Khó Làm Thái Tử Phi - Chương 05

Tác giả: Ngự Tỉnh Phanh Hương

Không Thể Gặp Người
"Thái tử gia..." Ta rõ ràng đã có chút hốt hoảng, vừa lo lắng đề phòng nhìn xung quanh, vừa nhỏ giọng cảnh cáo Thái tử. "Tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt không phải là việc mà Thái tử một nước nên làm ——này, Thái tử gia!"
Thái tử gia dường như muốn trả thù việc ta vừa mới vượt quá giới hạn, hắn cũng dùng móng tay lúc mạnh lúc nhẹ cào vào....vào...
Ta cắn môi không dám mở miệng, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô a a khinh bỉ Thái tử gia.. Ta cau mày, liều mạng trừng mắt nhìn hắn. Ta thật sự rất sợ không nhịn được mở miệng, sẽ khiến cho những người đang có mặt ở Ngự Hoa viên kéo đến xem náo nhiệt.
Thái tử gia quả thật là một cao thủ, không nói hai lời đã đi thẳng vào vấn đề, lúc này ta chỉ có thể vặn vẹo thắt lưng, gắt gao bám vào tảng đá lởm chởm sau lưng, liều mạng cắn chặt môi, cố gắng kềm chế không phát ra những tiếng ՐêՈ Րỉ.
Nam nhân này trước giờ rất thâm trầm, là một người hỉ nộ không lộ, hiện tại lại ném cho ta một nụ cười hiếm thấy, chính vào lúc này . . . .A!
Suy nghĩ của ta bị móng tay hắn bấm một cái làm cho đứt quãng, giống như ngọn nến sắp tàn lập lòe trong gió, nhiều lần suýt tắt. Cuối cùng ta cũng huy động được chút ý chí còn sót lại, cách một lớp y phục bắt được cánh tay Thái tử.
Bàn tay Thái tử gia đang bao phủ bộ phận mềm mại ấm nóng của ta, những ngón tay thon dài đang kẹp, đang kẹp tiểu viên viên nhẹ nhàng vuốt ve...những ngón tay đẹp mắt như vậy lại làm ra loại chuyện hạ lưu như thế!
Ta nhẹ nhàng bật ra những âm thanh nức nở, kiên trì cắn môi đến đau đớn, nỗ lực giằng co với Thái tử gia, chỉ là cổ tay ta đã mềm như thủy tinh cao, run rẩy, một chút sức lực cũng không có. Thái tử nhìn ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ở cung Thụy Khánh, lúc ái phi cào vào lòng bàn tay ta, hình như tiểu vương cũng có cảm giác như thế."
Hắn vừa nói vừa xấu xa tăng thêm chút lực, dùng móng tay nhẹ nhàng trêu chọc vật nhỏ đáng thương, ta không nhịn được thốt ra một tiếng nức nở, ưỡn người nhẹ giọng cầu xin hắn. "Thái tử gia. . . ."
Sắc mặt nghiêm túc của Thái tử xuất hiện một tia ấm áp. Có lần ta đi Tử Quang các nhìn lén hắn học bài, khi hắn nghe được một môn học mà mình yêu thích, hắn cũng có dáng vẻ giống như bây giờ. Hắn cúi xuống bên tai ta nhẹ nhàng nói. "Hửm?"
Trời xanh! Tô Thế Noãn ta trêu ai không trêu, Thái tử phi vốn đã có đủ thứ khó khăn rồi, lại..., lại đi trêu chọc tên Thái tử lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo này. Ta rõ ràng là có ý tốt, lại chuốc họa vào thân.
Ta mơ mơ màng màng oán giận ông trời, cả người cũng run rẩy. diendlequydo^n. Tên Thái tử đáng ૮ɦếƭ! Sao hắn chỉ nắm có bên trái cái đó, cái đó. . . .Ôi! Hắn lại bấm!
Ngọn núi giả màu xám xanh trước mặt ta bắt đầu mờ nhạt, toàn bộ cảm giác trên cơ thể ta dường như chỉ tập trung vào cái chỗ đó đó đang bị Thái tử nắm lấy, mặc dù vẫn được che đậy, nhưng ta có thể cảm nhận được nó đã sưng đỏ lên, nóng đến độ có thể đốt cháy cả y phục. Ta cố nén run rẩy, cầm chặt cổ tay Thái tử, chuyển sang khu vực bên phải, giọng nói đứt quãng cầu xin hắn. "Ngài cũng đừng chỉ có nắm một bên như vậy mà, Thái, tử, gia!"
Thái tử gia lại vô cùng hợp tác, liền chuyển qua nhào nặn bên còn lại, hô hấp của hắn cũng nặng nề hơn, dồn dập bên tai ta. "Định lực của ái phi sao lại kém như thế, thật khiến cho tiểu vương thất vọng."
Cả người ta lập tức bị lời nói của Thái tử, nói thật hay thắng mà, khiến cho thở hổn hển, xuyên qua đáy mắt mờ mịt hơi nước ta muốn dùng ánh mắt oán hận để Gi*t Thái tử.
"Cào vào lòng bàn tay lại có thể cào ra lửa, định lực của Thái tử gia không phải, là . . Ôi. . . ."
Ta rất có khí thế phản kích, nhưng chưa nói hết câu, đã bị Thái tử dùng móng tay tinh tế lướt qua, làm cho phân tán.
Nhưng ta cảm thấy phản kích của ta đã có tác dụng, mặc dù ta cũng không biết là do tiếng thở dốc của ta, lời nói của ta hay ánh mắt ta đánh trúng hắn, mà động tác của Thái tử gia bỗng nhiên gấp gáp hơn, hắn nhẹ nhàng dùng móng tay nặng nề chà xát, khiến ta phải ưỡn người cắn chặt nắm tay, hắn liền rút tay ra rồi đẩy váy ta lên.
Chiếc váy giang sơn gấm vóc này ta nhất định không để nhăn nhúm, ta vội vàng giữ tay hắn lại, nhẹ giọng nói. "Thi*p...thi*p cũng chỉ có mấy cái váy này để gặp người ta!"
Thái tử sâu xa thở dài, lộ ra vẻ không kiên nhẫn cực đoan hiếm thấy, hắn nửa quỳ xuống, ngón tay nhanh chóng nhưng khéo léo tháo dây buộc váy của ta.
Ta không nhịn được liếc nhìn động tác của hắn, mặt đỏ đến cơ hồ bốc cháy. Dienđanlqd. Ta chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai biết, những loại xiêm y như chiếc váy giang sơn gấm vóc này ta luôn phải để người khác mặc vào cởi ra cho ta, cũng chỉ có những cung nhân khéo tay mới có thể buộc sợi dây gọn gàng tinh tế như thế, ngay cả ta muốn cởi ra cũng không được. Khi nhìn thấy những ngón tay của Thái tử xuyên qua mép váy, ta cảm thấy cơ thể phát sinh một cảm giác nóng bỏng lạ thường.
Chiếc váy gấm hoa rất nhanh rơi xuống, để nó không bị vấy bẩn, hai tay ta run rẩy vắt nó lên ngọn núi giả. Chỉ một động tác Thái tử đã kéo quần ta xuống, những ngón tay tinh tế chèn vào giữa chân ta bắt đầu trêu chọc, sau đó hắn nôn nóng kéo phăng xiêm y của mình ra, tuấn nhan thanh thúy trắng nõn nà đã đỏ ửng. Ta hung hăng cắn chặt nắm tay, không dám nhìn thẳng vào hắn, ta sợ khi nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ hiện tại của hắn sẽ không nhịn được mà ՐêՈ Րỉ.
Vì thế ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, cố gắng tập trung chú ý đến cơn đau nhức trên sống lưng, không, đừng hiểu lầm, ngọn núi giả này lởm chởm, gồ ghề, một tay bị ta cắn, lưng ta kỳ thật rất đau vì bị cấn bởi . . .
Sau đó những suy nghĩ của ta đã hoàn toàn tắt ngúm, Thái tử gia cũng chỉ sờ qua loa một chút, liền cầm lấy bản thân, dùng phần đầu hung hăng gõ vào... được rồi, gõ vào cái địa phương đã ẩm ướt của ta.
"A. . ." Cho dù đã cắn chặt nắm tay, ta vẫn không nhịn được bật ra những tiếng nức nở tinh tế. Thái tử gia hít một hơi thật sâu, liền chậm rãi đẩy vào, nâng chân ta vòng quanh hông hắn.
Cái cây kia nên bị cắt đứt, tuyệt đối nên bị cắt đứt, ôi, đừng, đừng...đừng cắt...nữa....
Suy nghĩ của ta trở nên rối rắm như một nùi bột nhão, toàn bộ thế giới dường như ngưng tụ vào hai điểm, ngón tay của Thái tử gia, động tác của Thái tử gia, không thể nghe được những âm thanh khác, không thể có những suy nghĩ khác, ta không ngừng đẩy Thái tử gia ra nhưng lại bị hắn đẩy trở lại. Xen lẫn trong tiếng thở dốc, Thái tử gia đột nhiên nói gì đó với ta, ta mơ màng không nghe rõ, sau đó hắn vươn những ngón tay sát thiên đao chạm vào mắt ta lau đi cái gì đó.
Lúc này ta mới phát hiện ra mình đã rớt nước mắt.
Thái tử dường như bị nước mắt của ta kích thích, động tác càng nhanh hơn càng lợi hại hơn, khẩu khí của ta đã lên tới cổ họng, lại bị hắn đẩy cho tiêu tán, thoát ra ngoài chỉ còn là những âm thanh đứt quãng. Cuối cùng hắn dứt khoát kéo nắm tay của ta xuống, dùng miệng mình ngăn lại những tiếng càu nhàu của ta.
Khi Thái tử gia hút lấy đầu lưỡi của ta vào trong miệng hắn, ta rốt cuộc cũng không chịu nổi, cứ như vậy ở bên trong ngọn núi giả, bị . . .
#
Hoàn hảo!
May mà ta lúc nào cũng mang theo bên mình những sợi tơ lụa dự phòng, bằng không, thật là không có cách nào gặp người khác!
Ta cúi đầu nhìn Thái tử gia đang nửa quỳ buộc lại váy cho ta, đáy lòng hung hăng thóa mạ Thái tử Đại Vân kiêu ngạo dâm dật. Nhưng ta chỉ hắng giọng một cái, rồi chỉnh lại kim ti quan cho Thái tử gia, kéo kéo vạt áo cho hắn xong mới cùng nhau ra khỏi ngọn núi giả.
Cũng may Ngự hoa viên vào thời điểm này bình thường đều vắng vẻ không một bóng người, hành tung của chúng ta cũng không đến nỗi bị thái giám cung nữ không muốn sống phát hiện, chỉ có một mình Tiểu Bạch Liên run run rẩy rẩy chờ ở bên ngoài, gương mặt đỏ ửng, có muốn che cũng che không hết.
Ta không khỏi liếc nhìn Thái tử gia: phu thê chúng ta buổi sáng đi thỉnh an, để cho thuận tiện đã không mang theo cung nhân. Tiểu Bạch Liên có thể tìm tới nơi này, còn không phải vì Thái Tử Gia nổi lên hứng thú, liền. . . . . .
Tuấn dung Thái tử gia trắng nõn nhưng lạnh nhạt, tâm tình của người này chắc hẳn rất tốt, đã hồi phục lại dáng vẻ như cá ૮ɦếƭ thường ngày, làm như không thấy oán hận của ta.
Đi được vài bước, ta cảm thấy chân có hơi nhũn ra, không thể làm gì khác hơn là vịn vào Tiểu Bạch Liên, thả chậm bước chân, Thái tử gia nói chung cũng còn biết quan tâm ta, bước chân của hắn cũng chậm lại. Chúng ta cứ như vậy từ từ đi qua những còn đường thật dài trở về Đông cung.
Thái tử gia giao phó: "Phụ hoàng đã có lệnh, hôm nay tiểu vương không thể không đến phủ Ngô đại học sĩ bái phỏng, buổi tối sợ rằng không có cách nào hồi cung đúng giờ."
Trong lòng ta âm thầm tính toán một chút, lại mừng rỡ phát hiện hôm nay là ngày Mã Tài tử thị tẩm.
"Thỉnh Thái tử lấy quốc sự làm trọng." Ta hiên ngang lẫm liệt đáp."Chuyện của Đông cung, thần thi*p tự sẽ có sắp xếp thỏa đáng cho ngài."
Bất quá, hành động của Thái Tử Gia đích xác cũng nằm ngoài dự tính của người khác. Lại muốn đến thẳng phủ của Ngô mèo mập chận hắn, xem ra đã sớm nghĩ xong nên làm như thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn mà Hoàng thượng ném tới rồi.
Ta cũng thấy an tâm, nhưng trong đáy lòng lại không khỏi oán trách: nếu sớm có dự liệu, lúc ở cung Thụy Khánh cần gì tức giận như thế? Thiếu chút nữa đã tranh cãi với Hoàng thượng.
Nhìn hàng mi nét mày thanh đạm của Thái tử gia, những lời muốn nói lại không thể thoát ra khỏi miệng.
Từ khi Hoàng Quý phi sinh Phúc vương, cô cô ta qua đời, Thái Tử Gia mỗi ngày đều sống rất khổ sở. Đều là hạt giống của Hoàng thượng, thế nhưng lão nhân gia lúc nào cũng có bộ dáng thiên vị như thế cả, khó trách Thái tử gia bất bình.
Thái tử gia nhìn ta rồi khẽ mỉm cười, nhéo mũi ta một cái mới xoay người đi về Đông điện.
Ta vuốt mũi, định gọi Tiểu Bạch Liên cho người mang nước vào tắm rửa, nhưng khi quay người lại, nha đầu kia không biết đã đi nơi nào.
Haiz, nhìn đi, vị trí Thái tử phi này thật sự rất khó làm nha? Công công cực kỳ thiên vị, tiểu bà bà lại không ngừng tăng lên, còn có nhiều tiểu bạch hoa rục rịch chộn rộn chỉ chờ cơ hội bò lên giường, vô số việc phiền lòng, lại phải hết sức tính toán tiền bạc...tâm sự trong lòng cấp trên là vậy, phải âm thầm nuốt xuống buồn bực, ngay cả hạ nhân cũng không nghe lời ta, không có sự phân phó của ta đã chạy loạn khắp nơi!
Ta không thể làm gì khác hơn là gọi Tiểu Tịch Mai truyền mang nước tới. Sau khi trở về Tây điện, lúc thay ra chiếc váy giang sơn gấm vóc lại không tránh khỏi oán giận, oán trách ta đã để bùn văng tung tóe lên làn váy.
Vui vẻ giả vờ như không biết, ta bước vào bồn nước tắm tẩy sạch mồ hôi bụi bặm bám đầy thân thể. Một lúc sau Tiểu Bạch Liên cũng tiến vào phòng, vừa chà lưng vừa nhẹ giọng oán trách ta. "Nương nương cũng không nên thỏa mãn hứng thú của Thái Tử Gia như vậy. Người xem, ngày mai đi thỉnh an phải mặc cái gì đây?"
"Không phải có hơn mấy ngàn chiếc váy hay sao, mặc đến sang năm cũng không hết." Ta lười biếng tranh cãi với Tiểu Bạch Liên. "Nha đầu ngốc, chiếc váy giang sơn gấm vóc này chỉ mặc vào những trường hợp đặc biệt thôi, thường ngày ai lại mặc nó đi khắp nơi?"
Tiểu Bạch Liên bĩu môi. "Vậy sao người còn..."
Ta mặc váy giang sơn gấm vóc này đi thỉnh an chủ yếu là để chọc giận Hoàng Quý phi. Chuyện như vậy, sao ta có thể tùy tiện nói cho người khác?
Hoàng Quý phi xuất thân danh môn, nhà mẹ đẻ mang dòng dõi Miêu thị, lại nói so với Tô gia năm đó còn cao hơn một chút. Từ khi bắt đầu đi theo Hoàng thượng, hết lần này đến lần khác đều bị cô cô ta đè đầu cưỡi cổ, chiếc váy giang sơn gấm vóc là mong ước đời này của bà ta, nhưng cả đời cũng không bao giờ khoác lên được, nhìn càng nhiều, sẽ càng thấy bực mình hơn. Bà ta càng muốn giày vò ta...ta lại càng thích mặc cái váy này đi thỉnh an, ta chỉ đứng im một chỗ, một câu cũng không cần nói đã có thể tức ૮ɦếƭ bà ta!
Ta xoa cằm, cười hả hê. "Nha đầu ngốc, ngươi còn có điều không biết, tâm tư của chủ tử ngươi, cũng giống như ngươi dùng gáo đong nước biển vậy?"
Tiểu Bạch Liên bụng dạ hẹp hòi, nhất thời tức giận, không nặng không nhẹ vỗ lưng ta một cái, oán giận nói. "Người nói đi, nếu không ta sẽ không xoa Ϧóþ cho người!"
Ta vẫn chưa nói gì, thì giọng nói của nàng đang lạnh lùng bỗng trở nên ấm áp, vô cùng đắc ý. "A, Liễu Chiêu huấn đến rồi!"
Cả người ta căng lên, quay đầu lại trợn mắt nhìn Tiểu Bạch Liên.
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, vừa rồi nhất định đã chạy đi tìm Liễu Chiêu huấn. Sở trường của Tiểu Bạch Liên chính là cáo hắc trạng với Liễu Chiêu huấn sau lưng ta. Ăn cây táo rào cây sung, Tiểu đề tử!
Còn chưa kịp tìm một chỗ chui vào, tiếng bước chân đặc trưng của Liễu Chiêu huấn đã dồn dập tiến về tịnh phòng, trong chớp mắt nàng ấy đã đẩy cửa ra, bóng dáng to lớn che khuất ánh mặt trời tạo ra một tầng kim quang, đầy uy phong. Ta thở dài, móc móc lỗ tai, cố tìm niềm vui trong đau khổ khẽ nói.
"Chiêu huấn đến rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc