Cô nói chuyện này vào giờ ăn trưa. Cô làm xong việc Đàm Áo nhờ thì gần đến giờ ăn trưa. Lúc ấy mới thấy đại thiếu gia thơm tho quay về. Đàm Áo mời cô và Tiểu Đóa đi ăn trưa.
Từ lúc gặp Đóa đến giờ là hơn nửa tiếng đồng hồ cô luôn thấy Đàm Áo rất vui vẻ, phấn khích. Tuy không có ý theo đuổi người ta, nhưng ai chẳng thích cái đẹp, huống hồ đây lại là một cô gái rất đẹp.
Nghe Tiểu Đóa nói xong anh buột miệng nói luôn: “Người như em không lên ti vi thì còn ai lên được chứ!”.
Tiểu Đóa cảm ơn lời khen của anh nhưng vẫn nhất quyết không nhận lời.
Gia Ưu thấy việc này không gượng ép được nên Dao Dao phải tìm cách khác thôi. Thế là cô vui vẻ vừa ăn vừa tán gẫu chuyện khác.
Quán rất đông khách nên thức ăn mang ra rất lâu. Nhìn hai đĩa thức ăn hết sạch rồi cô vội thúc giục nhân viên phục vụ. Ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy Quan Thiếu Hàng bước vào quán.
Quan Thiếu Hàng cũng nhìn thấy cô nên đi nhanh đến. Ánh mắt anh lướt qua Tiểu Đóa, bất giác lộ vẻ bất ngờ. Tiểu Đóa nhìn anh tươi cười.
“Anh cũng đến ăn cơm à?” Gia Ưu hỏi.
“Ừ, anh đi cùng Trương Quần”. Nói xong anh giơ tay ra đằng sau chỉ.
Gia Ưu liền nói: “Hay là ngồi chung với tụi em đi, bàn này rộng mà”.
“Ừ”.
Hai người ngồi chung bàn luôn, lại là bạn học cũ nên toàn nhắc đến những chuyện cũ. Không hiểu tại sao Gia Ưu lại là người nói từ đầu chí cuối, mọi người trong bàn mỗi người một phản ứng khác nhau.
Khuôn mặt Đàm Áo lộ rõ nét đau buồn, An Tiểu Đóa lại nhìn chằm chằm vào Thiếu Hàng, Thiếu Hàng lướt nhìn Gia Ưu, còn Trương Quần thì thở dài thương xót.
Gia Ưu vội vàng im lặng và cắm cúi ăn cơm thì nghe thấy Đàm Áo nói: “Tiếc là tôi biết được quá muộn. Mấy năm qua chẳng ghé qua tảo mộ cho cô ấy”.
“Sao trách anh được, mấy năm rồi anh ở Hồng Kông”. Tiểu Đóa an ủi.
“Thực ra mấy năm nay tôi đều về đây đấy chứ”. Nói đến đây anh quay sang nhìn Gia Ưu.
Gia Ưu hoảng hồn, biết ngay việc không hay ho rồi.
Quả nhiên…
“Tôi biết em tốt bụng”. Đàm Áo nói.
Câu nói ấy khiến cho cả ba người còn lại phải chú ý. Đàm Áo kể sơ qua về việc mấy năm nay “Trì Gia Hảo” đóng vai “Trì Gia Ưu” ra sao.
Mấy lần Gia Ưu ngắt lời nhưng đều bị Quan Thiếu Hàng nhắc lại. Thấy sắc mặt anh ngày càng lạnh lùng cô thầm rủa mình trong bụng: Chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào, ai bảo rủ ngồi chung làm gì chứ?
Tối đến, tắm táp xong cô ôm gói khoai tây chiên ngồi xem phim trên ghế sô pha chờ anh xét xử mình. Không ngờ phim chiếu sắp hết mà anh vẫn không buồn nhắc lại chuyện ban trưa. Cô không kìm được lòng vội quay đầu nhìn anh: “Sao anh không hỏi em tại sao em phải giấu Đàm Áo nhỉ?”.
Quan Thiếu Hàng đưa mắt nhìn cô và nói với kiểu cười chẳng ra cười: “À, tại sao nhỉ?”.
Cô nghĩ sẵn câu trả lời: “Anh ấy và chị Gia Ưu tốt với nhau thế nên em không muốn anh ấy buồn. Hơn nữa, cách xa nhau vậy, giấu cũng dễ lắm”.
“Ừ”. Vẻ mặt anh hờ hững, giọng nói lạnh nhạt thoảng qua như gió: “Thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta xem phim đi”.
Cô lén nhìn anh, muốn tìm thấy cái gì đó từ khuôn mặt anh.
Hai phút sau…
“Sau em cứ nhìn anh mãi thế nhỉ?”.
“Anh… anh đẹp trai mà”.
Thiếu Hàng nhếch mép, tiến sát gần cô: “Đẹp hơn Đàm Áo chứ hả?”.
“…” Cô thấy như đầu mình bị chập hết mạch rồi.
May là Tiểu Đóa gọi điện cứu cô bàn thua trông thấy.
Nghe xong điện thoại cô nói: “Ừ, chúng tớ sẽ qua đón cậu luôn đây. Cứ đứng ở đấy nhé!”.
Gác điện thoại xong cô kéo tay anh: “Tiểu Đóa bị chủ nhà đuổi đi. Chúng mình đi đón cô ấy nhé!”.
Anh nhíu mày: “Bị đuổi đi á?”.
“Mấy hôm trước cô ấy thuê được một căn nhà. Vừa dọn hành lý vào ở được mấy hôm thì hôm nay chỉ nhà mang hợp đồng đến ký thấy nuôi chó nên lật mặt không cho thuê nữa”.
Hai vợ chồng vội thay quần áo rồi lái xe đến địa điểm đã hẹn.
An Tiểu Đóa một tay dẫn hai con cún mình đầy sẹo, còn một tay cầm cốc pepsi mua ở KFC. Sau cô là mấy vali to đùng, trong đó có hai vali chất đầy đồ nên khóa kéo bị hỏng không kéo nổi nữa.
Gia Ưu há hốc mồm, cũng may là Quan Thiếu Hàng tốt tính, anh chạy đến vác hành lý cho vào trong cốp xe: “Đừng có ngẩn người ra nữa, về nhà nói chuyện sau”.
An Tiểu Đóa thấy áy náy quá: “Tối thế này còn làm phiền hai người. Tớ định kiếm phòng trọ gần đây ở qua đêm nhưng mang theo hai chú cún này…”.
“Gọi cho chúng tớ là phải rồi. Cứ đến ở tạm nhà chúng tớ vài ngày đã, lâu dài tính sau”. Gia Ưu thấy mấy chiếu va li to đùng được xách hết lên rồi, vội tranh cầm một cái túi nhỏ. Nhấc lên thấy ôi chao là nặng, lẩm bẩm trong đầu: “Cái gì thế nhỉ? Hình như là nước?”.
“Toàn nước hoa đấy”. Tiểu Đóa giải thích.
Gia Ưu cẩn thận bê lên xe rồi quay lại hối thúc Tiểu Đóa bế mấy chú chó vào xe.
Về đến nhà, cô thu xếp cho Tiểu Đóa nghỉ tạm ở phòng khách, hai chú cún nghỉ ở chuồng của Bò sữa. Sau hồi vật lộn cũng đã quá nửa đêm, ba người ai nấy đều mệt phờ, chẳng kịp hàn huyên gì nhiều, chúc ngủ ngon là ai về phòng đấy.
Cuối tuần Thiếu Hàng lái xe qua nhà bố mẹ vợ đón hay chú cún về nhà. Nhà anh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, cái chuồng dành riêng cho một mình Bò sữa nay trông chập hẹp hẳn. Gia Ưu và Tiểu Đóa quấn quýt bên mấy chú chó cười nói vang nhà. Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh.
Đến tối chủ nhật, Tiểu Đóa có việc đi ra ngoài, Gia Ưu ở nhà một mình đùa giỡn với mấy chú cún. Cô ôm lấy chú cún nhỏ nhất đi vào phòng đọc. Quan Thiếu Hàng đang hí húi thiết kế nên không biết cô vào.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng chó rên ư ử anh mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người và chó cùng nhìn anh chằm chằm, bất giác cười phá lên và vẫy tay: “Lại đây em”.
Gia Ưu để chú cún ở trên mặt bàn, chú cún rụt rè ngó quanh vì cao quá rồi lập tức nằm nhoài ra, đôi mắt ướƭ áƭ nhìn hai vị chủ nhân.
Thiếu Hàng vuốt ve nó và cười nói: “Chú cún này có vẻ quấn em nhỉ?”.
“Vâng, nghịch chẳng khác gì Bò sữa hồi nhỏ”. Gia Ưu giơ tay chỉ chỉ vào đầu chú cún: “Nhát gan nhưng lại tò mò. Thích được ôm ấp, không được là dỗi đấy”.
Thiếu Hàng nghe cô vui vẻ nói vậy bất giác khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối. Anh biết cô đang nhớ đến nó: “Anh tin mình sẽ tìm được Bò sữa”.
Bỗng chốc cô mở to mắt: “Thật sao anh?”.
“Từ khi Bò sữa bị lạc đến giờ, anh đã tìm bằng mọi cách rồi. Dán giấy tìm chó lạc, thông báo thưởng nhiều… nên người ta thấy chắc chắn sẽ báo chúng ta. Nhưng lâu rồi không thấy tin gì anh nghĩ nó đã được ai đó tốt bụng nuôi, mà người ấy lại không biết chúng ta đang tìm nó. Anh sẽ vẫn tiếp tục tìm”.
“Ông xã à, em xin lỗi…” Cô bá lấy cổ anh xúc động nói.
“Hả?”.
“Em cứ nghĩ anh chẳng quan tâm đến việc ấy nữa”.
Anh hôn cô gấp gáp như muốn hút hết ô xy trong hơi thở của cô: “Trước khi em sinh con trai cho anh thì anh chỉ có mỗi cậu con trai là Bò sữa thôi. Sao anh không nhớ nó được?”.
Tai cô đỏ bừng lên.
Thiếu Hàng cười cười và buông cô ra, rồi tìm một tấm ảnh trên máy tính cho cô xem: “Hôm Bò sữa đi lạc có đeo sợi xích này”.
Sợi xích này có một miếng đồng nho nhỏ cô tháo từ chùm chìa khóa ra, hình bươm bướm khá đẹp mắt.
“Con yêu, con về đây với ba mẹ đi!”. Gia Ưu nhìn tấm ảnh hét toáng lên.
Chú chó nằm trên bàn sợ ૮ɦếƭ khi*p, người run bần bật, lấy hết can đảm lê từng bước đến cạnh Thiếu Hàng, rồi phủ phục trong lòng anh rên ư ử.
Ngắm nhìn những tấm ảnh mình chơi đùa với Bò sữa rất lâu chẳng muốn tắt máy, cũng chẳng buồn để ý đến chú cún kia.
Thiếu Hàng xoa xoa đầu chú cún ra chiều thông cảm.
“Xoảng xoảng…”.
Trong phòng ngủ có tiếng gì rơi xuống đất, không nhìn cũng biết hai chú chó kia chơi đùa va phải cái gì rồi.
Thiếu Hàng ôm lấy chú cún bước sang ngó nghiêng, mãi sau mới quay lại.
Gia Ưu tắt máy tính với vẻ lưu luyến rồi bước ra phòng khách. Thấy anh ngồi quay lưng lại, cúi đầu không biết đang làm gì liền đi đến hỏi: “Va phải cái gì hả anh? Để em dọn cho!”.
Thiếu Hàng quay đầu lại, cô nhìn thấy rõ cái ở trong tay anh, ngẩn người ra: “Sao lại là cái này? Anh tưởng hôm ấy em vứt rồi chứ?”.
Nói rồi mà mặt anh vẫn đăm chiêu khó hiểu.
Lòng cô hoang mang, ngập nhừng nói: “Sao lại vứt ạ, em giữ bao năm nay mà. Tuy bị hỏng tiếng nhưng vẫn còn đẹp, em định mang đi sửa”.
Anh nhìn cô rồi nói: “Sao không bảo anh sửa?”.
Bỗng chốc, cô cứng cả họng, vì đó chỉ là cái cớ chứ có phải thật đâu. Hộp nhạc ૮ɦếƭ tiệt này luôn trở thành tử huyệt của hai người, hễ động đến là bế tắc dù trước đó hai người đang rất vui.
Không rõ hộp nhạc ấy ẩn chứa chuyện gì giữa anh và cô em gái. Cô giữ lại đơn thuần chỉ vì phản ứng dữ dội của anh ngày hôm ấy. Cô nghĩ, chắc có ý nghĩa gì đó đặc biệt. Cô nhận ra vấn đề phức tạp hơn khi Trương Quần nói anh làm nó. Nghĩ lúc Thiếu Hàng hỏi đã nghe bản nhạc trong ấy chưa lòng cô lại thoáng chút ghen tị. Chắc lại là bài hát tỏ tình, yêu đương gì đó. Thực lòng, cô chẳng muốn hỏi han nhiều, cô cười lấp liếm rồi hỏi anh: “Sửa được không hả anh?”.
Anh vội cất hết mọi biểu cảm thoáng lộ ra lúc nãy, nhìn nhìn rồi nói: “Được, có điều phải xem em có muốn sửa hay không”.
Cô lấy làm lạ, cố ra vẻ trấn tĩnh: “Thế thì anh sửa đi”.
Cả đêm ngủ chập chờn, cô giật thót mình vì khuôn mặt xanh xao, mắt thâm quầng ở trong gương. Cô lặng lẽ đánh răng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Đóa. Cô vội nhổ hết bọt kem trong miệng thò đầu ra hỏi: “Cậu vừa về à?”.
Tiểu Đóa mệt mỏi gật đầu.
Gia Ưu không hỏi nhiều, định rụt đầu vào đánh răng tiếp thì thoáng thấy Thiếu Hàng quần áo chỉnh tề đi ra, khuôn mặt cũng lừ lừ, mệt mỏi. Chắc anh biết nên ăn xong vào phòng đọc lấy cặp kính râm đeo vào.
Không khí buổi sáng thật ngột ngạt, ba người ai ai cũng ngổn ngang trăm mối bên lòng.
Buổi họp sáng thứ hai diễn ra như thường lệ. Gia Ưu bị phân tán tư tưởng suốt, đành phải pha cốc cà phê đen cho tinh thần tỉnh táo. Trưởng ban hỏi đến việc tuyên truyền đến đâu rồi cô chỉ trả lời cho qua.
Họp xong, về phòng cô thấy Tiểu Đóa đang tìm mình trên mạng. Hóa ra tối qua Tiểu Đóa không về là đi giúp đỡ Trung tâm hỗ trợ chó mèo hoang. Người phụ trách trung tâm là một phụ nữ ngoài năm mươi, thấy Đóa yêu mến động vật nên muốn mời tham gia phụ giúp một tay.
“Tớ định dọn đến đó, sẽ tiện chăm sóc chúng hơn”. Tiểu Đóa quyết.
“Cậu định chỉ làm việc đó thôi à? Kinh tế thì sao?” Tuy biết Đóa là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng cô thấy vẫn phải nhắc nhở sự thật phũ phàng này. Chăm sóc chó mèo lang thang là lao động nghĩ vụ, không những phải bỏ tiền mua đồ ăn thức uống cho chúng mà còn phải đưa chúng đến bác sĩ thú y, tiêm phòng…
Rất cần một nguồn chi tiêu lớn, không có tiềm lực kinh tế thì không trụ được.
Có lẽ cô lo xa quá. Đóa ngẫm nghĩ rồi nói: “Tớ sẽ tiếp tục dịch kiếm tiền, và rất muốn rủ thêm nhiều người tham gia”.
“Ừ, đó cũng là cách hay!” Mắt cô lóe lên lấp lánh, xúc động nói: “Đóa à, tờ có ý này nhé!”.
“Ý gì cơ?”.
Gia Ưu vội cầm lấy điện thoại gọi cho cô: “Lần trước tớ nói với cậu về việc tham gia chương trình đối thoại Dao Dao, cậu còn nhớ không? Cậu nghe lời tớ tham gia đi. Nếu cậu muốn nhiều người tham gia thì đây là cơ hội tốt đây”.
Tiểu Đóa hiểu ra vui vẻ nói: “Ừ nhỉ, sao trước tớ không nghĩ ra nhỉ? Cám ơn cậu đã nhắc nhở!”.
“Tớ còn có ý hay hơn nữa cơ”, đầu óc Gia Ưu thật nhanh nhạy: “Tớ đang làm chương trình liên quan đến động vật lang thang, định kết hợp với Dao Dao. Lát nữa tớ sẽ nói chuyện cụ thể với cô ấy, nhân tiện nói luôn cả việc này”.
“Ừ, tớ đợi tin cậu”.
Gia Ưu nói là làm, gác điện thoại xong lập tức gọi Dao Dao và Đàm Áo họp bàn thống nhất ý kiến.
Kế hoạch trình lên đã được duyệt.
Trong kỳ phát sóng mới nhất của Dao Dao, khách mời sẽ là An Tiểu Đóa và Trì Gia Hảo. Hai người sẽ cùng nhau kêu gọi cộng đồng xã hội quan tâm đến động vật lang thang.
Sau khi Đài bố trí hai người quay phim tuyền truyền xã hội. Hai người mặc đồ đi làm thường ngày, nhưng vì cả hai đều đẹp, dịu dàng nên gây ấn tượng mạnh với mọi người. Lũ chó, mèo gầy ốm tong teo, mình đầy thương tích cứ quấn lấy hai người làm cho khán giả phải ngạc nhiên.
Được Đài ủng hộ, kế hoạch đã thành công, nhất là trên mạng rất mạnh, hai nhân vật chính là Gia Hảo và Tiểu Đóa được khán giả chú ý đặc biệt.
Nhưng, cũng chính vì thế mà Gia Ưu đã gặp rắc rối.
Từ khi khởi động chương trình quan tâm đến động vật lang thang, thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày nào cô cũng đi sớm về muộn, một tuần có đến bốn, năm ngày ở bên ngoài, thậm chí đến cuối tuần cũng không chịu nghỉ.
Trời vào hè, có vài trận mưa rào đổ xuống, thời tiết ngày càng oi bức.
Về nhà ba mẹ chồng ăn cơm, mẹ chồng nhìn cô chăm chú rồi lắc đầu: “Hảo à, công việc vất vả phải không con? Trông con gầy đi nhiều quá, lại còn đen đúa thế kia! Lúc trước da trắng mịn màng, đẹp thế! Theo mẹ con quay lại dẫn chương trình đi, ăn cơm xong mẹ sẽ gọi cho Giám đốc Đài Truyền hình”.
“Đừng, đừng mẹ ạ. Con không thấy vất vả, thật mà!” Gia Ưu đang giơ đũa gắp miếng đùi gà nghe mẹ chồng nói vậy tay run run. Thiếu Hàng nhanh chóng giơ bát ra đỡ. Cô quay ra nhìn mẹ chồng: “Cứ đến mùa hè con thấy ăn không ngon nên gầy đi là chuyện bình thường. Mà giờ thời tiết khó chịu thế này, không phải con mà anh Hàng cũng gầy và đen đi đấy thôi”.
“Ở trong phòng thu không sướng hơn à? Con đã có gia đình rồi, khác với những người trẻ tuổi mới ra trường. Đừng có chỉ biết đến sự nghiệp, mà quan trọng hơn là phải biết chăm sóc gia đình”.
“Mẹ yên tâm, con sẽ làm tốt cả hai, mà bọn con đang định thuê giúp việc đấy”.
“Giúp việc chỉ giúp con làm việc nhà thôi, chứ làm sao làm được những việc của người vợ hả?” Bà nói nhẹ nhàng: “Hảo à, với cá tính của con mẹ nghĩ không hợp với nghề phóng viên đâu. Mẹ biết con muốn tìm sự mới mẻ, nên lúc chuyển công tác mẹ đâu có phản đối con. Giờ chơi cũng dừng lại được rồi đấy. Nếu con ngại mở lời với các sếp thì mẹ sẽ nói. Mẹ sẽ thuyết phục được Giác đốc Đài”.
Gia Ưu cúi gằm mặt, im lặng nhìn bát đũa của mình.
“Mẹ à, mẹ để cho vợ con tự quyết định đi ạ”. Thiếu Hàng lên tiếng: “Công việc của con còn bận hơn của cô ấy, một năm có đến hơn nửa thời gian là vắng nhà, cô ấy bận rộn công việc cũng tốt. Nhàn nhã quá lại sinh lắm chuyện, nghĩ ngợi lung tung”.
“Các con đúng là…” Mẹ chồng hồi trẻ rất nghiêm khắc với con trai, nói một là một hai là hai. Giờ lớn tuổi rồi, tính tình cũng dễ dãi nhiều, thấy con trai chiều vợ trong lòng khó chịu lắm nhưng không nói nữa.
Gia Ưu ngước mắt cảm ơn anh, Thiếu Hàng tươi cười gắp một miếng đùi gà vào bát cô.