Chương 23: Anh hai nói là em bị lạc đường.Phòng bếp có kết cấu vuông vức, không gian cũng rộng rãi.
Mặt bếp làm bằng đá sẫm màu, vị trí đặt tủ lạnh lõm vào trong, tủ và kệ bếp đều cùng màu trắng. Bởi vì sắm thêm không ít đồ điện, không gian nhìn có vẻ chật hẹp hơn so với trước kia.
Ôn Dĩ Phàm đi đến bên cạnh anh, nhìn vào nồi mì đã sôi cuồn cuộn. Cô im lặng một lúc, rồi vén tay áo lên, mở vòi nước rửa tay. Rồi sau đó, cô chỉ chỉ ngón tay vào mấy hộp đồ ăn bên cạnh.
"Vậy tôi đem những thứ này bỏ lại trong tủ lạnh nhé?"
Tang Diên nghiêng đầu liếc mắt: "Giữ lại rau cải."
Ôn Dĩ Phàm: "Được."
Cô mới vừa cầm hộp thịt viên lên.
Tang Diên bỗng nhiên nói: "Không ăn thịt viên?"
Ôn Dĩ Phàm dừng động tác lại: "Nếu anh muốn ăn, thì để lại một ít."
"Bánh sủi cảo đâu?"
"Chỉ để lại mấy cái là được rồi."
"Ừ." Tang Diên cầm chai nước tương bên cạnh lên, nhân tiện nói: "Lấy hai quả trứng gà cho tôi."
". . ." Ôn Dĩ Phàm biết ở tình huống nào anh cũng muốn mọi thứ đầy đủ hoàn hảo, nhưng cô thật sự không muốn lãng phí, không nhịn được đành nói: "Tang Diên."
Tang Diên: "Làm sao?"
Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh nhắc nhở: "Anh đã trút vào nguyên cả gói mì sợi đó!"
". . ."
Đến cuối cùng.
Thức ăn chỉ gồm có mì kết hợp với rau cải và nấm, tất cả đồ Tang Diên lấy ra đều bị Ôn Dĩ Phàm thả lại vào tủ lạnh. Cô từ tủ chén cầm ra một chén lớn và một chén nhỏ, cô đưa cho anh chén lớn.
Tang Diên nhận lấy, bắt đầu múc mì vào chén.
Ôn Dĩ Phàm đứng ở một bên, nhìn vào nồi mì đầy đến nỗi suýt tràn ra. Cảm thấy cô vốn sức ăn yếu sẽ không giúp được gì trong chuyện này, rất lo lắng Tang Diên sẽ ép cô ăn hết chén này đến chén khác.
Dù sao thì với tính tình của anh, đây là chuyện anh có thể làm.
Ôn Dĩ Phàm thật thà nói ra trước: "Tôi sợ sẽ không ăn giúp được anh bao nhiêu đâu."
Tang Diên vừa vặn đã múc xong một chén, đưa tay ra: "Cái gì."
Ôn Dĩ Phàm thuận thế đem chén trong tay đưa cho anh, thái độ uyển chuyển: "Tôi không đói lắm."
". . ." Nhìn điệu bộ của cô, Tang Diên chỉ liếc mắt cũng biết cô đang suy nghĩ gì, mặt không chút thay đổi nói: "Biết rồi."
TV vẫn đang mở, hơn nữa hai người ngồi chung cũng không có gì để nói.
Nên quyết định trở lại phòng khách.
Chén mì vẫn còn nóng, Ôn Dĩ Phàm trực tiếp đặt lên bàn uống trà.
Lúc này trên TV đang chiếu kịch ngắn, hình như đã diễn hơn phân nửa. Phần trước đó Ôn Dĩ Phàm không xem, cho nên cô cũng mờ mịt không hiểu trên TV đang nói gì.
Cô lại xem thêm một lúc, thật sự không thể hiểu, nên cúi xuống múc một muỗng mì.
Cô nhìn chăm chú mấy giây, rồi mới chậm rãi ăn.
Mùi vị không ngờ là rất ngon.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Vừa giương mắt thì gặp phải ánh mắt khó hiểu của Tang Diên.
". . ." Ôn Dĩ Phàm nuốt mì xuống, lịch sự khen: "Anh nấu mì ngon quá!"
"Nhìn vẻ mặt của em, " Tang Diên lúc này cũng không động đũa, chậm rãi nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi lỡ tay hạ độc gì ở trong mì."
". . ." Ôn Dĩ Phàm nói, "Chẳng qua là tôi không nghĩ anh biết nấu ăn thôi."
Tang Diên nhẹ cười một tiếng, giọng vừa nghi ngờ lại vừa cuồng vọng: "Tôi có chuyện gì không biết chứ?"
Ôn Dĩ Phàm thành khẩn nói: "Không phải rất nhiều sao?"
Tang Diên nhướng mày: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như, " Ôn Dĩ Phàm suy tư nói, "Nấu mì khẩu phần của một người."
". . ."
Có thể là vì đang ăn tết, cũng có thể là vì Tang Diên nấu mì xảy ra sự cố nhỏ, hai người ở cạnh nhau hòa hợp hơn một chút so với bình thường.
Vốn suy nghĩ hôm nay là giao thừa, Ôn Dĩ Phàm còn định tan việc về nhà sẽ chuẩn bị cho bản thân một bữa cơm tất niên đơn giản. Nhưng sau khi về đến nhà lại lười vận động, hơn nữa cũng không cảm thấy đói, nên quyết định huỷ bỏ.
Ôn Dĩ Phàm chợt thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày được Đại thiếu gia Tang Diên đây nấu cho một bữa cơm tất niên.
Ôn Dĩ Phàm ăn tốc độ không chậm, mới nhìn cứ tưởng cô nhai kỹ nuốt chậm, nhưng chẳng mấy chốc đã ăn hết cả chén mì.
Vừa lúc kết thúc một tiết mục, cô đứng dậy, định đi lấy thêm.
Nhìn thấy động tác của cô, Tang Diên thuận miệng hỏi: "Em đi đâu?"
Ôn Dĩ Phàm dừng lại, chỉ chỉ ngón tay về hướng phòng bếp: "Thêm mì."
". . ."
Mặc dù đối phương chỉ vì lỡ nấu nhiều, nên nhân tiện bảo cô ăn một chút, nhưng nghĩ không ai nỡ đánh một khuôn mặt tươi cười, Ôn Dĩ Phàm vui vẻ chủ động nói: "Anh có muốn tôi múc thêm cho anh không?"
"Không ăn nổi thì đừng ăn." Tang Diên quét nhìn cô từ trên xuống dưới, thong thả nói: "Ăn no căng có chuyện gì rồi lại đổ cho tôi."
"Không phải." Ôn Dĩ Phàm hơi sửng sốt, nói rất thành thật, "tôi chỉ là muốn ăn thêm thôi."
". . ."
Thấy bên trong chén anh còn không ít mì, Ôn Dĩ Phàm cũng không hỏi lại, đi thẳng vào bếp. Sợ buổi tối ăn nhiều, khó tiêu hóa rồi lại khó ngủ, cô chỉ dám múc một ít mì, nhưng lại thêm rất nhiều nước súp.
Cô trở về ngồi lại bên ghế sofa.
Ôn Dĩ Phàm lén nhìn về phía Tang Diên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào.
Nét mặt anh giãn ra, dáng vẻ lười biếng, tâm trạng có vẻ không tệ.
Lúc này anh đang tập trung nhìn thẳng vào TV.
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt, rồi cũng nhìn theo về hướng TV. Màn biểu diễn ảo thuật trước đó đã kết thúc, lúc này đang là một tiết mục ca nhạc, do một nữ ca sĩ đang ăn khách gần đây biểu diễn.
Trên khuôn mặt cô ấy là nụ cười rực rỡ, giọng hát cũng ngọt ngào, trông rất vui mắt.
". . ."
A.
Ôn Dĩ Phàm lập tức hiểu ra.
. . .
Đêm càng về khuya, Ôn Dĩ Phàm vốn không có ý định ở lại phòng khách lâu như vậy.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến mười hai giờ đêm.
Trong thời gian này hai người đều ngồi ở hai đầu ghế sofa, không nói chuyện gì nhiều, nhưng cũng không ai quay trở về phòng. Thỉnh thoảng Ôn Dĩ Phàm nhận xét vài câu về tiết mục đang phát sóng, Tang Diên sẽ không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Một năm mới đã đến.
Ôn Dĩ Phàm chợt nhận ra hai người vừa cùng nhau đón giao thừa.
Vào lúc này, điện thoại rung lên mấy tiếng.
Chung Tư Kiều và Hướng Lãng đúng giờ nhắn tin chúc mừng năm mới lên nhóm chat.
Ôn Dĩ Phàm đang định trả lời, khóe mắt nhìn thấy Tang Diên đang cụp mắt xem điện thoại di động. Cô bỗng nhiên đứng dậy, giọng không nóng không lạnh: "Tôi đi ngủ đây."
Tang Diên chậm chạp giương mắt.
Ôn Dĩ Phàm rất tự nhiên bổ sung một câu: "Năm mới vui vẻ."
Tang Diên nhìn cô.
Cô không trông chờ anh sẽ đáp lại câu chúc của cô, nói xong cũng định trở về phòng.
Nhưng tối nay thái độ của Tang Diên hoàn toàn ngược lại dự đoán của cô.
Anh cụp mắt, trả lời cô, nhưng giọng nói vẫn qua loa lấy lệ như mọi ngày:
"Ừ, năm mới vui vẻ."
Trở về phòng.
Ôn Dĩ Phàm bỏ một ít thời gian trả lời tin nhắn, không bao lâu liền buông điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ. Cô tắt đèn bàn, mở mắt chăm chú nhìn vào bóng tối bao quanh, suy nghĩ bay xa.
Lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Không hiểu sao lại nảy lên một ý nghĩ.
Cô ca sĩ trong chương trình đêm xuân thật xinh đẹp.
Thu hồi tâm tư, Ôn Dĩ Phàm đang định nhắm mắt ngủ, bỗng nhiên nhớ ra mình mới vừa ăn khuya. Cô lập tức bò dậy đánh răng, đến lúc rửa mặt xong, mới nhận ra bụng mình hơi căng.
Cũng không nhớ đã bao lâu rồi cô có cảm giác chắc bụng khi đi ngủ.
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ.
Đây hình như là lần đầu tiên sau khi gặp lại, hai người cùng nhau ăn tối.
Hơn nữa đối xử với nhau rất ôn hòa.
Như là quan hệ đã bình thường trở lại, hay có lẽ là ngày lễ đã giúp làm dịu đi.
Khiến cô nhớ lại cảm giác quen thuộc ấy.
Như trở lại khoảng thời gian từ học kỳ hai năm lớp mười một cho đến kỳ thi vào đại học năm đó.
Lúc ấy Ôn Dĩ Phàm vừa chuyển đến Bắc Du, chỉ mới ở được vài tháng. So với khoảng thời gian học Nhất Trung ở Nam Vu, tính tình cô lại càng thêm trầm lặng. Như đã mệt mỏi với cuộc sống tạm bợ chuyển từ nhà này sang nhà khác, cô hai tuần mới trở về nhà một lần.
Mỗi ngày ngoài việc học cô không tham gia bất kỳ hoạt động nào.
Ngay cả điện thoại cũng chỉ thỉnh thoảng mới liếc mắt qua.
Sau sự kiện cô trả lời tin nhắn của Tang Diên kèm theo bảng xếp hạng thành tích. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ học kỳ hai lớp mười một, qua mấy ngày sau, Ôn Dĩ Phàm lại nhận được tin nhắn của Tang Diên.
Tang Diên: 【 Cậu bây giờ có rảnh không? 】
Đọc tin nhắn này, Ôn Dĩ Phàm có dự cảm cậu sắp đến đây.
Ôn Dĩ Phàm: 【 Làm sao vậy?】
Tang Diên: 【Gần đến Bắc Du rồi, không biết đường.】
Tang Diên: 【 Không rảnh cũng không sao.】
Nam Vu và Bắc Du cách nhau không xa, ngồi tàu cao tốc chỉ mất khoảng nửa giờ.
Ôn Dĩ Phàm chưa từng nghĩ là cậu sẽ đến, thấy tin nhắn này thì sửng sốt thật lâu, hỏi vị trí của cậu rồi lập tức ra khỏi nhà.
Trước đó mưa liên tục mấy ngày, nhiệt độ ở Bắc Du càng thêm lạnh.
Tang Diên không biết vị trí nhà cô, chỉ biết cô học ở trường cấp ba nào, nên đứng đợi cô trước cổng trường. Cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, nhưng có vẻ như không biết lạnh, vừa trông thấy cô đã rạng rỡ cười.
"Đến nhanh vậy sao?"
Trước lần gặp này.
Hai người đã rất lâu không nói chuyện với nhau.
Không chỉ vì Ôn Dĩ Phàm chuyển đến Bắc Du, mà ngay cả khi còn học ở Nhất Trung Nam Vu, mối quan hệ của hai người cũng không thân thiết, ở trường cũng hiếm khi nói chuyện.
Cho nên sau khi cậu nói xong, Ôn Dĩ Phàm chỉ biết ừ một tiếng.
Rồi không khí lại trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu.
Tang Diên nói: "Đi ăn gì đó nhé?"
Ôn Dĩ Phàm đồng ý, dẫn cậu đến một quán mì gần đó.
Hai người ngồi ăn một lúc.
Người bên cạnh cô có \'cảm giác tồn tại\' rất mãnh liệt.
Ôn Dĩ Phàm chủ động phá vỡ yên lặng, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào thì cậu trở về?"
Tang Diên giương mắt, hỏi ngược lại: "Khi nào thì cậu về?"
Ôn Dĩ Phàm thuận miệng nói: "Sáu giờ."
"Ồ." Tang Diên cười tươi: "Vậy mình cũng sáu giờ về."
. . .
Lần gặp đó tựa như một sự khởi đầu.
Sau này, Tang Diên cứ cách một khoảng thời gian lại đến Bắc Du tìm cô một lần.
Cậu không đến quá thường xuyên, mỗi lần đến cũng chỉ cùng cô ăn một bữa rồi rời đi, không chiếm nhiều thời gian của cô. Hai người rất ít kể với nhau chuyện của bản thân, tựa như gặp gỡ chỉ để nhìn nhau một lúc.
Mà không có mục đích nào khác.
***
Mấy ngày sau đó.
Tang Diên vẫn như cũ buổi sáng ra khỏi nhà, buổi tối bảy tám giờ trở lại.
Thời gian cực kỳ ổn định, như là đến giờ liền bị người nhà đuổi đi.
Ôn Dĩ Phàm có hỏi anh là họ hàng nhà anh khi nào thì đi, mặt anh lạnh tanh, chỉ trả lời qua loa: "Không biết". Cô thử đặt mình vào hoàn cảnh anh lúc này, chợt thấy anh cũng thật đáng thương.
Ngày tết mà bị đuổi ra ngoài ở.
Sau đó cô cũng tránh không hỏi anh về đề tài này nữa.
Buổi trưa ngày mồng ba.
Ôn Dĩ Phàm mới từ nhà vệ sinh đi ra, liếc nhìn điện thoại, thì thấy tin nhắn của Tang Diên gởi đến mười phút trước.
Tang Diên:【 Chiều nay tôi về.】
Tang Diên:【Có thể sẽ dẫn theo em gái tôi. 】
Qua mấy phút.
Tang Diên:【 Được không?】
Khi hai người bàn bạc chuyện thuê chung, Ôn Dĩ Phàm đã yêu cầu, trước khi dẫn người khác về nhà thì phải báo trước cho đối phương biết.
Ôn Dĩ Phàm trả lời: 【 Được, không sao.】
Trả lời xong, Ôn Dĩ Phàm cũng không để chuyện này trong lòng. Cô mở máy tính lên, xem một vở kịch, quay đi quay lại đã đến giờ cơm tối. Cô đứng dậy, ra khỏi phòng, định đến tủ lạnh lấy một ly sữa chua.
Vào lúc này, ở sảnh vang lên tiếng mở cửa.
Ôn Dĩ Phàm nhìn qua, chỉ thấy Tang Diên cầm chìa khóa đi vào. Tay anh đang xách túi lớn túi nhỏ, trên mặt cảm xúc nhàn nhạt, nói với người phía sau: "Đi chân trần đi, không có dép."
Một giây sau, bóng dáng Tang Trĩ cũng xuất hiện trong tầm mắt Ôn Dĩ Phàm.
Cô không cởi giày ngay, cũng không đáp lời Tang Diên nói.
Bởi vì là lần đầu tiên đến, Tang Trĩ vô thức nhìn một vòng quanh nhà. Trông thấy Ôn Dĩ Phàm, ánh mắt cô dừng lại, thốt lên: "Anh hai, chị này là bạn gái anh sao?"
Tang Diên không lên tiếng.
Ôn Dĩ Phàm cười cười, chủ động trả lời: "Không phải, bọn chị chỉ mướn chung nhà thôi."
"Dạ, nhìn chị đẹp như vậy —" Tang Trĩ nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng thầm thì: "Cũng chỉ có thể là mướn chung."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm không quấy rầy hai anh em họ, định lấy xong sữa chua rồi trở về phòng ngay.
Nhưng một giây sau, Tang Trĩ lại lên tiếng, như chợt nhận ra: "Chị ơi, chị và anh hai em là bạn học cấp ba sao?"
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút: "Em còn nhớ chị à?"
Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ cũng chỉ gặp vài lần.
Lúc đó cô vóc dáng còn nho nhỏ, tuổi tác cũng không lớn. Hơn nữa đã trải qua rất nhiều năm, Ôn Dĩ Phàm tưởng rằng Tang Trĩ đã quên cô từ lâu, không ngờ còn có thể nhận ra cô.
Nhìn cô bé ngày xưa giờ đã thành một thiếu nữ cao cao gầy gầy xinh xắn, Ôn Dĩ Phàm thấy rất kỳ diệu, không nhịn được nói thêm mấy câu: "Em lúc ấy bị lạc đường, nhờ chị tìm anh hai giúp em, sau đó còn định mời chị ăn kem. Em vẫn còn nhớ sao?"
Tang Trĩ suy nghĩ một chút, đàng hoàng nói: "Không có."
Ôn Dĩ Phàm "Ừ?"
"Em lúc ấy không bị lạc đường." Tang Trĩ nói chậm rãi: "Nhưng anh hai nói em bị lạc đường."
". . ."
"Vậy nên em cũng chỉ có thể lạc đường."