Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 13

Tác giả: Chu Khinh

Diêu Thủy Tinh ở thời điểm trước sinh nhật mười tám tuổi, kết hôn.
Không có hôn lễ sang trọng, không có khách khứa náo nhiệt, chỉ có hai người đi công chứng vô cùng đơn giản, ra khỏi cổng tòa án, cô thành Hạ phu nhân.
Mang theo hành lý đơn giản, cô dọn vào nhà trọ nho nhỏ của anh, ở nơi nào đó mà có vô số thời gian ngọt ngào của bọn họ, ngay cả sinh mạng nhỏ trong bụng cũng là được hình thành ở nơi này. Trong nháy mắt đó, trên mặt Diêu Thủy Tinh có nhẹ nhõm sáng lạng hiếm thấy.
Như vậy, có phải tất cả giống như truyện cổ tích hay không, từ đó hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ?
Sự thực là, tươi đẹp đến đâu, tình yêu oanh oanh liệt liệt đến đâu đi nữa, vẫn phải quay trở lại trong hôn nhân để chấp nhận kiểm tra.
Nhưng vừa mới bắt đầu, bọn họ thật sự vô cùng, vô cùng ngọt ngào.
Tất cả vẫn y như trước đây, anh sẽ đợi cô tan học, sau đó đi cùng cô một đoạn đường, tài xế riêng của Diêu Thủy Tinh sẽ chỉ cung kính đợi ở đầu đường, đưa cô đến công ty. Cô vẫn rất bận rộn, trường học và công ty hai bên đều phải lo.
Nhưng tất cả cũng không giống nhau hết. Mỗi buổi sáng, cô sẽ thức dậy bên cạnh anh, anh ở bên sau khi cô hết triệu chứng nôn vào buổi sáng, thương tiếc cho cô một cái hôn, bưng bữa ăn sáng tự tay chuẩn bị tới, kiên nhẫn dụ dỗ cô vợ nhỏ tâm trạng không tốt ăn hết, như vậy tâm trạng của cô không khỏi tốt hơn rất nhiều. Dù cho sai khẩu vị, chỉ cần anh làm, cô đều sẽ ăn.
Buổi tối cô có thể nằm ở trong иgự¢ anh, anh dịu dàng vuốt ve cùng và ấm áp ôm cô trong иgự¢, ngay cả mơ cô cũng thấy trở nên ngọt ngào.
Kết hôn là hai người trầm lặng, hai người không người nào quấy rầy thế giới của nhau. Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, dường như, bọn họ có thể mãi mãi bước tiếp như vậy, mãi cho đến năm tháng cuối cùng.
Nhưng cô lại không ngờ lần đầu tiên cãi vả của hai người lại đến dễ dàng, không hề có dấu hiệu trước như vậy.
Vào giữa hè, nhiệt độ ở lầu sáu của bọn họ rất bất thường. Không có máy điều hòa nhiệt độ, cơ thể cục cưng trong lòng cô lại đặc biệt nhạy cảm, ban ngày mệt đến mức muốn ૮ɦếƭ, nhưng buổi tối làm sao cũng không ngủ được, một chút xíu nóng cũng không chịu nổi.
Hạ Viễn Hàng ôm vợ trong иgự¢, vuốt ve làn da nóng rực của cô, đau lòng không dứt, "Bảo bối, ngày mai chúng ta đi mua máy điều hòa." Ban đầu chỉ có một mình, về nhà chỉ nằm ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này. Nhưng bây giờ anh có một cô vợ nhỏ, thế giới của anh không giống như trước nữa. Anh không nỡ để cô chịu một chút khổ cực nào.
Nhưng ngày hôm sau lúc anh cố ý về nhà trước, ngay khi mở cửa trong nháy mắt đó tâm liền nguội lạnh.
Cái nhà này, vẫn là không gian nhỏ như vậy nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Toàn bộ dụng cụ đều thay đổi, sàn nhà láng bóng, đủ đồ điện hiện đại, thậm chí ngay cả ghế sa lon cũng đổi thành ghế sofa da bò xa hoa.
"Hạ tiên sinh." Một cô gái đô thị điển hình ăn mặc thời thượng, đứng trong phòng khách nhà anh, thấy anh đi vào, lễ độ mỉm cười:"Toàn bộ đều đã bố trí xong theo dặn dò của tiểu thư, nếu ngài có chỗ nào không hài lòng, xin nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa đổi."
Anh biết cô, là trợ lý riêng của Diêu Thủy Tinh.
Tháng sáu, ngày nóng, nhưng tim của anh lại như hóa băng.
Mãi cho đến khi người trợ lý đó đi rồi, anh vẫn đứng ở nơi đó, nắng chiều buông, đêm tối bao phủ, anh vẫn không đi mở đèn.
Lúc Diêu Thủy Tinh mở cửa phòng còn tưởng rằng anh chưa về nhà, bật đèn điện sau đó thấy anh đứng trong phòng khách, thật sự có chút chút hoảng sợ.
"Về sao không bật đèn?" Cô thả tài liệu trong tay vào một cái giá, họp tròn hai tiếng làm cô cảm thấy quá mệt mỏi.
"Diêu Thủy Tinh." Anh cúi đầu mở miệng, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn kỳ dị: "Những thứ này, là cái gì?"
Cô nhìn vòng quanh nhà đã rực rỡ hẳn lên, còn có máy điều hòa thoải mái, coi như hài lòng đối với hiệu suất của trợ lý. "Máy điều hòa, nhân tiện đổi hết toàn bộ đồ dùng cũ." Cô không quan tâm một chút tiền lẻ như vậy, chất lượng cuộc sống quan trọng hơn.
"Hôm qua anh đã nói, anh sẽ mua, đúng không?" Giọng của anh căng thẳng, giống như lò xo bị đè nén đến cực hạn.
"Hiện tại em đã mua xong rồi." Không nhịn được cau mày, "Dù sao cũng như nhau."
"Sao lại là như nhau?"
"Hạ Viễn Hàng, bây giờ em mết đến sắp ૮ɦếƭ rồi, không muốn đứng ở đây tranh cãi loại chuyện nhàm chán này với anh."
"Nhàm chán?" Anh ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh giống như con dao sắc, "Chà đạp tự ái một người đàn ông, theo ý em lại là chuyện nhàm chán?"
Móng tay của cô bấm vào lòng bàn tay, lạnh như băng nói: "Tùy anh nói gì."
"Nếu như em muốn đồ dùng cao cấp, muốn đồ điện đắt tiền, em cần gì phải lựa chọn anh?" Anh từng bước từng bước ép tới, "Anh chỉ có một căn phòng thuê này, bên trong chỉ có những thứ cũ rách gì đó, không phải trước kia em đã sớm biết sao?"
"Rốt cuộc anh ở đây buồn bực cái gì?" Cô chỉ chỉ bốn phía, "Toàn bộ ở đây đều là tiền lời sinh ra, cũng không hao phí một phần tiền nào, có gì cần để ý sao?"
"Nhưng anh rất để ý." Anh cười lạnh, chỉ vào máy điều hòa có chứng nhận nhãn hiệu cao cấp, "Hạ Viễn Hàng anh chính là làm việc cả một năm cũng mua không được một cái máy như vậy. Sao, em phát hiện mình không tiếp nhận nổi phương thức sống bình dân thấp kém vậy cho nên dứt khoát lấy tiền của mình ra ngoài mua? Dù sao Diêu Thủy Tinh em là cô nàng nhà giàu, chút tiền lẻ này đối với em mà nói là chín trâu mất một sợi lông nên không sao cả?"
Gương mặt của cô dưới ánh đèn thành một mảng trắng như tuyết, "Tiền của tôi, đều là tự mình kiếm từng đồng từng hào về."
"Đó là tiền của cô!" Anh một tay gạt khăn trải bàn tinh sảo trải trên bàn ăn, "Cô bảo tôi sống ở nơi này, dùng bát ăn cơm cô mua, ngay cả khăn giấy dùng lau tay cũng là Diêu Thủy Tinh cô dùng tiền mua. Cô, thật sự khinh thường tôi như vậy?"
"Hạ Viễn Hàng!"
"Tương lai sau này, sau khi đứa bé của chúng ta ra đời, cô nói cho nó biết, mỗi viên gạch trên đất nó đang đi đều là dùng tiền của mẹ nó mua, bởi vì, cha của nó hoàn toàn không mua nổi sàn nhà nhập khẩu. . . . . ."
"Câm miệng, câm miệng!"
"Tôi cho cô biết, trước kia phương thức sống của cô như thế nào tôi không muốn biết, nhưng bây giờ cô đã gả cho tôi thì phải theo phương thức sống của tôi."
"Có ý gì?"
"Ý chính là, ngày mai trước khi tôi trở lại, không muốn phải nhìn những thứ gì đó không thuộc về phòng này nữa. Tôi nghĩ cái người trợ lý thông minh đó của cô nhất định có thể dọn dẹp sạch sẽ nơi này."
"Nếu như tôi không làm?"
"Vậy thì, tôi không ngại tự thân ra tay."
Tiếng ầm lớn, chợt cửa chính bị đóng lại, rốt cuộc phòng khách nhỏ khôi phục yên tĩnh lần nữa. Diêu Thủy Tinh hít một hơi thật sâu, nén cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo từ bụng, từng bước từng bước đi tới ngồi xuống ghế sa lon mềm mại, cả người run rẩy.
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Viễn Hàng nổi giận với cô, hơn nữa còn là thực sự nổi giận. Thật ra thì cho đến giờ cô vẫn không hiểu, tại sao anh lại nổi giận nhiều như vậy, chỉ một chuyện rất nhỏ. Thực tế, chuyện cũng chẳng có gì. Anh nói muốn mua máy máy điều hòa, cô liền đi mua máy điều hòa, nhân tiện thay đổi đồ dùng cũ để cho bọn họ có thể sống thoải mái hơn thôi, cái này thì có gì không đúng, anh đang tức giận cái gì?
Hay là, hôn nhân thật ra là như vậy, dù có tốt đi nữa cũng chỉ là lúc mới bắt đầu, sau đó có phải đều là khổ sở như vậy hay không?
Tính cách Diêu Thủy Tinh, thật ra thì so với bất kỳ ai đều quật cường hơn.
Cải vả kịch liệt như thế đi qua, ngày hôm sau cô vẫn bình tĩnh đi học, đến công ty như thường. Dường như hoàn toàn không có chuyện gì, cho nên ở khi về nhà nhìn thấy căn phòng được xử lý sạch sẽ thì sắc mặt của cô vẫn hết sức bình tĩnh.
Trong nhà vẫn rất mát mẻ thoải mái, mặc dù cái máy điều hòa đắt tiền kia bị Hạ Viễn Hàng vứt bỏ nhưng anh vẫn mua được một cái máy dùng tốt giá vừa phải. Giận dữ, tức giận hơn nữa, anh cũng không nỡ để cơ thể cô không thoải mái.
Diêu Thủy Tinh làm như anh không tồn tại, đi thẳng đến phòng tắm rửa. Ngủ, không phải là cô nên thấy may mắn chứ, bởi vì không nở xử lý sạch cả chiếc giường lớn tràn đầy ngọt ngào của hai người bọn họ nên tối nay cô còn có thể có nơi để ngủ.
Lần đầu tiên, bọn họ đưa lưng về phía nhau nằm trên giường, đều là người lạnh lùng, chỉ có lúc đang đối mặt với đối phương sẽ không như vầy, nhưng bây giờ ngay cả điều duy nhất như vậy cũng không có, cải vả kịch liệt đi qua dĩ nhiên là chiến tranh lạnh.
Cô chưa từng nói với bất kỳ người nào, dù là bạn tốt nhất của mình cũng không thể nói ra, nói với mẹ thì với tính cách của cô càng không thể nào. Cô không thể để mẹ lo lắng cho cô. Kiên quyết như vậy, không tiếc suy tính thủ đoạn mới ép được cha ký tên đồng ý, lại trong thời gian kết hôn chưa tới 1 tháng có cãi vả như thế, như thế nào cô cũng không thể nói ra miệng. Những chuyện này chỉ có thể để trong lòng, mỗi ngày cố gắng làm việc, để cho mình bận rộn một chút, hi vọng có thể quên di loại phiền não này.
Bọn họ đều không nhàn nhã, Hạ Viễn Hàng làm việc, mỗi đêm bận đến mười một giờ mới có thể về nhà, mà cô càng không thoải mái. Công trình khách sạn nghỉ mát ở miền Nam đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, hạng mục này từ khi mới bắt đầu vẫn đều do cô phụ trách, cũng là thử thách Diêu Dật Châu cho cô, cô cần phải khiến nó mười phân vẹn mười. Như vậy hai người, cả ngày trừ buổi sáng, có thể ngay cả mặt mũi nhau không cũng nhìn thấy. Tình huống như vậy, đối với bọn họ mà nói, có phải sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều hay không?
Cở thể mệt mỏi còn có khổ sở trong lòng, khiến buổi sáng sau khi cô rời giường chợt choáng váng đầu, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Tỉnh lại lần nữa, bàn tay nhỏ yếu được bọ trong một đôi tay vô cùng ấm áp, vô cùng bền chắc. Loại nhiệt độ quen thuộc đó làm cô còn chưa mở mắt đã mạnh mẽ muốn rút ra.
"Thủy Tinh, bảo bối." Hạ Viễn Hàng nắm chặt tay cô, không để cô giãy giụa, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Chúng ta không nên tranh đi cãi lại nữa, có được không?"
Cô nhắm thật chặt hai mắt, không để ý tới.
"Kể từ sau ngày đó, tâm tình anh mỗi ngày đều không tốt." Đưa tay, vuốt tóc rơi hai bên má cô, "Anh thừa nhận ngày đó tính khí anh vô cùng xấu, anh nhận lỗi với em. Em không nên tức giận nữa, cục cưng của chúng ta cũng sẽ không vui." Tay của anh phủ đến bụng cô, cách chăn trắng như tuyết dịu dàng ôm.
Cô mở to mắt, "Cục cưng. . . . . ."
"Xuỵt, không nên kích động, cục cưng không sao." Anh đè bả vai của cô lại, ngăn cản cô rời giường. "Bác sĩ nói chỉ là cảm xúc không tốt, dẫn tới thai nhi không yên, hơn nữa gần đây em mệt mỏi quá độ nhưng bây giờ đã làm các biện pháp an thai, chớ lo lắng."
Lúc này lòng của cô mới bình tĩnh lại, nếu như vì cô không cẩn thận mà làm hại tới cục cưng, như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ của mình. Gần đây cô để mặc cho mình đắm chìm trong cảm xúc như vậy, không quan tâm cục cưng, cô không phải là một người mẹ tốt.
"Thật xin lỗi, bảo bối." Anh hôn mắt cô, vẻ mặt dịu dàng, "Ngày đó anh không nên lớn tiếng hét lên như thế với em, nhất định em rất khó chịu?"
Cô lạnh lùng trừng anh, không nói lời nào.
"Sáng nay, đột nhiên em té xỉu, anh thật sự chưa từng sợ hãi như vậy. Nếu như mất đi em, anh thật sự không biết mình nên làm gì mới đúng. Thủy Tinh, vĩnh viễn không được làm anh sợ như thế nữa, biết không?" Ký ức u ám từng có, trong một khắc kia như thủy triều xông tới, anh cảm thấy sợ hãi. Diêu Thủy Tinh là người anh không thể mất đi trong cuộc đời này, nếu như cô có chuyện gì, anh không biết mình có thể sẽ nổi điên không.
Quan tâm như vậy, yêu như vậy, tại sao lại tổn thương như vậy?
Trong lòng cô khổ sở đau xót, nhìn trong mắt anh, thấy được thống khổ sâu đậm, anh cũng rất khổ sở chứ? Sắc mặt của anh thật sự, thật sự rất yếu ớt. Có thể còn bi thảm hơn so với một bệnh nhân như cô. Thật ra thì cô biết, anh quan tâm cô cũng giống như cô quan tâm đến anh vậy. Thật vô dụng, đột nhiên không thể tức giận được nữa, chỉ nghĩ đến điểm tốt của anh, dịu dàng của anh. Đưa tay, xoa gương mặt anh, "Dù cho thế nào đi nữa."
Anh cười, dịu dàng trong mắt có thể say ૮ɦếƭ người, "Em rất đẹp." Một cái hôn in lên môi của cô.
Bọn họ phát hiện, cãi vả tuyệt tình như vậy đi qua, nụ hôn thế này lại có thể làm cho họ sung sướng đến toàn thân run rẩy. Lưỡi hai người cọ xát kịch liệt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan." Anh cố gắng khống chế mình, dời tay khỏi иgự¢ cô; "Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, hử?"
Cô vùi mặt vào trong иgự¢ anh, yên tĩnh mà nhẹ nhàng, thời gian không có cãi vả thật thoải mái khiến người ta phát run.
"Thủy Tinh!"
"Hả?"
"Chờ em xuất viện, chúng ta đi mua đồ dùng!" Nhà chỉ có bốn bức tường, bọn họ lại có thể chiến tranh lạnh ở đó trong đó trọn một tuần, người khác biết được có thể cười đến ૮ɦếƭ.
". . . . . . Được."
Không nói người nào trả tiền, bởi vì, trong lòng nhau đều biết rõ.
Có bãi mìn, không thể giẫm vào, chàng trai giống như Hạ Viễn Hàng, thường ngày có cưng chiều cô đi nữa thì cũng có ranh giới cuối cũng của mình. Tựa như, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, anh nói lời xin lỗi cũng chỉ vì ngày đó cãi vả làm cho cô không vui, nhưng đối với chuyện anh vứt hết đồ dùng cô mua, anh không hề có một lời xin lỗi nào.
Cô chợt nhớ tới Diêu Dật Châu từng nói một câu với cô: "Chàng trai này, trong lòng toàn bộ đều là u ám, con khẳng định mình đủ ấm áp?"
Cũng vì những lời này, cô cố tình mạnh mẽ muốn chứng minh, cô và anh có thể yêu nhau, dù trong lòng đau khổ hơn nữa cô cũng sẽ không về nhà tìm kiếm an ủi, bởi vì cô biết, cô muốn an ủi, nơi đó không có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc