“Này nhiều khi ta thấy con còn chào đón ta hơn cả mẹ con đấy”. Thiếu Hàng nhoẻn miệng cười, gí gí tay vào mũi nó nói. Hình như Bò sữa hiểu được lời của anh nên cứ ngoáy tít đuôi sung sướng.
Làm xong bữa sáng gọi Bò sữa ra ăn, cô quay sang làm sữa đậu nành. Cô lấy túi đậu nành đã được vắt cạn nước qua một đêm cho vào trong máy làm sữa đậu nành rồi nhấn nút. Tiếp đến lấy bánh mì đã nướng chín trong lò nướng ra cắt thành từng miếng nhỏ. Anh đánh răng rửa mặt xong xuôi bước ra ôm lấy eo cô dịu dàng nói: “Chào bà xã yêu quý của anh!”.
“Chỉ tẹo nữa thôi là em làm xong bữa sáng. Hôm nay anh có đến công ty không?”.
“Muộn chút nữa anh đến cũng được. Tối qua về vội quá nên quên chưa đọc mấy tập công văn”. Thiếu Hàng buông tay ra, đi đến tủ lạnh lấy ít cà phê.
Thấy thế Gia Hảo lên tiếng ngăn ngay: “Anh đừng pha cà phê nữa. Hôm nay không có việc gì quan trọng, rảnh rỗi thì ngủ thêm tí nữa đi anh yêu”.
“Giờ anh hết buồn ngủ rồi”, Thiếu Hàng ngoan ngoãn nghe lời nàng để túi cà phê vào trong tủ. “À phải rồi, tối qua mẹ tìm anh có việc gì gấp à? Anh đang ở trong phòng hát nên chẳng nghe rõ”.
“Chắc là uống say rồi nghe không ra đúng không?”.
Quan Thiếu Hàng nở nụ cười rạng rỡ.
“Thì vẫn là nói chuyện đi tảo mộ nhân dịp tết Thanh minh mà anh. Anh biết rồi đấy mẹ quan tâm đến ngày này nhất trong năm mà”.
Thiếu Hàng ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt của nàng rồi nói: “Thế thì đi”.
Gia Hảo gật đầu, chủ đề đó chấm dứt ở đây. Bữa sáng được bê ra ngoài phòng khách, tiện thể vừa ăn vừa xem chương trình tin tức chào buổi sáng. Ăn được hơn nửa thì Dao Dao gọi điện nói chuyện nhờ cô đổi cho chuyến đi thực tế ở huyện Chương lần này.
“Tháng trước tớ đã báo cáo tham gia lớp nâng cao ngoại ngữ tiếng Anh rồi còn gì. Một tuần ba buổi thứ hai, thứ tư và thứ sáu phải lên lớp và đến mùng 10 tháng sau mới xong mà. Tớ hỏi chị Dư rồi, đã được đồng ý... Thôi việc này để tớ tính xem sao... Được rồi tớ đổi cho cậu là được chứ gì?”.
“Được rồi... tớ đổi cho cậu”.
Gia Hảo đi vào phòng đọc sách lật giở cuốn sổ công tác, đối chiếu ngày tết Thanh minh rồi thần người ra một lúc. Sau đó cô lấy 乃út bi gạch vào dòng chữ đã ghi chú trên đó và ghi lên hai chữ “Công tác”. Xong xuôi cô thấy mình như trút được gánh nặng ngàn cân.
Huyện Chương là một thị trấn nhỏ, chuyên trồng chè và chuối tiêu. Cô vừa xuống xe lập tức có có người gánh hàng rong quảy gánh đến mời chào. Gia Hảo mua ít chuối tiêu chia cho mọi người trong đoàn. Đài truyền hình đã đặt sẵn phòng khách sạn cho mọi người, đến quầy lễ tân ai đấy tự tìm số phòng mình lấy chìa khoá và xách hành lý đi lên.
Bước vào phòng mình, Gia Hảo bỏ bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt, sữa rửa mặt đặt vào trên kệ la va bô trong phòng tắm. Rửa tay sạch sẽ xong cô ra ngồi ở chiếc ghế nhỏ đặt ngoài ban công và lôi chuối ra ăn.
Thiếu Hàng gọi điện cho cô. Nghe giọng Gia Hảo, Hàng biết ngay nàng đang thong dong, tự tại vui sướng một mình. Không tiện nói nhiều anh chỉ dặn dò cô phải chú ý ăn uống, đừng thức khuya.
Gia Hảo luôn mồm vâng dạ, mãi đến khi ngắt điện thoại xong cô mới sực nhớ hôm nay anh bay đi công tác ở thành phố W. Lúc này có lẽ là đang chờ lên máy bay rồi, lúc nãy đi trên xe cô nghe dự báo thời tiết nói mấy ngày hôm nay thành phố W đang có mưa bão, đường xá tắc suốt. Định bụng gọi điện dặn dò, quan tâm chồng vài câu, nhưng cầm máy lên cô lại ngần ngừ và rồi mặc kệ.
Thiếu Hàng luôn cẩn thận, tỉ mỉ hơn Gia Hảo. Chuyện vặt như vậy đối với anh mà nói, chẳng bao giờ cần cô phải nhắc nhở.
Cùng đi với cô còn có ba người dẫn chương trình khác của Đài. Họ còn rất trẻ, đi cùng nhau cười nói rất vui. Họ rủ nhau ra ngoài quán ăn vài thứ vặt vãnh rồi cùng nhau đi đến Đài truyền hỉnh của huyện Chương. Ôi chao, nơi này còn bé hơn cả sự tưởng tượng của họ rất nhiều. Đằng sau chiếc cổng sắt là một toà nhà làm việc cao khoảng bốn tầng, tường nhà cũ kỹ, loang lổ. Cửa một số phòng làm việc đóng kín bưng, ánh sáng xanh xanh của đèn huỳnh quang lọt qua khe cửa cho thấy bên trong có người.
Họ tìm người phụ trách và nhanh chóng được thu xếp đến phòng họp dùng để tiếp khách của đài.
Gia Hảo tự tìm vị trí rồi ngồi xuống lặng lẽ đọc sách nghiệp vụ mang theo, những người còn lại ai nấy cũng chuẩn bị sẵn cho mình thứ gì đó tiêu khiển, Gi*t thời gian.
Thoáng cái là hết buổi chiều.
Có lẽ do ban ngày nhàn rỗi quá nên tối đến nằm trên chiếc giường chật hẹp cô mơ một giấc mơ rất lạ. Trong giấc mơ cô thấy hai khuôn mặt nói cười xinh tươi, còn khuôn mặt kia lã chã nước mắt.
Cô mở bừng mắt rồi bật đèn sáng choang.
Cô lôi từ trong túi ra chiếc gương trang điểm, ngắm nghía mình. Người trong gương có khuôn mặt tê cứng, chẳng buồn chẳng vui, thậm chí không có lấy một giọt mồ hôi.
Cô không tài nào chợp được mắt nữa, dứt khoát ngồi bật dậy lên mạng. MSN cài đặt tự động, mở máy là đăng nhập luôn. Cô không ngờ nick của Thiếu Hàng vẫn còn sáng choang, định ẩn nick nhưng không kịp nữa rồi... Cô nhận được ngay tin nhắn của anh.
“Muộn thế này sao em không ngủ?”.
Cô tưởng tượng ra cái vẻ nhau mày khó chịu của anh nên định giải thích dài dòng, nhưng rồi lại xoá hết đi mà căn vặn lại: “Sao anh chưa đi ngủ?”.
Mãi không thấy chàng trả lời cô liền quay sang lướt web. Thấy một tấm thiệp kỳ quái thấy thú vị liền chạy vào trong nhà tắm rồi đứng trước gương lôi điện thoại ra chụp khuôn mặt mình rồi gửi cho chàng. Khi gửi không quên kèm theo một câu: “Nghe nói làm vậy sẽ giúp cho linh hồn thoát tục”.
Chưa đầy hai phút sau chàng lập tức gọi điện ngay cho cô, giọng nói mệt mỏi lộ rõ vẻ chán nản: “Đúng là anh sắp thoát tục đến nơi rồi đây này. Em yêu, sao giờ này chưa ngủ thế?”.
Nàng cười mai mỉa: “Thì do em không ngủ được chứ sao?! Bên anh mưa to đúng không?”.
“Ừ, to, to lắm. Hôm nay bọn anh định ra công trình nhưng chẳng đi được đây này”.
Gia Hảo nghĩ ngợi trong giây lát rồi thốt lên câu: “Anh đi lại cẩn thận nhé!”.
“Anh biết rồi”, chàng húng hắng ho vài tiếng rồi nói với vẻ không bận tâm gì: “Tết Thanh minh anh sẽ đi cùng mẹ, em cứ yên tâm nhé”.
Trái tim Gia Hảo thắt lại nhưng miệng vẫn đáp: “Em có lo lắng gì đâu. Em phải lo lắng gì chứ, em có việc phải làm thật mà, đúng là chẳng biết phải làm sao bây giờ”.
“Ừ, anh sẽ giải thích cho mẹ biết”. Thiếu Hàng ôn tồn đáp.
Cô bỗng thấy áy náy trong lòng, muốn nói thêm vài câu nhưng bị anh giục đi ngủ: “Đã bảo nghe lời anh không được thức khuya còn gì? Bình thường chẳng có việc gì em cũng mò mẫm đến tận một hai giờ đêm mới chịu đi ngủ. Giờ có phải thành tật rồi không đấy?”.
Bị chàng nhắc nhở một tràng, cô chậm rãi đáp: “Thôi mà, em đi ngủ đây. Anh đừng làm khuya quá nhé!”
Lặng lẽ cúp điện thoại, cô cuộn mình vào trong chăn và bắt đầu xem bộ phim có từ lâu lắm rồi trên máy tính.
Trong phòng họp ánh đèn sáng choang, Thiếu Hàng bỏ kính cận ra khỏi mắt, rời khỏi ghế ra đứng trước ô cửa sổ. Anh thấy mỏi và nhức mắt vì phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mười mấy tiếng.
Những ngày tháng sắp tới, cộng với sự phản ứng của cô vợ yêu quý, trong lòng anh thấy buồn bực không yên.
Ngoài trời tối đen như mực, cả thành phố đang chìm sâu trong giấc ngủ dưới ánh đèn đường vàng vàng mờ ảo.
Ngày hôm sau, hai đồng nghiệp hẹn hò ra ngoại ô thị trấn leo núi, khớp gối cô bị đau nên không đi. Một mình đi đến Đài truyền hình. Trên đường đi cô rẽ qua mua ít bánh ngọt để làm quà. Chiêu bài của cô chính là nụ cười quyến rũ, nụ cười ấy chân thành, rạng rỡ chẳng khác gì ánh nắng bừng lên trong mùa đông, ai thấy cũng mê.
Thấy người bận rộn cô nói vài câu khách sáo rồi rút lui cho nhanh, gặp người nhàn nhã như mình cô tán dóc lâu hơn, toàn bàn tán về những chủ đề vô thưởng vô phạt. Ba ngày trôi qua như vậy, toàn bộ Đài truyền hình từ trên xuống dưới đều quen cô hết.
Ngày bốn tháng tư, sáng bảnh mắt ra mắt cô đã giật liên hồi. Các cụ hay nói mắt trái nháy báo hiệu điềm lành, mắt phải nháy là báo hiệu điềm dữ. Nhưng mà cả hai mắt cô cứ thay nhau nháy liên tục thì là lành hay dữ đây?
Thấp tha thấp thỏm đến bảy giờ, tầm này ba mẹ đều đã dậy. Có khi ba cô còn đang xuống dưới khu chung cư mua đồ ăn sáng rồi ấy chứ, mẹ nhất định đang rửa ấm chén để pha trà. Cô gọi điện về nhà bị mẹ chất vấn y như dự đoán: “Con đi huyện Chương từ bao giờ thế hả? Sao bây giờ mới nói cho mẹ biết?”.
“Con đi hôm mùng một, đi gấp quá, nhưng con nói với chồng con rồi mà...”.
“Đừng có đem chồng ra làm bia đỡ đạn. Giờ có thấy bóng dáng, tăm hơi nó đâu hả?” Mẹ cô bực bội nói.
Cô sững người trong giây lát rồi vội nói: “Mấy hôm nay anh ấy cũng đi công tác ở bên ngoài, nhưng chồng con nói rồi anh ấy sẽ tranh thủ về qua nhà mà”.
Bà Hoàng Tu Dĩnh, mẹ cô, im lặng và rồi thở dài rồi buồn bã nói: “Mẹ biết ngay mà, các con có ai để tâm đến việc tảo mộ đâu!”.
“Mẹ, con...”.
“Thôi khỏi phải khéo chống nữa. Con nghĩ gì ba mẹ đều biết hết”. Bà Dĩnh nói khẽ rất nhạt nhẽo. Bà còn nói: “Con không muốn đi sao không nói thẳng cho ba mẹ biết? Việc gì phải lấy cớ bận công việc này nọ”.
Máu nóng bốc hết lên đầu, cô nói: “Ba mẹ nói đúng đấy, đúng là con không muốn đi, nhưng chồng con đi là được rồi còn gì nữa!”.
“Được... được chứ sao không được. Có giỏi sau này cô đừng về đây nữa!”.
Cộp một cái, mẹ cô gác luôn điện thoại.
Cô bực quá bấm điện thoại luôn cho Thiếu Hàng, ai ngờ anh lại tắt máy, có lẽ là đang ở trên máy bay. Cô không biết phải làm sao, chỉ cầu khấn sao cho chồng mình sớm về, giúp mình mau chóng dập tắt cơn giận của mẹ.
Mỗi lúc thế này, cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu mà không nói ra lời. Giống như là một nơi xa xôi đang dụ dỗ cô, chỉ cần tiến thêm chút thôi là quả pháo xịt là cô cũng sẽ nổ tan tành.
Không phải là những lúc ương bướng thì tình cảm và lý trí luôn ở thế đối lập nhau, mà hai thứ này luôn va chạm, kêu gào trong đầu óc cô. Lý trí chiến thắng tình cảm, cô sẽ lùi bước; còn tình cảm chiến thắng lý trí, cô sẽ nhấc chân lên sải bước về phía trước, và trong đầu luôn ẩn hiện một hình bóng thật cao thật dài và một khuôn mặt dịu dàng, hiền hậu. Đôi mắt trên khuôn mặt ấy sáng long lanh và sâu thăm thẳm. Ánh mắt ấy đủ để đầu óc nóng nẩy của cô quay về con số không tròn trĩnh.
Phật giáo có nói đến luật nhân quả, có nhân ắt có quả. Thế sao họ gây ra nhân gì thì tại sao lại phải kéo cô một người ngoài cuộc để gánh cái quả ấy.
Đến giờ cô vẫn chưa thể nào hiểu nổi.
Hôm sau, cô ôm lấy cuốn sách rồi ngồi suốt cả ngày trong phòng hội nghị của Đài truyền hình, ngay cả bữa trưa cũng chẳng buồn nhấc mình ra khỏi ghế xuống dưới tầng ăn trưa. Khoảng thời gian này anh gọi điện thông báo đã về đến nhà, cô còn nghe rõ mẹ mình đang tiếng bấc tiếng chì ở bên cạnh nên chẳng buồn nhiều lời.
Chạng vạng tối, trên đường về khách sạn cô bỗng thấy đầu nặng như chì, chân nhẹ bỗng. Cô đoán chắc là do không khí trong phòng họp không thông thoáng nên não bị thiếu oxy. Cô vội vẫy một chiếc xe bus nhỏ, cũ rích lên ngồi ở gần cửa sổ. Lái xe hỏi đi đâu cô đáp luôn: “Đến bến cuối!”
Chẳng ngờ chiếc xe bus này lại đi đến thị trấn bên cạnh, vừa đi vừa bắt khách ven đường, mãi 8 giờ tối mới đến trạm xe bus ở thị trấn bên cạnh. Gia Hảo xuống xe, cô bị vài người đi đường vội vã va vào mấy lần, khó khăn lắm mới tìm được một cửa hàng tạp hoá nho nhỏ. Cô vội cầm chai nước suối hỏi tiền để trả, tay thò vào trong túi khoắng một hồi giật mình nhận ra ví và điện thoại đều không cánh mà bay.
Trời ơi, cô đã bị móc túi ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này.
Thiếu Hàng lòng nóng như lửa đốt bước từ trên xe xuống, nhìn thấy ngay cô ngồi ở trong quán ăn nhỏ bé. Người đang ở trên mây giờ đã chạm được đất, anh đi nhanh đến chỗ cô. Thấy trước mắt cô là một bát súp còn nóng hôi hổi. Vì nóng quá nên cô cứ lắc lắc, vừa thổi vừa húp, toát hết cả mồ hôi. Mái tóc dài đen óng ả lúc này càng đen, làm nổi bật làn da trắng bóc hồng hào, mềm mại của cô.
Thiếu Hàng ngẩn ngơ, như trở về mấy năm trước đây. Trên phố C toàn hàng ăn, cô đang ngồi ăn chè xanh ở một cái quán ven đường. Anh thấy trái tim mình run rẩy trước sự vui vẻ, thoả mãn của cô. Năm ấy cô mới mười sáu tuổi.
Năm ấy Thiếu Hàng cũng như bây giờ, đứng xa ngắm cô và rốt cuộc vẫn không dám đến gần.
Cô nhìn quanh quẩn xem chai giấm ở đâu thì chạm phải ánh mắt của Thiếu Hàng. Cô sững người lại, rồi kinh ngạc thốt lên: “Sao anh đến được đây?”.
Quan Thiếu Hàng lấy lại được tâm trạng, đi đến trước mặt cô: “Hai tiếng trước anh đến khách sạn em ở. Đồng nghiệp của em cho anh biết em đang ở đây đấy”.
Gia Hảo hớn hở nhưng vẫn bán tín bán nghi: “May quá anh đến rồi. Em ngại làm phiền đồng nghiệp chạy một chuyến đến đây lắm, nhưng mà sao anh lại đến khách sạn em ở nhỉ?”.
“Hôm nay rảnh nên anh đến thăm em thôi”. Thiếu Hàng cầm chiếc ghế ở bàn bên đặt xuống ngồi, hình như chàng chẳng muốn giải thích thêm về việc này. Anh nhìn chăm chú vào bát của cô: “Vằn thắn à?”.
Gia Hảo cười, lắc đầu nói: “Là há cảo đấy. Đây là món đặc sản của vùng này. Anh có muốn thử miếng không?”.
Chàng gật đầu lia lịa và há mồm ra.
Gia Hảo ngó cái rồi vội vàng lẩn tránh ánh mắt của bà chủ quán, cô cầm thìa lên xúc cho chàng một miếng: “Ngon không anh?”.
“Cũng được đấy”, Thiếu Hàng nói: “Sao em lại đến đây?”.
“Em đi đổi gió...”.
“Ngồi xe bus đi đổi gió?” Chàng bật cười nói: “Đổi gió kiểu này chẳng rẻ chút nào”.
Gia Hảo bực mình trừng mắt nhìn chàng quát: “Cấm anh cười!”.
Hai người ngồi tán gẫu lan man, nói nói cười cười, chẳng ai muốn động đến chủ đề đáng nhẽ phải nói vào hôm nay. Thiếu Hàng mặc bộ đồ thể thao màu đen, chiếc nhẫn cưới đeo ở ngón áp út đã được tháo. Cô biết tảo mộ xong anh đến thẳng đây. Gia Hảo chẳng muốn hỏi xem hôm nay anh đã phải chống đỡ những lời trách mắng của mẹ vợ ra sao. Thực sự là cô không muốn hỏi bất cứ chuyện gì xoay quanh việc tảo mộ. Cô không hỏi, Thiếu Hàng cũng không nhắc đến.
Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng, mặt thì tươi cười vui vẻ nhưng trong lòng vẫn bao trùm bởi một màn đêm u ám.
Xe về đến khách sạn đã quá nửa đêm. Huyện này không có cuộc sống đêm, các sạp quầy đã được dọn sạch sẽ, cửa hàng đóng cửa từ sớm, bốn bề vắng vẻ, thỉnh thoảng vẳng lại tiếng chó sủa.
Thiếu Hàng rút từ trong ví ra mấy tờ bạc và thẻ tín dụng đưa cho cô. Gia Hảo thần người ra hỏi: “Ơ thế đêm nay anh không ở lại đây với em à?”.
“Không. Sáng sớm mai anh có việc gấp rồi”.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tuỵ, xanh xao của anh trong lòng dấy lên nỗi xót xa: “Vội thế này thì việc gì anh phải chạy đến đây. Có thời gian tranh thủ ngủ một chút có tốt hơn không!”.
Thiếu Hàng cười tươi nói: “Nhìn thấy em anh mới yên lòng”.
Cô nhìn sâu vào mắt anh rồi nhận lấy mấy thứ đúт νàσ тяσиg túi và xuống xe. Đến lúc chợp mắt ngủ bên tai cô vẫn văng vẳng câu nói này của Thiếu Hàng. Cô luôn nghĩ chàng là người cứng rắn, hoá ra lòng anh cũng có điều lo lắng, nhưng tại sao chàng lại lo lắng chứ?
Gia Hảo không dám hỏi, e ngại nghe được câu trả lời vượt quá khả năng chịu đựng của mình.
Kết thúc một tuần đi cơ sở trở về nhà. Vừa bước vào nhà, Bò sữa lập tức nhào vào ngay. Cô vứt hết hành lý xuống ngồi bệt trên đất ôm lấy Bò sữa.
Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng đọc sách.
Gia Hảo thoáng thấy có người xuất hiện, giật thót cả mình, ngồi bật dậy: “Cô... cô... sao cô lại ở đây?”.
Trương Quần cầm tập hồ sơ trong tay nói lạnh tanh: “Tôi qua lấy tập tài liệu cho anh Hàng. Tôi đi đây”.
Cô ngước nhìn đồng hồ trên tường, giờ đang là lúc tan tầm mà. Không kìm nổi trí tò mò cô hỏi: “Tối nay mọi người lại làm thêm à?”.
Trương Quần lạnh lùng nhìn cô một cái rồi buông thõng một câu: “Không!”.
Không hiểu tại sao, nhưng cô cảm thấy đây như màn kịch được sắp đặt. Trương Quần luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô, nhưng lần nào gặp cũng làm ra vẻ khách khí, thái độ như hôm nay thật hiếm gặp. Gia Hảo bất giác ngẫm nghĩ lại xem gần đây mình có làm gì phật ý cô ta không.
Trương Quần ra ngoài cửa đi giày vào và đi thẳng không thèm quay lại nhìn lấy một lần.
Gia Hảo là người nề nếp, có văn hoá thấy thái độ ấy cũng bực mình vô cùng. Cô vội cầm điện thoại lên gọi cho Thiếu Hàng hỏi xem rốt cuộc việc gì xảy ra. Gọi mãi mới thấy anh nhấc máy.
“Em yêu, em về rồi đấy à?”.
“Em về rồi. Anh bận vậy sao? Bận đến mức phải để người ngoài về nhà mình lấy đồ à?”.
Quan Thiếu Hàng ngẩn người ra rồi nói: “Ý em nói là Trường Quần chứ gì?”.
“Còn ai vào đây nữa?” Gia Hảo càng tức khi thấy thái độ như chẳng có gì xảy ra của chồng.
“Anh xin lỗi, bận quá mà công ty lại đang cần gấp nên nhờ cô ấy về lấy hộ”. Quan Thiếu Hàng cười lấy lòng: “Em về cũng chẳng nói với anh một câu. Nếu không anh đã bảo em mang đến cho anh rồi, anh đâu muốn làm phiền người ta”.
Gia Hảo ừ hử rồi nói: “Lần sau không được như vậy nhé. Em cúp điện thoại đây”.
“Ừ”.
Gia Hảo ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, Bò sữa cũng nằm trên sô pha Lเế๓ láק chân của nó. Bỗng nhiên ánh mắt của cô bị hút bởi một chiếc ví màu nâu sậm. Cái đó không phải của cô, cũng không phải của Thiếu Hàng. Cô tò mò mở ra xem. Trong ngăn trong có để một tấm ảnh chứng thực những gì cô đoán không sai. Đó chính là của Trương Quần.
Gia Hảo lập tức gập ngay ví lại, quay về ngồi nguyên ở vị trí cũ. Cô có cái cảm giác mình đang lục lọi đồ của người khác.
Ai cũng có bí mật riêng tư, cho dù đó không còn là bí mật nữa.