Khó Dỗ Dành - Chương 87

Tác giả: Trúc Dĩ

Chương 87: NGOẠI TRUYỆN 2
Bàn bên cạnh không hiểu tình huống như thế nào, chỉ nghe được hai chữ "Thế thân", lại biết rõ chuyện trước đây Tang Diên theo đuổi Ôn Dĩ Phàm khổ sở mà lại không được đáp lại, nên nhìn Tang Diên với ánh mắt chứa đầy sự cảm thông.
Tang Diên ngẩng đầu, vẻ mặt vô cảm nhìn Tô Hạo An.
Ngay lúc này, Tô Hạo An lại nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, kể lể giống hệt như một bà mẹ già: "Ôn Dĩ Phàm... Tuy rằng tôi cũng biết, là tính cách của tên Tang Diên này không được như người bình thường ——"
Ôn Dĩ Phàm lúng túng lắng nghe.
"Lớn lên thì, khả năng cũng không được như mong muốn." Tô Hạo An tiếp tục nói, "Chỉ được mỗi cái lúm đồng tiền được cậu coi trọng...... Nhưng mà, cậu cũng không thể vì cái này mà biến cậu ấy thành người thế thân ——"
Tang Diên nghe không nổi nữa, đứng dậy xách Tô Hạo An. Anh nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, báo một tiếng: "Anh dẫn hắn đi ra ngoài cho tỉnh rượu", rồi sau đó liền kéo Tô Hạo An ra bên ngoài, nói với anh ta: "Đi thôi, đừng tự làm mất mặt nữa."
Hai người bọn họ đi rồi, bàn bên này mọi người vẫn chưa trở về, cả phòng an tĩnh trong giây lát.
Ôn Dĩ Phàm tự hỏi, rồi lại hỏi những người đang ở lại: "Các cậu có thể nghe ra ý mình nói Tang Diên là mối tình đầu của mình chứ?"
Một bạn nữ nói: "Có thể đoán được."
Lục ᴆục cũng có vài người nói tiếp, đều là câu trả lời khẳng định.
Ôn Dĩ Phàm lúc này mới yên tâm, nhìn thấy bàn bên kia mọi người vẫn còn chú ý đến bên này, cô lại cười bổ sung: "Vậy là tốt rồi. Trước đây mình theo đuổi Tang Diên một khoảng thời gian dài, nói thẳng ra thì hơi xấu hổ. Tang Diên lo lắng đến thể diện của mình nên không nói chuyện này với bạn bè của anh."
Những người khác cũng cười đồng ý.
Đề tài cứ như vậy qua đi.
Sau một lúc lâu, Hướng Lãng quay đầu sang nói chuyện cùng Ôn Dĩ Phàm, như cảm thấy có điểm buồn cười: "Là cậu bận tâm đến thể diện của Tang Diên thì đúng hơn. Mình nghe Tô Hạo An nói, Tang Diên thổi khắp nơi là cậu theo đuổi cậu ta, nhưng không một ai tin."
"......"
Bên kia.
Tô Hạo An bị Tang Diên ấn xuống vòi nước rửa mặt, sau đó cố gắng tránh được, ý thức cũng tỉnh táo hơn: "Mẹ nó, cậu định mưu sát tôi à! Tôi đây làm sao biết được người trong mộng của Ôn Dĩ Phàm cũng mẹ nó có cái lúm đồng tiền!"
"......" Tang Diên buông tay ra, nghẹn lời, "Cậu bị chập mạch ở đâu à?"
Tô Hạo An: "?"
Dù sao thì cái từ \'Người trong mộng\' này lại làm Tang Diên vui vẻ. Anh hơi mỉm cười, cũng lười cùng tên ngốc này so đo: "Không uống được thì đừng uống, đừng có suốt ngày liệt não như vậy."
Tô Hạo An chống tay lên bồn rửa tay, phun nước từ trong miệng ra: "Tửu lượng của ông đây rất tốt."
Tang Diên từ trong túi cầm bao thuốc lá ra.
"Tại sao cậu lại không đề cập đến chuyện đó. Đừng cố nhịn, cậu ở trước mặt tôi oai phong lắm mà." Tô Hạo An thở dài, duỗi tay vỗ vào cánh tay anh, "Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, cả đời không thể cứ nhịn nhục như vậy."
Tang Diên nghiêng đầu, giọng hơi lạnh: "Cậu không hề nghĩ đến \'Người trong mộng\' chính là tôi sao?"
Tô Hạo An trầm mặc, lại vỗ vỗ bờ vai anh: "Đừng có mơ."
"......"
Hai người ra ngoài hành lang, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.
Tô Hạo An lấy bật lửa ra, châm lửa vào điếu thuốc, dần dần cũng hiểu ra tình huống: "Mối tình đầu mà Ôn Dĩ Phàm nói kia thật sự là cậu?"
Tang Diên nhướng mày, không tỏ ý kiến, nhưng biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
"Tôi phục," nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh, Tô Hạo An cảm thấy những lời áy náy mình vừa nói thật uổng phí, "Cậu nói thật cho tôi nghe đi, hai người mấy năm nay có phải vẫn luôn vụng trộm yêu đương không?"
"......"
Tô Hạo An cười lạnh vỗ tay: "Quá đỉnh. Lúc ấy ông đây giúp cậu thuê nhà chung với Ôn Dĩ Phàm, cậu còn nổi giận với ông"
"Tôi đây," Tang Diên cắn vào điếu thuốc, giọng nói hơi ậm ừ: "vốn ghét mấy cái thủ đoạn hạ đẳng này."
"......"
"Nhưng nếu cậu đã đem vợ tôi đến tận cửa," Tang Diên phun ra một vòng khói, thong thả ung dung nói, "Thì đương nhiên tôi không có đạo lý nào mà cự tuyệt."
Tô Hạo An thật muốn lạy cái tính không biết xấu hổ của anh, nhưng nghe đến cái từ "Vợ tôi" này, thì lại hơi buồn rầu: "A, tên mập kết hôn rồi. Tôi vốn còn cho rằng cậu còn phải chờ thêm tám mươi năm nữa, ai ngờ bây giờ cậu cũng sắp kết hôn."
Tang Diên liếc anh.
Tô Hạo An càng nghĩ càng thương tâm: "Ngay cả Đoàn Gia Hứa cũng đang yêu đương với em cậu rồi."
"......"
"Mà tôi, mẹ nó tôi lại bị đá ——" nói đến đây, Tô Hạo An dừng lại, giọng oán hận mà sửa lại lời nói, "Lại chia tay."
"Lần này thì nguyên nhân là gì?"
"Cảm thấy tôi quá ngốc, không hề có EQ." Tô Hạo An đặt tay lên lan can, khinh thường cười nhạo, "Nói tôi cái gì cũng được, nhưng nói tôi khờ khạo á? Không EQ á? Thế thì sao tôi đây có thể cua được nhiều người như vậy?"
Tang Diên nhàn nhạt nói: "Cho nên cậu không phải vẫn luôn bị đá sao?"
Tô Hạo An nhìn anh chằm chằm, cảm xúc không bởi vì lời anh nói mà dao động. Qua vài giây, vẻ mặt của anh ấy có vẻ thoải mái hơn nhiều: "Cũng vậy thôi, là soái ca thì dù hai bàn tay trắng, cũng vẫn nổi tiếng."
"......" -
Sau buổi họp mặt, hai người về đến nhà.
Nghĩ đến lời Tô Hạo An nói, cộng với việc Tang Diên luôn có thái độ ghét bỏ đối với lúm đồng tiền của chính mình, Ôn Dĩ Phàm như chậm một nhịp đoán ra được gì đó, cong môi gọi anh: "A Diên."
Tang Diên mở điều hòa của phòng khách lên: "Ừ?"
Ôn Dĩ Phàm tiến lại gần ngắm nghía khóe môi anh: "Má lúm đồng tiền của anh có phải luôn bị Tô Hạo An nói là giống con gái không?"
"Đêm nay hắn ta khóc đến quỷ khóc sói gào, còn dám không biết xấu hổ mà nói anh giống con gái sao?" Tang Diên thuận thế kéo cô vào lòng, giọng buồn ngủ: "Nhưng mà, cũng có thể có khả năng này."
"A?"
"Không phải là trước đây hắn cũng muốn cua anh sao."
"......"
Ôn Dĩ Phàm được anh ôm, ngửi được trên người anh mùi thuốc lá và rượu hoà cùng với mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt. Cô lại hít hít vào, nhìn chằm chằm dáng vẻ tự tin quá độ của anh, nở nụ cười: "Em thích lúm đồng tiền của anh."
Tang Diên rũ mi: "Ừ, em đã nói rồi."
Nghĩ nghĩ, Ôn Dĩ Phàm sửa lại lời Tô Hạo An: "Má lúm đồng tiền đầu bảng."
"......"
Ôn Dĩ Phàm muốn đánh vỡ thành kiến của anh do bị những người khác trêu chọc: "Má lúm đồng tiền này của anh trông rất đàn ông."
Tang Diên nghẹn lời: "Ở trên mặt anh thì có thể không đàn ông sao? Em xem ở trên mặt tiểu quỷ thì thành cái dạng gì."
"......" Ôn Dĩ Phàm nghĩ đến Tang Trĩ khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền trên má, có chút hâm mộ, "Lúm đồng tiền này cũng di truyền sao? Có khi nào con của chúng ta sau này cũng có một đôi không?"
Tang Diên nhìn cô chăm chú, rồi cà lơ phất phơ nói: "Em đây là đang muốn anh hỗ trợ?"
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy anh nói không quá chuẩn xác: "Không phải cũng là con của anh sao."
Ngay sau đó, Tang Diên ấn tay vào sau cổ cô, áp cô sát lại, một tay khác bắt lấy cổ tay cô. Môi anh dán lên xương quai xanh của cô, khẽ cắn xuống, rồi phát ra lời mời: "Vậy đêm nay làm việc một chút?"
Ôn Dĩ Phàm tức khắc lùi ra sau, giật giật tóc anh.
"Không làm, nên ngủ."
"Hai năm nữa em sẽ tìm anh hỗ trợ, bây giờ còn hơi sớm." Giọng Ôn Dĩ Phàm ôn hòa, thương lượng cùng anh, "Anh phải bảo dưỡng thân thể, sinh hoạt và làm việc điều độ. Không dính vào thuốc lá và rượu nữa, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, đến lúc đó em tự nhiên sẽ ——"
Không đợi cô nói xong, Tang Diên trực tiếp ôm cô đứng lên. Anh quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn 10 giờ.
"Mấy giờ thì tính là thức khuya?"
Ôn Dĩ Phàm bị bất ngờ, thuận miệng nói: "12 giờ?"
Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, anh đi về hướng phòng ngủ, rất chiều lòng người mà thỏa hiệp.
"Được, vậy hôm nay đi ngủ sớm một chút."
***
Quốc khánh được nghỉ nhiều ngày, Tang Trĩ từ Nghi Hà cũng trở về. Ngày hôm trước, Lê Bình gọi điện thoại cho mọi người bảo nếu rảnh thì về ăn cơm, cả nhà tụ tập một hôm.
Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên đều đang được nghỉ, nên trưa hôm đó liền trở về nhà họ Tang.
Những người khác đều ở nhà, chỉ có Đoàn Gia Hứa vẫn đang đi làm, nên sẽ đến sau. Cả nhà câu được câu chăng trò chuyện, đến gần giờ cơm thì Tang Vinh và Lê Bình có điện thoại, là vài người bạn cũ rủ đi ăn.
Hai vị trưởng bối không hề áy náy mà cho cả bốn người bọn họ leo cây.
Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng nói đi ra ngoài ăn thì lại không biết nên đi chỗ nào. Cuối cùng Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ bàn bạc, quyết định đi mua nguyên liệu rồi trở về nấu lẩu.
Mới ra đến cổng, đã thấy xe của Đoàn Gia Hứa cũng vừa lúc đến nơi.
Ba người lên xe.
Sau Tết không lâu, Đoàn Gia Hứa đã từ Nghi Hà trở lại Nam Vu, ở bên này mở một văn phòng phát triển game.
Đoàn Gia Hứa mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, cả ngày làm việc nhưng nhìn anh không có vẻ mệt mỏi chút nào. Giọng anh nhẹ nhàng, nói không nhanh không chậm, cực kỳ ôn nhu: "Muốn ăn cái gì?"
Tang Diên giống hệt như một vị đại gia, ngồi dựa lưng vào ghế, lười nhác lên giọng sai bảo: "Chạy đến siêu thị bên kia."
Lúc này Tang Trĩ đang ngồi ở ghế phó lái, dây an toàn còn chưa đeo. Nghe kiểu nói hách dịch của Tang Diên, cô quay đầu lại nhìn, nhẫn nhịn, rồi nói với Đoàn Gia Hứa: "Anh bấm nút bắt đầu tính tiền đi, nhưng đi giờ này thì thu phí gấp đôi."
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.
Tang Trĩ ra đòn với Tang Diên: "Thu anh một ngàn."
"Được." Tang Diên nhàn nhã nói, "Trừ vào sinh hoạt phí tháng sau của em."
"......"
Ôn Dĩ Phàm an tĩnh ngồi bên cạnh, không định tham gia vào cuộc đấu đá của hai anh em nhà này, chỉ đóng vai trò một người đi nhờ xe.
Ở phía trước Đoàn Gia Hứa lúc này lại lên tiếng, anh nhẹ xoa đầu Tang Trĩ, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên: "Không sao, muốn trừ thì trừ. Anh bổ sung vào cho em."
Tang Trĩ vừa ý, trả lời rất khí thế: "Dạ."
Xe khởi động.
Tang Trĩ cân nhắc đến một ngàn này, rất nhanh cảm thấy không thích hợp lắm: "Vậy không phải là anh hai được lợi sao?"
"......"
Tính rõ ra thì.
Không phải là Đoàn Gia Hứa cho Tang Diên một ngàn đồng sao.
Cô quay đầu lại: "Anh hai, anh không cần trả tiền xe nữa."
Tang Diên kéo dài giọng, ngữ điệu rất thiếu đòn: "Vậy thì không thích hợp lắm?"
Tang Trĩ: "Thích hợp. Quan hệ giữa hai anh tốt như vậy, tính tiền mới là không thích hợp."
"Huynh đệ gì thì cũng phải rõ ràng, nếu không thì tình cảm không lâu bền được." Tang Diên nghịch di động, ra vẻ việc công thì xử theo phép công: "Tôi còn mang theo người nhà nữa. Người anh em, vậy tính 3000 đi?"
"......" Tang Trĩ có cảm giác tự lấy đá đập chân mình, nén giận nói, "Anh cũng đừng tính em vào, em đang ngồi xe của bạn trai em. Không thu tiền."
"Ca ca, tôi không phải là người nhà của cậu sao?" Đoàn Gia Hứa cười, "Không tính tiền phần tôi sao?"
Mặc kệ nghe bao nhiêu lần, Tang Diên mỗi lần nghe một tên đàn ông gọi mình như vậy, đều cảm thấy như địa ngục trần gian. Anh cười lạnh, giọng nói vô cảm: "Cậu có bệnh sao?"
Ôn Dĩ Phàm cũng bị hấp dẫn sự chú ý, cô nhẹ nhấp môi, nhìn biểu cảm của Tang Diên cũng không biết là khó chịu hay là thẹn quá hóa giận. Có cảm giác như anh đang tán tỉnh với tình nhân ngay trước mặt mình.
Thấy Tang Diên rốt cuộc cũng không thoải mái, Tang Trĩ liền vui vẻ hẳn lên: "Ca ca, anh ấy cũng là người nhà của anh mà."
"......"
Bọn họ một người tiếp một người, như là chơi domino.
Ôn Dĩ Phàm có cảm giác mình cứ im lặng như vậy có vẻ hơi mất hứng. Hơn nữa tình địch cũ của cô xưng hô với Tang Diên ái muội như vậy. Cô hơi do dự, cảm thấy không thể thua kém được, nhịn không được tiến đến gần Tang Diên.
Chú ý đến động tác của cô, Tang Diên cũng hướng về phía cô, dùng ánh mắt dò hỏi "Làm sao vậy".
Ôn Dĩ Phàm đến gần sát bên tai anh, thầm thì.
"Ca ca."
"......"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc