Cái đó. . . . . . đàn ông có thể làm cho phụ nữ không thể mang thai mang thai được, đây là. . . . . . dạng đàn ông như thế nào?
Nghiêm Quân Nghiêu quan sát tỉ mỉ Hạ Viễn Hàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vẻ mặt cảm thán.
"Nghiêm, bảo anh xem em dâu của tôi, anh nhìn em tôi làm gì?" Từ khi em dâu té xỉu trước mặt mình thì hoảng sợ đến cực kỳ luống cuống, vội vàng gọi điện thoại cho Nghiêm Quân Nghiêu tới đây. Ông trời phù hộ, ngàn vạn cũng đừng làm cho em dâu khó tới được một lần của em trai xảy ra chuyện gì!
Ai biết, Nghiêm Quân Nghiêu bắt mạch xong lập tức bắt đầu mãnh liệt nhìn chằm chằm em trai cô. Chuyện này. . . . . . chẳng lẽ Nghiêm Quân Nghiêu bị cô vợ bảo bối và con gái làm cho tức đến đầu óc mê muội, dự định từ nay về sau yêu đàn ông, cách xa phụ nữ sao?
"Chậc chậc chậc, tôi chỉ cảm thán một chút thôi!" Nghiêm Quân Nghiêu thở dài, thật sự cũng muốn bắt mạch cho Hạ Viễn Hàng một cái, có thể cậu ta có "phương diện kia" trời phú tự nhiên, cũng khó nói.
"Rốt cuộc vợ tôi bị sao vậy?" Hạ Viễn Hàng lo lắng đến sắc mặt cũng thay đổi, nếu như không phải hiểu rõ tài chữa bệnh của Nghiêm Quân Nghiêu, anh thật sự muốn đẩy người đàn ông quỷ dị này ra, ôm vợ mình chạy như điên đến bệnh viện. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Anh cũng sắp lo lắng gần ૮ɦếƭ rồi, vậy mà người đàn ông này vẫn ở đó quan sát anh.
"Không có gì." Nghiêm Quân Nghiêu thu tay lại.
"Không có gì? Tại sao cô ấy lại ngất đi?" Danh hiệu "quỷ y" của anh ta là thứ thiệt sao? Không phải là hư danh nói chơi chứ?
"Cái này phải hỏi cậu." Nghiêm Quân Nghiêu rảnh rang sửa sang lại cúc tay áo.
"Hỏi tôi?" Hạ Viễn Hàng sắp bị người đàn ông này quay đến muốn nổi giận, nếu như không phải có việc cầu người, anh thật sự muốn hung hăng cho người đàn ông này một đấm, nói chuyện không nói rõ ràng, không biết bây giờ anh lo lắng muốn ૮ɦếƭ sao?
"Di chứng sau âи áι, chính là bảy tháng sau anh luôn phải cẩn thận một chút."
Khuôn mặt của Hạ Di Hàng lập tức đỏ lên, cái người Nghiêm Quân Nghiêu này, không mở miệng thì thôi, vừa nói là lại nói thẳng như vậy! Thật may là các con cũng chưa tan học về.
"Cái gì mà bảy tháng?" Sao Hạ Viễn Hàng cảm thấy khả năng lý giải của mình trở nên kém đi, tại sao Nghiêm Quân Nghiêu nói anh nghe đều không hiểu?
"Em vợ này của cậu thật đúng là thiên tài?" Nghiêm Quân Nghiêu hoài nghi quay đầu, hỏi Bách Lăng Phong một mực im lặng ở một bên.
Bách Lăng Phong không để ý đến châm chọc của Nghiêm Quân Nghiêu, nói với Hạ Viễn Hàng: "Chúc mừng cậu, em dâu mang thai."
"Cái gì?"
Hạ Viễn Hàng trực tiếp ngây dại, anh không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
"Viễn Hàng, chị thật sự rất vui, thì ra Thủy Tinh có con!" Hạ Di Hàng kích động một tay nắm lấy tay em trai. Trời mới biết kể từ nửa năm trước khi bọn họ kết hôn, cô đã ngày ngày mong đợi một ngày này, hiện tại cuối cùng đợi được rồi!
"Viễn Hàng, có thật không?" Hạ Viễn Hàng chỉ cảm thấy không thể tin, nhưng cũng nghĩ đến cơ hội cơ thể Diêu Thủy Tinh mang thai rất nhỏ, nếu như cô ấy thật sự mang thai vậy thì cơ thể của cô ấy liệu có thể . . . . . .
"Không được nghi ngờ khả năng chữa bệnh của tôi, tôi sẽ. . . . . ." Nghiêm Quân Nghiêu cười nhạt. "Rất không vui."
"Cơ thể của cô ấy. . . . . ."
"Tôi biết rõ tình trạng cơ thể của cô ấy." Nghiêm Quân Nghiêu mở miệng, mặc dù anh là trưởng khoa ngoại nhưng cũng nghiên cứu không ít đối với Trung y. Cơ thể Diêu Thủy Tinh như thế nào, anh vừa bắt mạch đã rõ ràng. "Chẳng qua, thế giới này có rất nhiều chuyện thật ra thì khoa học cũng không thể hoàn toàn giải thích được, chúng ta không ngại gọi nó là kỳ tích." Cơ hội Diêu Thủy Tinh mang thai là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, có lẽ là duyên phận. Có lẽ là đứa bé có duyên với bọn họ. Loại chuyện như vậy, sao giải thích rõ ràng được đây?
"Tôi biết rồi." Hạ Viễn Hàng cảm thấy bàn tay mảnh khảnh trong lòng tay hơi động , lập tức cúi đầu nhìn xuống. Đôi mắt nước trong veo chậm rãi mở ra. Anh vuốt tóc cô, dịu dàng mở miệng: "Em đã tỉnh?"
Diêu Thủy Tinh nhíu nhíu mày. "Em sao vậy?" Chẳng qua đột nhiên cô chỉ cảm thấy đau đầu quá, sau đó có cái gì cũng không biết.
Tay Hạ Viễn Hàng, dịu dàng xoa bụng của cô. "Bảo bối Thủy Tinh, em chuẩn bị tốt để đón vui mừng chưa?"
Anh sẽ không nói ra sự lo lắng về cơ thể cô, không cần con, vì anh biết rõ trong lòng cô có cái bóng mờ, chỉ có sinh mệnh nhỏ này mới có thể chiếu sáng. Nếu như cô vì cục cưng mà có chuyện gì, anh đã nói, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay cô ra. Cho dù là. . . . . . ૮ɦếƭ.
Tay cô nắm thật chặt lòng bàn tay của anh, rất chặt, vĩnh viễn cũng sẽ không bị tách ra.
Niềm vui này là trời xanh ban ơn cho bọn họ, bất luận như thế nào, bọn họ cũng sẽ quý trọng thật tốt.
Nhưng họ không ngờ tới, ơn đức của trời xanh không chỉ có một.
Lúc bảo bối của Hạ gia ba tuổi, ngày đầu tiên của mùa hạ đó em trai của cô bé vội vàng đến với nhân thế.
Hạ Viễn Hàng nhẹ nhàng ôm vợ, cùng nhau đứng ngoài phòng trẻ sơ sinh trong suốt, nhìn đứa nhỏ ra đời trước nửa tháng quơ múa nắm tay nhỏ của nó, tập hô hấp trong giường nhỏ.
Tim của anh lại một lần nữa bị một thứ tên là "hạnh phúc" gì đó đánh trúng, mềm thành một mảng.
Nhẹ nhàng hôn mái tóc vợ. "Bảo bối, cảm ơn em."
Cảm ơn em vẫn yêu anh, cũng cảm ơn em đã không đi xa, để cho anh có thể đuổi kịp em, cảm ơn em.
Đầu Diêu Thủy Tinh nhẹ nhàng tựa vào vai anh, nhìn con trai, nhìn ngũ quan nhỏ nhắn của nó, cảm thấy thật sự quá tốt đẹp! Trên môi cô mang theo nụ cười nhàn nhạt. "Hạ Viễn Hàng, không khách sáo."
Bọn họ đã từng bị lạc, đã từng để vuột mất, nhưng thật ra đó cũng không phải là lỗi của bất kỳ ai, chỉ bởi vì lúc đó chính họ vẫn còn quá trẻ tuổi, bản thân chưa học xong cách quý trọng.
Có người nói: ở sai thời gian gặp đúng người, là một tiếng thở dài. Thật may là, thở dài qua đi, bọn họ vẫn có thể lần nữa nhận được ân huệ của thần tình yêu. Họ bây giờ còn có thể ôm nhau, có thể yêu nhau, có thể làm bạn, thật sự là một loại hạnh phúc khó có được nhất.
Ở đúng thời gian, gặp đúng người, là một điều hạnh phúc.
Lần này cuối cùng họ gặp được hạnh phúc.