Khoảng Cách Của Người - Chương 28

Tác giả: Công Tử Ưu

Chương 28: Trà hoa cúc cẩu kỷ
Xe đạp băng qua bầu trời và đồng cỏ không người, tiến vào khu phố cổ ở trung tâm thành phố.
Mặt đường lát đá có niên đại mấy trăm năm chỉ đủ cho một chiếc ô tô đi qua, xe đạp băng tự do trên lối, phía hai bên tầm mắt là những căn nhà nhỏ đủ mọi sắc màu, phủ đầy dây thường xuân xanh mướt. Toàn bộ cửa hàng đều đã nghỉ bán, lưu lại mặt tủ trưng bày sáng đèn; vào giờ này đa phần chỉ còn quán bar là hoạt động, ánh đèn u ám khiến cho tất cả đều chìm vào men say.
Phía xa xa, đằng sau tầng tầng lớp lớp mái ngói là gác chuông của tòa giáo đường, bên cạnh treo một vầng trăng rất lớn.
Tòa giáo đường vẫn là tòa giáo đường của thế kỷ 18, mặt trăng vẫn là mặt trăng của thế kỷ 18 kia.
Đình Sương ngồi phía sau yên xe, giơ hai tay đón gió: “Đi chơi vui thật đấy.”
Bách Xương Ý cười hỏi: “Vào đâu đây?”
Đình Sương nhìn bảng hiệu quán bar hai bên đường rồi bảo: “Vào quán bar đi.” Nói xong cậu giả vờ săn sóc hỏi: “Sếp Bách này, trung niên các anh có nhảy nổi không đấy? Em không miễn cưỡng anh đâu, dù sao cũng lớn tuổi rồi, xương cốt vừa giòn vừa xốp. Hay là bọn mình tìm chỗ nào yên tĩnh để uống chén trà hoa cúc cẩu kỷ nhé? Sau khi về nhà lại ngâm chân, được không?”
Giọng điệu như kiểu quan tâm đến người già lắm ấy.
Cực kỳ thiếu đòn.
Sếp Bách luôn được mệnh danh là thanh niên tuấn kiệt của xã hội, hiện tại ở trong mồm Đình Sương, nghiễm nhiên lại biến thành ông lão cao tuổi qua đường cũng cần có người dắt.
Nhóc con khốn nạn, trong lòng Bách Xương Ý thầm mắng một câu.
Lúc nói ra những lời này, Đình Sương đã chuẩn bị sẵn tư tưởng chịu đòn hoặc là bị cưỡng hôn, không ngờ Bách Xương Ý lại chẳng có phản ứng gì, chỉ nghe theo ý cậu dừng xe trước cửa một cửa quán bar náo nhiệt.
Đi vào, đến quầy pha chế rượu.
Đình Sương muốn gọi một ly Gin and Tonic.
Nhân chủng khác biệt, bartender nhìn không ra tuổi tác của cậu, chỉ cảm thấy cậu rất trẻ, trông giống như học sinh cấp 3 ở Đức vậy, bảo cậu xuất trình thẻ căn cước ra.
Lần đi chơi này là hành động bộc phát, Đình Sương sờ túi, ví với điện thoại có mang theo, thế nhưng hộ chiếu và giấy tờ đều để ở nhà. Cậu nhìn về phía Bách Xương Ý mà cầu cứu: “Anh nói với anh ta đi, em hai tư tuổi rồi…”
Bách Xương Ý liếc cậu một cái, cong môi lên: “Không phải em còn trẻ lắm à, nào có giống hai tư tuổi?”
Má.
Lão giáo sư thù dai.
“Chí ít anh cũng bảo với anh ta là em đủ tuổi thành niên rồi đi, em muốn uống rượu.” Đình Sương gọi một tiếng ngọt xớt: “Anh yêu…”
Bách Xương Ý hưởng thụ xong câu “anh yêu” kia, liền quay đầu mỉm cười bảo với bartender: “Cậu ấy mới có 15 tuổi, làm ơn lấy cho cậu ấy một cốc coca-cola.”
Mười lăm???
Bách Xương Ý anh có biết xấu hổ không hả?
Đình Sương lập tức quay đầu phản bác với bartender: “Ổng đang nói dối!”
Bartender vừa rót coca-cola vào cốc đá, vừa buồn cười nhìn Đình Sương, không tin mà hỏi: “Thế à?”
Rõ ràng so với Đình Sương, những điều mà Bách Xương Ý – thành thục thận trọng, cử chỉ khéo léo, phát âm hoàn mỹ, mang dáng dấp của một người giám hộ – nói ra có sức thuyết phục hơn rất nhiều.
Đình Sương tức không chịu nổi: “Tôi 24 tuổi rồi! Tôi không muốn uống coca-cola! Tôi muốn uống rượu!”
Bách Xương Ý ưu nhã nhún vai một cái, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói với bartender: “Mấy đứa nhỏ trong thời kỳ trưởng thành đều như thế.”
Bartender tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, nói: “Đúng vậy, cháu tôi cũng thường xuyên thế này.” Nói xong đưa cho Đình Sương cốc coca-cola có cắm ống hút, rồi lại hỏi Bách Xương Ý: “Còn ngài, ngài muốn uống gì?”
Bách Xương Ý liếc Đình Sương đang cắn ống hút rầu rĩ không vui, giọng điệu mang hàm ý sâu xa: “Chrysanthemen-Tee.”
Đình Sương nghe không hiểu từ đầu tiên, chỉ hiểu đấy là trà.
Bách Xương Ý nói tiếp: “Mit chinesischem Bocksdorn.”
Bartender bảo rằng không có Bocksdorn, chỉ còn Chrysanthemen-Tee thôi.
Bách Xương Ý gật đầu.
Đình Sương không nghe ra được manh mối, bèn hỏi: “Anh gọi gì vậy?”
Bách Xương Ý nhàn nhạt nói: “Trà hoa cúc với cẩu kỷ.”
Đình Sương ngẩn ra, rồi cười đến không ngừng lại được: “Anh gọi thật đấy à?”
Bách Xương Ý nói: “Ừ, dù sao cũng lớn tuổi rồi. Đáng tiếc nơi này không có cẩu kỷ, lần sau đi chơi phải nhớ mang một bình giữ nhiệt theo.”
Đình Sương cười nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã khỏi cái ghế chân cao.
Bartender rót chén trà ngon đưa tới, thấy Đình Sương ban nãy còn tức giận đùng đùng, lúc này đã vui vẻ thành như vậy, bèn cười hỏi: “Lúc tôi không có mặt đã xảy ra chuyện gì thú vị à?”
Bách Xương Ý liếc nhìn Đình Sương một cái, cong môi cười: “Chúng ta vĩnh viễn chẳng biết được đám nhóc trẻ tuổi đang nghĩ gì, không phải sao?”
Đình Sương uống coca-cola xong, muốn lên sàn để đu đưa. Cậu ngồi tựa trên cái ghế chân cao, đánh giá Bách Xương Ý từ đầu tới chân một lượt, áo sơ mi này, quần tây này, giày da nữa này. Cậu bảo: “Chậc chậc, sếp Bách ơi, hay anh ngồi yên đây nhìn em nhảy đi? Trông anh thế này chắc không nhảy nổi đâu… nhỡ may trật eo trẹo chân một cái thì phiền lắm, đúng không?”
Đừng đùa.
Năm đó lúc sếp Bách bay lắc, nhãi con Đình Sương này còn chưa học thuộc bảng cửu chương đâu.
Chỉ có điều sau đấy đã thu tâm rồi, mười mấy năm nay không còn nhảy nữa.
Đình Sương vẫn đang lải nhải khích đểu.
Không đu đưa không phải thanh niên.
Không đu đưa chính là người già.
“Đi thôi.” Bách Xương Ý đứng dậy, vừa tháo khuy măng sét, xắn tay áo lên cao, vừa đi về phía sàn nhảy.
Đình Sương lập tức theo sau, nhân lúc ánh đèn tối tăm mà vỗ ௱ôЛƓ Bách Xương Ý một cái, sau đó nhanh chân chạy vượt qua người anh.
Cậu chạy đến sàn nhảy trước, đứng dưới ánh đèn vừa lắc hông vừa nháy mắt với Bách Xương Ý, đã thế còn từ từ kéo áo lên cao —— thắt lưng, quần cạp trễ, đường cong cơ bụng xinh đẹp…
Ngay ở cái lúc sắp khoe cho người ta nhìn thấy иgự¢, cậu lại thả vạt áo xuống.
Nhất thời chọc cho bao nhiêu người huýt sáo.
Ngay gần đấy, một cô gái mặc hai dây vừa nhảy múa vừa dán lên người Đình Sương.
Thôi rồi.
Người tới không phải là người cậu muốn ‘vẫy’.
Vóc người cô nàng kia cực kỳ bốc lửa, mặt trông cũng xinh xinh, đã thế còn chủ động. Đình Sương chẳng biết nên nhìn vào đâu, chỉ có thể quay đầu tìm Bách Xương Ý, muốn anh nhanh chóng tới đây đánh dấu chủ quyền.
Ai ngờ Bách Xương Ý không hề đi tới đó, chỉ đứng một bên nhìn cậu mà mỉm cười.
Đình Sương trừng anh nửa ngày trời, anh mới đi qua đó ôm eo cậu, mặt không biến sắc kéo cạp quần của cậu lên cao.
“Sao anh tới chậm quá vậy?” Đình Sương vừa đu đưa vừa trừng Bách Xương Ý.
Bách Xương Ý nói: “Già rồi đi đứng bất tiện.”
Đình Sương có hơi buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn. Cậu sán đến trước người anh, ngửa đầu, dữ dằn ra lệnh: “Lần sau anh phải đến nhanh lên đấy!”
Bách Xương Ý cười nhẹ: “Được.”
Hai người đu đưa trên sàn nhảy khoảng nửa tiếng đồng hồ, lúc Đình Sương lôi kéo Bách Xương Ý đi ra, thì trên lưng đã mướt mồ hôi.
“Nóng ૮ɦếƭ em mất ——” Đình Sương tóm vạt áo quạt quạt hai cái: “Chúng ta về nhà đi? Em chơi đủ rồi.”
Bách Xương Ý xoa xoa cái gáy mướt mồ hôi của cậu, bảo: “Mua hai chai nước đã.”
Đình Sương gật đầu, đi theo Bách Xương Ý về phía quầy bar.
“Chờ đã.” Đình Sương nhìn người đang đi tới từ đằng trước, bước chân dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đó là ——”
Bách Xương Ý cũng nhìn thấy.
“Professor.”
“Professor.”
“… Professor.”
Ba câu chào hỏi, phân biệt đến từ ba vị tiến sĩ sinh dưới trướng giáo sư Bách, một trong số đó chính là trợ giảng của bọn Đình Sương. Bình thường ba thanh niên này đều mặc quần jean và áo sơ mi, bây giờ vừa bước chân khỏi cổng LRM một cái thì…
Một lời khó nói hết.
Trong đấy có người còn mặc váy ngắn bó sát và đi tất lưới.
So ra, vị giáo sư vừa mới đu đưa xong – phía sau còn dắt theo một cậu nhóc lạ mặt khả nghi – trông vô cùng bình tĩnh.
Bách Xương Ý: “Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.”
“… Chào buổi tối.”
Bách Xương Ý nói với nam sinh mặc váy ngắn bó sát: “Váy đẹp đấy.” Sau đó khẽ gật đầu mỉm cười, bảo với ba người bọn họ: “Hẹn gặp lại ở cuộc họp hôm thứ tư. Viel Spaß.” (chúc vui vẻ)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc