Tự Tin LênSau đó Bạch Dương quay đầu lại,bước nhẹ lên đám lá khô
Không,không phải như thế đâu,Tuấn Anh rõ ràng rất thích cậu,tôi chắc chắn như thế.
Nếu không…Cậu ấy sẽ không chăm chú nhìn cậu khi cậu học bài,sẽ không mỉm cười khi cậu đứng trên võ đài (Taekwondo),sẽ không từ chối 1 cô gái vạn người mê vì cậu,…
“Thật ra…” _ Yến Oanh cất tiếng,cô định nói ra tất cả sự thật.
Nắm lấy bàn tay Yến Oanh,Thụ Nhân nhìn cô rồi lắc đầu nhẹ
“ Có lẽ không sao đâu nhì!?Dù sao nó cũng là 1 lựa chọn.Tôi chọn nó có lẽ chẳng sao đâu!”_ Ngước đầu lên trời cao,Bạch Dương cất tiếng nói
“ Không sao?Cậu chắc chứ?”_ Cô nói,giọng rất khác mọi khi
“Tôi…” _ Bạch Dương quay đầu lại,khó hiểu nhìn Yến Oanh
“Tôi hỏi cậu chắc chứ!”
“Tôi…không chắc!Nhưng cậu có chắc tôi sẽ có cơ hội để Tuấn Anh thích tôi à!?”
“Đúng,tôi không chắc rằng Tuấn Anh thích cậu đấy!”_ Dối lòng 1 chút,cô nhẹ nhàng nói
“Thế nhưng,nếu như cậu không tỏ tình thì cậu đã không có bất cứ cơ hội nào rồi!”_ Cô nói,giọng nói như đâm vào tim ai!
Bạch Dương thất thần nhìn Yến Oanh,đúng,là cô sợ hãi,sợ hãi việc bị từ chối
Là cô sợ mình sẽ bị mọi ngừoi chọc ghẹo nếu bị từ chối
Là chỉ vì cô sợ hãi thôi…
“Hãy thử đi!Cậu mất mát gì chứ!Thích thì cứ bày tỏ !”_ Đặt tay lên vai Bạch Dương,cô dịu dàng nói
“Cô ấy nói đúng,theo tôi Tuấn Anh cũng có vẻ thích cô”_Thụ Nhân nói thêm,có điều giọng nói chẳng giống đang động viên tí nào…
“Tự tin lên!”
“Ừ!”_ Mỉm cười tươi,Bạch Dương tinh nghịch trả lời
Sau đó cả 3 quay về nhà của Bạch Dương.Gần đến nơi,Yến Oanh bỗng “A” lên 1 tiếng.Cả 2 người còn lại nhìn cô
“Có việc gì à!?”_Bạch Dương hỏi
“Không,tôi chỉ nhớ ra 1 chuyện,đó là nếu tên nào lấy chuyện này chọc cậu thì cứ cho vài cú là xong chứ gì!”_ Mỉm cười ngây ngô ,Yến Oanh nói
“Cậu…mau đứng lại cho tôi”_ Bạch Dương hét lên sau đó chạy theo cô
Có lẽ,cô gái này thật sự có tài!Thích thì hãy bày tỏ à?Cô nói rất hay,nhưng chỉ với con người thôi,Thụ Nhân nghĩ,sau đó anh giang đôi cánh bay theo 2 người kia.
Hãy nhớ!Điều đó chỉ xảy ra ở Trần Gian!Khắc sâu vào tâm trí ngươi đi,Thụ Nhân.