Anh đi tới trước tòa thành xinh đẹp, vừa đúng lúc có ánh mặt trời.
Mặt trời ngày xuân mát mẻ chói lọi phơi nắng sân cỏ thành một mảnh vàng xanh mềm mại, cây cối cao lớn phơi phới mầm xanh mới. Trong không khí lững lờ sinh sôi nhiều tinh hoa không khí thiên nhiên. Ba giờ mười lăm phút chiều, thời gian trà bánh nhàn nhã nhất. Ánh sáng ba màu của hồ Zurich xác thực vô cùng mê người. Anh lẳng lặng đứng dưới gốc cây, cách khoảng cách không tính là xa, nhìn cổng chính trang nhã, tinh tế quan sát nơi cô sinh sống trong tròn mười năm.
Tưởng tượng ra cô ở nơi này đi học, làm việc, tỉ mỉ chăm sóc em trai và em gái mình, nghiêm túc sinh sống. Nhất định tất cả của cô đều đã được sắp xếp thỏa đáng, không cho phép có chút bất trắ nào. Tất nhiên đối với tất cả mọi chuyện cô đều muốn tìm được hoàn mỹ, mang đến áp lực rất lớn cho tất cả mọi người bên cạnh, cô vẫn như vậy. . . . . . làm rung động trái tim anh.
Trên môi anh dâng lên nụ cười nhàn nhạt, không phải dịu dàng, không phải đa cảm, khi suy nghĩ về cô thì tâm sẽ trở nên mềm mại.
Cổng lớn ý vị mười phần cổ điển chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen đứng ở đó, lễ độ gật đầu: "Ngài Hạ, phu nhân cho mời."
Cũng không bất ngờ.
Anh nhìn thấy người phụ nữ Nhan Như dịu dàng ngồi đó, cắm từng nhánh, từng nhánh hoa hồng trắng thuần khiết vào trong một bình hoa thủy tinh. Ánh mặt trời tươi đẹp từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất, rực rỡ trên đầu nhánh hồng trắng như tuyết, tràn đầy xuân ý dào dạt.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh dịu dàng cười một tiếng, mặt mày tinh xảo như vẽ, gió tháng ba từ từ lướt nhẹ qua, làm người ta ấm áp vui vẻ. "Mời ngồi."
Anh đi tới ghế sa lon ở đối diện ngồi xuống, tôn kính gọi một tiếng: "Diêu phu nhân."
Khuôn mặt Nhan Như càng thêm dịu dàng, đưa một nhánh hoa hồng trắng tới: "Đẹp không?"
Anh nhận lấy, từng cánh hoa nặng trĩu đầy đặn mà mềm mại, tràn đầy nồng đậm hương thơm. "Rất đẹp."
"Tiếc là có gai." Nhan Như cầm một nhánh lên, suy nghĩ tường tận. "Thật ra thì nó cũng không muốn có gai, nhưng nó cũng sợ bị thương tổn."
Đáy mắt anh nhuộm u buồn nhàn nhạt, dường như rất cố gắng mới thốt ra lời nói: "Cháu biết rõ."
"Thật ra thì nếu như không có người đến quấy rầy, một mình nó cũng có thể nở rất đẹp, tự do tự tại. Nhưng nó lại cố tình ᴆụng phải người kia, bị hái về, đặt ở nơi thật tốt nuôi dưỡng xinh đẹp hơn, cũng là một loại hạnh phúc."
Anh vẫn im lặng.
"Nhưng hoa hồng vẫn là hoa hồng, trời sinh nó có gai, đây là sự thật không thay đổi được." Cô cẩn thận cắm hoa hồng vào trong bình hoa, giọng cười yếu ớt.
"Cháu biết rõ, bây giờ cháu vô cùng, vô cùng rõ ràng."
"Cậu đã từng không rõ ràng lắm sao?"
"Cháu cho là mình đã rõ nhưng lại phát hiện, cuối cùng vẫn sai lầm rồi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Cháu muốn đền bùp, cháu. . . . . . vẫn muốn cô ấy."
"Vì cái gì?" Bà yên lặng nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
"Bởi vì, cháu chỉ muốn cô ấy."
"Dù là có gai?"
"Cho dù bị đâm đến máu tươi đầm đìa, cháu cũng chỉ cần cô ấy, bởi vì cháu biết, lúc đâm cháu bị thương, cô ấy cũng đang đau, cô ấy cũng đang chảy máu, chỉ là cô ấy quá quật cường, không nói ra miệng."
"Rốt cuộc cậu đã bắt đầu hiểu nó." Bà cười rất dịu dàng, rất vui vẻ.
"Cháu chỉ hận mình hiểu được quá muộn, để cho một mình cô ấy chịu đau, chịu tổn thương như vậy." Trong giọng nói của anh có nồng đậm đau thương và đau lòng.
"Vậy sau đó?"
"Cháu hi vọng phu nhân có thể giao cô ấy cho cháu." Anh nghiêm túc nhìn bà, chân thành thật lòng.
Nhan Như thở dài lắc đầu: "Cái này cậu không nên tới hỏi ta, trước giờ con bé luôn tự làm chủ chuyện của mình." Tính cách Diêu Thủy Tinh quá ngang ngược, quá độc tài, bất cứ chuyện gì cũng là tự nó quyết định. Từ lúc còn rất nhỏ, con bé đã tự bản thân xử lý tất cả, không cần bất kỳ ai bận tâm, cũng không cho phép người khác nhúng tay vào.
"Nhưng cháu biết rõ cô ấy rất yêu người." Đôi mắt đen nhánh của anh vào giờ khắc này tràn đầy tình cảm. "Đối với cô ấy mà nói, người là người rất quan trọng, cho nên cháu hi vọng có thể được người cho phép."
Bà dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu ta, từ từ trong mắt lóng lánh, sáng tỏ sự mừng rỡ của bà. "Có lẽ ta biết tại sao năm đó cậu có thể làm cho con bé yêu cậu." Thật ra thì cậu ta rất chu đáo, rất săn sóc, cũng rất yêu con bé. Muốn một người đàn ông yêu một cô gái cũng không khó, nhưng nếu cậu ta sẽ vì cô ấy mà tôn trọng người nhà của cô ấy, ngay cả điểm rất nhỏ cũng suy nghĩ đến, vậy thì cậu ta thật sự rất yêu cô ấy. Bởi vì chỉ có yêu cô ấy, mới có thể cân nhắc tâm tình của cô ấy, mọi thứ của cô ấy.
Xem ra, bà thấy quyết định của cậu ta cũng không sai. Bà ở đại sảnh theo dõi bóng dáng của cậu ta trên camera, cậu ta cứ như vậy đứng dưới tán cây ở xa xa ngoài cổng, giống như đang đợi, hoặc như là trở về chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh.
Thật ra thì trước giờ bà đều không quan tâm những thứ này, nhưng hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy lập tức hấp dẫn chú ý của bà. Không biết vì sao một khắc kia, bà lại có cảm giác rất có thể cậu ta chính người trong tim con gái.
Hạ Viễn Hàng. Bà lặng lẽ đọc tên của cậu ta một lần, vẫy tay gọi quản gia, bảo ông đi mời cậu ta vào.
Bay giờ bà đã gặp cậu ta, cậu ta cũng không làm cho bà thất vọng.
"Ta biết rồi." Bà cười gật đầu. "Ta rất thích cậu, hi vọng cậu có thể trở thành con rể của ta." Mặc dù có thể còn có một con đường khó khăn phải đi, bởi vì con gái bà là người quật cường nhất.
"Cám ơn người." Anh ất cảm kích khẽ cuối người, hành lễ.
"Con bé rất quật cường, cậu sẽ rất vất vả."
"Cháu không sợ."
"Nếu như ta có thể giúp một tay, cậu không cần phải khách khí."
"Ta có đồng ý không?" Một tiếng giọng nói lạnh lẽo vang lên trong sảnh, trầm thấp mà từ tính.
Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn thành thục, tuấn tú mà kiêu ngạo.
"Anh đã về rồi." Đôi má Nhan Như nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nụ cười so sánh với vừa rồi thì cực kỳ khác nhau, dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn.
Vươn tay ra với người đàn ông, Hạ Viễn Hàng đứng dậy, lễ phép gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Diêu."
Diêu Dật Châu lạnh lùng "hừ" một tiếng, sãi bước đi tới nắm tay của vợ, trong mắt ngoài bà cũng không có người bên cạnh.
"Dật." Bà nhẹ nhàng với ông, nhìn về phía Hạ Viễn Hàng: "Vị này là Hạ Viễn Hàng."
Diêu Dật Châu ngay cả mặt cũng không ngẩng, chỉ xoa tay của bà, vì hơi lạnh lẽo mà cau mày.
"Cậu ta vì Thủy Tinh mà đến."
"Có liên quan gì tới anh sao?" Nắm chặt tay của vợ, dùng nhiệt độ của mình làm ấm bà.
"Nhưng em muốn giúp cậu ấy." Trong mắt Nhan Như của có hi vọng mờ nhạt.
"Hà tất?" Ông muốn làm cũng đã làm, về phần những người không có quan hệ, những chuyện không liên quan này, ông thật không có hứng thú.
"Thủy Tinh nên có được hạnh phúc." Ánh mắt của bà có khổ sở. "Đây là chúng ta nợ con bé." Bọn họ không đủ tư cách của cha mẹ, nhưng con gái là người đáng được hạnh phúc nhất trên đời."Cũng không thể được?"
Ở trước mặt ông, từ trước đến nay bà luôn không có "không thể."
"Em muốn cái gì cũng đều có thể." Ở bên cạnh ông, bà muốn thế nào cũng có thể, không cần đau lòng, không cần khổ sở, chỉ cần vui vẻ.
Nhan Như dịu dàng cười, bà dụng ánh mắt ra hiệu với Hạ Viễn Hàng.
"Cháu chỉ hi vọng có thể ở riêng với cô ấy mấy ngày." Dừ anh muốn chiến, muốn đánh thì điều kiện tiên quyết cũng phải là anh có thể thấy được công chúa anh yêu thương nhất.
Sau khi Diêu Dật Châu nghe những lời này, khóe miệng hơi giương lên, đây thật là lời nói hôm nay nghe được làm cho người ta vui vẻ.
Toàn bộ tất cả đương nhiên sẽ không phải là vấn đề.
***
Làm cho Diêu Thủy Tinh không thể ngờ tới được là cô chẳng qua chỉ dẫn em trai, em gái đi xem phim, sau khi trở về tất cả đều đã thay đổi.
Một chút xíu thuốc ngủ, Hạ Viễn Hàng dễ dàng mang Diêu Thủy Tinh đi.
Rốt cuộc anh với cô cũng có thể đơn độc ở chung một chỗ. Nhìn cô gái bình yên ngủ say trong иgự¢, cuối cùng trong lòng anh cũng cảm thấy thỏa mãn. Anh đã từng có một ước muốn, hi vọng tương lai có thể đưa Diêu Thủy Tinh đến biển Aegean, chỉ có hai người bọn họ, không có người khác, cô cứ như vậy nằm trong иgự¢ anh, hạnh phúc lại ngọt ngào.
Nhưng khi anh chưa kịp thực hiện ước muốn này thì bọn họ đã đoạn tuyệt chia li. Nhưng cho dù đã chia tay, rồi anh thi đậu chứng chỉ, cho dù lúc ấy không muốn thừa nhận nhưng thật ra trong lòng anh vẫn ảo tưởng có một ngày, có thể dùng du thuyền đưa cô ra mặt Aegean Sea, nhìn chim bay cá nhảy, mặt trời mọc.
Không ngờ giấc mơ này vẫn có một ngày có thể thực hiện được.
Ngón tay của anh khẽ vuốt trên Ⱡồ₦g lông mi nồng đậm của cô, cảm nhận sự mềm mại. Lòng bàn tay truyền tới chuyển động rất nhỏ, anh biết, người anh chờ đợi sắp tỉnh lại.
Diêu Thủy Tinh không có mở mắt ra trước, có ảo giác mình đang lơ lửng trên mặt biển, bởi vì cô nghe thấy tiếng sóng biển dịu dàng nhấp nhô, chóp mũi ngửi được mùi vị mặn mặn, tanh tanh, chân thật quá mức.
Cô mở mắt ra, đập vào mi mắt lại là bầu trời rực rỡ ánh sao! Trên đó như tấm vải nhung xa xôi, điểm đầy từng viên từng viên thủy tinh tự nhiên, chớp lóe chớp lóe, vô cùng động lòng người.
Cô thật sự đang ở trên biển, không phải là ảo giác, không phải là cảnh mơ, cô đang nằm trên boong thuyền của du thuyền, có thể đập ngay vào mắt là một mảng trời sao xinh đẹp thần bí.
"Hạ, Viễn, Hàng!" Từng chữ, từng chữ, từ trong miệng cô phun ra cái tên đó, thậm chí, không cần phải nhìn, cũng không cần phải đoán. Tại sao rõ ràng cô ở nhà, tỉnh dậy lại có thể ở trên chiếc du thuyền nào đây.
"Tỉnh rồi hả? Cảnh trí thế nào?" Giọng nói đàn ông lười biếng vang lên bên tai cô.
"Thủ đoạn giống nhau vậy, thực sự anh chơi không ngán phải không?" Tối hôm qua hoặc bữa ăn tối đêm trước nhất định là có vấn đề! Người đàn ông này có thể lớn mật hơn nữa cũng không có vấn đề.
"Rất hữu hiệu, không phải sao?" Nếu như cô tỉnh, sao anh cố thể mang cô đi được?
"Anh dùng thứ gì để trao đổi với cha tôi?" Nếu như không có sự đồng ý của Diêu Dật Châu, ai cũng không thể tiến vào trong nhà Zurich của cô, mang cô đi. Hơn nữa, không có Diêu Dật Châu ngầm cho phép, người giúp việc trong nhà cũng sẽ không bưng bữa ăn tối có vấn đề tới cho cô, dù sao trong nhà đó còn có người phụ nữ Diêu Dật Châu yêu thương nhất ở.
"Hoặc là tôi nên hỏi, anh dùng cái gì để cha cho phép anh bố trí cái cạm bẫy kia đưa tôi vào bẫy?"
"Quả nhiên là Diêu Thủy Tinh! Em sớm biết, đúng không?"
"Quá rõ ràng." Muốn không biết cũng rất khó! Mặc dù Hạ Viễn Hàng đối phó là cô nhưng vứt đi lại là mặt mũi của Diêu Thị. Nếu như không có Diêu Dật Châu ngầm cho phép, vậy có phải sẽ có ý nghĩa, sau này ai cũng có thể dùng thủ đoạn bịp bợm để đối phó với Diêu Thị? Với Hạ người làm việc chu đáo, cẩn thận như Viễn Hàng, nhất định không thể không suy xét đến cái này một chút.
"Em tin không, lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau, anh đã đến gặp tổng giám đốc Diêu." Anh nằm bên người cô, lẳng lặng mở miệng, giống như thì thầm vậy.
Cô im lặng.
"Gặp mặt, câu nói đầu tiên ông ấy nói:『 Hạ Viễn Hàng, mười năm trước, u ám trong lòng cậu con bé không thể chiếu sáng, mười năm sau nó vẫn như thế 』, cậu hiểu được không?"
"Em biết anh trả lời câu hỏi của ông ấy sao không?" Hắn dừng lại một chút, nhưng cũng không mong đợi câu trả lời của cô. Anh cúi người, mắt đen nhánh ở dưới trời sao mê người mà sâu sắc. "Anh nói, bởi vì địa ngục quá lạnh lẽo cho nên tôi muốn kéo cô ấy cùng xuống."