Khó Làm Thái Tử Phi - Chương 77

Tác giả: Ngự Tỉnh Phanh Hương

Cờ Cao Một Bậc
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ, bây giờ ta chắc chắn là dùng kế Kim Thiền Thoát Xác về thăm Tô gia. Có điều có chút biểu diễn vẫn là phải làm, tuy không làm nguyên bộ nghi thức của Thái Tử Phi, nhưng cuối cùng vẫn là dẫn theo hơn một trăm người uy phong lẫm liệt, tiền hô hậu ủng đi chùa Đại Hộ Quốc, Vương Lung đưa ta đến rồi, lại không đi ngay. Chờ ta ăn xong chút điểm tâm ở chùa Đại Báo Quốc, cũng không biết hắn lấy từ nơi nào ra mấy chiếc xe ngựa, lôi kéo ta cùng đám người Tiểu Bạch Liên Tiểu Tịch Mai Liễu chiêu huấn đi ra khỏi Đại Hộ Quốc, chính hắn ngồi trên một cái kiệu, trông nom ở phía đằng sau.
Tiểu Tịch Mai nhẹ giọng cảm khái cùng Tiểu Bạch Liên, "Nói cho cùng vẫn là đi lại bất tiện..."
Tiểu Bạch Liên liên tục lo lắng, trên mặt đau lòng tới mức đều phải nhỏ ra giọt rồi. Ta không biết nên khóc hay cười, "Tiểu Linh Lung cũng không phải là không cưỡi ngựa được - - chỉ là ngươi có từng thấy Vương gia nào tự mình hộ tống đoàn xe đi Tô gia à? Kia chẳng phải nói rõ cho mọi người biết, Tô Thế Noãn ta vụng trộm trốn từ chùa Đại Hộ Quốc về nhà rồi hả?"
Hai nha đầu này vẫn đang nhỏ giọng nói về Thụy vương gia yêu thương của các nàng. Ta nghe mà cực kỳ không kiên nhẫn, không khỏi bắt đầu nhớ mong Liễu Chiêu huấn: Liễu Chiêu huấn tuy rằng thích vặn vẹo ta, nhưng có một điểm nàng tốt nhất, đó là nàng chưa bao giờ rối loạn xuân tâm.
Đến Tô gia, ca ca ta cũng không có nhà, trái lại Lưu Phỉ đã sớm nâng cái bụng mang thai ra nghênh đón, còn làm bộ hành lễ cho Vương Lung, sợ tới mức hắn nhảy từ trong kiệu ra đỡ Lưu Phỉ, "Đại biểu tẩu, tẩu đây là làm ta sợ."
Chị dâu ta cười ha ha, "Trong bụng nhiều thêm một con trùng nhỏ, cũng đáng các ngươi căng thẳng như vậy!"
Nàng bắt được Vương Lung sẽ không chịu tha, "Tiểu tử thối, lần trước ta tiến cung gặp Tiểu Noãn, muốn gọi ngươi nói chuyện, ngươi làm sao lại không đến? Là khinh thường ta? Hử"
Lần trước Lưu Phỉ tiến cung, ta cùng Vương Lung sau khi có chuyện xấu hổ kia, hắn không chịu đến đúng là cực kỳ bình thường.
Ta yên lặng không một tiếng động xuống xe ngựa, ôm cánh tay đứng bên cạnh xe ngựa, khoái trá xem xét Lưu Phỉ trêu đùa Vương Lung.
Bình thường Vương Lung luôn luôn bày ra vẻ mặt khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, cho nên khi gặp được nữ lưu manh như Lưu Phỉ, có vài phần không biết làm sao, trên mặt hắn còn có chút đỏ "Đại biểu tẩu, Vương Lung tuyệt đối không có ý này."
Hắn dường như muốn tới cáo từ, nhưng Lưu Phỉ căn bản không cho hắn cơ hội, không cho phân trần túm cánh tay Vương Lung đi về phía sau."Đi nào, đi nào, đại biểu tẩu cũng khó mà được chiêu đãi đệ ăn một bữa cơm, hôm nay Tiểu Noãn là cô nãi nãi về nhà mẹ đẻ, đệ chính là khách ta mời. Lát nữa Thế Dương trở về, đệ cùng hắn uống rượu!"
Vương Lung lần đầu liếc mắt nhanh qua ta xin giúp đỡ, nhìn đến ta nhe răng trợn mắt cười với hắn, mặt hắn đỏ lên, như có chút bất mãn trừng ta một cái, hiếm thấy vẻ mặt hắn lộ ra biểu tình nào khác ngoài vẻ mặt xuân phong tươi đẹp kia.
Nói ra, đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, có nhiều người, cho dù thông minh như thế, nhưng ngay cả tâm tư của bản thân cũng đều không nhìn rõ. Vẫn là Tô Thế Noãn ta tới làm người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê...
Được rồi, ta nhanh chóng tỏ thái độ đoan chính, cũng giúp hắn khuyên can chị dâu."Tẩu tẩu, Tiểu Linh Lung người ta còn bận mà, một lát còn phải về cung cãi nhau cùng biểu cô, tẩu cũng đừng ngăn đón người ta mà- - "
Tuy Lưu Phỉ lưu manh, nhưng dù sao vẫn là nữ nhân, việc thêm mắm dặm muối tò mò chuyện nhà khác, đương nhiên cũng có lực hấp dẫn mạnh mẽ đối với nàng. Ánh mắt nàng sáng lên,
"Tiểu Noãn, muội làm sao có thể bàn luận thị phi trước mặt người khác?”
Biểu hiện cảm kích trên mặt Vương Lung mới xuất hiện một cái chớp mắt, Lưu Phỉ đã nâng bụng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, "Để cho Thất biểu đệ chính mình nói đi, đệ luôn hiếu thuận, bây giờ cãi nhau cùng biểu cô, chắc chắn tất cả đều là biểu cô không đúng!"
Lúc nói chuyện, chúng ta đã đi vào hậu đường, một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú lanh lợi sớm tới dẫn chúng ta vào chỗ ngồi, lại rót trà mới cho chúng ta. Vương Lung bưng trà, tựa hồ đã đánh mất dũng khí rời đi, chỉ là cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên chén trà, đối với sự thao thao bất tuyệt của Lưu Phỉ, trong quan tâm mang theo nhiều nghi vấn, ngẫu nhiên trả lời ừm một tiếng, dường như muốn cố tình bỏ qua Lưu Phỉ vậy.
Lưu Phỉ một nữ nhân có thể có thanh danh lớn như vậy ở Đông Bắc, đương nhiên là có chỗ độc đáo của nàng, nàng hỏi Vương Lung vài câu, đoán trái đoán phải, đã tiếp cận được chân tướng, "Thất biểu đệ, ta nghe nói gần đây đệ tuyển chọn phi cũng nhiệt náo vô cùng nha. Nên chắc hẳn không phải là người đệ nhìn trúng không ưng ý biểu cô, hai người thành ra cãi cọ?”
Tiểu Linh Lung bị hỏi đến đầu đầy mồ hồi, ánh mắt cầu cứu không ngừng hướng về phía ta, dường như không hề nhớ rõ giữa chúng ta bây giờ đang là hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. - - dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, tuy nhiên xấu hổ vẫn còn, nhưng tình cảm cũng còn.
Ta cười cười giải vây cho Vương Lung, "Dưỡng nương sao không thấy đâu? Tẩu không phát hiện, Liễu Diệp Nhi có chút ngồi không yên rồi sao?"
Lưu Phỉ ai nha một tiếng, nhất thời nhớ ra, " Liễu Diệp Nhi, dưỡng nương không chịu đi ra, nói là trên người không thoải mái, ở trong phòng nằm rên, chính là không chịu dậy."
Trên mặt Liễu Diệp Nhi trắng bệch, cắn răng một cái đứng dậy."Thất vương gia ngồi thêm một hồi, thi*p thân có chút không thoải mái, xin cáo lui trước."
Không đợi Vương Lung đáp lời, nàng ngang nhiên đi thẳng vào hậu đường, giống như nơi này là nhà nàng vậy: Ở Tô gia, chúng ta vốn cũng không coi hai mẹ con dưỡng nương tђàภђ ђạ nhân mà đối đãi.
Vương Lung có thời gian này mà thở dốc cơ hội, dường như khẩn cấp bắt lấy nó, hỏi Lưu Phỉ, "Không biết đã có hành tung của người trong lòng Liễu Chiêu huấn ở Đông Bắc chưa?"
Sự tình liên quan đến đại thế Đông Bắc, biểu tình của Lưu Phỉ cũng nghiêm túc hẳn, nàng quét mắt tới nha đầu bên người một cái, không yên lòng nói, "Lần trước truyền tin tức đến, cũng là chuyện từ hơn nửa tháng trước. Dường như có chút chuyện vướng chân, kỹ hơn ta cũng không rõ ràng lắm. Vẫn phải hỏi Thế Dương, chàng biết nhiều hơn."
Dừng một chút, lại cười tạ ơn Vương Lung, "Nghe nói đưa Liễu Diệp Nhi vào cung là chủ ý của đệ, Thất biểu đệ lúc này ở trong cung, chắc là không thiếu phải chăm sóc cho Tiểu Noãn. Ta làm tẩu tử trái lại thất trách, nào, ở đây ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly, biểu thị lòng biết ơn!"Quả thực mồ hôi của Vương Lung đã sắp rơi xuống đến nơi, hắn nhẹ nhàng mà rên lên, khuôn mặt tuấn dật thậm chí còn có chút sợ hãi."Biểu tẩu, Thế Dương ca còn chưa có trở lại, đã muốn uống rượu?"
Ngay cả tiểu nha hoàn đằng sau lưng Lưu Phỉ cũng cười rộ lên, ta cũng rất lý giải sự sợ hãi của hắn: Vương Lung vốn đã là tửu lượng không cao, ca ca ta lại là nổi danh tửu lượng lớn. Nghĩ tới ngày đó tại cung Thụy Khánh, một mình huynh ấy cùng Lâm Giang hầu, lão Thượng Thư, dượng ta, Vương Lang còn có Vương Lung liên quân, đã uống tới mức Vương Lung thành như vậy. Hôm nay nếu Vương Lung định uống rượu, cũng không phải vấn đề say hay không, mà là say thành cái dạng gì rồi.
Nhưng mà Lưu Phỉ không quan tâm, hợp lại hai tay, "Chẳng phải là thế? Người đâu, mang thức ăn lên!"
Nhanh chóng có người bày ra hai bàn thức ăn nóng hổi, ta đứng dậy cầm bình, Lưu Phỉ cầm cốc, rót một chén đầy cho Vương Lung, "Nào, tẩu tẩu kính ngươi!"
Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy Vương Lung sợ hãi như vậy, trên khuôn mặt lịch sự tú dật của hắn xẹt qua muôn vàn suy nghĩ, lại vẫn có ý tứ hàm xúc không rõ liếc về phía cửa một cái, dường như dưới đáy lòng tính toán tông cửa xông ra. Có điều chủ ý này chung quy quá vớ vẩn, Vương Lung đành phải lại nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta cũng dùng ánh mắt nói cho hắn, ly rượu này chị dâu ta đã kính rồi, chắc chắn là hắn phải uống.
Lại một lát sau, Vương Lung một tiếng thở dài, ngẩng cổ sảng khoái uống hết vật trong chén, "Tẩu tẩu kính rượu, Vương Lung đương nhiên không nên từ chối!"
Vì thế, toàn bộ đều không thể vãn hồi.
#
Chờ ca ca ta trở về không bao lâu, Vương Lung đã say đến mức chân quấn vào nhau, Lưu Phỉ để cho tiểu nha hoàn bên người dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi. Ta xem nàng còn nhỏ yếu đuối, sợ nàng đỡ không nổi Vương Lung, ai biết người ta không nói hai lời, khẽ chống một cái là nâng Vương Lung lên, nửa đỡ nửa xách di chuyển hắn ra phòng ngoài - - thật không hổ là người bên cạnh chị dâu ta, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng là người mang tuyệt kỹ.
"Tẩu tẩu, tẩu muốn ép Vương Lung quá chén, tới cùng là có tâm tư gì?" Ta tò mò hỏi thăm tẩu tử, lại đưa mắt liếc nhìn ca ca ta."Uống đến mức toàn thân mùi rượu, mọi người uống đều ngã rồi, huynh lại vẫn cứ uống! Là bực mình gần đây không có rượu cho huynh uống thống khoái?"
Thế Dương cười ha ha, "Muội muội trưởng thành, biết thương xót người rồi!"
Hắn mở ra hai tay hướng về phía ta, "Còn muốn ca ca ôm muội hay không?"
Từ lúc ta nhớ được chuyện sức khỏe cha mẹ đã yếu, ta là do cô cô, ca tẩu lần lượt nuôi lớn. Lúc mới xuất cung, ta bị nuôi dưỡng đến mức kiêu căng, động chút là bắt người ôm. Cha mẹ ôm không nổi ta, người khác ôm ta lại không cần, tuổi của dưỡng nương cũng lớn, ta cứ đòi ôm, là đành phải do ca ca ra trận. Khi đó Thế Dương cũng mới là thiếu niên lang mười hai mười ba tuổi, lực cánh tay huynh ấy thực ra vẫn không mạnh mẽ, thường xuyên ôm mệt mỏi rồi cùng ta cò kè mặc cả, dùng vàng bạc châu báu để cho mình chút khoảnh khắc thoải mái.
Giờ muốn lại ôm ta, cũng có thừa lực, nhìn đôi bàn tay của huynh ấy, lúc này ta thật sự có vô vàn cảm xúc từ đáy lòng trào lên, lại có vài phần nghẹn ngào."Đương nhiên muốn!"
Lưu Phỉ cười lớn sau lưng chúng ta, "Người đã lớn như vậy rồi, còn ca ca bế!"
"Huynh muội cảm tình tốt, ai cần tẩu lo nha." Ta cùng Thế Dương cùng lúc nói ra lời phản bác - - đây cũng là chuyện cười năm đó Lưu Phỉ thường lấy ra cười nhạo ta.
Ba người không hẹn mà cùng cười ha ha, Thế Dương gắt gao ôm ta vài cái, lại vỗ vỗ bờ vai ta. Lúc này mới buông vai ta, thấp giọng hỏi, "Muội xem Hoàng thượng giữ Thái tử lại, cuối cùng là có tâm tư gì."
Ta không nghĩ tới câu đầu tiên hắn hỏi lại là cái này, nhất thời ngẩn ra, "Ca... Sao huynh không hỏi ta Vương Lang đối với ta có tốt hay không?"
Ca ca ta nhìn qua ta một cái, tựa tiếu phi tiếu, "Chỉ có con quỷ nhỏ như muội thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mới có thể hỏi như vậy. Ta chẳng cần hỏi cái gì, chỉ cần nhìn muội một cái, là biết hắn đối tốt với muội rồi, muội đợi nó cũng được, hai người các muội hòa hòa khí khí, là cho dù tốt cũng chẳng qua một đôi."
Thật sự là không thể che được mắt Thế Dương. Ta cũng là phí công hỏi một câu, đáy lòng sớm đã bắt đầu suy nghĩ đến đáp án vừa hỏi. Nghe được Thế Dương chế nhạo ta, ta cũng chỉ cười hắc hắc, vô liêm sỉ không coi là chuyện gì, trầm ngâm nói."Thực ra trong lòng dượng vẫn là cực kỳ hiểu rõ, phế lập là chắc chắn không đến mức đó, nhưng lão nhân gia lớn tuổi rồi, dường như lo lắng Thái tử trẻ trung khoẻ mạnh... Bình thường cũng thường xuyên gõ gõ Vương Lang, không chịu để cho Vương Lang quá mức đắc ý phóng túng."
Điểm tâm tư ấy, bản thân Thế Dương cũng nhìn ra tới. Kỳ thật lúc huynh ấy rời kinh, tình cảnh Vương Lang còn kém hơn so với bây giờ. Thứ nhất lúc ấy còn tuổi nhỏ, làm việc cũng không làm được việc lớn, không biểu hiện được năng lực của hắn. Thứ hai, dù sao lúc đó còn chưa có cưới ta, vị trí Đông cung, càng thêm bất ổn. Hiện tại tình cảnh của hắn, là được cải thiện nhiều so với dĩ vãng rồi.
Thế Dương nghĩ nghĩ, lại hỏi ta, "Theo ý muội, chuyện phế lập, Hoàng thượng là nghĩ bao lâu rồi?"
Ta thấp giọng nói, "Dượng cũng không phải ngốc. Phúc vương dù khiến người ta thích thích, nhưng nhát gan như chuột, ngày đó nghe được chuyện chiến sự, sợ tới mức mặt như màu đất. Thích là một chuyện, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước lại là một chuyện... Trong lòng dượng tựa như gương sáng, vị trí của Vương Lang, vẫn ổn định."
Sắc mặt ca ca ta nhất thời rộng rãi hẳn, bờ vai hắn rõ ràng trầm tĩnh lại. Mà ta cùng Lưu Phỉ dường như đồng thời phát hiện không đúng, lúc ta đứng dậy đồng thời cũng nghe thấy Lưu Phỉ đặt câu hỏi, "Làm sao, đột nhiên hỏi cẩn thận như vậy? Là trong cung đã xảy ra chuyện?"
"Chuyện thì thật là không có." Ca ca có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng." Bên kia các huynh đệ Cẩm y vệ truyền tin tức tới, nói là chuyện Bồng Lai Các mùa hè năm nay có tin tức mới, Dương Tuyển thị một mực chắc chắn, là Thái Tử Gia đứng sau lưng sai sử. Một kế này, vốn nhằm vào dượng."
Ta chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, lúc này mới hiểu được dù sao dượng ta vẫn là cờ cao hơn một bậc, tâm tư của những tiểu bối chúng ta, chỉ sợ không thể dấu diếm được ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc