Khiến Em Là Của Riêng Anh - Chương 02

Tác giả: Nguyệt Liên

Tử Đằng phun một cái tưới luôn cho chậu hoa. Nước chảy ròng ròng dưới cằm. Cái mả gì mà sống với cái "ở giữa hai háng". Còn cả họa mi bé? Tính chọc tức hắn đấy à?
- Con mẹ cô, "ở giữa hai háng" của tôi cho vào "giữa hai háng" của cô rồi đấy! Họa mi bé? Của cô mới bé ấy. Đã chủ động rồi còn không chịu trách nghiệm với người ta. Tôi đây là trai bao chắc? - Hắn chửi thề cùng với những câu từ lố lăng.
- Đấy là lúc tôi không tỉnh táo. Không phải là tôi nhờ anh giúp đàng hoàng rồi à?... - Thôi ch.ết toang rồi. Lần này gậy bà đập lưng bà rồi. Cái miệng hại cái thân thật mà. - Tôi... tôi nhầm...
- Đấy! Cô chẳng phải là nhờ đàng hoàng nên tôi mới chấp nhận tế cho cô lần đầu của tôi. Vậy mà còn không chịu trách nghiệm? Nếu hôm qua không phải là tôi mà là một lão già d.âm dê không tài sản thì cô ch.ết chắc rồi. - Hắn bắt đầu dọa nạt Tuệ Tĩnh.
Lần này cô cứng họng thật rồi. Nói gì cũng gậy bà đập lưng bà. Giờ nghĩ lại cũng lạ. Tại sao cô lại trùng sinh về lúc ấy cơ chứ? Đen đủi còn gặp ngay hắn nữa.
Tuệ Tĩnh không tin được chuyện hắn vô tình tìm thấy cô đâu. Không lẽ là hắn đã sắp xếp từ trước?
Tôi hận vì không thể cho anh ăn mấy cái dép vào mồm. Nói cái gì cũng khiến người ta muốn cầm dép úp vào mặt anh một cái.
Nhưng cô vẫn còn nghi ngờ lắm! Làm gì có chuyện vô tình thấy cô đi vào khách sạn được.
- Anh gặp tôi kiểu gì? - Tuệ Tĩnh không để ý mặc luôn áo sơ mi của hắn.
- Tôi đi vào khách sạn thì thấy cô đang lăn ngửa ra bờ vai "rắn chắc" của một lão già mà đít ông ta dính thẻ vàng ấy. Đại tiểu thư của Vương gia như cô mà lại chẳng có chút cảnh giác nào... tiểu thư của Vương gia"? Vậy mà công sức của mình là đổ sông đổ bể hết sao? Ơ nhưng từ từ, vậy có nghĩa là anh ta cứu mình sao? Đùa chắc!?
- Mà cái lão già kia khỏe vãi. Thề luôn chứ, nếu tôi không đá vào chỗ ấy của lão thì chắc tôi cũng ra bã rồi!
Tuệ Tĩnh há hốc miệng. Không ngờ hai người cùng là đàn ông với nhau như vậy mà hắn dã man quá! Họa mi của lão già đấy còn hót được không vậy? Sao hắn ta nhắm chuẩn thế? Không lẽ hắn có bí kíp gì để đá trúng chỗ ấy à?
- Thôi tôi đi đây, nếu tôi mà về muộn... chắc chắn có chuyện cho xem. - Tuệ Tĩnh nhíu mày, cầm luôn cả cà vạt của hắn để thắt eo.
- Ê này, sao lấy đồ của tôi đấy? Tôi về bằng kiểu gì?
- Thì mặc đồ của tôi vào là xong, bai bai!
- Cô bị đi.ên à? Đồ của cô mặc hôm quá là váy vó chứ đâu phải là quần đâu. Với lại tôi không có sở thích mặc đồ phụ nữ. Đứng có mà-
Tuệ Tĩnh rời đi rồi. Để lại hắn một mình bơ vơ thế này. Hắn bất lực thực sự. Bỗng Tử Đằng thấy có gì đó kì lạ. À, hóa ra...
Tử Đằng gọi người mang đồ đến. Bộ có cái teleport (Dịch chuyển tức thời) hay sao mà đến nhanh dữ vậy? Trai nhà giàu có khác. Trên tay hắn còn cầm thứ đồ gì màu đen nữa, thứ đó gọn trong lòng bàn tay hắn luôn.
- Tần thiếu, tôi có thể cầm đồ mà ngài đang cầm không? - Thư ký đang đi theo hắn thì chợt thấy hắn đang cầm thứ đó nên muốn cầm giúp.
Hắn lườm anh thư ký. Cái lườm ấy thật đáng sợ đến nỗi có thể làm người ta muốn tè ra quần ấy vậy. Anh thư ký co rụt lại, không dám ngẩng đầu lên.
- Thứ này chứng minh cho ta đã mất đêm đầu tiên nên cậu mà động vào thì sẽ có rắc rối to đấy!
Anh thư ký biết ngay là hắn đang ám chỉ về cái gì. Nhưng khoan đã, tai anh có bị thủng hay không vậy?
Tần thiếu vừa nói là... Mất Đêm Đầu Tiên á!!! Cái gì vậy hả trời? Không lẽ vị tiểu thư vừa nãy đi ra khỏi phòng thiếu gia chính là...
Mình phải báo cho Đại phu nhân thôi. Không có...
- À này, nếu mà anh dám nói với mẹ của tôi thì... Anh biết rồi đấy! - Tử Đằng cười một cách man rợ.
- À vâng, tôi sẽ khóa chặt miệng, khâu chặt mồm ạ! Thiểu gia cứ thoải mái. - Anh thư ký run sơ, thân hóa đá.
Có một chiếc xe sang trọng đỗ ở trước khách sạn, là xe nhà hắn. Hắn ngồi lên xe, cầm thứ đồ đó gỡ ra. Tài xế mở to mắt. Ôi trời ơi, cái thứ đồ gì thế kia? Anh tài không nhìn đi đâu chỉ nhìn vào gương. Hắn liếc một cái.
- Cất cái mắt đi. Đi đến Vương gia. - Hắn định quay đầu đi thì... - À, bật cái màn chắn lên. Đến khi nào tới nơi thì bảo tôi.
- Vâng... vâng! - Anh tài luống cuống bật công tắc.
Hắn lắc lắc thứ đồ đó trên tay, đột nhiên lại cười.
- Lần này cô không chối được đâu, Tuệ Tĩnh. Cô chắc chắn sẽ là vợ của tôi! - Hắn nói cho một mình hắn nghe.
Đến Vương gia.
Mấy tên vệ sĩ ở ngoài canh gác thì thấy Tần Tử Đằng đến làm cho họ xếp thằng hàng để chào đón. Cửa cũng tự động mở luôn. Không ngờ Tử Đằng lại có quyền thế đến vậy.
Hắn nhìn thấy Tuệ Tĩnh với gia đình cô và cả tên hôn phu của cô nữa. Hắn biết ngay là sắp có drama để xem...
- Con... sao con có thể ngủ với một lão già cơ chứ? Con có phải là con gái mẹ không? - Bà Vương đang cảm thấy tủi nhục thay cho Tuệ Tĩnh.
- Hủy hôn đi!! Tôi không kết hôn với một người bẩn thỉu như cô đâu!
- Hả? “Bẩn thỉu”? Sao cậu dám nói như vậy với con gái tôi? - Bà Vương quay lại nhìn Trung Nhân rất đáng sợ.
- Thì sao? Tôi nói đúng kia mà? Bà nhìn xem con gái bà ngủ với lão già kia kìa. Đúng là đồ không có liêm sỉ! - Mặc Trung Nhân đang cố ý nhục mạ cô.
Cô không thể nói gì được sau những lời nói của mẹ.
Vốn dĩ cô sẽ có một cuộc sống đứng trên vinh quang. Vậy mà lại quay trở về mười năm trước. Mọi nỗ lực của cô đã đều bị chôn vùi cùng cái ch.ết ở kiếp trước. Sao cô có thể đen như vậy cơ chứ!!
- Ê cái thằng nhà Mặc kia, có tin tao cho mày dưới đít tao không? Bảo ai là lão già đấy? - Tử Đằng bỗng xuất hiện xóa tan bầu không khí căng thẳng.
- Hả? - Em trai Tuệ Tĩnh và Trung Nhân ngạc nhiên.
- Này, Đại tiểu thư. Cô quên ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen ở khách sạn rồi này. Tôi đến đưa cô đấy! Cảm ơn tôi đê!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc