Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu - Mở Đầu

Tác giả: Lại Bảo

Càng lớn tôi càng nhận ra rằng cuộc sống vĩnh viễn không thể nào hoàn hảo được.
Ví như tôi từng hy vọng mình có cha mẹ là quý tộc, tiền nhiều đến độ hàng năm sẽ quyên góp cả chục triệu tệ cho mấy tổ chức từ thiện, tôi thì có rất nhiều tiền tiêu vặt, được sống trong một khu nhà rộng lớn, có kho riêng chuyên dùng để đồ chơi. Tôi lớn lên từng ngày, cả thể xác lẫn tinh thần, kho đồ chơi cũng biến mất theo, tôi bắt đầu hy vọng trong khu nhà mình ở mỹ nữ nhiều như sao trên trời, cô hầu xấu gái nhất cũng cỡ quán quân cuộc thi sắc đẹp. Kế đó tôi sẽ cực kì hoành tráng, sáng bay đi Paris uống cà phê gói, trưa đến Hàn Quốc ăn đồ ăn nhanh, tối về Trung Quốc bao cả nhà ăn của đại học Bắc Kinh, chỉ ăn hai bát cơm và một tệ đậu phụ xốt thịt băm…
Tôi có tiền mà.
Tiếc là cha mẹ tôi không phải là quý tộc, họ chỉ là người làm công ăn lương bình thường. Thế nên sau khi tốt nghiệp và gia nhập vào hàng ngũ làm thuê, đúng là tôi chỉ uống cà phê gói, ăn mì ăn liền và cơm hộp, có lúc, một tệ đậu phụ xốt thịt băm với hai bát cơm trắng đã đủ thơm ngon lắm rồi.
Ví như tôi còn mong bạn gái mình xinh đẹp, đoan trang, trong sáng, tốt bụng, đáng yêu, đánh không đánh lại, mắng không bật lại, làm hết tất cả việc trong nhà, việc “ngoài nhà” cũng làm nốt, tiền tôi kiếm được nàng giữ thay tôi, tiền nàng kiếm được tôi tiêu hộ nàng… Thế là theo tiêu chuẩn đó, tôi tìm kiếm khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, từ đất liền đến hải đảo, từ cực nam sang cực bắc.
Câu trả lời có được là: nằm mơ, mơ giữa ban ngày, đúng kiểu rỗi hơi quá bôi việc ra làm, mơ một giấc mơ làm cho tất cả phái yếu ghét bỏ, tất cả phái mạnh tẩn cho một trận…
Nếu lúc này có thầy Triệu Trung Tường (người dẫn chương trình nổi tiếng của Trung Quốc) ở đây, chắc thầy sẽ nói thế này:
Lại Bảo là một loài động vật có ✓ú rất bẩn thỉu, trong dòng đời dài dằng dặc của nó, cứ chiều chiều nó lại ra ngoài tìm kiếm bạn tình cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau, một mình quay về tổ của nó, ngày qua ngày, không ngừng nghỉ. Đông qua xuân tới, đến mùa giao phối, Lại Bảo vẫn một mình chầm chậm bước giữa thảo nguyên Hulun Buir (Hồ Luân Bối Nhĩ)[1] mênh mang…
[1] Một trong những thảo nguyên lớn nhất thế giới, nằm ở khu tự trị Nội ௱ôЛƓ, Trung Quốc.
Chắc là như vậy.
Cũng giống như những chàng trai cô gái sống ẩn dật, tất bật, cực khổ ở thành phố này, hàng ngày tôi đều phải cố gắng làm việc, bôn ba khắp nơi nhưng lại không có một lý tưởng và mục tiêu gì rõ ràng, những thứ như biệt thự bên bờ biển, vườn cây ở nông thôn, vô số vợ lớn vợ bé, con cháu hiếu thảo… đều chỉ là những thứ vớ vẩn, vô nghĩa lí, hàng ngày điều tôi nghĩ tới chỉ là kiếm thêm ít tiền, kiếm thêm ít tiền nữa.
Vẫn như nhiều người khác, hết ngày này sang ngày khác, bước đi trên mảnh đất dưới chân mình, dòng nước đang chảy, bàn tay đang run rẩy, nước mắt trong tim đang nhỏ, vẫn chẳng có gì… chỉ có điều tôi không đeo trên lưng một cây đàn ghita mà là một cái ba lô rách nát tả tơi.
Từ trước đến nay, tôi luôn độc thân, không phải tôi không có bạn gái, mà là không có người con gái nào chịu ở bên tôi lâu dài.
Từ trước đến nay, sau nhiều nỗ lực lúc ngừng nghỉ lúc không ngừng nghỉ của bản thân, sau khi cầm được tấm bằng đại học, cuối cùng tôi cũng vào được một tòa soạn nọ, làm một nhà báo chuyên giải trí mà bàn dân thiên hạ thì yêu còn các sao thì ghét, gọi nôm na là nhà báo lá cải.
Từ trước đến nay, tôi luôn tự lừa mình lừa người, sống vô ưu vô lo, vô tâm vô tính, sống rất AQ, rất biết tự an ủi mình.
Từ trước đến nay, tôi luôn kiên trì tin tưởng một câu nói: Ngày mai chưa chắc đã tốt đẹp, nhưng một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ tới.
Chỉ có điều, cuộc sống “từ trước đến nay” này không kéo dài lâu, khi tôi đã quen với nó thì mọi thứ lại bắt đầu thay đổi.
Tôi gặp Mạt Mạt.
Đã từng có một
Tình yêu chân thành
Ở trước mặt tôi,
Tôi muốn trân trọng,
Nhưng hai nhân vật chính
Trong mối tình chân thành đó
Đều đứng trước mặt tôi…
Ngày 1 tháng 4. Nắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc