Khiến Em Là Của Riêng Anh - Chương 03

Tác giả: Nguyệt Liên

Tuệ Tĩnh đứng hình mất năm giây. Bỗng người cô đỏ hết lên, khói bốc ngùn ngụt. Tự nhiên giơ cái ҨЦầЛ ŁóŤ ra làm cái gì vậy hả trời? Hắn định khoe cách hai người "làm" với nhau à?
- Anh... anh... Anh bị đi.ên rồi à? Sao có thể giơ thứ này ra trước mặt đàn ông như vậy chớ?? - Tuệ Tĩnh chạy vọt đến chỗ Tử Đằng rồi giật lấy đồ "chứng minh" cho lần đầu của hai ngươi.
- Gì? Tôi cũng là đàn ông mà? Chả lẽ tôi lại là phụ nữ như cô? - Hắn nhếch mép.
Cô cạn lời thật rồi. Cô quay lại nhìn mẹ và em. Cái khuôn mặt biểu cảm kia kìa. Hai người họ cứ nhìn cô chằm chằm rồi ánh mắt bỗng sáng lên giống như đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy. Còn tên Trung Nhân kia không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.
Trời ơi, mình khổ quá mà... - Tuệ Tĩnh than vãn.
- Này... - Hắn kề sát bên tai thì thầm. - Tôi với cô bị sỉ nhục như vậy... cô cũng nên đồng ý với hắn là hủy hôn ước chứ? Cô không định cưới tôi à?
Tuệ Tĩnh lấy tay đẩy mặt hắn ta ra để bản thân tránh tạo nghiệp. Quay lại nói với Trung Nhân.
- Mặc thiếu, tôi đồng ý hủy hôn ước!! - Cô trực tiếp nói với anh ta.
- Hả? - Trung Nhân ngạc nhiên. - Cái gì? Cô đồng ý cái gì? Chẳng phải cô yêu tôi nên mới nói với gia đình tôi muốn lập hôn ước à? Giờ cô lại...
- Anh câm đi! Anh nói tôi ngủ với một lão già? Ai nói với anh? Dương Chi Hạ à? Anh không hỏi cô ta tại sao cô ta lại biết à? Hay anh chính là thằng thích làm theo bản năng?
- Cô! Cô dám! Cô dám chửi tôi là con vật đi bằng bốn chân à?
- Anh tự nhột ấy chứ! Là do tôi có mắt như mù nên mới va phải anh. Từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Xách dép ra khỏi nhà tôi! - Tuệ Tĩnh thở dài, vừa nói vừa chỉ chỉ lối ra vào.
Anh ta cứng họng, không nói được gì. Nói thật, nếu không có Tử Đằng ở đây thì hắn sẽ cứ luyên thuyên là... "Nếu không có tôi thì cô không sống nổi đúng không?" hay "Tôi chỉ chấp nhận cái hôn ước này là vì ba mẹ của tôi thôi."
Nếu Tuệ Tĩnh là của lúc trước thì chắc chắn sẽ nhẫn nhịn vì có tình cảm với Trung Nhân. Nhưng Tuệ Tĩnh của bây giờ là một người trưởng thành. Biết rõ mục đích của anh ta rồi nên loại bỏ sớm là cách tốt nhất!
Anh ta tức tối, liếc xéo Tử Đằng một cái. Tử Đằng cười mỉa. Đợi anh ta chui ra ngoài rồi thì hắn sẽ vỗ vỗ ௱ôЛƓ của Tuệ Tĩnh để chọc hắn chơi.
- Ê này! - Hắn gọi Trung Nhân lại. - Quả ௱ôЛƓ này căng mọng lắm đấy!
Hắn ta bật chế độ khịa level max. Trung Nhân không bật lại được, tay thì nắm chặt lại như muốn quýnh cho hắn một cái. Kiểu "bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy nhá!".
Không lo, vì đã có Tuệ Tĩnh cho hắn một cái bạt tay làm hắn ngã ngửa. Ba người cùng những người hầu há hốc miệng. Thấy cô tát hắn thế, mọi người xin tạm vĩnh biệt cô. Còn Trung Nhân vì không muốn bị liên lụy nên té trước.
- Gan cô to thật... - Hắn chạm vào má. - Đừng có tưởng ngủ với tôi một đêm mà cô lên mặt, Vương Tuệ Tĩnh!
Hắn nhìn cô với đôi mắt đáng sợ. Nhưng cô thì sợ gì chứ? Vì bản thân cô từng là một Chủ tịch của một công ty lớn trong một ngày cơ mà.
Tuệ Tĩnh làm sao mà quên được Tần Tử Đằng là một kẻ... tự luyến trâm trọng? Bệnh này mai mốt không chữa có lẽ sẽ để lại di chứng nặng. Từ lúc gặp hắn thì cô muốn khuyên hắn mau đi chữa đi không có tự luyến lâu quá thành đi.ên rồi.
- Bộ tôi muốn ngủ với anh à? Hông bé ơi! - Tuệ Tĩnh lắc lắc ngón tay trỏ của mình.
Cô muốn chọc tức hắn thật sao? Thử thách sự kiên nhẫn của hắn? Không khí bắt đầu nóng như kem. Mẹ của Tuệ Tĩnh lên tiếng.
- Tần... Tần thiếu, mời vào. - Mẹ cô đập đập vào tay người hầu, ý chỉ bảo đi lấy trà ra tiếp khách.
Người hầu cúi xuống nghe lệnh, ngay lập tức chạy đi để tránh bị cuốn vào không khí này.
- Tần thiếu, mời ngồi! - Em trai Tuệ Tĩnh, tên là Vương Tuệ Minh.
Là một diễn viên mới nổi gần đây. Đối mặt với fan hâm mộ, trái tim của người em trai này còn không đập đến nỗi như thế này. Chỉ là đứng trước một người thôi mà cũng toát cả mồ hôi lạnh. Đối phương lại còn là... người đã... với Tuệ Tĩnh nữa.
- Tần thiếu bớt giận. Chị tôi rất dịu dàng, nhưng thứ mà ngài đưa đến có hơi...
- Hơi gì? Tôi nhìn hết từ đầu đến cuối của-
*Choang!* - Tiếng chảo, νũ кнí tối thượng của một người phụ nữ khi chồng không làm việc đúng giờ... Tuệ Tĩnh "vô tình" ụp cái chảo vào mặt Tử Đằng.
Người hầu nhìn thấy mà rơi cả ấm trà. Tự hỏi cô là thế lực nào mà có bản lĩnh ụp thẳng chảo vào mặt hắn như thế.
Tuệ Tĩnh bỏ cái mặt chảo ra khỏi mặt anh. Nhìn cái khuôn mặt của hắn giờ tấu hài không chịu được. Miệng còn giật giật vài cái. Chuyện này không cười thì tiếc quá đi mất!
Một lúc sau khi Tử Đằng tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy Tuệ Tĩnh đang cầm khay đồ ăn vào cho hắn. Hắn lại sinh ra tự luyến nghĩ cô muốn lấy lòng hắn. Khi cô để khay đồ ăn xuống, hắn nhanh tay kéo tay cô. Hắn kéo kiểu gì mà Tuệ Tĩnh ngồi lên đùi hắn. Hắn bắt đầu luyên thuyên.
- Cô muốn có được trái tim tôi cũng được thôi. Chỉ cần "làm" với tôi mười lần.
- Anh... bị ảo à? Tôi nói tôi muốn có trái tim anh từ lúc nào? Nói tôi nghe cái.
- Không quan trọng! Tôi đẹp trai, nhà giàu thế này thì chắc chắn cô đang yêu thầm tôi.
- Anh bớt bớt đi dùm tôi. Tôi còn muốn độc thân. Ok?
Hắn không vừa lòng, muốn hôn cô một cái để khóa chặt cái miệng thích tạo nghiệp của cô. Nhưng thể nào cũng sẽ bị cô cho ăn một phát chảo nữa nên thôi. Hắn sờ sờ mặt của mình xem có bị lõm ở chỗ nào không. Nếu mà bị lõm ở chỗ nào thì vẻ đẹp trai của hắn bay tong hết.
- Tôi ngủ... bao lâu... rồi? - Hắn vừa ăn vừa hỏi cô.
- Đã chín tiếng rồi... - Tuệ Tĩnh thản nhiên trả lời.
Cái gì?? Cái úp chảo thần chưởng của cô làm cho người ta hồn lìa khỏi xác tận chín tiếng?? Cô chính là thần chảo sao? Nếu ai mà cưới Tuệ Tĩnh về chắc phải là một người cực cực hoàn hảo. Pha này, Tử Đằng xin bái lạy. Hắn có thể rút lại lời cưới cô về không?
- Vậy... vậy sao? Cô có một năng lực rất "đặc biệt" đấy... - Hắn nói ra lời này mà cũng thấy cắn rứt lương tâm.
- Năng lực "đặc biệt"? Anh bảo tôi khi cầm chảo ấy hả?
Thôi ch.ết toang luôn rồi. Không những có một năng lực rất "đặc biệt" mà cô còn có một trí não nhạy bén nữa. Có khi nào Tuệ Tĩnh sẽ ụp vào mặt hắn một lần nữa không?
- Anh nghe em trai tôi nói rồi đấy. Tôi rất dịu dàng. Nhưng nếu anh chọc tức tôi thì tôi nhất định sẽ lột sạch đồ anh ra, cho người ngoài đường thấy bộ dạng của anh luôn.
- Vậy sao? Thân thể của tôi như “lá ngọc cành vàng". Cô nỡ lòng để gái nhìn tôi à? Nói trước là chỗ ấy của tôi thuộc về cô rồi đấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc