Rất có thể từ giờ tới hết tuần Archiri không post được chap mới vì thế nên hôm nay mình post liền hai chap xem như đền bù.Hì, mọi người thông cảm cho mình nhé!
Chi chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, nó mong chờ một cuộc gọi hay chỉ một tin nhắn cũng được từ anh Minh Anh rồi tự nhủ: " mình đúng là con pé ngốc, có bao giờ anh ấy chủ động làm những điều đó đâu."
- Em không đi học hả?
Anh nó bước vào, mắt không rời cái iphone.Ảnh đang làm cái gì thế nhỉ?
- Hôm nay là chủ nhật mà, bộ anh muốn em gái bội thực vì sách vở sao???
- Ai dạy em đốp chát thế?Cái tốt thì không học, toàn học cái xấu...- Anh ngẩng lên nhìn nó tò mò.
- Chị Vi.
Nụ cười dần tắt lịm, Bảo Anh ngồi xuống, cái khung cảnh Minh Anh và Vi thân mật cầm tay nhau lại nhảy vào đầu anh không thể cưỡng lại.Nó nhanh ý nhận ra sự thay đổi lạ thường trên nét mặt anh trai, trong nó dậy lên một nỗi lo lắng mơ hồ...
- Quên hỏi, hôm nay chủ nhật sao anh không tranh thủ mà rủ chị gia sư của em đi chơi ngồi nhà làm gì vậy?Hì, không phải có người ngày nhớ đêm mong được gặp lại chị Vi khi đang đi du học sao???Hay anh định ở nhà để ám em...
- Vi đã có người thương.Minh Anh và cô ấy xem ra đang rất vui vẻ...
- ...- Chi im lặng, nó đã lờ mờ linh cảm khi thấy anh trai thường xuyên buồn.Nếu bình thường hẳn nó đã thấy buồn cười vì có người lại đi từ chối người anh tự tin tới kiêu ngạo của mình nhưng giờ thì nó không cười nổi, quai hàm như cứng lại, cứ thưởng Bảo Anh có thể giữ chị Vi và anh Minh Anh sớm muộn gì cũng sẽ là của nó,...Nó không cho phép hai người đó đến với nhau...
- Anh phải lên công ti đây, tối em ăn cơm một mình nhé?!
- Khoan đã anh, em có chuyện muốn nói...
Bảo Anh dừng lại, chăm chú nhìn em mình.
- Sao em?
.......
******
Chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình Minh Anh tự hỏi không biết Chi gọi điện cho mình có chuyện gì?
- Alo...
- Chào anh.- Con pé rụt rè lên tiếng.
- Ưh, lâu rồi em khỏe không?
- Dạ, em khỏe.Ừm, em muốn nói chuyện với anh.Liệu anh có rảnh không?
- Bây giờ à?
- Vâng, để em tới hay...
- Để anh tới đó, em đợi một chút nhé!
Tắt điện thoại, anh quay xe...
Vui mừng sửa soạn mọi thứ, trong lòng Chi đang lâng lâng niềm háo hức, nó sắp được gặp anh rồi...
Cốc...Cốc...
- Anh tới rồi à?- Nó mở cửa nhoẻn cười thật tươi khi thấy anh đứng đó.
Vào phòng em đi.
Đưa một tách trà cho anh, nó thận trọng rót một tách cho mình.Nhấp một ngụm nhỏ, nó bắt đầu:
- Hì, công việc của anh vẫn ổn chứ ạ?
- Ưh, cũng bình thường.
Chi nhìn thấy anh bắt đầu sốt ruột, nó từ tốn...
- Tập đoàn của gia đình em đang nắm giữ 15 % cổ phần của NW
Minh Anh ngừng uống trà, anh đặt tách xuống một cách chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt Chi.Tim nó đập rộn ràng, nhanh quá mức bình thường, Chi cúi mặt xuống tránh ánh nhìn ấy...
- Gia đình em sẽ đồng ý bán nó cho anh chứ?
- Anh biết đấy, chuyện này rất khó...
Đột nhiên anh đứng dậy, trên môi biến ra một nụ cười vô cảm:
- Vậy mục đích của em khi mời anh tới đây chỉ là để nghe em thông báo rằng gia đình em đang có số cổ phần mà anh cần thôi sao?Anh không tin điều đó đâu Chi.
- Vâng, tất nhiên là như thế, nếu anh đồng ý với em một chuyện thì số cổ phần đó sẽ thuộc về anh.
-...- Minh Anh im lặng đợi chờ nó nói tiếp.
- Em muốn anh...trở thành...bạn trai em.
-...
-...
- Điều ấy là không thể.
- Tại sao?
- Bởi anh không muốn lợi dụng em, anh tôn trọng tình cảm của em và anh mong là em cũng thế.Anh không thích mang nó ra trao đổi.
- Anh nói dối, chỉ tại vì anh thích chị Vi thôi...
Nước mắt trào ra, nó lắc đầu chối bỏ...
-...
- Đáng ra chị ấy phải ở cạnh anh em mới đúng.Đến nước này thì em cũng nói thẳng cho anh biết, chị Vi và anh Bảo Anh không phải bạn bè bình thường, mà họ đã từng thích nhau, anh hiểu không?Chắc hẳn anh em đã nói qua về mối tình đầu của anh ấy cho anh đúng không nào?- Chi đắc thắng, nó sẽ cho tất cả nôt tung...
Nhưng trái với mong muốn của nó, Minh Anh bình tĩnh tới lạ, thậm chí không có một sự thay đổi nào dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt...
- Em nói với anh tất cả những điều này làm gì?Bởi nó đã thuộc về quá khứ và hiện tại thì hẳn Vi không giấu anh bất cứ chuyện gì...
Thái đọ dửng dưng và sự tin cậy tuyệt đối của anh Minh Anh dành cho chị Vi như một ngọn lửa đang bùng lên trong một kho xăng, nó đang cháy, cháy dữ dội...
- Em cho anh ba ngày để suy nghĩ về đề nghị của em, tới lúc đó em mong có một câu trả lời cuối cùng khôn ngoan từ anh.
-...
- Vì em không muốn phải đích thân dâng số cổ phần này cho chú anh đâu Minh Anh.
Nhả từng chữ trong câu cuối như một sự đe dọa, nó đang buộc thòng lọng vào cổ anh, anh ấy muốn thoát đâu có đơn giản.
- Anh sẽ nói chuyện với Bảo Anh và không thay đổi quyết định của mình đâu.Thôi, anh có hẹn.Tạm biệt em.
" Anh thông minh là thế sao lại có thể suy nghĩ đơn giản vậy nhỉ?Anh Bảo Anh yêu chị Vi cơ mà, làm sao anh ấy đồng ý được cơ chứ? ", Chi nghĩ thầm không giấu một nụ cười đang dần hiện ra...
Lên list các cuốn sách cần mượn, Vi chăm chú tìm.Haizzz.Nó cần học hành cật lực để bù cho chuỗi thời gian nghỉ học...
Chồng sách trên tay nó cứ thế cao dần, còn một cuốn nữa ở tít trên cao mà Vi không biết làm cách nào để lấy, đang định đặt hết xuống bàn...
- Em muốn lấy cuốn này à?
Bảo Anh mỉm cười đưa cho nó.
- Cảm ơn anh.
Tất thảy những người có mặt trong thư viện lúc đó đều quay lại nhìn nó.Vi quên mất là không nên bắt chuyện với người nổi tiếng khi đang ở trường nếu không muốn trở thành trung tâm của những lời bàn tàn...
- Em định trở thành bác học hay sao mà mượn nhiều thế này?
Nhìn qua một lượt sách trên tay nó, anh tò mò.
- Hi.Không, em chỉ muốn cải thiện thứ hạng của mình thôi.
- Có cần anh giúp em không?
Đó hẳn là một lời đề nghị tuyệt vời bởi hơn ai hết nó biết anh Minh Anh và Bảo Anh là hai sinh viên vô cùng xuất sắc, có anh ấy giúp thì còn gì hơn nhưng Vi muốn thử tự bơi, tự vẫy vùng xem sao, vì dù không thông minh nó cũng được cái tính chăm chỉ mà...
- Không cần đâu ạ.Cảm ơn lời đề nghị rất hấp dẫn của anh.Hì.Em về đây, anh chọn sách tiếp đi nhé.Tạm biệt.
Nó chạy tót ra ngoài, thoát khỏi những cái nhìn chòng chọc không mấy thiện cảm của người xung quanh, một lần nữa nó bỏ anh Bảo Anh đứng như trời trồng trong thư viện.
Tinh..Tinh...Tinh
- Tổng giám đốc có một cuộc gặp với chủ tịch tập đoàn NW lúc 3 giờ đấy ạ!
- Tôi biết rồi.
******
- Xin lỗi đã để ông phải đợi, tôi bị tắc đường- Đẩy cửa bước vào, Bảo Anh mỉm cười.
- Ồ không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi...
Giam mình trong phòng, bàn tay Bảo Anh lướt nhẹ trên từng phím đàn, ban đầu là những thanh âm êm dịu rồi ngày một dữ dội.Gió thổi rít qua ô cửa, những chiếc chuông lắc lư tất cả tạo thành một bản hợp âm có vẻ như vô cùng hỗn loạn nhưng lại hết sức thống nhất...như những tình cảm đang dậy sóng trong người anh...
" Em từng ước được làm phù dâu, được mặc lên mình bộ vày trắng tinh khôi chứng kiến hạnh phúc của những người em thương yêu.Hì "
" Thuộc về quá khứ rồi anh nhỉ?..."
Giọng Vi lảnh lót vang lên trong đầu anh, nếu như khi ấy anh không để lòng tự tôn của mình chi phối, nếu anh giữ Vi lại hẳn bây giờ đã không phải hối hận như thế này?
Bảo Anh ngày càng nhận ra Vi quan trọng với anh đến nhường nào? Anh không muốn một lần nữa phải hối hận, nếu anh cố gắng... nếu không dễ dàng thả tay Vi đi thì mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, phải rồi, anh phải thử...
Đã có ai nói với bạn rằng những người thuộc cung Song tử là những con người toàn năng và luôn ham muốn chiến thắng chưa nhỉ???Chỉ cần họ muốn họ sẽ làm mọi cách để đạt được....Nếu chưa, hãy xem những gì Bảo Anh sắp sửa làm...
******
Kéo tấm rèm dạt sang hai bên, căn phòng rộng lớn sáng bừng, Minh Anh đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, mắt anh vô cảm nhìn mọi thứ xung quanh, anh thấy khó chịu, thật sự là thế khi nghe Chi nói về mối quan hệ giữa Vi và Bảo Anh, anh bất ngờ, ngạc nhiên, anh thấy ghen tị vì không phải là người con trai đầu tiên trong trái tim Vi nhưng do đã quá quen với việc mang những chiếc mặt nạ nên chẳng khó khăn gì anh che giấu được cảm xúc của mình....Tự biết bản thân thật vô lí khi như thế nhưng Minh Anh chẳng thể ngăn nổi những suy nghĩ nhỏ nhen...
Điều đó còn chưa đủ, giờ trong anh lại nảy sinh cả cảm giác có lỗi đôi chút với Bảo Anh. Phải, anh vẫn nhớ như in cái phút giây nhìn bạn mình vô hồn khi chia tay mối tình đầu, dầm mình trong mưa vì đau, anh đã không thể tài nào lí giải vì sao Bảo Anh yêu người đó tới thế mà lại chấp nhận buông tay....Cho tới bây giờ anh cũng không tài nào hiểu được, chỉ biết nhờ quyết định sai lầm ấy của bạn mà anh may mắn có Vi...
Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho Vi nhưng còn Vi thì sao? Tại sao trong đêm biểu diễn đó Vi lại khóc? Anh hoàn toàn tự ti, anh không dám nghĩ tiếp, nếu như không có anh hẳn Vi sẽ lại quay trở về với Bảo Anh như Chi nói, nếu như...Vi vẫn còn tình cảm với Bảo Anh...
Tách cà phê đen đã nguội hết, mắt anh nhắm nghiền, thả người chìm trong ưu tư,...