Tan học, Hạ Vy vừa xách cặp ra khỏi lớp đã thấy Y Y xụ mặt đứng chờ mình.
Cô bèn hỏi: "Làm sao thế?"
Y Y thở dài, nhẹ giọng hỏi lại: "Hạ Vy, cậu nói chuyện tớ đi casting cho anh tớ nghe hả?"
Hạ Vy thầm nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đáp: "Ừ!"
"Tớ không trách cậu, nhưng mà...!Haizzz, thôi bỏ đi." Y Y phe phẩy tay, gương mặt cố nặn ra một nụ cười: "Đi về đi về thôi."
Y Y đâu phải là quen biết Hạ Vy ngày một ngày hai, biết rõ Hạ Vy chẳng phải kẻ nhiều chuyện, vậy nên Y Dạ biết việc này chắc chắn là do anh hỏi Hạ Vy.
Với lại, Y Y vốn không hề bảo Hạ Vy giữ bí mật.
Song, giả dụ cứ coi như việc Y Y dấn thân vào giới giải trí không bị lộ ra ngay từ ban đầu đi, kim châm trong bọc sớm ngày cũng bị lòi ra, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Hai người định rời đi, Lục Cảnh không biết từ đâu xông tới như một làn gió, tay cầm chìa khóa đang tra vào ổ.
Hạ Vy thuận miệng hỏi: "Lục Cảnh, làm gì thế?"
Cạch một tiếng, Lục Cảnh liền mở cửa ra, chưa bước vào lớp ngay mà ngoái đầu lại nhìn cô, hơi thở cậu hơi gấp gáp, nhưng vẫn cố ổn định giọng mà trả lời: "Tớ để quên vở trong lớp."
Y Y như nhớ ra cái gì, tròn xoe mắt, kéo kéo áo Hạ Vy: "Hạ Vy, cậu này là lớp trưởng lớp cậu - Lục Cảnh hả?"
Cô khẽ gật đầu: "Ừ, sao vậy?"
"Anh Y Dạ dạo gần đây hay nhắc tới cậu ấy lắm."
Toàn thân Lục Cảnh cứng đờ lại, thâm tâm không hiểu sao lại giống như đang vui mừng nhảy nhót, cậu bước chầm chậm vào lớp hết mức có thể, hai tai vểnh lên lắng nghe.
Hạ Vy nói: "Vậy à?!"
Y Y cũng nói: "Ừ, anh ấy bảo, cậu ấy rất đáng yêu, rất thú vị.
Ừm, quả nhiên, ngoại hình rất đáng yêu."
Bùm! Tim Lục Cảnh đập thình thịch như trống đánh liền hồi, sắc đỏ lan từ mặt ra vành tai, xuống tận đến cổ.
Cậu cố gắng trấn áp bản thân, lấy được sách rồi liền vội vàng về nhà, háo hức bay lên phòng soi gương, miệng không kìm được mà cười toe toét.
Nhưng vẫn không hiểu, cái cảm giác này cuối cùng là sao? Càng ngày càng cảm thấy nó không giống với cảm giác yêu mến, ngưỡng mộ bình thường.
Không lâu sau đó, có một lần, cậu đến nhà sách định mua thêm vài cuốn bài tập nâng cao, bất tri bất giác thế nào lại dừng lại ở kệ truyện, ma xui quỷ khiến, cậu cầm một cuốn xuống, cái bìa cổ trang với hai nam nhân lưng kề lưng, đọc sơ qua cái văn án, liền phát hiện đây là truyện kiếm hiệp.
Thấy cũng thú vị, Lục Cảnh tặc lưỡi, mua luôn.
Hình như, đây là lần đầu tiên cậu mua thể loại này.
Buổi tối, sau khi học bài xong, Lục Cảnh nhớ tới cuốn truyện kiếm hiệp mình mới mua, bèn lôi ra đọc.
Cứ với tinh thần hết chương này rồi thôi, kết quả cậu thức trắng đến hai giờ sáng vẫn chưa xong, mơ mơ màng màng thế là ngủ gật luôn.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng để mà kể, nếu như hôm sau Lục Cảnh mang cuốn đấy lên lớp đọc trong giờ giải lao, các bạn nữ xung quanh cứ túm tụm lại cười khúc khích, chốc chốc lại lén nhìn cậu.
Lục Cảnh nhịn không được, hỏi: "Mắt các cậu làm sao thế?"
Cả đám đơ luôn, ngay lập tức liền đáp trả: "Mắt cậu mới bị làm sao ấy."
"Thế có chuyện gì, sao các cậu cứ nhìn tớ mãi thế?"
Cả đám bặm môi lại, có vài đứa len lén quay mặt sang hướng khác mà ngoác miệng cười không thành tiếng.
Một bạn học đáp: "Không có gì đâu, cậu cứ tiếp tục đi.
Chỉ là tự dưng thấy lớp trưởng đọc tiểu thuyết, cảm thấy hơi kì lạ thôi."
Lục Cảnh tuy hơi hoài nghi đám bạn này nhưng cũng không nói gì.
Có quỷ mới tin lời mấy cậu ấy.
Có điều, cậu cảm thấy cuốn truyện này hơi là lạ, còn lạ ở điểm nào, chính cậu cũng không thể nói rõ.
Rất nhanh, Lục Cảnh đã tá hóa khi phát hiện ra sự thật.
Cái cuộn truyện cậu đang đọc, rõ rành rành là đam mỹ.
Truyện là hành trình hai nam chính điều tra chuỗi các sự việc kì lạ hay xảy ra gần đây trong nhân gian, tuy nhiên không xoáy quá sâu vào tâm lí nhân vật, mười mấy chương đầu, hai nam chính chưa có cái gì hết, tình huynh đệ tràn trề, nhưng càng về sau...!Hầy.
Khoan!!! Khoan đã! Lục Cảnh hình như bây giờ mới hiểu rõ thứ tình cảm đang nhen nhóm trỗi dậy trong lòng cậu, rõ ràng không phải là sự yêu mến hết sức thường tình của một học trò giành cho giáo viên của mình, mà là yêu.
Cậu yêu thầy Lam.
Tiết thể dục hôm nay, thầy giáo tiếp tục vừa lên lớp đã tuyên bố các em tự quản, thầy có chuyện phải đi.
Lục Cảnh cầm truyện vô bóng mát, ngồi trên ghế đá dưới tán lá cây rợp bóng, cách xa đám bạn học để có được không gian yên tĩnh.
Được một lúc, chợt phát hiện có người đứng trước mình che cản ánh sáng, cậu ngẩng đầu lên.
Lam Y Dạ mỉm cười, hơi cúi người, hỏi: "Em làm gì ở đây thế?"
Bàn tay cầm truyện bất giác siết chặt lại, từ lúc hiểu rõ tình cảm của mình.
Lục Cảnh cảm thấy sợ, sợ thầy Lam biết, thầy sẽ đối với mình thay đổi như thế nào.
Đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng xuống, cậu đáp: "Đọc tiểu thuyết ạ."
"Ồ!" Lam Y Dạ nói: "Lục Cảnh đọc tiểu thuyết sao? Hơi lạ nhỉ?! Có thể cho thầy xem một chút được không?"
"À, tất nhiên là được ạ." Nói rồi liền đưa ra luôn, đến nỗi cũng không thèm gấp sách lại, cứ giữ nguyên trạng thái mở ở trang cậu đang đọc.
Lam Y Dạ nhận lấy, ánh mắt lướt một lượt, lại lật sang trang tiếp theo, hai mắt hơi mở to lên một tẹo, tựa như kinh ngạc.
Anh lật lại trang mà Lục Cảnh đang đọc, trả cho cậu, cười híp mắt: "Lớn rồi, dù chưa đủ tuổi cũng không sao, nhưng hạn chế thôi nhé! Với lại, loại truyện thế này, em sau này tốt nhất đừng mang theo bên người, nên đọc ở nhà một mình thôi!"
Mãi đến tận khi bóng dáng Lam Y Dạ khuất xa rồi, Lục Cảnh vẫn ngơ ngác không hiểu cái gì.
Tặc lưỡi một cái, tiếp tục đọc.
Không ngờ, lật sang trang kế, mới đọc một đoạn đã bị dọa cho trợn mắt há miệng.
Đang là một cuốn thanh thủy văn, đến cái nắm tay còn chưa có, ấy vậy mà đùng một cái, trang kế này nam chính tỏ tình, sau đó...!sau đó hai nam chính còn có hành vi không thể miêu tả.
Thật sự là cua cmn gấp khét lẹt luôn rồi.
Lại nói, thầy Lam hiểu nhầm cậu rồi!!! Thầy ơi, đây không phải truyện người lớn đâu! Mặc dù nó có cảnh đấy thật, nhưng...!thật sự không phải truyện người lớn đâu mà thầy ơi!!!
Cuối tuần nháy mắt đã đến.
Hạ Vy theo địa chỉ, tìm đến nhà Vương Doãn Kha.
Nhà hắn ấy à, trong mắt một kẻ không biết cảm nhận như Hạ Vy, nó chỉ có thể tóm gọn trong bốn từ: vừa to vừa đẹp.
Trong tiềm thức của cô, bố Vương Doãn Kha phải là một người đàn ông nghiêm nghị, khó nắm bắt, ánh mắt nhạy cảm sắc bén, toàn thân lộ ra khí chất bức người khi quanh năm suốt tháng phải cạnh tranh trên thương trường khốc liệt.
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Gặp rồi mới biết, hóa ra...!cô đoán có sai đâu.
Ông Vương ngồi đối diện Hạ Vy, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ông như muốn nhìn xuyên thấu con người cô, xung quanh tựa như có một cỗ áp lực đè nén.
Hạ Vy lại ung dung bình thản, mỉm cười trả lời câu hỏi vừa rồi: "Bố cháu làm nhân viên văn phòng."
Rõ ràng ông hỏi bao gồm cả bố lẫn mẹ, vậy mà câu trả lời chỉ nhận được một nửa đáp án, ông cũng không nói gì.
Cô gái này, từ đầu đến cuối không hề mang chút rụt rè lo sợ khi đối mặt với ông, khóe miệng đuôi mắt luôn phảng phất ý cười nhè nhẹ, nhưng đáy mắt lại bình lặng đến lạ.
Tiếng bước chân vang lên giữa không gian lặng ngắt, ai nấy đều nghe rõ mồn một, không tự chủ được mà nhìn ra cửa.
Lăng Diễm xuất hiện, tay xách tay mang mấy túi thực phẩm mới mua về định hôm nay sẽ nấu một bữa ra trò chào đón bạn gái Vương Doãn Kha.
Bà nhìn về phía mọi người, nụ cười chưa kịp vụt lên, gương mặt đã lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đồng lúc mấy túi đồ rớt bịch bịch xuống sàn nhà, Hạ Vy cũng bật người dậy, rất lâu sau mới mấp máy môi hỏi: "Sao bà lại ở đây?"
Lăng Diễm mím chặt môi, không biết nên nói gì bây giờ.
Vương Khả Ngân vội nói với Hạ Vy: "Chị, chị quen biết dì ạ? Vậy thì tốt rồi! Dì ấy là vợ sắp cưới của ba em đấy." Lại quay sang Lăng Diễm, nói tiếp: "Dì, dì sao thế? Đây là bạn gái của anh Doãn Kha đấy dì ạ."
Hạ Vy nhíu chặt mày, tay cuộn lại thành quyền.
Cô đột nhiên cười khẩy: "Vậy à?!"
"Hạ Vy, sao vậy?" Vương Doãn Kha cũng đứng dậy, hỏi.
Hạ Vy quay người lại, đối với hắn, chầm chậm đáp: "Bà ta là mẹ em."
Lời cô nói như vang vọng mãi trong tâm trí tất cả mọi người, ai nấy đều sững sờ không nói được lời nào.
Lăng Diễm là mẹ của Hạ Vy, bà ta còn sắp sửa trở thành mẹ kế của Vương Doãn Kha, mà Hạ Vy lại là bạn gái của Vương Doãn Kha, cái vòng luẩn quẩn này, một trong hai người phải rút lui, hoặc là Hạ Vy hạnh phúc, hoặc là Lăng Diễm hạnh phúc.
Hạ Vy lên tiếng phá tan bầu không khí: "Lần này, bà có muốn vì tôi không?"
Môi Lăng Diễm khẽ động, bà dường như muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nghẹn ở cổ họng.
Ý tứ của cô, sao bà có thể không nghe ra sự châm biếm trong đấy được cơ chứ?!
Chuông điện thoại reo lên, Hạ Vy buộc phải nghe máy, là số máy của Lâm Hạ Chấn, nhưng người gọi không phải là ông, mà là một người khác.
Hạ Vy nghe được đối phương nói hai, ba câu, cả người đã như ૮ɦếƭ lặng, bàn tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.
Cô cắn chặt môi, nhìn Vương Doãn Kha, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi." Rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Vương Doãn Kha không nói lời nào liền đuổi theo, nhưng vừa ra đến cửa, người đâu cũng chẳng thấy bóng.
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Hạ Vy gấp gáp chạy vào, theo lời nói của người vừa gọi lúc nãy rất nhanh đã tìm thấy phòng bệnh Lâm Hạ Chấn nằm.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Hạ Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh bản thân lại mới đẩy cửa ra.
Thấy Lâm Hạ Chấn ngồi trên giường đang truyền nước, ông trông có vẻ tỉnh táo, bên cạnh còn có một người phụ nữ ngồi trên ghế đang gọt táo, Hạ Vy lúc này mới an tâm hơn chút.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Lâm Hạ Chấn và người phụ nữ đó liền ngoảnh mặt sang nhìn.
Hạ Vy đi tới, khẽ gọi: "Bố! Bố có sao không?"
Lâm Hạ Chấn mỉm cười lắc đầu: "Bố không sao đâu.
Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi.
Con đừng lo lắng."
Người phụ nữ kia đứng dậy, cầm túi xách lên, nhìn Hạ Vy, cười nói: "Hạ Vy đã đến rồi, con ở lại chăm sóc bố con nhé.
Cô có việc phải đi trước."
Hạ Vy gật đầu: "Vâng.
Cháu cảm ơn cô."
Người phụ nữ này là đồng nghiệp của Lâm Hạ Chấn, lúc nãy, người này cũng chính là người gọi điện cho Hạ Vy để báo tin.
Người phụ nữ nói: "Vậy chào tạm biệt hai bố con nhé!"
Hạ Vy ngồi xuống ghế, im lặng gọt nốt quả táo.
Lâm Hạ Chấn chợt gọi: "Hạ Vy!"
Hạ Vy ngẩng đầu lên, đáp: "Vâng."
Ông nói tiếp: "Hôm nay bố gặp mẹ con.
Bà ấy...!có vẻ sống tốt lắm." Nói đến đây, ông bất giác cong miệng lên cười.
Hạ Vy thầm cười khẩy trong lòng.
Tất nhiên rồi, bà ta sống rất tốt, tốt đến nỗi còn sắp làm mẹ kế người ta kia kìa.
Sắp bước chân vào một gia đình vương giả, sao có thể sống không tốt được cơ chứ?! Chỉ là bà ta chẳng hay, bà ta ung dung như thế, lại có người đàn ông vì bà ra đi mà luôn quở tránh chính mình, trách mình lo cho bà không tốt nên cớ sự mới ra nông nỗi như thế.
Người bố này của cô, không biết nên nói là si tình, hay là ngốc nghếch nữa.
"Hạ Vy, con vẫn còn trách mẹ con sao?"
Hạ Vy vờ như không nghe thấy câu hỏi đấy, cười nói: "Bố, con nói thật.
Cái cô vừa rồi cũng không tệ đâu nha."
Chuyển đề tài gượng gạo thế này, Lâm Hạ Chấn thật chẳng biết nói gì.
Một lát sau mới nói: "Con không cần lo cho bố đâu, lo cho con đi kìa, mười mấy tuổi đầu rồi, đến cả một người bạn trai để yêu cũng chẳng có."
Hạ Vy nói: "Bố kìa, bố nghĩ sao con gái bố thế này lại không có bạn trai chứ? Bạn trai con ấy à, đẹp trai nè, học giỏi nè, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, thương con lắm luôn nữa.
Không chê vào đâu được đúng không bố?!"
Lâm Hạ Chấn thoáng bất ngờ, giây sau liền phì cười: "Con bé này, lại ăn nói liên thiên rồi."
"Bố, bố không tin con à? Hôm sau con dẫn về nhà cho bố coi luôn nhé?!"
"Rồi rồi bố tin."
Lâm Hạ Chấn ngay buổi chiều hôm nay đã xuất viện về nhà.
Hạ Vy muốn nấu một chút cho ông ăn, nghĩ lại, lỡ phá tan tành cái bếp, đồ ăn còn tệ thì mệt lắm, định bụng ra ngoài mua đồ ăn, ai dè cửa vừa mở, Lăng Diễm đã như đứng chờ ở đấy.
Lăng Diễm nói: "Hạ Vy, gặp mẹ một lát nhé?!"
Hạ Vy bình thản, nhanh chóng đồng ý: "Được."
Ba ngày sau, sân bay quốc tế.
Lăng Diễm kéo va li, vẫy tay chào tạm biệt người duy nhất đến tiễn bà - ông Vương.
Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn lướt xung quanh một vòng, cuối cùng, chỉ lẳng lặng cúi đầu mà lòng đầy thất vọng.
Hạ Vy lúc này mới chạy tới, cô hòa mình trong đám người đông đúc, nhìn Lăng Diễm ở xa xa kia đang ủ rũ kéo va li rời đi.
Giống như có một thứ gì đó thôi thúc, Lăng Diễm bất ngờ ngoảnh đầu lại, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn trong đám người xa lạ đang đứng im nhìn mình.
Lần này, mẹ vì con.
Khóe mắt Lăng Diễm phiếm hồng, giống như chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ cần Hạ Vy chạy tới nói một câu thôi, bà sẽ không kiềm được lòng mà bật khóc mất.
Nhưng hiện thực phũ phàng, Hạ Vy vẫn lạnh nhạt đứng im đấy, không hề có dấu hiệu sẽ chạy tới chỗ bà.
Bà thầm cười chua chát, nhưng trên môi lúc này lại nở một nụ cười thật tươi, hai gò má không biết từ bao giờ đã vương vấn hai giọt lệ.
Mãi đến khi bóng bà đi khuất, Hạ Vy mới nhấc chân rời đi.
Được một đoạn, thế nào lại ᴆụng mặt ông Vương.
Ông đứng cách khá xa Hạ Vy, dường như cũng nhìn thấy cô, nét mặt duy trì sự ổn định để che giấu sóng gầm u ám trong lòng, khẽ gật đầu một cái thay lời chào.
Người con gái này, là con gái duy nhất của người mà ông thương nhất, tưởng chừng sẽ cùng ông đi hết quãng đời còn lại nhưng cuối cùng vẫn chọn rời xa ông.
Sau này, khi người con gái này bước vào nhà ông, ông sẽ đối xử thật tốt với nó, thay mẹ nó chăm sóc, bù đắp cho nó, hi vọng Lăng Diễm ở phương trời nào đó sẽ yên tâm hơn.
Giới thương trường phức tạp, các mối liên hôn chính trị đã chẳng có gì xa lạ, mà mẹ Vương Doãn Kha cũng chính là một trong những người bị đẩy vào cái vòng xoáy này.
Tuy ông Vương không yêu, nhưng trước giờ chưa từng làm gì có lỗi với bà.
Khi bà ấy mất, ông vẫn làm tròn trách nhiệm người cha với hai đứa con.
Chỉ là mãi về sau, ông không ngờ lại gặp được người phụ nữ mở được cánh cửa đã sớm khóa chặt của trái tim mình.
Nhưng hóa ra, người phụ nữ ấy cũng chỉ là một người dưng vô tình đi ngang qua cuộc đời ông, vậy mà không ngờ lại có thể để lại dấu chân chẳng thể xóa nhòa..