Có điều, dẫu cho cô biết rằng Giang Trọng Lâm lo nghĩ cho mình, nhưng giận thì vẫn giận thật.
Du Dao biết sau khi cô xuyên thời không cảm xúc buồn vui thất thường, đa phần là do chuyện mang thai. Nếu như là lúc trước, tính tình của cô cũng không nóng nảy đến vậy?
Du Dao ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị lên lầu đem mấy thứ đồ còn lại dọn xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Trọng Lâm từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm… một bó hoa.
Một bó hoa tường vi màu hồng nhạt, buộc gọn gàng bằng dây lụa tím nhạt, màu sắc tươi hồng hết sức kiều diễm.
Ông lão hơi ngại ngùng, nhưng vẫn đem hoa đến tặng cô, nhẹ nhàng mà dỗ dành cô một cách đầy ẩn ý, “Em đừng giận nữa mà.”
Du Dao không nghĩ tới, anh sẽ tặng hoa cho cô. Cô đưa tay nhận lấy, hương vị ngọt ngào thanh khiết bỗng chốc ngập tràn trong khoang mũi.
“Tức giận không tốt cho sức khoẻ đâu.” Giang Trọng Lâm nói.
Du Dao ôm lấy hoa, đột nhiên vươn tay, lấy một đầu ngón tay áp nhẹ lên trên trán của ông lão, đẩy đầu của anh về phía sau, sau đó chồm lên trước hôn phớt lên cằm của anh một cái, đầy mặt tươi cười ôm lấy bó hoa chạy lên lầu, “Được rồi, em không giận nữa.!”
Giang Trọng Lâm ngẩn ra, vội vàng nói: “Chậm chút, đừng chạy trên cầu thang.”
Du Dao dừng bước lại, dựa vào trên thành cầu thang: “Phụ nữ mang thai không phải hàng dễ vỡ, không cần thiết phải lo lắng như thế, chính em cũng có chừng mực, thầy Giang à, tốt xấu gì em cũng 28 tuổi, là người sắp lên hàng 30 rồi.”
Giang Trọng Lâm: “Dù sao đi nữa, vẫn nên chú ý một chút, có em bé rồi thì không như lúc trước nữa.”
Du Dao bật cười: “À à, hồi trước không phải anh vẫn cứng miệng nói không cần em bé này hay sao, sao mà bây giờ lại sốt vó lên thế.”
Giang Trọng Lâm bất đắc dĩ, nhìn bó hoa trên tay cô, “Em nói không giận nữa mà.”
Du Dao: “Em không giận, em chỉ đang chế giễu anh thôi.”
Giang Trọng Lâm chỉ có thể cười khổ. May là Du Dao cũng không nói nhiều nữa, tự đi dọn dẹp đồ đạc. Đợi Giang Trọng Lâm dọn cơm canh ra xong, đi vào phòng gọi Du Dao ăn cơm, thì thấy trong phòng ngủ của mình có nhiều thêm rất nhiều thứ.
Bó hoa tường vi màu hồng nhạt được cắm vào trong bình hoa, để trên cái tủ nhỏ, khắp phòng thoang thoảng hương thơm thanh nhẹ, mấy bản game Du Dao mua được chồng lên mấy quyển sách trên bàn tròn nhỏ, các loại chai lọ dưỡng da, bàn chải đánh răng, khăn mặt, đặt ở bên cạnh bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, trong tủ quần áo của anh có thêm rất nhiều quần áo của Du Dao, còn có ở bên bàn sách, mới đặt một tấm hình.
Đó là hình lúc trẻ của Du Dao và Giang Trọng Lâm, là hình cưới của hai vợ chồng. Giang Trọng Lâm trẻ trung mặc tây trang đĩnh bạt, khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng láng, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô mà hạnh phúc, trong mắt ngập tràn niềm vui sướng. Còn Du Dao, tóc dài được quấn lên, để lộ ra cái trán trơn bóng, trên váy cưới trắng tinh điểm xuyết vài cánh hoa rơi, trong tay cầm một bó hoa, cũng là một bó hoa hồng màu hồng nhạt, dây lụa tím nhạt, nụ cười trên khuôn mặt cũng tươi đẹp như anh.
Du Dao thấy Giang Trọng Lâm nhìn chăm chú vào tấm hình cưới đó, lên tiếng nói: “Dương Quân gửi cho em đó.” Lúc đầu khi họ kết hôn, Dương Quân làm phù dâu, tất nhiên đã chụp rất nhiều ảnh, bao nhiêu năm nay bà ấy vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, vào khoảng thời gian này Dương Quân thường hay nói chuyện với Du Dao, ảnh có mặt cô trong tay Dương Quân, bà ấy đều gửi cho cô một phần.
“Nói tới mới nhớ, thầy Giang, trong nhà một bức hình của em anh cũng không bày ra, không phải anh vứt và xoá hết ảnh của em rồi đó chứ?” Du Dao cười trêu anh. Thật ra trong nhà cũng không bày nhiều ảnh lắm, chỉ có bên phía tủ sách có đặt vào bức ảnh tốt nghiệp của học sinh các khoá mà Giang Trọng Lâm đã từng dạy.
Giang Trọng Lâm dời đi ánh nhìn hoài niệm từ bức ảnh lâu năm kia đi, yên lặng đi đến trước bàn sách, mở ra một ngăn kéo, lấy một cái hộp nhỏ từ phía trong ra, lại lấy từ trong hộp nhỏ lấy ra một cái thẻ nhớ. Loại thẻ nhớ nhỏ này chỉ cần quét lên trên thiết bị đầu cuối là có thể đọc được nội dung dữ liệu.
“Ảnh chụp và video đều lưu ở trong đây.” Giang Trọng Lâm đưa tấm thẻ nhớ cho cô.
Du Dao ngẩn ra, nhận lấy thẻ nhớ liền muốn quét ra xem thử. Nhưng Giang Trọng Lâm ngăn cô lại, anh nói: “Cơm nước dọn xong cả rồi, ăn cơm trước đã, cái này đợi khi nào rảnh rồi xem cũng được.”
Du Dao cất đi tấm thẻ nhớ be bé đó đi trước. Bên ngoài của tấm thẻ nhớ này bóng loáng, không có hạt bụi nào, rõ ràng là thường được người ta lấy ra xem.
Giang Trọng Lâm không đặt bất kì tấm hình nào của hai người họ trong nhà, cũng không nói với ai về cô, nhiều năm qua cứ ngỡ là đã buông cô xuống rồi. Nhưng mỗi năm anh vẫn cập nhật thông tin tìm người thất lạc của cô, còn giữ gìn bảo quản cẩn thận tấm thẻ nhớ lưu trữ hình ảnh và video về cô như thế.
Loại tâm lý đấu tranh phức tạp như vậy, Du Dao cảm nhận được rất rõ ràng từ tấm thẻ nhớ nho nhỏ này.
Có điều Du Dao nhanh chóng mất đi loại tâm trạng phức tạp này, bởi vì cô đang trong thời kì ốm nghén, đối với cô hiện giờ mà nói, ăn cơm là hoạt động quá tra tấn người khác.
Nôn nghén và tâm trạng của thai phụ có mối quan hệ rất chặt chẽ, Du Dao không nôn nghén, lại đột nhiên nôn nghén, có lẽ là vì đến thời kì ốm nghén, cũng có lẽ là vì tối hôm trước tâm tình xúc động lên xuống quá lớn, nên thời kì thai nghén ૮ɦếƭ tiệt này mới bắt đầu, hình như nó đã trở thành thói quen, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ của các món ăn, cảm giác buồn nôn lại trào lên, muốn nhịn xuống cũng nhịn không được.
Du Dao cau mày ngồi xuống bàn ăn, “Anh ăn trước đi, Bây giờ em ăn không vô, đợi một lát em ăn.”
Nhìn vẻ mặt cố nén cảm giác buồn nôn của cô, Giang Trọng Lâm sao có thể yên tâm ăn cơm được, vả lại nguyên ngày hôm nay, hầu như cô chưa ăn gì cả, vậy thì sao có thể chịu nổi.
“Em muốn ăn cái gì, bây giờ anh làm cho em ăn nhé?” Giang Trọng Lâm nói.
Du Dao lắc đầu, một hồi sau cô hơi do dự nói: “Em muốn ăn miến chua cay.”
“Loại mà có bỏ thêm đậu que ngâm chua, và rất nhiều sa tế tương ớt, nước sốt thì phải xào nóng lên đó.” Cô nói thêm một câu.
Giang Trọng Lâm không biết làm, thế là anh đành phải mở phần mềm đặt đồ ăn ra chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài. Vào thời đại này đương nhiên có dịch vụ đặt thức ăn rồi, chỉ là ông lão Giang quen tự đi chợ nấu ăn ở nhà hơn. Du Dao chồm qua bên cạnh anh, tự tay lướt tìm, phần mềm đặt thức ăn bây giờ quả nhiên tiện lợi hơn nhiều, đa dạng các món ăn đều có hết, các quán ăn của toàn bộ Hải Thành đều có thể đặt món.
Du Dao thử thao tác một chút đã biết cách đặt món rồi, nhanh chóng đặt món của một cửa hàng được bình chọn nhiều nhất, có vẻ là cửa hàng bán đồ ăn cực ngon, chọn món miến chua cay, còn nhắn với chủ quán là cô muốn loại siêu cay, lúc này mới thoả mãn buông thiết bị đầu cuối xuống, đợi món miến chua cay của mình giao tới.
Đảo mắt qua thấy Giang Trọng Lâm vẫn chưa ăn cơm, Du Dao phẩy phẩy tay với anh, “Anh đi ăn đi, cơm canh nguội hết rồi kìa.”
Giang Trọng Lâm: “Anh giữ nóng đồ ăn rồi, đợi món của em tới rồi mình cùng ăn.”
Trên phương diện này, anh rất coi trọng nghi thức ăn cơm chung trong gia đình.
Mười lăm phút sau, đồ ăn Du Dao đặt được giao tới. Chủ quán quả nhiên phục vụ rất chu đáo, bỏ vào trong phần ăn của cô rất nhiều sa tế, Du Dao ngửi thấy hỗn hợp mùi vị chua cay thơm nồng, bỗng chốc nỗi lên cơn thèm ăn. Đậu que ngâm chua vô cùng ngon miệng, có điều hình như nước dùng không được chua lắm.
Du Dao ăn vào hai miếng, đi lấy chai giấm từ trong phòng bếp ra, đổ ‘òng ọc’ vào trong bát, làm ông lão Giang đang bưng bát cơm nhìn đến xuất thần.
“Bỏ nhiều như vậy liệu có chua quá không?” Tuy là phụ nữ mang thai thường thích ăn chua nhưng mà cái dạng này có phải hơi quá rồi không, ông lão Giang dường như thấy bát cơm của mình cũng tràn ngập sa tế và giấm chua.
Nhưng mà hình như người phụ nữ mang thai nào đó không hề để ý, ăn bát miến chua cay đậm vị đến ngon lành, chưa đầy mười phút đã ăn xong rồi.
Thầy Giang ưu tư ăn xong bát cơm cả mình, ngẫm tới sau này phải làm sao đây, cũng không thể để bữa nào Du Dao cũng ăn một bát miến chua cay vô cùng khủng khi*p như thế.
“Không cần lo mà, một bữa cơm giải quyết xong thì thôi, trên đời này nhiều phụ nữ có thai như vậy, cũng không thể chỉ có mình em bị đói ૮ɦếƭ.” Du Dao vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt đối diện của ông Giang, vừa lau miệng vừa bình thản nói.
Dọn dẹp phòng bếp xong, Du Dao đi tắm, sau đó lấy tấm thẻ nhớ nhỏ Giang Trọng Lâm đưa cho cô quét mở ra xem nội dung lưu trữ. Cô rất thích chụp ảnh, Dương Quân càng thích chụp ảnh hơn cô, hai người lúc trước đi đâu chơi cũng chụp rất nhiều hình, đẹp thì gửi cho cô, cho nên mấy tấm mà bây giờ cô có trong tay đều là hình của Dương Quân và cô, một số khác là của cô và Giang Trọng Lâm, có không ít tấm là chụp hồi đi cổ trấn, ảnh trong đám cưới cũng có, có video ghi lại toàn bộ quá trình của hôn lễ, còn có video ghi lại hồi Giang Trọng Lâm và cô cùng đi xem pháo hoa, trong toàn bộ cảnh quay cô chỉ xuất hiện ba giây cuối cùng, khúc giữa của bản quay hình chỉ toàn là giọng nói của cô, nói mấy lời như “Nhìn kìa pháo hoa kia đẹp quá!” “Woa lớn quá!”
Còn có một số tấm hình, cũng không biết là lấy từ đâu, ngay cả những tấm hình hồi cô còn nhỏ và lúc đi học cũng có ở đây, mấy tấm hình nay ngay cả cô cũng chẳng có chút ấn tượng nào, sao Giang Trọng Lâm lại có được nó?
Cô còn đang ngồi trên ghế mây của Giang Trọng Lâm xem ảnh chụp, Giang Trọng Lâm tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, đi tới đóng cửa ban công lại.
“Chỗ này đối diện ban công, em đừng ngồi đây hứng gió nữa.”
Du Dao ngước lên nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Cái video pháo hoa này, quay chúng ta hồi ở Hồ Châu nhỉ, thời gian ghi hình là 40 phút.”
Giang Trọng Lâm ngây ngẩn, “Chỉ có 30 phút thôi.”
Du Dao ‘phụt’ một cái cười ra tiếng: “À, anh nhớ kỹ quá ta.”
Video pháo hoa này đúng thật là chỉ có 30 phút, cô ôm lấy thiết bị đầu cuối chui vào ổ chăn, tiếp tục xem mấy tấm ảnh còn lại, Giang Trọng Lâm cũng nằm lên trên giường, ngay ở bên cạnh cô ngủ.
Du Dao hỏi anh: “Anh có nhớ trong đây có bao nhiêu tấm hình không?”
Giang Trọng Lâm nói: “Một ngàn mấy tấm.”
Du Dao che lại thiết bị đầu cuối nhìn anh: “Một ngàn mấy tấm cụ thể là bao nhiêu tấm.”
Giang Trọng Lâm nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà: “… 1420 tấm hình.”
Ừm, quả nhiên nhớ rất rõ ràng. Du Dao lướt qua những bức hình, đột nhiên phát hiện những tấm hình cổ trấn sau này, đều là những tấm chụp các công trình kiến trúc và phong cảnh, trong những hình ảnh đó không có cô cũng không có Giang Trọng Lâm, cô nhìn thì thấy quen lắm, nhưng hình như cô chưa chụp qua những bức ảnh này bao giờ. Lúc họ đi về bao nhiêu hình cô đều xem qua cả rồi, Giang Trọng Lâm lúc đó đâu chụp qua những bức này.
Vậy thì… “Mấy tấm này là sau này anh đi chụp đó hả?”
Du Dao kéo áo của Giang Trọng Lâm để anh xem hình.
Giang Trọng Lâm nhìn thoáng qua, nói đơn giản: “Ừm, sau này một mình anh có đi lại một lần nữa, chụp mấy bức ảnh này.”
Du Dao trầm mặc xuống, không hỏi tiếp nữa, mà thẳng thừng tắt thiết bị đầu cuối đi, nằm dài xuống giường như Giang Trọng Lâm, hỏi anh: “Mấy năm nay anh đã đi đến rất nhiều nơi phải không? Đi qua những đâu, có thể nói cho em biết không?”
Đi qua quá nhiều nơi, nhất thời Giang Trọng Lâm không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Rất nhiều năm về trước lần đầu tiên anh đi Tây Tạng.” Trong một đêm tĩnh lặng, Giang Trọng Lâm đột nhiên kể về một câu chuyện cũ bình thường trong quãng thời gian dài đằng đẳng khi xưa, “Ở nơi cách mực nước biển rất cao có một thiên hồ, ở đó trời rất cao, rất rộng lớn, không có giới hạn, ảnh chiếu ngược của ngọn núi tuyết trải dài in trên mặt thiên hồ, anh nhìn thấy một đàn chim đang dừng lại nghỉ chân trong hồ nước, có con người đi ngang qua chúng nó cũng không bay đi. Anh ở nơi đó ngây ngốc cả một ngày, ngắm nhìn tụi nó cất cánh bay đi, sau đó trên mặt nước anh nhặt được một chiếc lông vũ rất dài màu trắng.
Cụ già ở Tây Tạng nói, đó là lông vũ của thiên điểu, người nhặt được loại lông vũ này là người may mắn, cuối cùng nhất định sẽ được cửu biệt trùng phùng với thân nhân và người mình yêu.