Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 21

Tác giả: Phong Uyên

Căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng vốn dĩ, chỉ có tiếng chạy êm ru của điều hòa phả vào trong không khí ngay khi nó nhấn nút đóng cánh cửa kính.Đan chéo hai bàn tay lại với nhau, nó đặt cằm tìm điểm tựa rồi chậm rãi...
- Anh biết không?Những ngày đầu tiên quen anh là những ngày kì lạ, anh giống y chang như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích ấy.Hì.Em đã rất vui và thật sự thích anh rất nhiều, rất nhiều...Chưa bao giờ em thổ lộ những điều thầm kín ấy...Em không muốn anh biết anh quan trọng với em đến nhường nào.
- ...
- Cái lúc mà em soạn ra dòng tin nhắn đó, em đã đắn đo mãi không thôi dù nó chỉ có một đoạn ngắn, em muốn mình còn giữ chút kiêu hãnh, em không muốn bị anh bỏ rơi, em sợ phải nhận hai chữ " kết thúc " nếu thế thật thì em thảm hại lắm...Và rồi anh đã chấp nhận rất nhẹ nhàng cứ như việc đó chẳng có gì đáng bận tâm...Em tự hỏi : ah phải rồi đồ ngốc, mày có là gì đối với anh ấy đâu... Em hẫng, em căm giận anh, em hối tiếc vì quen anh khi anh biến mất khỏi cuộc sống của em không một lời để lại, chỉ còn mình em chơi vơi trong những kỉ niệm...Quá khứ kết thúc...
- ...
- Số mệnh đúng là rất biết cách trêu ngươi con người ta, ngay khi trái tim em bắt đầu biết rung động trở lại thì anh xuất hiện, những gì đã là hồi ức thì cứ để cho nó ngủ yên, anh nhỉ? Vậy thì cớ gì anh lại làm thế? Cớ gì anh lại đỡ cho em? Cớ gì anh lại khơi dậy nỗi đau nơi tận cùng trái tim em? Anh bảo em phải biết làm sao?
Nước mắt đang rơi...những giọt nước mắt thuần khiết của sự khổ đau...Nó chẳng làm gì hết, để yên cho những dòng cảm xúc chất chứa bấy lâu trào ra...
Bên ngoài căn phòng, một vị bác sĩ trẻ bịt kín mặt đã xoay xong nắm cửa, nhẹ nhàng rút khẩu súng từ trong hộp thuốc ra, chĩa thẳng về phía nó, bàn tay hắn di chuyển tới cò và...
Ư...
- Lôi hắn đi.- Minh Anh ra lệnh cho vệ sĩ bịt kín miệng hắn lôi ra ngoài...
Đôi mắt anh hơi sững lại nhìn Vi trong giây lát rồi anh quay đi...
******
- Nói, ai đứng sau mày?- Giận dữ nhìn tên bác sĩ giả đang đứng trước mặt mình, Minh Anh gần như mất hết kiên nhẫn chỉ thiếu điều Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn...
Tên đó chợt bật cười và...
- Ngăn hắn lại...
Tất cả đã quá muộn, " bác sĩ " đã trình diễn xong màn cắn lười tự tử của mình.Nện nắm đấm vào tường đầu anh như muốn nổ tung...Kẻ nào đứng sau những chuyện này? Và tại sao mục tiêu lại là Vi chứ không phải anh hay Trang...?
- Cậu chủ, chúng tôi tìm được thứ này...
Cầm chiếc điện thoại trên tay, phía sau được khắc rõ hai chữ J.A, dòng sản phẩm được lưu hành nội bộ của tập đoàn J.A ư???
- Không lẽ lại là cô ta...?
...
Ở một đất nước xa xôi khác vào thời điểm đó..
- Khá lắm, nhưng không thể đoán ra đâu Minh Anh à.Nếu thế thì để con bé đó sống thêm vài hôm nữa cũng chẳng sao, sớm muộn gì thì chuyện này cũng phải tới hồi kết.
- Vâng thưa chủ nhân.
- Anh xem em mang gì tới này, là bản thu anh hát tặng em đấy...
Nó cười rồi bật Ipod, cắm một chiếc vào tai anh và một chiếc vào tai nó.Vi ở lì trong phòng bệnh Bảo Anh 1 tuần rồi, chỉ ra ngoài khi có việc thật cần thiết, thậm chí nó còn không gặp anh Minh Anh, chẳng ai hiểu nó nghĩ gì?Và bác sĩ thì đang đau đầu vì không tài nào lí giải nổi trường hợp của Bảo Anh, vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?Họ không tìm thấy một dấu hiệu bất ổn nào dù là nhỏ nhất hay nói cách khác anh ấy đang dần hồi phục lại...
Đột nhiên nụ cười trên đôi môi Vi đơ lại chừng vài giây...đôi mắt nó nhìn xa xăm...
- Em đang nhớ cậu ấy sao?
- Anh...
Vi giật mình sửng sốt như không tin nổi vào mắt mình...
- Bác sĩ...
Bàn tay anh đưa lên chạm nhẹ bờ môi nó...
- Anh ổn.Giờ em có thể đi gặp cậu ấy rồi đấy...
- Em...
- Cảm ơn em đã chăm sóc anh suốt thời gian qua.
- ...
- Và em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh đâu ngốc à vì tất cả là do anh tự nguyện mà...
Vẫn giữ nguyên nét ngạc nhiên trên khuôn mặt, nó nhìn anh không chớp.
- Hãy tới bên người em yêu và quên tất cả đi...Anh cũng sẽ tập làm điều đó vì thế nghe lời đi nào...Anh sẽ chúc phúc cho em và Minh Anh.
Cạch...
Bác sĩ mở cửa tiến vào, Bảo Anh mỉm cười vẫy tay chào nó, Vi thì thầm:
- Cảm ơn anh nhiều lắm!
Rất nhỏ thôi nhưng nó tin là anh nghe được.Xong, Vi chạy như bay ra phía cửa.
Nó đâu ngờ một người đã tỉnh từ rất lâu nhưng không hề hé mở đôi mắt, một người đã nghe mọi nỗi niềm của nó, một người đã luôn hi vọng và hơn tất cả một người luôn yêu nó.Bảo Anh đã đặt cược, một tuần là thời gian anh đặt cược với chính mình, luôn ở cạnh anh, luôn sống trong những thời khắc quá khứ cùng anh nhưng trái tim Vi thật sự không dành cho anh nữa rồi, nó chỉ nhớ và hướng tớ một người duy nhất...
" Anh sẽ luôn dõi theo và cầu mong mọi điều bình an cho em..."
******
Đằng sau chiếc bàn đen dài rộng, bóng một vị tổng giám đốc đổ dài, ánh nắng lúc chiều tà cố xuyên qua những tấm cửa kính, để lộ khung trời hoàng hôn rực rỡ phía sau...
Cốc...cốc...
- Vào đi.
- Thưa cậu chủ, việc thu mua toàn bộ cổ phần của NW đã hoàn thành, đang cho tiến hành quá trình sát nhập.Khoảng hơn hai tuần nữa, mọi thứ sẽ ổn định.Không ngờ chủ tịch NW lại tự hủy hoại tập đoàn bằng cách trốn thuế.
- Phía cảnh sát chưa có tin tức gì...?
- Chắc sẽ sớm bắt được ông ta thôi.
- Cuộc họp báo diễn ra thuận lợi chứ ạ?
- Vâng, cô chủ hoàn tất mọi chuyện rất chuyên nghiệp.
- Thế thì tốt rồi.
- Vậy tôi ra ngoài đây, chào cậu chủ.
- Chú...- Bất chợt Minh Anh gọi giật lại khiến người quản gia dừng bước...
- Cảm ơn chú vì tất cả.
- Không có gì đâu cậu chủ, tôi mang ơn bố cậu, âu đây cũng là những việc tôi nên làm...
Giờ chỉ còn mình anh, hàng mi dần khép xuống, quay ghế ra phía sau, anh mở mắt, nhìn lên khung hình của bố:
- Cuối cùng con cũng làm được rồi.Con sẽ khiến kẻ *** hại bố sống không bằng ૮ɦếƭ.Hãy tin con...
*****
- Cậu lên đi!- Mở cửa xe cho nó, Trang hơi nghiêng đầu.
- Đây là...- Chưa hết bất ngờ, nó cứ giữ nguyên trạng thái nhìn lên, chẳng lẽ mới chỉ một tuần Minh Anh đã biến tập đoàn NW trở thành của mình ư?
- Đúng thế.Mọi thứ đúng là quá tốt đẹp, gia nghiệp của bố tớ đã trở về với đúng chủ nhân.Hi - Như đọc được suy nghĩ trong mắt nó, Trang cười tươi.
- ...
Nó mừng thay cho anh, bước thật nhanh vào trong...
Cạch...
Bằng một động tác hết sức nhẹ nhàng, nó mở cửa, tim Vi như ngừng đập khi chiếc ghế đó quay lại, khuôn mặt anh dần hiện ra.Anh nhìn nó không chớp, trong đôi mắt vô định của anh là muôn vàn những cảm xúc chen lấn nhau...
Bỗng chốc nỗi nhớ cồn cào bên trong nó bùng lên dữ dội, Vi cố giữ mình để không tiến đến ôm lấy anh thật chặt, liệu anh có giận nó không?Nó đã tự làm theo ý mình mà không nói với anh một lời nào.Nó khước từ mọi cơ hội có thể gặp anh.Liệu rằng anh có hiểu cho nó?
Rồi anh cũng bước về phía Vi, không đường đột, chẳng vội vã, trái lại rất chậm rãi, tưởng như thời gian tiếp đất của mỗi bước chân bị ai đó giữ lại...Tim nó cứ thế rung lên tỉ lệ với khoảng cách, anh càng lại gần tim nó đập càng mạnh...
- ...
Tới khi anh chỉ còn cách nó đúng một nửa bước chân thì dừng lại.Vi nhìn sâu vào đôi mắt đang hờn trách của anh, nó kiễng chân lên ôm anh thật chặt.
- Anh nhớ em...- Minh Anh cúi xuống, tìm bờ môi của nó, nhẹ nhàng, anh trao nó một nụ hôn dài tưởng như vô tận.Ước muốn chiếm hữu nó điên cuồng trong anh, thế nhưng anh đã làm được, anh đã đợi được thời khắc nó trở về bên anh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay