Phong Thái Quý Phi
Mặc dù nói Vạn Tuệ hồi kinh chỉ là vì dâng hương, mà lý do Nguyên Vương hồi kinh lại càng không mấy vẻ vang: làm như vậy là để lùng bắt thê tử chạy trốn. Nhưng mặc kệ nói thế nào, dù sao hắn cũng là nhi tử mà hoàng thượng tương đối sủng ái, buổi tối ngày thứ hai, hoàng thượng còn an bài một bữa gia yến, cho Nguyên Vương đón gió.
Ta và thái tử điện hạ dĩ nhiên cũng có phần tham dự, hơn nữa để tỏ vẻ long trọng, ta còn dẫn theo Liễu Chiêu Huấn, để cho nàng cũng biết một chút về phong thái của Nguyên Vương. —— ngày trước Liễu Diệp Nhi cũng chưa từng vào cung, ta và Vương Anh cũng không qua lại thân thiết mấy, chỉ có khi trong khoảng thời gian hắn sắp kết hôn, mới từng thường xuyên qua lại Tô gia. Chỉ có điều, thời gian đó Liễu Diệp Nhi lại không sống ở Kinh Thành, ngược lại quỷ thần xui khiến, vẫn không có cơ hội chiêm ngưỡng Nguyên Vương.
Thái tử điện lại đến Tử Quang Các đi học, dĩ nhiên, rốt cuộc là hắn đi học, hay là đến cùng chủ giảng Ngô đại học sĩ oán trách lẫn nhau, vậy thì không ai nói rõ ràng được rồi. Mắt thấy trời gần sụp tối, ta liền chạy đến Triêu Dương cung gọi Liễu Chiêu Huấn ra, cùng nàng từ từ bước đến Bồng Lai Các.
"Nguyên Vương phi nương nương không tìm người sao?" Liễu Chiêu Huấn giống như tò mò, vừa đi, vừa không ngừng hỏi ta, "Còn tưởng rằng với tính tình của người nào đó, nếu lấy được sự cho phép của người, sợ không phải tất cả rượu mời Nguyên Vương điện hạ, sẽ tới tìm người sao?"
Ta cũng cho là như vậy!
Tuy rằng ta và Mạch Tuệ Nhi không được xem là bằng hữu tốt, nhưng nói thế nào, ngày trước cũng chung ᴆụng hòa hòa khí khí, nàng vẫn rất để ý đến lý do quyết liệt năm đó của chúng ta. Mà ta, tuy rằng có rất nhiều tật xấu, nhưng nói là làm, điểm này vẫn làm được. Đồng ý phải nói cho nàng...... Tuy rằng sẽ tìm mọi cách trốn tránh, nhưng nếu nàng có thể bắt được ta... cuối cùng ta cũng sẽ phải khuất phục.
Cho nên ngày nay ta đều giống như chim sợ cành cong vậy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, trong suy nghĩ vừa nghe thấy năm chữ ‘Nguyên Vương phi tới chơi’ này, liền nhảy dựng lên chạy trốn vào bên hồ Thái Dịch. Không ngờ chuẩn bị một ngày, Vạn Tuệ hoàn toàn không tới, không những như thế, ngay cả chỗ ở nàng cũng không bước ra nửa bước, ngược lại sáng sớm, Nguyên Vương bỏ chạy đến Thụy Khánh cung thỉnh an hoàng thượng. Lúc ta và thái tử đến nơi, hắn đều đã thỉnh an xong lại chạy đến Binh bộ lắc lư.
Chỉ là, cũng bởi vì Nguyên Vương hoàn toàn không vào Trọng Phương cung, nên khi chúng ta đi thỉnh an Hoàng Qúy Phi, sắc mặt lão nhân gia bà không được tốt, khiến cho ta không khỏi âm thầm vui lên: Nguyên Vương này, có lúc thật sự rất đáng yêu. Tuy rằng hắn vẫn nhìn chằm chằm vị trí Thái tử, nhưng ta cũng không vì vậy mà ghét hắn.
"Haiz." Tiện thể u buồn cảm khái với Liễu Diệp Nhi."Ta đã chuẩn bị cả một ngày, dự định Mạch Tuệ Nhi vừa vào nhà, ta sẽ chạy trốn tới Triêu Dương cung, để ngươi tới đối phó với nàng ấy. Không ngờ vậy mà nàng ấy lại không tới, trong lòng ta ngược lại trống trải."
Liễu Chiêu Huấn và Tiểu Bạch Liên không hẹn mà cùng thưởng cho ta một cái liếc mắt như hạt châu.
"Nương nương người cái này gọi là làm ——" Liễu Chiêu Huấn kéo dài giọng nói, chờ đến khi ta tò mò nhìn sang, nàng mới liếc ta một cái, "Tự mình nghĩ đi."
Cứ như vậy vừa nói vừa cười (chủ yếu là ta bị Liễu Chiêu Huấn cười), ba người chúng ta một hàng đi vào Bồng Lai Các, Tiểu Bạch Liên tự động đi tìm các cung nhân tán gẫu. Ta và Liễu Chiêu Huấn hành lễ với Hoàng Quý Phi, "Hoàng Quý Phi nương nương cát tường."
Tối nay người cũng không nhiều bằng đêm hôm Đoan Ngọ, phiên vương cũng chỉ có hai phu thê Đoan Vương, Phúc vương, Nguyên Vương và Nguyên Vương phi vẫn còn chưa đến, nhóm phi tần ngoại trừ Liễu Chiêu Huấn do ta mang tới ra, cũng chỉ có Hoàng Quý Phi và Trần Thục Phi.
Ta lẻn một vòng trong phòng, bất ngờ phát hiện Khuất Quý Nhân. Khuất Quý Nhân đang dựa vào lan can cắn hạt dưa, từng vỏ hạt dưa được phun ra mặt nước trước mặt, nhìn thấy ta nhìn sang, bà thưởng cho ta một cái liếc mắt, định xoay người sang chỗ khác, đối mặt với khói sông mênh ௱ôЛƓ trên hồ Thái Dịch, vang lên tiếng tách tách của hạt dưa bị bể.
Haiz, nhìn thấy Khuất Quý Nhân, cuối cùng ta vẫn tê dại da đầu, rất sợ một giây kế tiếp bà lại gây ra phiền toái gì đó.
Nhìn lại Hoàng Quý Phi nương nương một chút: sáng nay bị Nguyên Vương không để ý, tâm tình của bà ta vốn đã không phải là rất khá. Giờ phút này trở lại chốn cũ, hình như bà ta nghĩ tới kinh nghiệm suýt bị Ϧóþ ૮ɦếƭ mấy tháng trước nên sắc mặt đang rất không vui, gương mặt như giông bão sắp kéo tới, thấy ta nhìn sang, cũng trợn mắt lạ thường, lộ vẻ không thích lên mặt.
Được rồi, tối nay Hoàng Quý Phi cũng có dáng vẻ tìm phiền phức, Khuất Quý Nhân lại là một người biết đi đường phiền phức, còn có đại danh từ phiền phức Nguyên Vương này nữa......
Bữa cơm này, hiểu được ăn ngon rồi.
Ta liền nhỏ giọng cảnh giới Liễu Chiêu Huấn, "Lát nữa ngươi nhìn thấy tình hình không ổn thì hãy đưa Khuất Quý Nhân đi trước."
Hoàng Quý Phi và Nguyên Vương gặp phải phiền toái, ta ngược lại không sợ chút nào, dù sao hai người kia gặp chuyện không may, đối với Đông cung chúng ta mà nói là có lợi chứ không hại. Ta sợ Khuất Quý Nhân đầu óc đơn giản, bà có thể bị ta làm thành một cây thương, cũng liền có thể vì người khác sử dụng, ra mặt thêu dệt chuyện. Lúc này, Vương Lang mới ra khỏi Thiên Điện Tử Quang Các, ngộ nhỡ Khuất Quý Nhân lại gây họa gì đó, một khi tâm trạng của hoàng thượng không tốt, không khéo lại chuẩn hắn đi vào đó ngây ngô.
Liễu Chiêu Huấn hừ hừ mấy tiếng, thấy thái độ kiên trì của ta, cũng đành phải không tình nguyện gật đầu, "Yên tâm đi, có khi nào ta đã làm ngươi thất vọng chưa?"
Cũng đúng, dẫn theo Diệp Nhi bên cạnh là một quyết định chính xác.
Thấy Trần Thục Phi nháy mắt ra dấu với ta, ta liền chuyển đến bên cạnh bà, nghe biểu cô dạy bảo.
Trên mặt biểu cô như nổi lên chữ lại cho ta trà —— cũng không biết bà làm cái gì mà tới chỗ nào cũng đều mang theo lá trà bên người, động một chút là ngâm một ly trà đắng cho người ta uống ——cũng là bí mật nhắc nhở ta, "Nhìn sắc mặt của Quý Phi nương nương, lại có kẻ lỗ mãng Vương Anh ở đây, tối nay sợ là không thể yên tĩnh được, trong lòng con phải có tính toán."
Ta nhỏ giọng báo cáo nhanh quân cờ Liễu Diệp Nhi cho Trần Thục Phi biết, biểu cô rất vui mừng, "Rốt cuộc không phải là hài tử, tuy có lúc vẫn còn không đáng tin, nhưng trong lòng cũng không thể không tính toán trước chứ sao. Xem ra, cuối cùng con cũng thông minh hơn Vương Anh một chút."
Khích lệ này khác với lúc công công khen ta ‘Dù sao Tiểu Noãn cũng không điên khùng như Vạn Tuệ’ ở Đông cung nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, nghe không giống như khích lệ một chút nào, ngược lại giống như đang chửi ta.
Ta giựt giựt khóe miệng, mất hứng tạ Trần Thục Phi, "Biết mình thông minh hơn Nguyên Vương, Tiểu Noãn thật là thụ sủng nhược kinh!"
Trần Thục Phi lộ ra nụ cười tuyệt đại phong hoa bất nhiễm trần thế, đang muốn chê ta mấy câu —— nói đơn giản đều phải ra khỏi miệng —— ngay vào lúc này, hoàng thượng đến.
Hoàng thượng mang theo Thái tử cùng tiến vào, Thụy Vương và phu thê Nguyên Vương theo sát phía sau. Chúng ta lập tức hành lễ một phen, ta nhanh chóng di chuyển về chỗ ngồi bên cạnh Thái tử, làm ra gương mặt hiền lương thục đức, chờ Vương Lang ngồi vào bên cạnh ta.
Không nhịn được liền nhìn trộm Vạn Tuệ.
Nha đầu này lại bày ra gương mặt hiền lương thục đức, giống như không có chút quan hệ nào với người đã ngồi trên bụng ta ngày hôm qua, nàng mặc áo khoác màu đỏ nhạt, tóc buộc thành 乃úi tóc nguyên bảo, chỉ là hơi chút trang điểm, nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa cao quý, còn hết sức ưu nhã, tuy rằng có thần thái quyến rũ phong lưu, nhưng thắng ở phong cách tao nhã —— tuy Mã Tài Tử cũng có một vài chỗ tương tự, nhưng so ra vẫn kém xa Vạn Tuệ, nếu ở nơi này, bộ dạng thùy mị của nàng ta cợt nhã hơn Vạn Tuệ, cũng đã tục ba phần.
Ahhhh...... Vạn Tuệ đáng ghét, mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều không có lý do mà thêm ba phần tự ti mặc cảm.
Nhanh chóng quét Vương Lang một cái, thấy Vương Lang như không có việc gì mà nghiêng đầu trò chuyện với Thụy Vương, trong lòng ta lúc này mới tỉnh táo lại, nhưng vẫn là ê ẩm chua chát: Vạn Tuệ mỹ nhân như thế, ngay cả ta cũng muốn nhìn lâu mấy lần, Vương Lang còn làm ra một bộ điềm nhiên như không có việc gì, rõ ràng là có tật giật mình!
Coi lại Vạn Tuệ bên cạnh Vương Anh, nam cao lớn tuấn lãng, cử động hào phóng, tuy rằng có đần một chút, nhưng cũng đường đường là nam nhi tám thước, ngồi xổm bên cạnh hoàng thượng cùng lão nhân gia nói đùa, nói đến vui mừng hắng giọng cười to, càng thêm hào hứng thuyên bay, có một luồng anh khí bừng bừng vòng quanh thân, (tuy hơi vụng về ngốc ngếch một chút) nhưng cũng là một nhân vật hiếm có!
Cố tình nhân vật này lại bị Vạn Tuệ tiện tay định đoạt, chỉ nhìn dáng vẻ ngày hôm qua trong Đông cung, cũng biết giữa Vạn Tuệ và Vương Anh, tuyệt đối là Vạn Tuệ làm chủ nhiều hơn......
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Không nhịn được ta liền trợn mắt nhìn Vương Lang một cái: Coi như tính ta có vô sỉ, nói khoác mà không biết ngượng đi nữa, nhưng không thừa nhận cũng không được, giữa ta và Vương Lang, Vương Lang vừa làm cha vừa làm mẹ vừa làm thái tử, vừa làm phu quân của ta, chẳng những đánh ௱ôЛƓ ta, mà còn muốn dạy ta thái độ làm người...... Haiz, khó trách năm đó hắn không muốn thú ta làm thái tử phi của hắn chút nào.
Bởi vì ngày hôm qua Vạn Tuệ vội vàng vào cung, không thỉnh an mấy vị trưởng bối chủ vị, nên trong lúc Nguyên Vương cùng tán gẫu với hoàng thượng, nàng cũng rất lễ độ đến thỉnh an các vị trưởng bối: ngay cả Khuất Quý Nhân cũng đều rất khách khí với Vạn Tuệ, nắm tay của nàng khen ‘Vạn cô nương thật là càng ngày càng thanh tú’.
Đợi đến khi nàng ngồi lại, bản thân ta đã nhìn ra.
Cả ngày người này không tới tìm ta, hoàn toàn là bởi vì...... Tối hôm qua khẳng định nàng vô cùng bận rộn.
Bận rộn nên bây giờ, lúc nàng hành động, thân thể cũng có chút hơi ngưng trệ, mặc dù hết sức che giấu, nhưng lúc đi hai chân cũng không được như thường ngày, cũng quá chặt chẽ.
Haiz, bản thân Vương Lang cũng không tính là quá cường tráng, lúc hăng hái, cũng có thể chơi đùa ta đến nửa ૮ɦếƭ nửa sống. Nghĩ đến đến thể trạng của Vương Anh, cùng thể cốt nhu nhược của Vạn Tuệ......
Thấy Nguyên Vương còn cao hứng bừng bừng nói thế cục bên ௱ôЛƓ Cổ với Hoàng thượng, ta không nhịn được liền cho hắn một ánh mắt như dao: dường như tất cả nam nhân đều giống nhau, một khi vui mừng cũng chỉ lo bản thân **, không có chút thương hương tiếc ngọc nào! Từ nhỏ, thể cốt của Mạch Tuệ Nhi không được tốt, giày vò cả đêm, Vương Anh thì không có chuyện gì, còn thân thể nàng như đậu hủ, có thể chịu được sao?
Tuy Vương Anh đần độn, nhưng nhất quyết không chậm lụt, hắn tiếp nhận được ánh mắt của ta, tuy dường như cũng không hiểu ý của ta, nhưng lại không chút nào cam chịu yếu thế, nhanh chóng đáp lại ta một cái xem thường.
Không sai, từ nhỏ đến lớn, người này chưa từng chịu thua, bất cứ lúc nào hắn cũng nhất quyết không có giác ngộ ‘nhường nữ nhi gia một chút’, dù sao mặc kệ là ai, khiêu khích hắn, hắn nhất định sẽ khiêu khích trở lại.
Hừ, người khác sợ hắn nhưng ta thì không sợ. Dù sao có Vương Lang ở chỗ này, hắn cũng không đánh được ta.
Ta nhanh chóng đáp lại một cái xem thường, Nguyên Vương giận đến hừ một tiếng, thế mà trực tiếp hỏi ta, "Lục đệ muội, mí mắt muội bị rút gân à? Làm gì mà trợn trắng mắt với Tam ca của muội vậy?"
Chỗ đáng yêu nhất của Nguyên Vương cũng chính là nơi đáng ghét nhất, chính là mặc kệ hắn làm chuyện gì, vẻ mặt bất cứ lúc nào cũng lẽ thẳng khí hùng(cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng), ngay cả vấn đề như vậy, cũng có thể trực tiếp hỏi.
Ta tức giận đập bàn trả lời hắn, "Ai bảo ngươi khiến cho Tam tẩu của ta không xuống giường được ——"
Lời kế tiếp, bị Vương Lang kéo một cái, kéo tới không có âm thanh.
Trong mắt Hoàng thượng lại hiện ra nụ cười vui vẻ, hắn đỡ cằm, bắt đầu có chút hăng hái nhìn trò đùa. Ngay cả Trần Thục Phi cũng che miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không biết là đang cười ngày hôm qua náo nhiệt, hay là cười náo nhiệt trước mắt.
Lần này, ngược lại là Vạn Tuệ hành động trước.
Nàng che miệng cười, nhẹ giọng nói, "Lục đệ muội thật không hỗ là thái tử phi, thật biết săn sóc người khác, ngay cả Tam tẩu muội mà muội cũng quan tâm như vậy, thật làm cho lòng người ấm áp."
Lời nói giả dối như vậy, tuy nàng nói tình chân ý thiết, thậm chí còn bổ sung thêm gương mặt cảm động. "Chỉ là, Lục đệ muội hiểu lầm rồi á..., hôm nay thi*p thân không ra cửa, chỉ là bởi vì mấy ngày trước chuyển kinh(*) khổ cực, trên người có chút không thoải mái."
(*)Ý là chuyển kinh phật trong chùa!
Hoàng Quý Phi và Trần Thục Phi đều tin Phật, ngay cả hoàng thượng cũng nửa tin nửa ngờ, thấy vẻ mặt thành kính của Vạn Tuệ, đều rối rít nói: "Nguyên Vương phi thật là thành tâm!"
Trần Thục Phi càng khen Vạn Tuệ, "Tâm ý ngươi thành kính như vậy, Phật tổ nhất định sẽ nhận được tâm nguyện của ngươi, để cho ngươi tâm tưởng sự thành(*)."
(*): Tất cả mong muốn đều trở thành sự thật
Haiz, nếu so sánh với Vạn Tuệ thì ta còn kém một điểm này rồi. Từ đầu đến cuối ta nói dối không bằng Vạn Tuệ, đó là há mồm liền ra.
Bởi vì có Nguyên Vương ở đây, thật ra thì trường hợp như vậy nhìn mãi cũng quen mắt, mọi người cũng đều không quá coi là quan trọng. Hoàng thượng bảo Nguyên Vương ngồi xuống, lại nâng chén nói: "Hiếm khi Tiểu Tam Nhi trở lại, mọi người hãy uống cạn một chén đầy, tẩy trần cho hắn."
Vì vậy chúng ta rối rít uống hết một chén đầy, ta mới thả cái chén xuống, bóc một quả quýt để ăn, liền nghe thấy Hoàng Quý Phi cười duyên một tiếng, cảm khái.
"Mấy năm gần đây, tính tình của Nguyên Vương cũng không thay đổi chút nào, thật là thẳng thắng đến đáng yêu." Trên mặt Hoàng Quý Phi mang theo một tia đỏ ửng, nhìn giống như là có chút say. "Hoàng thượng à, thi*p sớm cũng đã nói, năm đó người đã kết duyên lầm người rồi..., tính tình của Thế Noãn chẳng phải là trời sinh một cặp với Nguyên Vương sao? Vậy mà người lại cố tình chia rẻ uyên ương, kết đôi Thế Noãn với thái tử, khiến hậu cung náo loạn không được yên bình, còn Vương Anh của chúng ta thì sao, phải rời xa Đại Đồng, mấy năm cũng không chịu trở lại thăm ta, người nên tự phạt ba chén mới đúng."
Bên trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, một múi quýt cắm trong cổ họng ta, nuốt cũng không được nhả ra cũng không xong, trong lúc nhất thời, lại không biết nói cái gì cho phải.
Hoàng Quý Phi bới móc chuyện này cũng quá lớn đi chứ?
Vương Lang ở bên cạnh ta cũng ¢ươиg ¢ứиg: chuyện năm đó, đến nay trong cung đã có rất ít người nhắc tới, hơn nữa từ xưa đến nay không có ai lớn gan nói hoàng thượng ‘chia rẻ uyên ương’ như Hoàng Quý Phi.
Chẳng qua là trước khi chúng ta phản ứng kịp, Vạn Tuệ chợt cười.
Nàng cười đến phong tình vạn chủng, có một vẻ quyến rũ lạ thường, nhưng khi người ta nhìn thấy, trong lòng lại có mấy phần rét run.
Vừa cười, vừa đè tay Nguyên Vương xuống, vì vậy Nguyên Vương mở lớn miệng, hừ một tiếng, chính là một mặt tức giận, vẫn chưa tiêu.
Nàng nói. "Hiếm khi có được một đêm đẹp như thế này, có rượu mà không ca sao được? Phụ hoàng, theo nô tì thấy, không bằng để cho nữ nhạc sắp xếp tấu một khúc 《 Kiếm Khí ᴆục cởi 》, để Vương Anh múa kiếm cho người nhắm rượu chứ?"
Ta quả thật muốn cúi rạp đầu xuống đất mà cúng bái Vạn Tuệ rồi.
Nha đầu này thật ngoan độc, vừa xảo quyệt, vừa độc ác, Tô Thế Noãn ta thật là thúc ngựa cũng không theo kịp.