Không Hiểu Phong TìnhChuyện ở Bồng Lai Các, ta đã suy nghĩ cẩn thận: Sở dĩ Vương Lang không để cho ta biết, quả thật là có đạo lý của hắn.
Chuyện như vậy, cũng không phải là ta có thể tùy ý nhúng tay vào, rất nhiều chuyện trong sạch bị ta nhúng tay vào, cũng trở nên không trong sạch nữa. Thà rằng như vậy, không bằng ta cứ làm một Thái tử phi không biết gì cả, tuy ngu ngốc một chút, nhưng rất có thể sẽ khiến cho công công ta an tâm.
Đã như vậy, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chuyện bên ngoài, đã có Vương Lang xử lý. Bên này, ta cũng nên bắt tay vào việc phải làm, là tra rõ thái độ sau lưng của Quân thái y, rốt cuộc ẩn giấu cái gì **, rốt cuộc có phải Vương Lang không thể sinh con hay không?
Dĩ nhiên, hiện tại ta vẫn khiến cho bản thân mình tin tưởng: Vương Lang nhất định là có thể sinh . . . . . . Bởi vì nếu như hắn không thể sinh, vậy ta cũng không biết nên làm sao nữa.
Mà muốn câu được Quân thái y, thì mồi câu thích hợp nhất đương nhiên là Trịnh Bảo Lâm.
Ta cũng đang muốn nói một số chuyện về Quân thái y với Trịnh Bảo Lâm: Ta rất thích cô nương này, ít nhất là không ghét nàng. Muốn ta bắt được nhược điểm của Quân thái y, đưa nàng đến lãnh cung, ta không đành lòng. Vậy thì cần phải thưởng nàng cho Quân thái y, nhưng cũng không phải là đơn giản như vậy.
Trịnh Bảo Lâm vừa bị ta hỏi đã không biết làm sao, nhưng nàng không hổ là Trịnh Bảo Lâm, cô nương này khiến ta thưởng thức như vậy, không phải là không có đạo lý.
Nàng giả bộ ngu với ta, cũng không có từ ngữ mập mờ, chỉ là nhìn ta một cái, chỉ trầm ngâm trong chốc lát, liền cân nhắc từng câu từng chữ mà nói, “Đi đường sáng, khẳng định là đi không được rồi.”
Đương nhiên nàng phải cân nhắc chu đáo hơn ta nhiều.
Quốc triều cũng không phải là không có chuyện đưa phi tần ra khỏi cung để tặng cho người khác, nhất là tiền triều băng hà, sau khi Tân đế lên ngôi, càng thêm thường xuyên có chuyện thả phi tần đã vào lãnh cung hoặc cung nữ mang tội ra khỏi cung. Nói thí dụ như lúc công công ta mới vừa lên ngôi, ông đã thả mấy tuyển thị mà trước khi phụ thân ông qua đời chỉ lâm hạnh mấy lần ra khỏi cung. Chuyện này ngay lúc ấy khen chê không đồng nhất, có người nói cái này quá không có quy củ, không lo ngại đến trinh tiết của nữ nhân chút nào, cũng có người cảm thấy đây là chỗ hơn người của công công ta. Chỉ có điều mặc kệ nói thế nào, một khi Vương Lang còn sống, nếu Trịnh Bảo Lâm muốn danh chính ngôn thuận được thả ra khỏi cung gả vào Quân gia, đó chính là đang nằm mơ.
Coi như Vương Lang ૮ɦếƭ rồi, với môn đệ của Trịnh gia, cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận chuyện Trịnh Bảo Lâm thả một Thiên gia huy hoàng, trơ mắt nhìn nàng gả cho một tiểu thái y.
“Muốn đi đường ngầm, cũng không phải là dễ đi như vậy.” Ta liền giúp Trịnh Bảo Lâm nói hết lời. “Trừ phi trong ứng ngoài hợp, cũng rất khó khăn che tai mắt của người khác.”
Trịnh Bảo Lâm lại lắc ta một cái.
Căn bệnh mệt mỏi này tinh xảo giống như một pho tượng sứ nữ nhi gia, dường như đột nhiên tóe ra một tia chói lọi, khiến cho nàng càng thêm khí phách, nàng nói với ta như đinh đóng cột, “Khó đi? Khó đi, cũng phải đi!”
Sau đó Trịnh Bảo Lâm liền quỳ xuống, xin ta, “Xin nương nương hãy thành toàn một lòng say mê của Trịnh thị.”
Thật là không hiểu, rốt cuộc Quân thái y tốt chỗ nào, đáng giá để một nữ nhân như Trịnh Bảo Lâm cuồng dại chỉ muốn gả cho hắn như vậy. So sánh với Vương Lang. . . . . .
Nếu như Vương Lang biết ta so sánh hắn với Quân thái y, khẳng định hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ ta, hắn và Quân thái y thật đúng là không thể nào so sánh được: thân phận địa vị, diện mạo tài hoa, tất cả đều kém nhiều như vậy, có cái gì để so được?
Nhưng ta lại không khỏi có chút may mắn, Trịnh Bảo Lâm cũng không thích Vương Lang, chỉ tập trung tinh thần muốn xuất cung gả làm nàng dâu Quân gia.
Nếu không, vị trí thái tử phi này, chưa chắc ta có thể ngồi yên ổn như vậy.
Ta nhanh chóng đỡ Trịnh Bảo Lâm dậy, cười híp mắt nói cho nàng biết, “Chuyện này, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Ngay sau đó lời nói xoay chuyển, lại làm ra dáng vẻ lo lắng gấp gáp, “Chỉ là ngươi cũng biết, có Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ ở đây, vị trí của Bổn cung vẫn không thể yên ổn được, rất nhiều việc chính là muốn giúp ngươi, nhưng hữu tâm vô lực.”
Trên khuôn mặt thanh tú của Trịnh Bảo Lâm liền hiện lên nụ cười như hoa.
“Tâm tư Lý Thục Viện đơn giản, dễ dàng tính toán, Khương Lương Đệ hồn nhiên ngây thơ, không có núi dựa. Sao hai người này lại mang đến phiền phức cho nương nương được chứ?”
Trong giọng nói của nàng mang theo thâm ý, “Hơn nữa, người có thể mang đến phiền phức cho nương nương là Mã Tài Tử, không phải cũng đã bị nương nương cho. . . . . .”
Trịnh Bảo Lâm thật đúng là người đứng xem sáng suốt.
Ta mất đi hăng hái đánh thái cực với nàng, trực tiếp nói cho nàng biết, “Nhưng không có một người nào có hài tử, đi một Trịnh Bảo Lâm là ngươi, trở lại hai, ba Trương Bảo Lâm, Vương Bảo Lâm khác, ta cũng không chịu nổi chứ sao.”
Trong Đông cung, phi tần có định số . Thái Tử Gia đã lấy cớ muốn chuyên tâm đi học, thoái thác khá nhiều Mỹ Nhân Nhi, nhưng nếu như Trịnh Bảo Lâm ‘qua đời’, Đông cung phi tần khuyết chức, muốn cố gắng không vào người mới, chút lợi thế này dưới mắt ta thật đúng là chưa chắc đủ. Tuy lời này là từ chối, nhưng thật sự là lời nói thật.
Trịnh Bảo Lâm liền nhăn đầu lông mày, điềm đạm đáng yêu nhìn ta, giống như muốn nói: Ngay cả như vậy, ta là một nữ tử yếu đuối, sao có thể giúp người chuyện này chứ?
“Tuy là vậy, Bảo Lâm cũng bất lực.” Ta nói cho Trịnh Bảo Lâm. “Nhưng Quân thái y xuất thân thế gia hạnh lâm(*), một tay mạch đập là xuất thần nhập hóa. . . . . .”
(*): Kiểu gia thế y học xuất chúng
Ta vắt hết óc, lại khen Quân thái y mấy câu, mới nói, “Ta muốn điều hắn vào Đông cung, làm điển dược cục lang, điều dưỡng thân thể cho ta, nghĩ đến một năm nửa năm sau, một khi có người, rất nhiều việc cũng an bài tốt hơn. Bảo Lâm cảm thấy thế nào?”
Đây là một đôi hai chuyện tốt, một khi Quân thái y trở thành điển dược cục lang Đông cung, Đông cung phi tần không thoải mái, xin hắn đỡ mạch, dĩ nhiên là giữa vấn đề phải xứng với nghĩa, Trịnh Bảo Lâm cũng không cần làm phiền Viện chính khác, nhóm cung phụng, ba lượt phát bệnh, là hai lần có thể nhìn thấy Quân thái y rồi. Trên mặt nàng nhất thời nổi lên sắc mặt vui mừng, lại quỳ xuống dập đầu với ta, “Nương nương thật là đại độ tài đức sáng suốt, thi*p thân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.”
Không cần gấp gáp, ta cười híp mắt nghĩ, chỉ cần ngươi biết nên nói cái gì với tình nhân của ngươi, như vậy là được rồi.
#
Tiễn Trịnh Bảo Lâm thiên ân vạn tạ đi, ta lại cùng Liễu Diệp Nhi chơi mấy ván cờ —— không chút ngoại lệ lại thảm bại dưới tay Liễu Diệp Nhi, còn chưa tới giờ ăn cơm tối, Vương Lang đã trở về Đông cung.
Gần đây hắn cũng không được rảnh rỗi, trừ ngày đó đặc biệt bấm nửa ngày, chơi đùa với ta bên hồ Thái Dịch thì vẫn là đi sớm về trễ, cũng không biết là đọc sách ở Tử Quang Các, hay đi nơi khác nữa.
Hiếm khi được trở về sớm như vậy, hắn cũng không vào Tây điện nhìn ta, mà là đi thẳng vào Đông điện, ngược lại khiến ta có chút không thoải mái.
Đương nhiên rồi, cho dù hắn đi vào, ta cũng vẫn sẽ để ý vết thương khó coi trên trán, không tìm thứ gì che đi chắc chắn là sẽ không gặp mặt hắn. Chính là ngày đó cùng hắn đi chơi, cũng phải tìm một cái mủ che mặt tới che cái trán lại.
Nhưng hắn đi vào tìm ta, ta không nhìn hắn là một chuyện. Hắn không tìm đến ta thì nhất định là một chuyện khác.
Đáng ghét, không phải gần đây hắn đối xử với ta rất tốt sao, quan tâm chăm sóc ta khắp mọi nơi, tuy rằng cư xử với ta không quá cưng chiều, nhưng tuyệt đối rất dịu dàng. Thế nào thương thế của ta còn chưa khỏe, người này lại chứng nào tật nấy rồi hả?
Càng nghĩ càng thấy rất có chút không thoải mái, ta soi gương chiếu chiếu, lại một lần nữa khẳng định vết tím bầm chỉ còn sót lại một chút xíu, không để ý kỹ cũng sẽ không nhìn ra, liền đổi một bộ y phục, lại thoa một chút xíu hương lộ, phân phó Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai. “Đi, đi chơi đi, đừng chờ Bổn cung trở lại ăn cơm tối.” Vừa hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát đến Đông điện.
Không thể không nói, công công ta chuyển mấy phi tần đến Triêu Dương cung, đối với ta mà nói là rất tốt, tuy rằng hiện giờ Đông cung vẫn chật hẹp như cũ, nhưng yên tĩnh hơn trước kia nhiều. Sau khi Vương Lang trở về, bởi vì cách nhau quá xa, những phi tần này cũng không lấy tin tức được, không giống trước kia, hắn trở lại, từng người một chạy tới gặp ta. Bây giờ chánh điện rộng rãi, thoáng đãng hơn trước kia nhiều lắm.
Ta nâng váy lên, nhẹ chân nhẹ tay vào Đông điện, nhưng lại không phát hiện bóng dáng Vương Lang đâu, ngược lại thấy A Xương đang sửa sang lại giường cho Vương Lang, nhìn thấy ta tiến vào, tiểu thái giám nhìn ta với vẻ mặt si ngốc, há mồm khẽ gọi, “Nương ——”
Ta nhanh chóng vượt qua một cái, nhỏ giọng mắng, “Đừng không hiểu phong tình như vậy, A Xương ૮ɦếƭ tiệt, chủ tử của ngươi đâu?”
A Xương lập tức rất biết Phong tình chỉ vào hướng tịnh phòng, lại lặng lẽ che miệng, thối lui ra khỏi Đông điện.
Nếu so tiểu thái giám này với chủ tử của hắn thì hắn đáng yêu hơn nhiều!
Ta vừa nghĩ, vừa đến gần tịnh phòng, dán lên cửa nghe động tĩnh bên trong: Ta không muốn xông vào phòng tắm của mỹ nam, lại phát hiện Vương Lang đang ngồi trên ghế trong phòng.
Nghe một hồi, cũng không nghe được tiếng rì rào của nước chảy, bên kia cửa an tĩnh giống như là không có ai động đậy vậy. Ta đang định lui về phòng chờ Vương Lang thì cửa lại mở rộng ra, Vương Lang bước ra cửa, vừa đúng tiếp nhận ta bị ngã quỵ vào phía trong cửa.
“Chàng đã về rồi.” Ta không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích chào hỏi hắn, lại nghĩ tới oán giận hắn. “Vậy mà cũng không vào Tây điện thăm ta.”
Vương Lang thật sự là mới vừa tắm rửa xong, trời nóng nực, trên người hắn chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo khoác, 乃úi tóc cũng sai lệch một bên, gương mặt mang theo đỏ thắm, lại có cảm giác phong tình, nghe được câu hỏi của ta, hắn dựa vào ta nhướng lông mày lên, nhỏ giọng nói, “Ta đến Tây điện, nàng sẽ gặp ta?”
Ta lộ cái trán ra cho hắn nhìn, hả hê nói, “Chàng xem, sáng nay Liễu Chiêu Huấn lại xoa thuốc cho một lần nữa, hiện tại dấu vết đã nhạt sắp nhìn không thấy nữa rồi.”
Quả nhiên Vương Lang đứng ở tại cửa ra vào, nắm chặt lấy mặt của ta nhìn cẩn thận, chúng ta ở rất gần, thậm chí hai chân của hắn gần như kẹp chặt ta lại, trời nóng nực, ta cũng ăn mặc rất mỏng, thậm chí có thể mơ hồ cảm thấy, hắn. . . . . . Hắn không có mặc ҨЦầЛ ŁóŤ. . . . . .
Còn có hô hấp của hắn, không những nóng mà còn ướƭ áƭ, thổi tóc mai của ta bay lất phất, mang theo mùi vị mới tắm dễ ngửi. . . . . .
Ta thoáng cảm thấy mùi hoa hồng quanh thân ta bị khí nóng trên người hắn truyền tới, bốc hơi rất nồng nặc, khiến cho ta hỗn hỗn độn độn, đầu lưỡi giống như bị hồ dịch dính chặt, một câu cũng không nói ra được, chỉ lắp bắp nói, “Vương Lang. . . . . .”
Vương Lang đột nhiên buông ra ta, như không có việc gì nói: “Ừ, vậy là tốt hơn nhiều rồi, xem ra ngày mai nàng có thể cùng ta đi thỉnh an.”
Không có hắn nắm giữ, ta thiếu chút nữa ngã xuống, người này vậy mà lại không thèm để ý đến, hắn đi vào nhà, thậm chí không để ý dây buộc áo khoác mới bị ta vô tình kéo xuống, theo động tác đi lại của hắn, nửa bên áo khoác bị thổi lên, lộ ra thân hình thon gầy sức lực của hắn, cùng. . . . . . Cùng bóng mờ như ẩn như hiện giữa hai chân.
Đột nhiên, ta miệng đắng lưỡi khô, hận không thể có một ly nước đá để uống hết một mạch, không biết dũng khí từ đâu tới, ta bước gấp mấy bước đuổi kịp Vương Lang, lại chỉ trích hắn, “Không, không hiểu phong tình chút nào. . . . . .”
Vương Lang liếc xéo ta một cái, lại mở to mắt, cười.
Trong nụ cười này có rất nhiều ý vị, giống như giữa lúc trong lòng иgự¢ ta đang tràn đầy uất ức, thậm chí khiến lòng ta có chút ê ẩm. Sau đó ta nghe hắn nói, “Tiểu Noãn, lần này, chính nàng ૮ởเ φµầɳ áo.”