Gậy Ông Đập Lưng ÔngThân thể Lưu phỉ nặng nề, không tiện ra gặp người ngoài, Dưỡng nương và Liễu Diệp Nhi cũng không ở đây. Mặc dù vị nam khách trẻ tuổi này nghe đâu cũng có vài phần tư vị phong lưu văn nhã, ta cũng chỉ có thể kiên trì cho người dẫn hắn đến Tiểu Hoa Thính. Còn bản thân mang theo Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai từ cửa sau đi vào phòng khách.
Nghe tiểu nha hoàn nói, người tới đội mũ trùm đầu, không hề lộ mặt. Cho nên khi bước vào cửa, trong đầu ta cũng nghĩ đến một vài người, trong đó cái tên Vương Lung ngẫu nhiên đứng đầu danh sách. Mặc dù tâm tư người này giấu thật sâu trong tầng tầng lớp lớp sương mù, gần đây ta lại ngày càng cảm thấy có khả năng hắn và Vương Lang không nhất định toàn tâm toàn ý. Nhưng tình cảm ở trong này đã nhiều năm, khi ᴆụng chuyện, cuối cùng hắn vẫn đứng cùng môt phía với ta.
Nhưng khi vừa vào Tiểu Hoa thính, nhìn thấy bóng dáng mập mạp, ta liền nhận ra đó là Quân Thái y. Hiện tại hắn đang làm việc cho Đông cung, lại thường xuyên đến xem mạch cho ta và Vương Lang. Cũng được coi là nam quyến thường xuyên ra vào Đông cung.
"Đông cung xảy ra chuyện gì sao?" Ta khẩn trương hỏi: "Chẳng lẽ Lý Thục Viện lại gây chuyện?"
Quân Thái y bỏ mũ trùm đầu xuống, quy củ hướng về phía ta dập đầu mấy cái rồi mới đứng dậy, vuốt mồ hôi trên trán nói với ta: "Nương nương, chỉ sợ sắp hỏng bét!"
Ta đã sớm phát hiện, mặc dù nhìn có vẻ rất can đảm, bình thường cũng có nhiều lúc không biết lớn nhỏ không chú ý đến lễ nghi, nhưng đặc điểm lớn nhất của hắn kỳ thật lại chính là nhát gan. Một khi dính líu đến cái gì bí mật cung đình, cái gì ân oán tình cừu, mồ hôi trên mặt hắn sẽ tuôn ra như mưa.
Đáy lòng cũng không phải không có một chút khinh thường, chẳng qua hiện tại ta đã không còn là một Tô Thế Noãn không biết trời cao đất rộng kia nữa rồi. Nghĩ kỹ lại, cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Quân Thái y.
Hắn với thân phận thấp kém bị cuốn vào giữa những tranh đấu địa vị cao nhất. Một chút bất cẩn, tan nhà nát cửa chỉ là việc nhỏ, Quân Thái y không sợ mới đúng là lớn mật ngu ngốc...
"Cái gì sắp hỏng bét?" Ta vẫn không xem là quan trọng - - dù sao sai lầm ngớ ngẩn lần trước, vô cớ nghi kỵ Vương Lang, vết xe đổ vẫn còn ở ngay trước mắt.
Quân Thái y liếc mắt nhìn Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai một cái, ta khoát tay, phóng tâm để hai nha hoàn lui xuống: ví như người tới là Vương Lung, ta mới cần hai người bọn họ bên cạnh. Quân thái y thì không cần.
Dù sao hai nha hoàn này cũng chưa từng trải việc đời như thế nào, các nàng nhìn nhau, trên mặt đều mang thần sắc lo lắng. Nhưng cũng không nói gì, yên lặng bước ra khỏi phòng.
Người vừa đi, Quân Thái y lập tức quỳ xuống đất: "Nương nương."
Sắc mặt hắn tái mét: "Bắt đầu từ sáng ngày hôm nay, người trong Đông Cung chỉ được phép vào chứ không được ra ngoài. Hoàng thượng cũng đã tập trung những người cung Triêu Dương vào Đông cung, Mã Tài tử, Khương Lương đệ, Lý Thục Viện cùng Bảo Lâm đều bị chuyển về chỗ cũ, lại đóng ván gỗ trong ngoài Đông Thiên điện..."
Nói tới đây, ta đã bắt đầu ngồi không yên.
Hành động này của dượng, thật sự cũng làm quá ầm ĩ rồi!
"Ông ấy định chờ Vương Lang trở lại, rồi lập tức nhốt hắn lại sao?" Ta lẩm bẩm.
Trong việc này, Quân Thái y vẫn luôn vừa táo bạo nhưng cũng vừa nhát gan, hắn sốt ruột nói: "Chuyện này không phải vô nghĩa hay sao? Hôm qua Thái Tử Gia mới đi tiểu hành cung, sáng nay lại có động thái như vậy. Nương nương, không phải người không biết, gần đây chuyện của Dương Tuyển thị đang rất ồn ào huyên náo. Người không ở trong cung, không biết hành động của Trọng Phương cung có bao nhiêu phô trương, tất cả những việc này đều do người bên dưới Quý Phi nương nương làm, ngược lại không hề thấy Mã công công ra mặt!"
Lần này, ta thật sự ngồi không yên.
Hoàng thượng muốn giam giữ Vương Lang, ta không sợ - - kỳ thật có sợ cũng không có biện pháp, điều ta sợ chính là Vương Lang có thể chạy đi đâu? Lại nói, dù sao Vương Lang cũng là nhi tử của dượng, dượng giam lỏng hắn cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần như vậy đều chưa từng bạc đãi Thái Tử Gia về mặt vật chất.
Mà lúc này là tháng chạp rét căm căm, Hoàng thượng lên tiếng để Quý Phi tới giam lỏng Vương Lang, lòng ta bắt đầu bất an. Không nói cái khác, ngừng sưởi ấm sẽ khiến Đông cung trở thành một cái hầm băng to lớn, có thể làm cho Vương Lang lạnh đến sinh bệnh. Đây không phải nói đùa, trong Tứ Cửu Thành hàng năm đều có người ૮ɦếƭ vì rét lạnh. Nếu không ૮ɦếƭ vì rét lạnh, cũng lưu lại một số bệnh căn - - Tô gia đánh giặc ở Đông Bắc, những người bị cái rét phá hủy cơ thể cũng chỉ có thể sống vài năm, ta là người hiểu rõ nhất. Cha mẹ ta cũng là...
"Rốt cuộc Dượng đang muốn làm gì!" Ta đi qua đi lại vài bước, mới chú ý đến Quân Thái y vẫn còn đang quỳ, vội vàng để cho hắn: "Ngươi đứng lên nói đi!"
Quân Thái y hiện tại đã không còn kích động như trước, hắn nuốt nước miếng vài lần, rồi thao thao bất tuyệt nói ra toàn bộ chi tiết lúc ấy: "Sáng hôm nay, ta đến trực hơi trễ một chút, vừa vào Tử Cấm thành đã nhìn thấy một tên tiểu thái giám thuộc hạ của Mã công công, còn bản thân Mã công công đang nói chuyện với hộ quân. Vừa nhìn thấy ta, tiểu thái giám liền kéo ta qua một bên, tỉ mỉ nói: Người đã tới trễ rồi, còn không mau về nhà? Gấp gáp muốn bị nhốt vào Đông cung sao? Hiện tại toàn bộ hoàng cung đều đã giới nghiêm, ra một người đều phải mất nửa ngày, người đây là vội vàng từ bên trong đưa ra?"
"Ta thấy Mã công công nói chuyện với hộ quân rất sôi nổi, biết đây là lão nhân gia tốt bụng, cho ta một lỗ hổng, ta lập tức rời khỏi rồi nhanh chóng đến đây truyền tin.” Mồ hôi trên mặt Quân Thái y lại tuôn ra dày đặc. "Ra đến ngoài tường thành, còn chưa kịp lên xe, tiểu thái giám kia lại đến, hắn nói hôm nay Tử Cấm thành chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra, tin tức được quản lý phi thường nghiêm ngặc. Những vị huynh đệ hắn đã từng kết giao đều đã đi đến Thiên đàn, bên này cũng không còn bao nhiêu người thuận tiện sai sử... Lại cẩn thận tỉ mỉ nói với ta chuyện bên trong một lần..."
Dù sao Mã công công vẫn hướng về Tô gia chúng ta!
Bình thường trong trong ngoài ngoài Thụy Khánh cung đều không thể tách khỏi an bài của Mã công công, nói đến công phu phỏng đoán tâm tư, Mã công công nhận thứ hai, ta thấy không ai dám nhận thứ nhất.
Sự tình còn chưa đến mức không thể vãn hồi! Mặc dù Mã công công từng chịu ân huệ của cô cô, nhưng bọn họ là thái giám, yêu cầu quan trọng nhất chính là tự bảo vệ mình, Tô gia ngã Đông cung ngã, hắn khẳng định là tránh còn không kịp, hẳn sẽ không công khai đền đáp cho chúng ta như vậy.
Ta cảm thấy an tâm hơn một chút, vốn đang nghĩ muốn đi vào thương lượng cùng Lưu Phỉ, nhưng khi liếc mắt nhìn đến Quân Thái y, trong lòng lại có một chủ ý mới.
Cọp mẹ có uy mãnh như thế nào, lúc này cũng chỉ là mèo đông thôi, điệt nhi ta cũng đã bảy tám tháng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra. Gần đây mặc dù Lưu phỉ không có tư duy trì độn, nhưng phản ứng đích xác là đã không còn nhanh nhẹn.
Nếu nói chuyện này cho cho tẩu ấy biết, có lẽ tẩu ấy sẽ kinh sợ đến trở dạ luôn không chừng, cục diện sẽ càng rối loạn không thể dàn xếp.
"Thụy Vương và Phúc Vương cũng đều đi theo Thái tử đến Tế Đàn sao?" Ta hỏi Quân Thái y.
Đông chí tế thiên mỗi năm là một trong những đại điển của triều đình. Ngoài dượng ta được phép cậy già lên mặt để cho Thái Tử Gia thay mặt ông đi ra ngoại thành hít gió bụi, văn võ bá quan lớn nhỏ trong kinh thành, thậm chí là hoàng thân quốc thích, không một ai có khả năng lâm trận bỏ chạy, trừ phi thật sự bệnh nặng khó chữa, đều phải theo Vương Lang đến Thiên đàn. Phải qua đêm nay mới được trở về.
"Đều đã đi theo." Quân Thái y ngớ người, nói cho ta biết. "Ba ngày trước đã đi theo Thái tử cùng tắm rửa dâng hương."
Đây cũng là thông lệ của Đại Vân... Nếu không Hoàng thượng đột nhiên lại ra chiêu mấy ngày đông chí gần đây, ta còn tưởng rằng là chuyện của Dương Tuyển thị, cho dù muốn phát tác cũng phải đợi đến tân niên rồi nói... Lúc đó Lưu Phỉ cũng đã sanh rồi, cũng có thể dẹp bụng bầu để hỗ trợ suy nghĩ đối sách.
Sao Hoàng thượng lại bất ngờ quyết định hướng Đông cung gây khó dễ, lại còn khiến cho sự tình thần hồn nát thần tính như vậy, lại đột nhiên nâng đỡ Miêu gia!
Ta vẫn luôn không có năng khiếu về tư duy nhanh nhẹn, hiện tại càng cảm thấy có vô số băn khoăn cử lẩn quẩn trong đầu, cảm thấy trong chuyện này thật sự có nhiều chỗ không hợp tình lý. Chính là Cẩm y vệ do Hoàng thượng một tay điều khiển, phong tỏa tin tức đều là những cao thủ lão luyện, rất nhiều việc ngay cả ca ca và Vương Lang đều không rõ ràng lắm, nói gì đến một người được cho là không có công dụng gì lớn như ta đây.
Không được, hiện tại tuyệt đối không thể rối loạn!
Ta hít thở thật sâu mấy lần, hỏi Quân Thái y: "Hiện tại ngươi định làm như thế nào?"
Quân Thái y sửng sốt, lắp bắp trả lời ta: "Nghĩ cách đến Thiên đàn báo...tin..."
Ngữ khí của hắn cũng không quả quyết cho lắm, hiển nhiên là không tin chắc bản thân có khả năng mang tin tức đến Xã Tắc đàn.
Đúng vậy, hiện tại bên ngoài Xã Tắc đàn đều do trọng binh trấn giữ, một thái y nhỏ bé như hắn, sao có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, mang tin tức nào trong đại điển quốc gia đến tay Vương Lang, Thế Dương? Chỉ sợ Quân Thái y ngay cả Đại điển tế thiên sắp xếp như thế nào cũng không biết!
Chẳng qua trong lòng ta vẫn thấy có chút ấm áp: Vương Lang vẫn luôn không xem trọng Quân Thái y, nói thật, ta cũng không xem trọng hắn cho lắm. Ta thậm chí vẫn không hiểu nổi sao hắn có can đảm tới trộm nữ nhân của Thái tử. Nhưng ta thật sự không ngờ, tại thời điểm quan trọng, mặc dù trong tận đáy lòng Quân Thái y vẫn nhát gan như cũ, nhưng hành động lại cực kỳ to gan. Biết rõ không thể làm, vẫn muốn đến Thiên đàn báo tin, không để Vương Lang hồi Đông cung mà không hề có chút phòng bị.
Người như thế nếu ở trên chiến trường thường có thể sống đến cuối cùng, đặt đúng chỗ liền là dũng sĩ.
"Hiện tại ngươi nên làm là trở lại Đông cung." Ta gọn gàng dứt khoát nói với Quân Thái y. "Ngươi là người Đông cung, xảy ra chuyện cần phải trở về, nếu không Hoàng thượng chất vấn xuống, kết cục của ngươi ngược lại sẽ càng khó nói."
Quân Thái y nuốt nước miếng, trên mặt hắn đã xuất hiện một chút sợ hãi, hắn cười khổ: "Nương nương nói đúng, nhưng nếu Quân mỗ trở về, tin tức này..."
"Tin tức, ta sẽ tự mình đưa đi." Ta nói như đinh đóng cột. "Chuyện này để cho người khác làm, ta không yên tâm. Cũng chỉ có ta mới có thể làm tốt."
Năm đó ca ca không chịu nổi ta nhõng nhẽo, đã từng biến ta thành nam hài nhi, mang vào Tế Thiên Đại điển để nháo Vương Lang. Đối với cách bố trí của Thiên đàn, ta vẫn là quen thuộc nhất.
Có thể đặt xuống gánh nặng, dĩ nhiên Quân Thái y có thể thả lỏng một chút, nhưng nghĩ tới khi về đến Tử Cấm thành sẽ bị nhốt lại, trên mặt hắn lại xuất hiện vài phần sợ hãi. Ta nhìn thấy cũng có thể lý giải tâm tình của hắn như sau: Đối với Vương Lang mà nói, bây giờ hơn phân nửa vẫn là hữu kinh vô hiểm, nhưng người bên dưới, mỗi một lần hữu kinh vô hiểm, đều sẽ có một vài người gặp tai ương. Quân thái y lại công khai xuất hiện, đương nhiên sẽ lo lắng cho an toàn của bản thân.
Định nói vài lời trấn an Quân Thái y, hắn đã đứng dậy hướng ta cáo biệt: "Nương nương nói rất đúng, nếu không có phân phó gì khác, Quân mỗ liền tiến cung."
Hắn cười tự trấn an mình: "Chỉ sợ Cẩm y vệ tướng quân đại hán tới bắt người, đã đến chỗ nào đó tạm nghỉ rồi!"
Theo lý là nên tiến cung để trực, lại xoay người bỏ chạy ngay khi vừa tiến cung, chuyện này khẳng định là không thể gạt được Cẩm y vệ, thời gian ra ngoài đưa tin tức đã trôi qua, nếu muốn tiếp tục chạy trốn, cũng rất khó có nơi nào chứa hắn.
"Dĩ nhiên ta còn có phân phó khác rồi." Ta vội nói. "Quân Thái y có biết một số dược liệu, sau khi uống xong, nhiệt độ cơ thể đặc biệt tăng cao, mạch tượng cũng trở nên nhanh hơn, sờ vào rất giống đang phát sốt hay không?"
Ánh mắt Quân Thái y cũng dần dần sáng lên.
Hắn nói với ta thêm mấy câu rồi xoay người cáo từ, tương đối có vài phần xúc động. "Chuyện nương nương vừa nói, liền đặt trên người Quân mỗ đi!"
Ta nhìn hắn đi tới cửa, nhịn không được gọi hắn trở lại.
"Quân Thái y." Ta nói. "Sau sự việc này, chuyện ngươi và Trịnh Bảo Lâm, liền đặt trên người Bản cung đi."
Quân Thái y quay đầu nhìn ta, đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt. Giống như hắn đợi những lời này, trái lại đã đợi một thời gian rồi.
"Nương nương, lời hứa đáng giá ngàn vàng!" Hắn Ϧóþ miệng tạo thành hình hồ lô, có vài phần khôi hài giống như lúc bắt mạch cho ta khi đó.
Ta bỗng chốc hiểu ra, không khỏi bật cười - - khá lắm, Quân Thái y, lá gan cũng lớn đấy!