Thiếu Tự TrọngNhững lời nói khó nghe của Vương Lang, ta đã sớm nghe đến quen, ngày trước khi chúng ta ngây ngốc ở bên nhau, người này cả một ngày đều không mở miệng nói một câu, bấy nhiêu đó tuyệt không coi như xong. Nhiều lúc hắn mắng cũng rất có đạo lý, có một số việc đích thực là ta không nên làm, ta biết rất rõ nhưng vẫn cố tình sai phạm, hắn mắng ta, ta chỉ có thể cúi gầm mặt mà nghe.
Nhưng trong chuyện này, hắn lại có thể quở trách ta như vậy, khiến ta cảm thấy không hài lòng.
Ta cũng không thèm tranh cãi đôi co với Vương Lang, chỉ trực tiếp vươn tay nắm lấy nơi yếu ớt nhất của hắn, nhẹ giọng nói: "Chàng lặp lại lần nữa?"
Ta nói chuyện với Vương Lang, đương nhiên cũng đã dùng đến đủ loại giọng điệu, có đôi khi ra vẻ đắn đo mang thân phận Thái tử phi mà khi dễ hắn, có đôi khi lại cố ý lấy lòng, xin hắn tha ta một mạng, có đôi khi nhàm chán gây ầm ĩ với hắn. Mà loại giọng điệu này, chỉ xuất hiện khi ta sắp tức giận, chính là ám hiệu cho thời điểm mưa gió sắp nổi lên.
Nhắc tới lại cảm thấy kỳ quái, mặc dù cả đời ta chưa từng phát hỏa quá đáng, nhưng bình thường lại dùng giọng điệu này để đè nén lửa giận trong lúc nói chuyện, phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy có một chút e sợ.
Vương Lang dĩ nhiên không đến nỗi sợ ta, nhưng hắn cũng sẽ kiêng kị cảm xúc của ta, không dám trêu chọc khiêu khích quá mức. Nói chi đến chuyện hiện tại trong tay ta còn đang nắm giữ mệnh căn của hắn, cho dù ta không dùng lực, thái độ của hắn khẳng định cũng sẽ bất tri bất giác mà mềm mỏng xuống ba phần.
Hắn liền dùng thái độ đè nén lửa giận mà nhỏ giọng quở trách ta: "Chuyện này nàng nghe được từ chỗ Quân Thái y?"
Đầu óc tên này cũng thật sự quá tốt rồi, đoán chừng khi ta vừa hỏi như vậy, trong đầu hắn điện quang hỏa thạch, chỉ trong tích tắc đã xâu chuỗi lại tất cả những sự kiện: điều động Quân Thái y đến, cảm xúc của ta gần đây lại xuống thấp một cách kỳ lạ, cùng tất cả những biểu hiện không hợp với lẽ thường, hắn thậm chí đã suy luận ra khỏi cả quá trình và lấy được giải thích hợp lý.
Ta liền ừ một tiếng, rồi uốn éo người một cách không thoải mái, sinh mạng của Vương Lang mặc dù đã ở trong tay ta buộc hắn phải ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, nhưng hắn vẫn rất có tinh thần, cứ trượt qua trượt lại dưới bắp đùi ta, những nơi hắn chạm đến đều để lại một chút gì đó dính dính.
"Vừa nói chuyện vừa làm cái đó đó, chàng không thể chọn một sao? Rõ là......" Ta nhẹ giọng oán trách Vương Lang.
Nhưng suy nghĩ của Thái tử gia, kỳ thực có thể dễ dàng bị cắt đứt? Hắn hỏi tới: "Chuyện này Quân Thái y nói như thế nào?"
Nói đến mức độ này, giấu giếm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa, ta đành phải nói chuyện này ra cùng hắn bàn bạc. "Có một lần Quân Thái y lười nhác ngủ bên trong kho thuốc, đến khi tất cả mọi người đều xuống trực hắn mới tỉnh lại. Hắn nghe được có một người nói chuyện với Mao Thái y..."
Ta cũng cẩn thận không lôi Vương Lung và A ௱ôЛƓ ra, không ngờ ta vừa dứt lời, Vương Lang đã nói tiếp: "Người nói chuyện với Mao Thái y là A ௱ôЛƓ bên cạnh Thất đệ?"
Ta bỗng chốc không thể nói lời nào, đành phải hậm hực gật đầu một cái, buông lỏng tay đang cầm Vương Lang ra.
Vừa rồi cầm hắn, là sợ hắn đuối lý trốn tránh, không dám cùng ta đối thoại, cho nên mới tỏ rõ quyết tâm của mình. Nhưng nhìn tình hình tiến triển như bây giờ, ta cảm thấy chỉ trích hắn đã trở thành một chuyện không thể làm được, khả năng lớn hơn nữa là ta sẽ bị mắng.
Không ngờ hắn lại cầm lấy tay ta ấn về chỗ cũ, giọng nói nghiêm nghị phân tích cho ta hiểu: "Sau khi nàng nghe được chuyện này, nhất thời hoài nghi ta và Vương Lung liên thủ để gạt nàng, ngoài mặt để nàng thị tẩm trong giai đoạn dễ dàng thụ thai nhất, trên thực tế lại vụng trộm cho người hạ dược, hoặc giả cho rằng ta tự mình uống thuốc đề phòng nàng mang thai. Vì vậy trong lúc nhất thời nàng không biết nên tin người nào cho tốt, cho nên gần đây mới rầu rĩ không vui?"
Xem đi, người này khôn khéo đến trình độ như vậy, so với sự phát triển trí não của ta quả thật là một trời một đất, khó trách hắn muốn ta học cách đọc tâm tư của hắn, căn bản là bởi vì hắn đã sớm biết, muốn đọc hiểu tâm tư hắn, ta phải tốn thời gian cả đời, nhưng muốn đọc hiểu tâm tư ta, hắn chỉ cần liếc nhìn ta một cái.
Ta buồn bã nói: "Lời cần nói đều bị chàng nói hết rồi, ta còn nói gì nữa?"
Hắn trầm mặc một lát rồi mới miễn cưỡng khích lệ ta: "Có tiến bộ, biết động não rồi. Nhưng vẫn..."
Ngữ khí bất ngờ thay đổi: "Tô Thế Noãn, nàng là heo à!"
Ta lập tức lấy lòng vuốt ve hắn vài cái: "Ta lại làm không đúng chỗ nào, chàng dạy ta đi, Vương Lang..."
Một chiêu này thật sự hữu dụng (tại đáy lòng ta liền ghi nhớ thật kỹ để có thể dùng thường xuyên), Vương Lang chậm rãi nói. "Chuyện này cuối cùng nàng cũng mang ra bàn bạc, có thể thấy được còn không đến nỗi hết thuốc chữa. Nàng nói xem, nàng nghĩ như thế nào?"
"Ta nghĩ, nếu chàng không nguyện ý cho ta sinh hài tử, còn có rất nhiều thủ đoạn." Ta nói thật chi tiết với Vương Lang. "Tội gì phải kéo theo Vương Lung, kéo theo một nhóm Thái y không liên quan cũng chẳng liên hệ. Lại nói, canh tránh thai uống quá nhiều rất dễ dẫn đến cả đời vô sinh, ta bình thường không thích uống thuốc, chàng muốn hạ dược cũng không có thủ đoạn. Chỉ còn bản thân chàng thôi..."
Vương Lang nếu chỉ vì để cho ta không thể sanh dục mà không tiếc liên lụy bản thân cả đời vô sinh, như vậy ta cũng thật sự bái phục hắn.
Vương Lang hài lòng hừ một tiếng, rồi tiếp tục nhắc nhở ta: "Đừng quên, canh tránh thai cũng chỉ có thể quản được mấy ngày."
Nếu xem xét từ góc độ này, xác thực Vương Lang coi như lấy được dược liệu tránh thai, căn bản cũng không dùng được, nên chỉ sau một giây ta liền thông suốt điểm này, sau đó hướng Vương Lang hỏi rõ ràng, chỉ là ta thật sự cũng rất không hiểu: "Ta thật sự không hiểu tại sao chàng và Vương Lung phải làm như vậy, chuyện này chàng cũng đã biết rồi chứ?""Thời điểm chúng ta đang làm loại chuyện như thế này, nàng có thể đừng nhắc đến tên của người khác hay không?" Vương Lang lại bắt bẻ ta, hắn dùng tay hung hăng bấm ta một cái, khiến ta mềm nhũn cả người, chỉ có thể nhẹ giọng xin tha: "Đừng tiến vào nữa... Ta dùng tay giúp chàng..."
Lần này hắn tựa hồ cảm giác được bản thân tương đối có lý, mặc dù ta đã cố gắng thuyết phục, nhưng vẫn không thể tránh được một kiếp, đến cuối cùng không thể không dâng lên đôi môi, lần đầu tiên miễn cưỡng thử thổi một khúc 《 uyên ương phi 》, Vương Lang mới tha cho ta. Cho phép ta xuống giường lấy nước súc miệng, rồi yêu cầu một thùng nước nóng để rửa sạch chất sền sệt dính trên thân thể.
"Chuyện này, chàng rốt cuộc vẫn nên cảm kích đi?" Ta nhắc lại chuyện vừa nãy, tràn trề sinh lực muốn tìm ra chân tướng sự việc. "Lá gan Vương Lung mặc dù cũng không nhỏ, nhưng ta nghĩ dùng tên tuổi của chàng để tìm Mao Thái y lấy dược liệu tránh thai, nếu không có sự cho phép của chàng hắn sợ rằng sẽ không dám."
Nếu đã xuống giường, như vậy ta liền thuận tay đốt nến và đèn dầu lên, sắc mặt Vương Lang ngay lập tức lộ ra trong ánh sáng. Hắn nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nói: "Nàng cũng đã hiểu, vậy tại sao lại mặt mày đưa đám gần nửa tháng mới bằng lòng mở miệng hỏi ta?"
Ta bỗng chốc bị hắn hỏi tới tận đáy lòng. Đúng vậy, thật ra thì bây giờ quay đầu nhìn lại, chỉ cần níu lấy một sợi dây, chuyện này có chấn động lần nữa, cũng không thể làm tâm tư của ta rối loạn. Ta và Vương Lang mỗi tháng lăn lộn vô số lần, căn bản không phải một chén thuốc đã có thể tránh được vấn đề con cháu, mà ta căn bản không có thói quen tẩm bổ, nam nhân uống canh tránh thai mà nói, lượng dùng vẫn phải tăng lên...... Vương Lang chẳng phải mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc thật to mới có thể đạt tới hiệu quả ngừa thai?
Nếu chuyện ngừa thai đơn thuần là giả dối không có thật, như vậy mặc kệ Vương Lung có vấn đề hay không, chuyện này ta hoàn toàn có thể hướng Vương Lang hỏi rõ để hai người cùng nhau giải quyết, mà không phải chính mình nghi thần nghi quỷ, phí vô số ngờ vực vô căn cứ, vô số thương tâm. Cũng khó trách hắn mắng ta là heo.....
Mà ta tại sao lại do dự lâu như vậy?
Bởi vì ta căn bản cũng không dám khẳng định Vương Lang có yêu ta hay không. Mặc dù hắn đã làm rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có một lần nào biểu lộ hắn yêu ta.
Từ nhỏ đến lớn, tâm ý của ta vẫn rõ rành rành, nhưng tâm tư của hắn vẫn được che giấu rất tốt ở trong tầng tầng lớp lớp sương mù. Nhìn không hiểu tâm tư của hắn, sao ta có thể chắc chắn, sao ta có thể tin tưởng? Nếu như hắn có thể nói với ta một câu: "Thế Noãn, ta yêu nàng." Thậm chí chỉ là tiết lộ một chút tâm ý của hắn đối với ta ở trong mộng, sao ta có thể lo lắng giống như bây giờ?
Ta rất muốn cầu xin Vương Lang nói với ta vài lời ngon tiếng ngọt, nhưng lời vừa ra đến cửa miệng rốt cuộc cũng nuốt xuống, chỉ qua loa nói với hắn: "Bởi vì ta đần, chàng không phải đã nói ta ngốc như heo sao? Chàng xem, chàng nói rất chính xác, ta vốn ngốc như heo, vấn đề đơn giản ta cũng suy nghĩ lâu như vậy mới có một đáp án."
Sắc mặc Vương Lang hơi trầm xuống: "Ai cho phép nàng thiếu tự trọng như vậy?"
"Không phải chàng rất thích nói ta ngốc như heo sao." Ta mất hứng nói.
Vương Lang gõ ta một cái: "Ta nói nàng đó...để chính nàng ăn năn hối hận là không thể mà."
Người này đối với ta cho tới bây giờ cũng không có đạo lý có thể giảng, ta đơn giản buông tha cãi cọ với hắn, chỉ gối đầu lên vai hắn, không nói gì chờ đáp án của hắn.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng nói: "Chuyện này, ta đương nhiên đã biết."
Vì vậy cho nên trong chuyện này, huynh đệ Vương Lang và Vương Lung đích xác là đã bố trí để lừa gạt ta, ta bất động thanh sắc, nghe Vương Lang nói tiếp.
"Hành động lần này, với nàng mà nói rất dễ dàng khám phá, bởi vì nàng cùng ta ngày đêm chung ᴆụng, không người nào có thể hiểu rõ hơn nàng, chuyện phòng the giữa chúng ta đến cùng có bao nhiêu thường xuyên, muốn dùng canh tránh thai, dưới tình huống nàng vô tri vô giác khống chế sinh dục, là chuyện đầm rồng hang hổ cỡ nào. Nhưng mà đối với người ngoài ở Đông cung mà nói, nếu biết chuyện của phu thê chúng ta, sẽ không dễ dàng như vậy."
Theo giải thích của Vương Lang, đám sương mù trong đầu ta dường như đang dần dần có dấu hiệu tan biến, ta không kiên nhẫn ngắt lời Vương Lang: "Cái gì, chẳng lẽ Mao Thái y là người của Hoàng Quý phi sao?"
Vương Lang cuối cùng cũng cong khóe mắt, trong đáy mắt thậm chí còn xuất hiện một chút ý cười, "Nàng rốt cuộc cũng thông minh hơn Hoàng Quý phi một chút. Mưu kế đầy rẫy chỗ sơ hở như vậy, trừ bà ta ra, còn lừa được ai?"
Ta chợt có một loại cảm giác thông suốt sáng tỏ, thậm chí còn bắt chước Vương Lang, trong lúc điện quang hỏa thạch, hiểu ra tất cả.
Xác thực cũng chỉ có Hoàng Quý phi bụng dạ hẹp hòi mới không nhìn thấy rõ đại cục, chỉ dựa vào sủng ái thiên vị của Hoàng thượng, bản thân lại là người căn bản không có quá nhiều đầu óc, phen này sẽ bị đánh lừa đến sít sao, tin tưởng Vương Lang đã có đề phòng tâm tư của ta, tin tưởng sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, ngày Tô gia chúng ta đắc ý, chỉ sợ cũng sẽ sớm đến.
Nhưng Vương Lang làm như vậy, là vì cái gì? Phải biết rằng, cho dù không có một chiêu này, Hoàng quý phi coi hắn là cái đinh trong mắt đâm trong thịt. Có một chiêu này, Hoàng quý phi... vẫn coi hắn là cái đinh trong mắt đâm trong thịt, đi nước cờ dư thừa này, hắn cuối cùng là có dụng ý?
Ta liền đem nghi vấn nói cho Vương Lang.
Vương Lang lần này thật sự không có trách cứ ta ngu dốt, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Nàng không cảm thấy mấy ngày gần đây Lý Thục viện an tĩnh như vậy có mấy phần khác thường sao?"
Lần này, cái gì ta cũng biết.