Khiến Em Là Của Riêng Anh - Chương 05

Tác giả: Nguyệt Liên

Ch.ết tiệt! Không ngờ lại bị lừa!
- Cô em này được đấy! Nào, mau đi với anh. Anh sẽ cho em...
- Tránh xa tôi ra!! Ha... khó chịu quá đi mất!
- Nào, từ từ. Chúng ta đi "chơi" một lát nhé!
Tuệ Tĩnh không còn cảm giác gì nữa. Bị một lão già kéo đến khách sạn cũng không biết. Nhưng đúng lúc Tử Đằng đá vào chỗ ấy của lão già đó, linh hồn ba mươi hai tuổi của cô đã quay về mười năm trước. Nhưng tiếc là không tránh kịp.
Giờ Tuệ Tĩnh nghĩ lại mà thấy rợn gáy người quá đi! Không biết lúc ấy hắn có dùng bao không nữa...
Một lúc sau, mười một giờ đêm.
- Mãi mới xong. Nhà mẹ vợ gì mà nhiều nội thất thế không biết! - Tử Đằng vừa cầm khăn lau tóc, vừa cằn nhằn.
Nếu mà có Tuệ Tĩnh ở đây, cô thể nào cũng nói cho. Đã cho ở nhờ một đêm rồi còn nói nhiều.
- Cô ta đâu rồi nhề? - Hắn ngó phải ngó trái xem cô đang ở đâu. - Hay mình cứ đến phòng cô ta? Như vậy có bị cho là biến thái không nhỉ?
Hắn đắn đo một hồi rồi quyết định đi ra ngoài tìm cô. Đúng lúc gặp Tuệ Minh đang đi lên cầu thang. Hắn nói lớn hỏi Tuệ Tĩnh ở đâu. Tuệ Minh suýt nữa rơi điện thoại.
Ông này toàn làm người ta giật mình. Nhưng đây là nhà ông ý hay nhà mình vậy?
- Chị ấy đương nhiên là ở trong phòng rồi ạ? Nếu ngài muốn gặp chị thì đi thẳng, rẽ phải là đến phòng chị.
- Nhà của Vương gia cũng ăn chơi phết! Đường đến phòng của cô ta còn dài hơn cả đi đến Australia. Vậy chắc phòng của cậu cũng đi hết nửa bán cầu nhỉ?
Em "triệu hồi chi thuật" chị, Tuệ Tĩnh. Tên này đang khen nhà mình to hay đang cà khịa nhà mình vậy?
Tuệ Minh mỉm cười cho qua. Nếu bây giờ nói lại khéo lại bị nói là thích tạo nghiệp như Tuệ Tĩnh thì bay hết kinh nghiệm của một nam diễn viên. Thôi thì cố nhịn thôi.
- À, mẹ vợ đâu rồi?
- Dạ? "Mẹ vợ"? - Tuệ Minh cứng đơ. Vẫn còn chưa biết hắn đang nói ai là "mẹ vợ".
- Bà Vương ấy! À, thôi. Chắc mẹ vợ vui quá nên đi uống rượu giải sầu rồi.
What!? "Uống rượu giải sầu"? Câu trước câu sau sao nghe trái ngược thế? Vui quá thì đi uống rượu giải sầu? Chắc câu này chỉ có hắn là nghĩ ra thôi ấy chứ!
Hắn nói xong thì miệng còn cười đắc ý. Hắn còn đang nghĩ nên vào phòng của Tuệ Tĩnh "tâm sự" về chuyện đêm qua.
Tuệ Minh thì không biết nói gì cho ngầu. Nhìn hắn tự đắc như vậy, anh bắt đầu thấy hơi ghê ghê rồi...
*Cốc cốc* Xem ra Tử Đằng còn ý tứ mà gõ cửa phòng phụ nữ đấy. Nhưng mà sai rồi...
Xem ra không phản ứng. Được! Vào quyến rũ cô ta rồi ôn lại chuyện cũ tí.
Hắn rón rén mở cửa rồi bước vào. Nghe thấy tiếng nước ào ào trong nhà tắm. Hắn không nghĩ cô lại tắm muộn như vậy. Thôi, cứ tạo dáng ở giường để quyến rũ Tuệ Tĩnh đã.
Tuệ Tĩnh bước ra cùng với một chiếc khăn tắm. Hắn ngơ người. Lần này là ai quyến rũ ai đây?
- Anh! Anh dám bước vào phòng của tôi? Ai cho anh cái quyền bước vào phòng tôi? - Tuệ Tĩnh ngạc nhiên. Tý nữa khì rời luôn khăn tắm.
- Cái cửa cho tôi cái quyền đấy đấy! Sao? Tính quyến rũ tôi hay gì?
Lật mặt như lật bánh tráng. Vừa nãy còn có ý định quyến rũ người ta xong.
- ... Anh đúng là đồ bệnh hoạn đấy! - Tuệ Tĩnh cố gắng ổn định lại cảm xúc, rồi ngồi vào bàn làm việc.
- Ê này! Cô vừa mới tắm xong cơ mà. Không thấy bo đì của tôi hút hồn cô à?
- Cuộc sống của tôi gắn liền với công việc. Với tôi, công việc là trên hết. Đừng làm phiền tôi!
Hắn làm sao mà biết được cô đã phải cực khổ thế nào để có thể lên làm quản lí công ty? Tất cả chỉ nhờ vào sự nỗ lực mà thôi. Giờ lại quay trở về thế này, chẳng khác gì đang chọc tức cô cả.
Tuệ Tĩnh đang tính xem khoảng bao nhiêu năm nữa thì cô sẽ được lên làm Chủ tịch công ty. Nếu là kiếp trước thì hơn mười năm nữa cô mới thực hiện được mong ước đó. Nhưng cô đã tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm rồi, vậy nên chỉ cần bảy năm là ổn.
Tử Đằng nhìn cô chăm chú đọc mấy thứ tài liệu. Trong lòng hắn có chút động lòng. Hắn tiến đến tủ quần áo của cô, lấy tạm một bộ đồ ngủ mặc cho cô.
- Này, cô nên thay đồ đi ngủ đi. Đã gần mười hai giờ rồi. Cô làm việc như vậy là không có khoa học đâu.
- Chuyện của tôi? Liên quan tới anh? Một con người được kế nhiệm sẵn như anh thì biết gì?
- ... Cô không giống tôi, tôi cũng vậy thôi. Nhưng cô là một con người cực kì đặc biệt. Tôi đã để ý cô từ rất lâu. Cô làm việc rất tốt, hoàn thành đúng giờ, thậm chí còn tăng ca thế này. Cô muốn được quản lí công ty này sao?
Hắn đã nói đúng hết. Không sai chữ nào. Dù là một kẻ vô sỉ, nhưng hắn rất tài giỏi, hiểu biết mọi thứ trên đời. Đến cả Tuệ Tĩnh của ba mươi mốt tuổi cũng vẫn còn thua xa.
- Chính vì điều đó tôi mới ký hợp đồng với Vương thị. Nếu cô không nghe lời tôi, tôi sẽ đạp đổ công ty này.
Tuệ Tĩnh giật mình, liếc hắn một cái. Hắn nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
Đây là hắn của nghiêm túc sao? Mình cảm thấy... hơi run sợ...
- Được... Tôi sẽ nghe anh. Dù gì mấy giấy tờ này cũng chưa quan trong bằng hợp đồng của anh với công ty.
Cô cầm áo ngủ mà hắn đưa cho đi vào phòng thay đồ.
- Hì hì. Không ngờ mình có thể ngầu như vậy. Chỉ cần như vậy là dọa được cô ta rồi.
Hóa ra tất cả chỉ là diễn... Thế giới này nợ hắn một giải Oscar rồi đấy! Hắn còn dám diễn trước mặt cô nữa. Tuệ Tĩnh mà biết sự thật chắc nổ banh nhà mất!
Tử Đằng chọn kiểu gì chọn ngay bộ cô mặc lúc mười chín tuổi. Giờ lại bị chật mất vòng một và vòng ba. Nhưng tạm thời cứ nghe lời hắn cái đã rồi trả đũa sau cũng được.
- Tôi xong rồi...
- Xong rồi? Được, cùng ôn lại chuyện của đêm qua đi!
- Anh! Anh vừa bảo tôi đi ngủ xong cơ mà? Không phải anh lừa tôi đấy chứ?
- Không nói nhiều. Lại đây.
Tuệ Tĩnh chần chừ. Cô có nên tiến tới không? Không! Không ổn! Chắc chắn hắn đang lừa cô. Nhưng lí do là gì cơ chứ!
Tử Đằng nhìn vào đôi mắt kiên định không đi đến chỗ hắn của cô, buộc phải dùng mĩ nam kế thôi.
- Mau tới ôm tôi!
- Hả?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc