Khiến Em Là Của Riêng Anh - Chương 11

Tác giả: Nguyệt Liên

Tuệ Tĩnh đang cầm chiếc dĩa, nghe thấy lời nói vừa này của Tử Đằng. Cô lập tức ném chiếc dĩa hướng về hắn. Ném hụt, cô đập bàn. Lườm hắn.
- Rốt cuộc anh còn cái gọi là liêm sỉ không?? Anh cho chó nó gặm rồi hả??
Cô hét lớn. Nghe thấy tiếc hét, những người hầu chạy vào cũng với những νũ кнí thời thượng: Chổi, kéo cắt cây, dao xẻo thịt,... Họ tưởng hắn bắt nạt cô nên nghe theo lời phu nhân hãy cẩm thẳng νũ кнí sẵn có để trị hắn. Phu nhân bảo kê. Mà hắn bắt nạt thật.
- Hơ, mua liêm sỉ từ chó là được chứ gì. Có gì mà phải gắt.
- Anh! Quả nhiên là được huấn luyện như một con chó. Phu nhân dạy anh cách sủa thật quá đúng đắn!
- Con chó này sẵn sàng sủa vì cô, Tuệ Tĩnh.
Tuệ Tĩnh nghe xong câu nói của hắn liền mặt đỏ như trái ớt. Không ngờ cô lại ngủ với một con chó!!
Tuệ Tĩnh ơi là Tuệ Tĩnh, mày phải ế tới mức nào mới đi lên giường với một con chó vậy hả??
Những người hầu cũng nghe thấy xong liền gọi cho bà Tần tập thể.
- Alo, Thiếu gia mất liêm sỉ rồi phu nhân.
Và đương nhiên những lời nhận lại chính là...
- Thu dọn đồ đạc của thằng ẹc ẹc đó rồi ném ra ngoài đê!!! Bà mày về ngay! Mà thu chậm tí, chuẩn bị cái roi để bà tét đít.
- Vâng thưa phu nhân! Tất cả đều vì Thiếu phu nhân!
Người hầu tắt máy. Họ bàn nên cầm cái gì về để phu nhân tét đít hắn bây giờ. Cầm một cái roi mây, hay cầm cả ống tre to đùng ngoài kia về. Không được! Vậy tội lắm! Tốt nhất cứ cầm thẳng cái xẻng về để sẵn trước nhà là được.
Tuệ Tĩnh không nghĩ hắn lại như thế. Có rất nhiều người xinh đẹp, tài giỏi hơn cô muốn kết hôn với hắn. Tại sao hắn cứ phải chọn cô?
- Anh! Anh không còn thể diện thật sao? Ở ngoài lịch lãm, ở trong như một tên trốn trại...
- Thể diện ở ngoài, mất liêm sỉ ở với vợ. Mắc mớ gì khi ở với vợ lại cần đến thứ gọi là Liêm Sỉ?
- Tôi không phải là vợ anh! Tôi sẽ không bao giờ là vợ anh!!
- Tôi chờ ngày cô tự vả. Chỉ cần tôi là chồng cô là được.
Tuệ Tĩnh đúng như khép đít chắp tay lạy hắn. Thiếu gia lạnh lùng là đây sao? Lạnh con khỉ!! Đấu võ mồm với hắn, cô chỉ muốn lấy dép phi cho hắn ૮ɦếƭ cha.
Cô không chịu được nữa, đứng lên muốn rời đi. Nhưng lại bị người hầu ngăn lại. Cô muốn ra lệnh lắm đấy, nhưng đâu phải nhà cô đâu mà lệnh? Với lại người hầu muốn giữ cô lại để xem cái cảnh Thiếu gia kiêu ngạo, tự vả bị mẹ quất đít. Không xem là phí lắm nha.
- Đưa cô ấy lên phòng rồi khóa lại. Chặt hơn cho mấy tên canh ở cửa.
- Vâng!
- Tên côn đồ nhà anh!! Anh không định để cho tôi đi về làm việc hả?? Tôi muốn được đi làm!! Bỏ ra!
Tử Đằng gạt lời nói của cô sang một bên, lặng lẽ bước vào nhà tắm. Tuệ Tĩnh nhìn thế, nghĩ chắc chắn là hắn chuẩn bị chén cô cho bằng sạch. Không được!!
Bị nhốt vào phòng xong, Tuệ Tĩnh cứ cắn móng tay cái đi đi lại lại. Làm cách nào để thoát khỏi căn phòng này. Trên này rất cao. Nếu cô mà trèo xuống, ít nhất bị liệt, nhiều nhất lên suối vàng ngắm hắn. Vậy thì thà để tên đó làm cho cô liệt còn hơn.
Nhìn qua khe tủ, hắn đã bước vào với một chiếc khắn tắm che thân. Không thấy Tuệ Tĩnh, hắn liền cởi bỏ chiếc khăn tắm ra.
- Tuệ Tĩnh, cô đừng có trốn. Dù cô trốn, tôi vẫn thấy cô.
Không có tiếng phát ra. Hắn liền thở dài. Tiến để tủ quần áo để lại chiếc khăn tắm. Mở cửa tủ ra...
- Cô đừng có trốn như không trốn, vẫn thế thôi.
Tuệ Tĩnh nhịn cười. Tưởng hắn bị cô lừa rồi, nhưng lời tiếp theo của hắn đã khiến cô phải ló mặt ra.
- Gầm giường không sạch. Sao không trốn vào tủ quần áo mà phải như thế?
- Anh... Sao có thể phát hiện ra được vậy?
- Vì từng nhịp tim vào hơi thở của cô, tôi đều nhớ hết. Nhịp tim bình thường đến thở gấp.
Hảo hán? Cái đó cũng là lí do hả trời? Nghe mà chỉ muốn táng vào đầu hắn một cái. Đây không phải ám chỉ muốn lên giường với cô à?
Nhìn thấy thân thể trần như nhộng của hắn, cô sáng cả mắt. Theo phản xạ, cô che mắt lại rồi chạy nhanh đến chỗ cửa định trốn nhưng đã bị Tử Đằng bắt được rồi cả hai lăn ra đất. Tuệ Tĩnh nhắm chặt mắt lại. Vì không nhìn thấy nên đã cho hắn một cái tát vang cả phòng.
- Tránh xa tôi ra, cái đồ buê đuê!!
Cô cứ giãy giụa làm hắn rất bực mình. Đã bị ăn cái tát rồi còn phải khống chế lại cái tính này của cô nữa. Hắn bắt lại một cái tay của cô, bình tĩnh nói.
- Nếu là người phụ nữ khác, tôi nhất định sẽ cho con đó triệt sản. Cô thì khác, vậy nên bình tĩnh đi!
- Tôi không muốn!! Chính anh đã đưa tôi đến đây, anh phải có trách nghiệm thả tôi đi!!
- Tôi yêu em...
- Hả?
- Tôi nói tôi yêu em. Chính vì thế, tôi mới đặt cách cho em.
- Vãi cả yêu!! Ai nghe vào cũng đều thấy giả trân hết. Làm gì có chuyện một người như anh yêu một kẻ thấp kém như tôi? Với cả anh nhây như cờ hó ấy, anh nhất định không yêu tôi!
- Vậy em hãy dạy tôi cách có thể yêu em đi.
Rầm! Một thân hình "cao to" cầm một chiếc xẻng "bé xinh" xuất hiện trước mặt.
- Cách để yêu con dâu tao chính là vượt qua tao, thằng ẹc ẹc!! Cút khỏi con dâu tao!! Ngay lập tức!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc