng tay mân mê sợi dây truyền trên cổ một lát rồi nói – Mai em sẽ đeo nó đi dự tiệc.
Ngay lúc này, tin tức nhảy ra sự kiện ông Thành Quốc bị ám sát ngày hôm qua và một nữ cảnh sát bị thương trong khi bảo vệ.
- Ấy, để em xem cái tin này cái. Cái cô cảnh sát bị thương đó nhìn quen quen…
Nhưng Lăng Phong đã click chuột vào tắt mất trang wed đi.
- Haiz….Anh thật là….
- Đi thôi…- Lăng Phong đứng dậy cho hai tay vài túi giục Andy – Em muốn ăn gì.
Andy liền vui vẻ đứng dậy khoát tay Lăng Phong đi ra khỏi phòng của khách sạn xuống nhà hàng của khách sạn dùng bữa trưa.
Họ vừa bước xuống thì đã thấy Thục Quyên và Bảo Phương đang ngồi một bàn, Trí Lâm và ông Thành Quốc ngồi một bàn chung với hai vị trợ lí.
Thục Quyên vì sự việc ám sát bất thành tối qua mà lo lắng vô cùng. Tuy ông Thành Quốc có lỗi với mẹ cô khiến mẹ cô bỏ về Việt Nam sinh sống. Nhưng xưa nay, ông vẫn rất mực yêu thương cô, nhất là sau khi biết mình sức khỏe yếu, mất khả năng sinh đẻ được, ông càng yêu thương cô hơn bao giờ hết.
Khi mẹ cô mất ông đã đưa cô theo ra nước ngoài định cư, lần này ông gọi cô trở về Việt Nam cũng là mục đích hướng dẫn cô dần dần quen với công việc, sau này ông sẽ giao tòan bộ sự nghiệp lại cho cô.
Cũng nhờ đi ra nước ngoài như thế, cô mới gặp được Bảo Nam và trải qua những ngày tháng sợ hãi khiến cô dần mạnh mẽ lên. Nếu không qua sự việc hôm qua, cô chưa chắc còn có thể bình thản ngồi ăn như thế này.
Thật may mắn bây giờ có Bảo Phương bên cạnh động viên cô.
Lăng phong bước thẳng đến bên bàn hai cô gái mĩm cười nói:
- Xin chào!
- Hello! Andy cũng vui vẻ chào.
- Xin chào! – Thục Quyên vui vẻ đáp lại.
Bảo Phương vẫn cúi đầu không nhìn lên. Lăng Phong tự nhiên kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô, Andy nhìn hai cô gái nghi hoặc ngồi xuống.
- Em muốn ăn gì? – Lăng Phong quay đầu nhìn Andy hỏi, cử chỉ chiều chuộng vô cùng.
- Anh gọi cho em đi – Andy nũng nịu đáp.
Lăng Phong đón menu từ tay người nhân viên phục vụ rồi gọi cho món Andy, vẻ mặt Andy khá hài lòng khi nghe tên món ăn àm Lăng Phong gọi, một món ăn hợp sợ thích của cô. Sau đó cậu chỉ vào dĩa của Bảo Phương nói:
- Lấy cho tôi phần giống cô này.
Bảo Phương đang ăn thì ngừng lại lườm Lăng Phong một cái rồi, Lăng Phong coi như không có gì bình thản trả lại menu cho nhân viên rồi nhìn Thục Quyên hỏi:
- Không ngờ gặp em ở đây.
- Điều anh không ngờ còn nhiều lắm – Thục Quyên cười cười liếc nhìn Bảo Phương.
- Người đẹp này là bạn gái của anh à – Thục Quyên đưa mắt nhìn Andy cười hỏi.
- Em nghĩ sao – Lăng Phong không trả lời chỉ đưa ra một câu lấp lửng.
- Mar…anh và hai người họ có vẻ thân quá nhỉ - Andy không nén nổi tò mò bèn lên tiếng hỏi.
- Uhm, rất thân – Lăng Phong gật đầu xác nhận nét mặt nhìn Bảo Phương cười cười.
Gương mặt cô có chút mệt mỏi, cô không đáp, mắt nhìn về phía ông Thành Quốc.
- Này…sao trước giờ không nghe anh nói có quen với hai cô gái xinh đẹp này thế - Andy khều khều tay của Lăng Phong .
- Anh ấy không dám nhắc đâu, bởi vì anh ấy từng bị Bảo Phương đánh bại trong đấu võ nên xấu hổ đấy – Thục Quyên cười cười trả lời cái nhìn nghi ngại của Andy. Cô mốn tìm việc gì đó quên đi nỗi ám ảnh của ngày hôm qua.
- Vậy sao – Andy tròn mắt kinh ngạc nhìn Bảo Phương.
- Là thật – Lăng Phong đáp ngắn gọn.
- Có biết vì sao mình thích Mar không? Lúc đó mình đi dạo phố thì bị giật túi xách, cũng may Mar đã chặn tên ςướק lại, mà tên này lại có súng trong người, lúc đó mình sợ ૮ɦếƭ khi*p đi được. Nhưng không ngờ Mar lại có thể rat ay khống chế tên đó mọt cách nhanh chóng lấy lại giúp mình cái túi xách. Sau này mình còn thấy Mar đánh bại rất nhiều đối thủ cao to gấp mấy lần anh ấy, mà lúc đó Mar chỉ là sinh viên thôi. Bây giò thì lại là ông chủ lớn rồi. Nhìn xem, sợi dây truyền này là chính tay Mar lựa chọn để tặng riêng cho mình – Andy vờ như vô tư kể chuyện rồi cố tình khoe món trang sức được Lang Phong tặng để thăm dò Thục Quyên và Bảo Phương, nhưng nhìn sắc mặt của hai ngừi họ đều không thay đổi, Thục Quyên thì chăm chú lắng nghe, còn Bảo Phương vẫn im lặng ngồi ăn mới yên lòng
- Vì nó rất hợp với em – Lăng Phong mĩm cười nhìn Andy đáp rồi hơi nghiêng người xem biểu hiện của Bảo Phương, thấy cô cúi đầu thì khẽ cười.
- Kể mình nghe một chút đi. Chuyện hồi xưa của Mar ấy- Andy đột nhiên gợi ý.
Thục Quyên cũng vui vẻ ngồi kể chuyện, nhưng cô loại bỏ bớt những chuyện giữa lăng phong và Bảo Phương. Xem chừng Andy và Thục Quyên nói chuyện khá ăn ý, họ lại nói sang chuyện thời trang. Bảo Phương thấy Thục Quyên đã bớt buồn nên mới đứng dậy đi vệ sinh.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh tâm trạng sao động của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng vừa bước ra đã thấy Lăng Phong đứng dựa tường ở đó chờ đợi. Cậu mặc một bộ vest màu đen nhìn rất đẹp, có thể thấy là hang cao cấp được làm riêng. Dáng người nho nhã thật khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng.
Biết rõ là Lăng phong cố ý đứng chờ mình, nhưng Bảo Phương vẫn vờ như không biết, đi lướt qua cậu không hề nhìn lấy một giây.
Chưa kịp bước qua đã bị Lăng phong nắm tay kéo giữ lại, như đã lường trước, Bảo Phuong lập tức lớn tiếng nói:
- Buông tay ra đi, anh làm vậy sẽ khiến bạn gái anh không vui đó.
- Là em sợ bạn gái anh không vui, hay là đang giận dỗi với anh vậy – Lăng Phong cười cười nheo nheo mắt nghiêng đầu kề sát mặt nhìn cô.
Bảo Phương có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Lăng Phong tỏa ra phủ trên gương mặt cô, có chút bối rối, cô quay mặt đi né tránh. Lăng Phong cười khùng khục cố tình trêu cô:
- Em đang ghen.
- Tùy anh, muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không rảnh ở đây đùa giỡ với anh – Bảo Phương mìm môi tức giận nhìn cậu nói rồi quay lưng bỏ đi.
Cánh tay mạnh mẽ của cậu đã ôm chầm lấy cô, kéo cô tựa vào lòng cậu, đặt cằm lên đầu cô, không cho cô có cơ hội vùng vẫy:
- Cho anh thêm một chút thời gian. Sau này, những việc em không thích, những việc em ghét, anh tuyệt đối không liên quan đến.
Bảo Phương nghe thấy, bàn tay đang đặt trên lòng иgự¢ cậu nắm chặt lấy chiếc áo khoác màu đen của cậu, đầu hơi ngã vào long cậu, mắt cô nhắm ghiền lại , cô muốn mở miệng hỏi nhưng lại không muốn phá vỡ giây phút này.
Một tiếng hét vang lên khiến cả hai giật mình chạy ra, đập vào mắt họ là cảnh ông Thành Quốc ngã xuống mặt đất, cả người đầy máu. Trí Lâm bên cạnh ông ta một tay cầm súng, một tay đang cố giữ chặt vết thương không cho ra máu nữa. Bên cạnh đó, Thục Quyên đang quỳ rơi đầy nước mắt gương mặt trắng bệch, cô hét toáng gọi:
- Ba ơi!....
- Chiết tiệt – Trí Lâm tức giận văng tục một câu, mắt ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm.
Xung quanh mọi người ai cũng hoảng sợ đứng bật dậy bỏ chạy ra ngoài vì sợ hãi. Bảo Phương nhanh chóng rút cây súng giắt trên thắt lưng chạy vội ra bên ngoài, quyết tìm cho được tên sát thủ.
Lăng Phong cũng lập tức đuổi theo cô, xung quanh đều trỏ nên hỗn độn, để xác định kẻ nào là hung thủ quả thật rất khó. Nhưng từ vị trí ngã xuống của ông Thành Quốc có thể cho thấy, vị trí của tên hung thủ.
Vì có quan sát từ đầu các vị trí xung quanh và cô chỉ rời đi có vài phút nên Bảo Phương nghĩ rằng cô có thể tìm ra được phạm vi của hung thủ.
Người đầu tiên cô xác định là một người đàn ông đầu đội nón kết màu xám, mặc cái quần sọt, áo thun thể thao, giống như một người vừa đi đánh tennis ghé vào đó ăn sang vậy. Trên người ông ta có đeo cái túi đựng vợt. Bảo Phương chỉa súng vào người ông ta miệng hét lên:
- Đứng im. Xin lỗi tôi muốn khám xét người ông.
Chếc nón kết của ông ta che phủ tầm mắt khiến cho ông ta dù xoay người lại vẫn không thể nhìn rõ nữa khuôn mặt bên trên cho đến khi ông ta nâng đầu lên tầm mắt của cô. Ông ta đeo một cái kính đen, có một chòm râu che phủ, quả thật với bộ dạng này khó có người nhận ra được gương mặt thật của ông ta.
- Này cô, khi không cô đòi khám xét người khác là ý gì chứ - Ông ta bình tĩnh nhìn Bảo Phương chất vấn – Cô có phải là cảnh sát hay không mà đòi khám xét người tôi, tôi đã phạm tội gì nào.
Bảo Phương không thèm trả lời, vẫn lạnh lung chỉa súng vào ông ta, một tay đưa ra sau túi quần jean rút ra thẻ ngành của mình chìa trước mặt ông ta nói:
- Xin lỗi, bây giờ tôi có thể khám xét rồi chứ.
- Vâng…có thể khá xét rồi – Ông ta giả vờ họp tác với Bảo Phương, nhanh tay kéo túi trên vai xuống nhưng rồi lại vụn về ké khóa của cái túi vợt ra. Ngay khi hắn ta thò tay vào, rất nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi, một con dao đã chém sẹt qua cánh tay cầ súng của cô, khiến nó rơi xuống đất, âm thanh kim loại va xuống nền gạch thật đáng sợ.
Bảo Phương phản ứng rất mau lẹ, chụp lấy cánh tay cầm dao của hắn ta siết chặt định khống chế nhưng nào ngờ hắn ta lại phản ứng mau lẹ thoát khỏi tay cô chỉ trong tích tắc, có thể nhận thấy thân thủ của hắn ta cũng mau lẹ vô cùng, không thua gì Lăng Phong cả. Hắn ta cúi cùng đã luồn ra được phía sau lưng của Bảo Phương, thu1ch chân vào bắp chân cô khiến cô khụy xuống đất.
- Bảo Phương – Lăng phong đuổi theo phía sau, nhưng do bị mấy người khác va trúng nên chậm ra, vừa thấy cô bị tên kia khống chế thì lo lắng kêu lên.
Tên sát thủ nghe vậy biết là đồng đội cô đã đến vội bỏ cô ra đẩy cô ngã xuống đất rồi nhanh chóng bỏ chạy thoát thân.
- Em bị thương rồi – lăng Phong nhìn cánh tay chảy máu của Bảo Phương thì đau đớn kêu lên.
Bảo Phuong chụp lấy cây súng dưới đất dúi vào tay Lăng Phong:
- Đuổi theo hắn giúp em, đừng để hắn trốn thoát.
Lăng Phong hơi ngập ngừng nhưng nhìn thấy ánh mát khẩn cầu của Bảo Phương, cậu siết lấy cây súng vội vàng đuổi theo