Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 29

Tác giả: Phong Uyên

Trời vừa nãy hãy còn đang hửng nắng... mà giờ đã đổ mưa... xám xịt.
Bố vừa mới còn đang cười với nó...giờ đã phải cấp cứu trong kia.
Nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ, nó chỉ muốn an ủi mẹ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi... bố sẽ không sao hết...nhưng sao nói ra khó quá... Vi không biết phải làm thế nào vào lúc này... bởi... hơn ai hết nó cũng đang sợ hãi.
Cạch...
Chưa khi nào âm thanh cửa mở lại có thể lạnh léo tới thế...
Chiếc giường bệnh được đẩy ra, mẹ và nó gần như ngay lập tức đến gần bố... Sao họ lại trùm kín khuôn mặt bố...?
- Chúng tôi đã làm hết sức mình, gia đình hãy nhìn bệnh nhân lần cuối.
Ầm...
Mẹ đổ ập xuống sàn ngay khi câu nói của bác sĩ vừa dứt.
Họ vừa nói gì...? Nó quay sang mẹ... rồi lại nhìn bố... Không thể nào... Không thể... bố không bỏ nó đâu... bố sẽ không làm thế...?
- Bố ơi...bố mở mắt đi bố!
- ...
- Đừng im lặng với con.
- ...
- Con xin bố...con sợ lắm rồi...
Nước mắt nó trào ra không ngớt, bàn tay bố sao cứ lạnh toát thế này...? Sao mãi mà vẫn không ấm lại...?
- Bố doạ mẹ ngất... bố tỉnh dậy đi... Họ đang nói dối phải không bố..? Bố dậy đi mà...bố ơi!
Đôi mắt nó cứ mãi van nài bố... nó lau những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt...khẩn khoản cầu xin ông... Bố không thể nào bỏ mặc nó đâu...
Thế này mà bố bảo thương nó nhất sao? Thế này mà là yêu nó nhất sao?
Bác sĩ và y tá thương cảm nhìn nó. Có lẽ họ cũng hiểu nó đang phải chịu một cú shock quá lớn.
******
Căn phòng xử án vắng lặng, không còn bất kì ai ngoài anh.
Đáng lẽ ra, ngày hôm nay, ngay tại chính nơi này, kẻ Gi*t hại bố anh sẽ phải đứng trước vành móng ngựa và chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng...
Người tính có bao giờ bằng trời tính...?
Ông ta vẫn phải trả giá theo cái cách mà chẳng ai ngờ tới...
Bảo Anh và Uyển Nhi vội vã tới bệnh viện khi hay tin... Riêng anh thì vẫn ở đây... anh không thể tới đó... không thể khóc thương cho tên sát nhân... không thể tàn nhẫn mà cười cợt sự ra đi của một con người... càng không thể đối mặt với người con gái ấy...
*******
Mẹ và nó đã quyết định hoả táng cho bố.
Ngày tang lễ, trời mưa phùn, bao trùm tất cả bởi bầu không khí ảm đảm, trời cũng đang khóc thương cho bố nó...
Thả từng nắm tro của bố xuống biển, nó ngước nhìn lên, bố đang ở nơi nào trên đó...? Từ giờ trở đi, bố sẽ mãi được thanh thản, sẽ không còn bị nỗi ân hận và giày vò làm khổ sở nữa.
Rải nắm tro cuối cùng, nó ôm mẹ thật chặt.
- Chúng ta sẽ vượt qua được thôi... phải không mẹ?
Tựa vào vai nó, mẹ oà khóc... bố đã ra đi...chỉ còn duy nhất mình mẹ cô độc trên cõi đời... Vi thương mẹ... nó muốn đưa mẹ ra khỏi chốn đau khổ này.
=====
1 tuần sau...
- Con và mẹ hãy sang ở với dì!- Dì lên tiếng trong bữa cơm tối.
- Cháu vẫn chưa hoàn thành xong chương trình đại học ở bên đây dì ạ.
Nó lấy cơm cho mẹ, lễ phép.
- Dì hoàn toàn có thể chuyển được cho con sang bên ấy học tiếp.
- Nhưng sẽ rất bất tiện cho dì...- Chần chừ, Vi bỏ lửng câu nói.
- Nghe dì, sang Anh với dì con sẽ có điều kiện học tốt hơn ở đây rất nhiều... Dì muốn mẹ và con quên hết mọi chuyện đau lòng đã xảy ra.
- Còn mẹ?
- Cứ làm những gì có lợi cho con, mẹ thì sao cũng được.- Mẹ khẽ cười để nó thấy yên tâm.
- Con nghe mẹ con nói rồi đấy, con không phải băn khoăn đâu Vi, con là cháu dì, mẹ con là chị dâu dì, chúng ta là người một nhà cơ mà, dì tin bố con- anh trai dì cũng sẽ đồng ý thôi. Mọi thứ còn lại cứ để cho dì. Lát nữa, con lấy cho dì bằng tiếng anh quốc tế của con nhé? TOELF ấy.
- Vâng.
Cúi mặt, nó chậm rãi đưa cơm lên miệng, có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho mẹ và nó...Vi cần bước ra khỏi nơi đây càng sớm càng tốt để cùng mẹ bắt đầu một cuộc sống mới.
******
Rút hồ sơ ở trường xong, nó tới thẳng quán ăn nhỏ của chị Hương. Hôm nay, chị ấy có việc bận nên nó sẽ trông hộ cả ngày.
Nhấn nút cho cánh cửa được kéo lên, nó bước vào...
Quán hôm nay vắng khách tới lạ, tầm giờ này bình thường đã không còn bàn nào trống. Bỏ đĩa vào, nó vặn volume vừa phải rồi ngồi xuống ngay cạnh chỗ pha chế tự tay làm cho mình một ly cacao nóng, thả hồn theo những giai điệu man mác buồn...
- Chị có làm phiền em không?
Giật mình quay ra sau, nó ngạc nhiên nhìn chị Uyển Nh.
- Chị...? Hôm nay chị không phải đi làm ạ?
- Không.
Chị cười, tiến lại dối diện với nó.
- Sao chị biết em làm ở đây?
- Bảo Anh nói với chị.
- Chị quen anh Bảo Anh ạ?
- Xét ở một phương diện nào đó thì có thể cho là như thế.
- ...
- Em thấy bình thường lại chưa?- Câu hỏi biểu hiện rõ sự quan tâm. Tự dưng nó nghĩ vì cớ gì chị ấy lại tốt với nó như vậy.
- Khá hơn nhiều rồi chị ạ.
- Ừ, cứng rắn lên em, chị rất lấy làm tiếc nhưng em cần sống tốt hơn mới có thể khiến bác ấy an tâm.
- Em biết.
- Ừm, chị muốn đưa em cái này.
Uyển Nhi mở túi xách, đẩy tấm thiệp trắng muốt về phía nó. Không cần mở ra xem, Vi cũng biết được nội dung bên trong đó.
- Em chúc mừng chị!- Nở một nụ cười, nó thành tâm.
- Em biết rồi...?
- Vâng.
- ...
- Em xin lỗi. Có lẽ hôm đó em không thể tới dự lễ đính hôn của chị.
- Vì Minh Anh ?
Cố bắt kịp với tâm trạng của nó, chị đưa ra một câu phỏng đoán.
- Không liên quan gì tới người đó. Thực ra là...hôm ấy em sẽ bay.
Khuấy đều ly cacao nóng, nó nhấp một chút.
- ...
- Mẹ và em sẽ sang Anh định cư cùng dì.
- Em không muốn ngăn lễ đính hôn lại sao Vi?
Sửng sốt nhìn nó, chị hơi ngẩng đầu lên.
- Em không biết chị đã có những thông tin gì nhưng em chưa bao giờ có ý định đó và em chẳng có lí do gì để làm vậy. Em và người đó không còn quan hệ gì với nhau nữa. Em tin chị là người tốt. Hi. Em sẽ không chúc người đó nhưng em chúc phúc cho chị và thật lòng mong chị hạnh phúc. Tiếc là chị không thể ra sân bay tiễn em.
- ...
- ...
- Chị muốn đưa em tới nơi này.
Đứng dậy rồi rất nhanh chị kéo tay nó đi...
Vi chống cằm ngồi trên xe, nó thậm chí còn không hỏi xem chị ấy đưa mình đi đâu cho tới khi chiếc BMW rẽ vào một con đường quen thuộc… cho tới khi nó nhìn thấy ngôi nhà được bao quanh bởi cánh đồng cỏ lau đó.
- Xuống đi em! – Uyển Nhi mở cửa xe cho nó
- Sao chị lại đưa em đến đây? Em không vào đâu.
- …
- Đưa em về, được chứ?
- Chị không muốn em hối hận về quyết định của mình vì thế em cần biết một số điều. Minh Anh không có nhà nên em yên tâm, hãy theo chị vào.
Uyển Nhi chậm rãi giải thích đồng thời nhìn nó đầy khích lệ...
Vi bước ra, nó không nói gì, im lặng bước theo chị lên tầng, tiến vào thư viện.
Nó nhìn quanh căn phòng toàn sách, mùi thơm của giấy thoang thoảng trong không khí, đã bao lâu rồi giờ nó mới lại về đây.
Vi nghe theo lời chị Uyển Nhi không phải bởi nó sợ bản thân hối hận cũng không phải nó không nỡ từ chối chị mà vì nó muốn tất cả phải được gói lại và cất gọn gàng trong chiếc hòm quá khứ.
- Chị muốn em biết điều gì?
Chị ấy đứng ngay cạnh chiếc đèn đọc sách, cầm nó lên và nhấn công tắc ở vị trí mà chiếc đèn vừa mới bị dịch chuyển, hai dãy sách vừa nãy còn sát tường giờ đã đồng thời quay để lộ một căn phòng nó chưa từng thấy bao giờ...
Dù đang hết sức ngạc nhiên nhưng nó vẫn không biểu hiện gì trên nét mặt, mắt vẫn đăm đăm theo dõi chị Nhi bật đèn.
Ánh sáng bất ngờ khiến nó lóa mắt, nó không hiểu tại sao ánh nắng mặt trời lại có thể chiếu thẳng vào mắt mình như thế.
Phụp...
- Chị xin lỗi, chị quên tắt hệ thống gương. Em mở mắt ra đi.
Thả tay xuống, Vi ૮ɦếƭ lặng bởi những gì vừa đập vào mắt...
Căn phòng bí mật ấy, khắp mọi nơi đều là... tranh vẽ nó...hàng trăm bức...
Cảm giác như bản thân vừa mới khó khăn lắm thoát ra khỏi cái bể sâu trong tình trạng không biết bơi vài giây lại bị ai đó ném thẳng xuống... để Vi ngập ngụa trong nước, cảm xúc và muốn ૮ɦếƭ ngạt... nó cố vẫy vùng...yếu ớt...
- Chị đã thật sự bất ngờ khi vô tình biết về căn phòng này. Nó đã lí giải cho chị mọi thắc mắc, mọi dò đoán về việc Minh Anh ngày ngày nhốt mình trong thư viện, giữa hàng nghìn cuốn sách chỉ viết cho lứa tuổi teen của Trang.
- ...
- Có lẽ, bây giờ, chị không cần phải nói gì nữa bởi em cũng đã hiểu... Chị không thanh minh cho Minh Anh và chắc chẳng có tư cách để làm thế...bởi không ít thì nhiều Minh Anh cũng đã gây cho em những tổn thương. Chị muốn em thấu rõ cậu ấy trước khi lựa chọn.
-...
Nó vẫn im lặng, nó thấy mình chới với mất thăng bằng, những bức tranh đó khiến tim nó vẫn đang phải cố tự ru ngủ chợt vùng dậy và gào thét trong đau đớn, hàng vạn mũi kim đang đâm thẳng vào đó...sao nó lại đau? sao nó lại chần chừ?
- Chỉ cần ngày đính hôn em xuất hiện, chỉ cần em nói em muốn ngăn tất cả lại, chị sẽ để Minh Anh trở về bên em như một món quà. Còn nếu em không xuất hiện, cơ hội cuối cùng của em... có lẽ là cả của chị... sẽ biến mất...vĩnh viễn...Chị sẽ chính thức trở thành vợ của cậu ấy.
***
Vi thất thần nhìn bản thân trong gương, mắt nó khô rang nhưng những giọt mắt vẫn đang chảy xối xả và xót tới tận tim...sâu trong cùng con người nó...
Đôi mắt Vi phảng một màu đen u tối, cả thân hình nó giờ phải đứng trên một chân, sắp ngã rồi.. sự cứng rắn của nó như ngọn lửa yếu ớt bị cơn gió vồ vập thổi mạnh cố tình dập tắt...
Tại sao lại là lúc này, tại sao lại là khi nó đã khi nó đã quyết định ra đi...? Nó cứ như bị mất phương hướng... chẳng biết bước về đâu, lùi hay tiến, chạy thật xa hay chậm lại...?
Hức...hức...
Tiếng khóc khiến Vi giật mình, lặng lẽ đi ra phòng khách...
Mẹ đang ngồi trước bàn thờ của bố và khóc... Thế này mà mẹ nói với nó mẹ vẫn ổn ư? Thế này mà mẹ vẫn gắng gượng cười cho nó yên lòng ư? Vi dựa lưng vào lưng vào tường... Quay mặt đi không dám đối diện với giọt nước mắt của mẹ.
Vì ai mà bố nó ra đi quá đột ngột? Vì ai mà mẹ nó đau khổ? Vì ai mà gia đình nó giờ trở thành như thế?
Minh Anh có thể hận bố nó khi bố anh qua đời, trả thù bố nó khi anh muốn, còn nó, nó biết tìm ai, biết căm giận ai, biết phẫn nộ với ai khi mà vòng đời mãi luẩn quẩn trong cái từ nhân-quả...?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc