Đắm chìm vào nơi sâu thẳm nhấttrong đôi mắt anh
Cả đêm!
Hai từ này nói ra với đầy hàm ý sâu xa, mỗi người không giống nhau thì cũng sẽ nghe và hiểu theo những cách không giống nhau. Diệp Tri Ngã cũng phải đợi đến khi những tia sáng của ánh đèn bên ngoài đường hắt vàoleo lắt bên trong căn phòng qua căn cửa sổkia, thì lúc ấy cô mới hiểu ra hàm ý của Kiều Thận Ngôn trong hai chữ “cả đêm” này là như thế nào.
Kiều Thận Ngôn nằm ngủ ngon lành bên cạnh Diệp Tri Ngã, cánh tay không mặc áo của anh lộ ra ngoài chiếc chăn đang đắp, ôm gọn vào vòng eo của cô. Cô chỉ hơi động đậy quay ra một chút thôi là y như rằnganh sẽ ho lên vài tiếng ra hiệu không mãn nguyện, rồi anh lấy sức mạnh của mình nhấn vào eo của cô như để được ôm cô chặt hơnnữa. anh sẽ thì thầm nhắc nhở cô phải nằm ngoan ngoãn một chút, không được quay người ngược phía anh nữa, sau đó lại nhấc chân của mình lên đè vào chân của Diệp Tri Ngã, đè một cách áp bức như đang bóc lột cô, như đang trấn áp Diệp Tri Ngã khiến cho cô không còn cựa quậy được nữa mới chịu để cho cô yên.
Cho nên tuy cô cảm thấy mệt nhưng lại không thể ngủ ngon được, cơ thể đã tự do hơn hai mươi năm nay dường như chưa thể thích nghi ngay được với sự gọi là đè nén từbên ngoài vào người. Thế nhưng như thế này cũng không đến nỗi tồi tệ cho lắm. Từ đêm tối khuya khoắt cho đến tận bình minh sáng sớm hôm sau, cứ mỗi lúc ánh đèn huyền huyền ảo ảo len vào trong căn phòng là cô có thể được tận mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh lúc mờ lúc rõ, rồi lại rõ đến mức không còn gì để có thể rõ hơn được nữa. Sau khi kết thúc một đêm cuồng nhiệt mê say, cảm giác này cũng tạm được coi là sự thu hoạch mới mẻ liền sau đó.
Một con người cho dù cứng rắn khó gần như thế nào đi chăng nữa, thì khi đã ngủ saycác cơ thịt sẽ giãn nở ra và trở nên mềm mại hơn hẳn. Giây phút này đây trông Kiều Thận Ngôn nhẹ nhàng ôn hòa biết bao nhiêu. Nhưng mà cũng thật là kỳ quái, Diệp Tri Ngã lại thấy rằng sắc mặt này của anh lại không đẹp trai bằng lúc anh giương to đôi mắt nghiêm nghị thoáng đôi chút dữ dằn sắc lạnh. Cô đang nghĩ về điều đó và chợt thốt lên cười khẽ. Hai hàng lông mày được cơn gió nhẹ thoang thoảng bay vào như muốn chuẩn bị bay bổng lên cao. Kiều Thận Ngôn mở to đôi mắt trong tiếng cười còn chưa dứtcủa Diệp Tri ngã, rồi anh biến nụ cười của cô thành khát vọng bùng cháy sáng lóe lên niềmđam mê không thể nào dập tắt được.
Kiều Thận Ngôn đột ngột chuyển người lên và nằm đè xuống cơ thể của Diệp Tri Ngã, khiến cho cô phải thảng thốt cất giọng: “Anhmuốn làm gì?”
Kiều Thận Ngôn cũng cười theo cô, đôi lông mày nhướn lên hỏi vặn lại câu hỏi của cô: “Emnói xem anh muốn làm gì nào?”
“Sáng sớm như thế này rồi cơ mà …”
“Có câu nói cổ của người xưa truyền lại như thế nào đấy nhỉ, canh ba thắp đèn canh năm gà cất tiếng gáy, chính là lúc người đàn ông bắt đầu công việc của mình đấy em ạ!”
Diệp Tri Ngã cười bẽn lẽn: “Đồ lưu manh!”
Kiều Thận ngôn thả lỏng cơ thể mình lại, chỉ còn nằm đè lên cơ thể của Diệp Tri Ngã, không tiếp tục làm những động tác sau đó nữa. Anh cúi thấp xuống, gục đầu vào mái tóc dài đen nhánh mượt mà bên trên chiếc cổ mềm mại của cô, rồi hít một hơi thật mạnh: “Lưu manh cũng cần phải được hưởng niềm đam mê của tuổi thanh xuân chứ. Anh bây giờ đã thuộc về thế hệ chỉ biết giảng giải lý thuyết dài đằng đẵng còn xét trên phương diện thực hành thì chẳng được là bao rồi”.
Diệp Tri Ngã cười hiền dưới cơ thể đang nằmsấp lên người mình của anh: “Anh đè nặng em ૮ɦếƭ mất, xuống mau!”
Kiều Thuận ngôn ngoan ngoãn nghe theo lờicô lật người xuống nằm lại vị trí lúc đầu của anh. Nhưng cánh tay săn chắc của anh vừa chỉ kéo cơ thể cô lên thôi, thì ngay lập tức cả thân hình của cô đã nằm gọn lên trên cơ thể của anh. Cả hai người đều không mặc bất cứ một bộ quần áo nào cả. Tư thế như này được ánh sáng chiếu rọi vào và đương nhiên là sẽ lộ ra có thể nhìn thấy thật rõ ràng,điều này khiến cho Diệp Tri Ngã xấu hổ đỏ bừng mặt lên. Cô ngả cả mái đầu xuống Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, để che mắt của anh đi, cho anh không còn nhìn thấy cô được nữa. Hơi thở của anh nhẹ nhàng và thật mạnh mẽ, mỗilần anh thở thì Ⱡồ₦g иgự¢ lại nhô lên phập phồng. Diệp Tri Ngã giống như đang nằm sấptrên một chiếc thuyền đang bơi giữa mặt hồ xao động, khi sóng nước nhô lên thì cô cũngđược đẩy nhô cao lên theo y như vậy. Đượcmột người đàn ông dùng toàn bộ thân hình của mình để dao bọc cô, che chở cho cô thứ cảm giác này thật là thoải mái và dễ chịu vô cùng. Diệp Tri Ngã nhắm hai mắt lại thưởng thức và thở đều thở đều, làn môi của cô hướng lên trên và mở miệng ra.
Kiều Thận Ngôn nghe tiếng thở hắt ra của Diệp Tri Ngã liền ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào mái tóc của cô. Anh cọ quậy người một chút và mỉm cười nói với cô: “Sao em lại nặng nhưthế này nhỉ, anh cũng bị em đè nặng muốn ૮ɦếƭ rồi đấy, xuống mau xuống mau đi nào!”
Diệp Tri Ngã ôm chặt lấy hai cánh tay ở hai bên người của Kiều Thận Ngôn, không chịu nằm xuống giường: “Cho em nằm đè lên một chút đi mà…”
Bộ dạng lười biếng nũng nịu của cô khiến cho Kiều Thận Ngôn phá lên cười to. Anh xòerộng năm ngón tay ra, áp chặt lên bờ lưng trắng muốt không một mảnh áo đắp lên của cô, rồi vuốt nhẹ dọc theo cột sống từ lưng trải dài xuống phía dưới nữa, khiến cho Diệp Tri Ngã cảm thấy hơi ngứa ngáy, nổi cả gai ốc lên. Kiều Thận Ngôn tưởng tượng lại cảm giác của anh trong đêm hôm qua khi anh hôn thắm thiết, hôn đầy đam mê vào vị trí của nơi mà có hình thù giống như hai cánh bướm nhỏ ấy. Nghĩ đến đây làn môi của anh bỗng nhiên trở nên khô cứng lại, đầu lưỡi bắtđầu nhớ nhung làn da của Diệp Tri Ngã, anh ham muốn được lặp lại một lần nữa hành động ấy để cảm nhận hương vị cảm giác đã trải qua vào đêm hôm qua của hai người.
Khi Diệp Tri Ngã cảm nhận được cơ thể của anh đang sung sức lên, lúc này cô có muốn trốn chạy thì cũng chẳng kịp để hành động được nữa rồi. Cô cứ thế duy trì tư thế nằm sấp lên cơ thể anh. Hai đùi của cô bao bọc lại thân hình của Kiều Thận Ngôn rồi anh nhướn mày lên, thẳng lưng hướng về phía trước. Khi hai tay anh nhấc cơ thể của cô lên cao thì cũng là lúc đã đặt vào sâu bên trong cơ thể của cô rồi. Cả một đêm dài ngâyngất và cuồng dại trong men tình với Kiều Thận Ngôn khiến cho nơi ấy của Diệp Tri Ngã hơi khô và thoáng chút đau nhói. Cô mím chặt môi mình lại và thốt ra âm thanh qua mũi,thứ âm thanh khe khẽ nhịp nhàng. Rồi cô chủđộng hướng cơ thể về phía trước hòng co mình trốn tránh. Nhưng hai bàn tay của anh đã giơ ra ôm chặt lấy bờ eo thon nhỏ mảnh mai của cô, rồi anh dùng lực đẩy cô xuống với anh.
Đột nhiên được đặt khít vào trong khiến chokhông thể hở thừa ra dù chỉ là một khe nhỏ nào nữa, tiếng thở đều đều được biến thành những tiếng rên khe khẽ. Hai bờ vai của Diệp Tri Ngã nhô lên cao, đầu lại được thấp xuống dưới. Mái tóc dài rối bời xõa xuống người cô, cứ thế chuyển động trước иgự¢ Kiều Thận Ngôn theo tiết tấu của những động tác nhịp nhàng uyển chuyển của anh đối với cô.
Ánh lửa trong buổi sớm bình minh càng chiếurọi càng bùng cháy da diết. Niềm đam mê và sự ham muốn của tuổi trẻ chính là nhiên liệu tốt nhất cho sự bùng cháy mãnh liệt ấy. Trên hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau nồng nàn cháy bỏng trong giây phút này, Kiều Thận Ngôn dán mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu vô cùng của Diệp Tri Ngã. Anh không ngừng cùng cô khám phá vàthưởng thức, lên tận trên đỉnh cao ngây ngất để cùng nhau hưởng vị dư âm ngọt ngào. Anh dùng ánh mắt chăm chú quan sát khi nhìn Diệp Tri Ngã để cho cô bớt thẹn thùng vì xấu hổ. Nếu bị một người đàn ông cứ nhìn chằm chằm như đang rất sùng bái mình thì người con gái đó sẽ như nụ hoa càng sẵn sàng cam tâm tình nguyện nở ra chào đón người đàn ông đó đến với mình.
Không biết tự khi nào, tiếng rên xiết của DiệpTri Ngã đã biến thành những tiếng thở gấp và dồn dập. Hai gò má của cô trở nên ửng đỏ đến hấp dẫn vô cùng. Hai bờ môi cũng đỏ tươi đầy sức quyến rũ mời chào. Cô bám chặt lấy hai vai của anh và theo nhịp chuyển động xoay vòng cơ thể. Khi cả hai người đều đã đạt đến đỉnh điểm của nhữnggiai đoạn cuối cùng rồi, bên tai liền vẳng lên âm thanh mở khóa ở cánh cửa bên ngoài của căn phòng.
Dì Cát thay đôi dép lê bước chầm chậm đi vào bên trong ngôi nhà, nhìn thấy cánh cửa căn phòng ngủ hơi khép hờ, cửa phòng sách cũng đã được mở sẵn ra liền mang hết rau quả và đồ ăn vừa mua ở bên ngoài về đem vào trong gian phòng bếp. Dì vừa nói vừa cười nhẹ: “Đều đã dậy hết rồi đấy à, dì đi làm đồ ăn sáng đây”.
Diệp Tri Ngã quặp hai đùi vào trong đùi của Kiều Thận Ngôn. Hai người ôm chặt lấy nhau và cùng mở to đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không nhịn được phá lên cười. Kiều Thận Ngôn buông cơ thể Diệp Tri Ngã ra và bước xuống giường trước. Cô vội vàng ngồi dậy ngó nghiêng lục lọi đống quần ào không biếtđã vất ở xó nào rồi. Thế nhưng đại thiếu gia Kiều không phải xuống giường mặc quần áo vào người, mà anh đi ra đóng chặt cánh cửaphòng ngủ, rồi liền quay người lại bước thật nhanh lên giường, ôm chầm lấy cơ thể đang định trốn chạy của Diệp Tri Ngã, đẩy sâu vào bên trong bộ phận của cô một cách khốc liệt, và lúc này anh cử động với những tiết tấu còn mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn cả lúc nãy.
Sức của Diệp Tri Ngã không tài nào vượt qua nổi sức mạnh của anh. Cô chỉ còn biết nhỏ giọng thì thầm với anh: “Dì Cát đang đứng ở bên ngoài anh à … Dì sẽ nghe thấy đấy…” Kiều Thận Ngôn không quan tâm tới những điều đó nữa, cơ thể cường tráng vạmvỡ không mặc chút quần áo nào của anh lộ hết ra dưới ánh mặt trời của buổi sáng sớm chiếu vào. Anh đẩy mạnh cơ thể lên, ôm ấp vồ vập rồi hòa quyện vào cơ thể đang trongtrạng thái ngượng ngùng khó xử của Diệp TriNgã. Chỉ cho đến khi cảm giác ham muốn saymê đến ngây ngất tâm hồn lại một lần nữa tích đọng lại, rồi được bùng cháy mãnh liệt như pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời. Khoái vị trong hai con người dâng lên tuôn trào như điên cuồng, như đang muốn vỡ tung ra, cứ thế cứ thế kéo dài suốt giây phút tiếp sauđó. Trước mắt tất cả chỉ là một màu đen huyền bí.
Khi Diệp Tri Ngã định thần quay trở về với thực tại thì cô đã kiệt sức vô cùng rồi. Cô nằm gọn trong lòng của Kiều Thận Ngôn và bình thản nghỉ ngơi. Cô lắng nghe thanh âmthì thầm bên tai của anh, chỉ dùng có một giây là đã không biết trời đất là gì nữa rồi. Kiều Thận Ngôn chưa nói xong một câu hài hước cho cô nghe, liền cúi đầu xuống nhìn và thấy Diệp Tri Ngã đã ngủ một cách say sưa từ bao giờ rồi. Đã lăn lộn cả một đêm rồi còn gì nữa, hai quầng mắt của cô như tối sạm lại hơn, khuôn mặt màu hồng như khi thủytriều rút xuống, mệt mỏi khiến cho hơi thở của cô bỗng trở nên nặng và mạnh hơn.
Anh cười phá lên, cúi đầu xuống và hôn âu yếm lên vầng trán của cô, rồi anh bước chầmchậm xuống giường, đi tắm rửa sạch sẽ rồi với tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn khíchvui vẻ mở cánh cửa phòng ngủ bước ra bênngoài.
Dì Cát nhìn thấy anh đi ra liền chủ động bước đến phía bên anh, đương nhiên là dì nghe rất rõ âm thanh lúc nãy trong căn phòng chỉ cách nơi dì đứng một bức tường này mà thôi. Dì tự giác trốn vào trong phòng bếp, rồi còn cẩn thận đóng cả cánh cửa bếplại cho thật kín đáo. Kiều Thận Ngôn đi vào bên trong gian phòng bếp, hít lấy hít để và trầm trồ khen ngợi: “Dì nướng đồ gì mà trông hấp dẫn thế hả dì Cát, thơm quá đi!”
“Cháo thịt bò nhé”.
“Ôi thế thì ngon tuyệt vời rồi còn gì, cháu thích nhất là món cháo thịt bò đấy”. Kiều Thận Ngôn ngoảnh đầu sang hướng khác ngó nghiêng, “Thế bữa trưa thì sao hả dì? Bữa trưa dì cũng nấu vài món thật ngon vàonhé, cháu và Em Em đều ăn trưa ở nhà”.
Dì Cát quay đầu nhìn anh và mỉm cười rất tươi: “Tỏi tây xào nhân tôm nhé, dì sẽ chạy ra ngoài mua luôn về”.
“Có mỗi món này thôi sao dì?”
Dì Cát nở một nụ cười thật hàm ý trên môi và nói tiếp: “Món này là tốt nhất đấy, để bồi bổ cho cháu nữa”.
“Bổ? Bồi bổ gì ạ?”
Dì Cát cười híp hết cả mắt lại, hệt như sợi chỉdài mỏng tanh vậy: “Thế cháu nghĩ là bồi bổ gì nào?”
Kiều Thận Ngôn phá lên cười vui vẻ và đến ôm bà dì Cát, người đã chăm sóc nấu nướng cho anh ăn từ những ngày anh còn bé tí.
Diệp Tri Ngã đã ngủ một mạch cho đến tận hơn một giờ chiều, cô thay quần áo và tắm gội sạch sẽ. Rồi ngại ngùng đi đi lại lại trong phòng ngủ một hồi lâu mới dám ngó cổ bước ra khỏi phòng, cô chào dì Cát đang cười rất tươi vui ở bên ngoài. Cơm canh đã nấu xonghết được sắp xếp gọn gàng chỉ chờ cô ngủ dậy là ăn cùng nhau. Kiều Thận Ngôn đang bận rộn làm việc trong phòng sách, nghe thấy tiếng Diệp Tri Ngã liền vội vàng xoa xoabụng bước ra ngay: “Cuối cùng em cũng đã dậy rồi đấy, anh đói muốn ૮ɦếƭ rồi đây này”.
Tay nghề của dì Cát trong lĩnh vực nấu ẩm thực này phải được gọi là vô biên, đến Diệp Tri Ngã cũng phải ăn đến hai bát liền. Sau khiăn cơm xong hai người ra khỏi nhà. Kiều Thận Ngôn đến tập đoàn làm việc còn Diệp Tri Ngã đến bệnh viện thăm Kiều Mẫn Hàng.
Tôn Gia Linh sáng hôm nay cũng không đến bệnh viện thăm Kiều Mẫn Hàng, để cho cô một mình lặng lẽ trong phòng bệnh rảnh rỗi đến độ chẳng biết phải làm gì, khi vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã bước chân đến liền mở miệng trách cứ luôn: “Chị đã quên luôn em rồiđấy hả, cả một buổi sáng chẳng hề thấy bóng dáng ma quỷ nào xuất hiện ở đây cả”. Diệp Tri Ngã đưa cho Diệp Mẫn Hàng gói hạt dẻ xào đường ngọt vừa mua ở cổng bệnh viện trước khi bước vào đây, khi ấy mới có thể dùng đồ ăn để lấp đầy miệng không cho Kiều Mẫn Hàng còn than trách gì được nữa.
Căn cứ vào dự định đã được bố trí xong xuôi bài bản, ngày hôm nay sẽ quyết định cách sắp xếp khung cảnh cho sân khấu nơi sẽ diễn ra lễ cưới của Kiều Mẫn Hàng. Tôn Gia Linh đã giúp cô liên lạc với công ty chuyên phụ trách các vấn đề về tổ chức tiệc cưới, đó là một công ty có kinh nghiệm nhất đồng thời cũng thuộc hạng sang trọng cao cấp nhất trong cả thành phố Nam Kinh này. Để phục vụ cho địa điểm tổ chức tiệc cưới, bên công ty này đã đưa ra vài phươngán với những phong cách khác nhau để có thể giúp cho khách hàng có sự lựa chọn nhiều hơn và dễ dàng tìm ra phương án yêu thích của mình hơn. Nhà thiết kế hoa nghệ thuật còn đặc biệt chuẩn bị sẵn vài bó hoa được tết độc đáo không giống nhau và các loại đồ trang sức khác nhau nữa, họ đều đã chụp hình cẩn thận lại và còn chụp lưu lại những phong cách tổ chức địa điểm đã từng thiết kế trước đây để mang đến cho mọi người tham khảo.
Những phương án này thì cái nào cũng đẹp hết. Diệp Tri Ngã và Kiều Mẫn Hàng lần lượt ngắm nhìn chăm chú từng phương án nhưngđều không đành lòng bỏ đi bất cứ một thứ nào. Ngắm đi ngắm lại, chọn mãi chọn hoài. Cuối cùng thì cả hai cùng tập trung vào hai phương án, một phương án có phong cách thiết kế với hai màu xanh lá cây và trắng làm tông nền chủ đạo, kiểu dáng nho nhã sang trọng và đầy nét tươi mới sáng tạo. Còn phương án kia có màu hồng phớt làm tông nền chủ đạo với phong cách thiết kế đáng yêu và mỹ lệ.
Kiều Mẫn Hàng gãi đầu do dự: “Chị dâu, chị nói xem rốt cuộc nên chọn phương án nào thì đẹp nhất ạ?”
Diệp Tri Ngã giơ cao bức ảnh của hai phương án lên hai tay ngắm nghía, mắt đảo quanh liên tục: “Hay là làm luôn hai phương án đi, mỗi bên ta làm một phương án vậy, nửa bên trái sẽ là phong cách với tong nền xanh trắng chủ đạo, nửa bên phải còn lại là phong cách với tông nền hồng chủ đạo”.
Kiều Mẫn Hàng cười hi hi rồi nói: “Hay là như thế này đi, em kết hôn thì dùng một phương án, còn phương án còn lại sẽ để dành cho chị khi kết hôn. Cả hai phương án này đều đẹp quá, mình mà không dùng phương án nào trong số này thì sẽ đáng tiếc biết bao chị à!”
Diệp Tri Ngã suy nghĩ ௱ôЛƓ lung: “Hay là em chọn bộ hồng phớt này đi, nó giống hệt như em vậy, vô cùng đáng yêu, nhí nhảnh, mà phong cách lại phù hợp với em và với cả màu của chiếc váy cưới của em nữa chứ”.
Mới nhắc đến bộ váy cưới thì y như rằng TônGia Linh đã có mặt ngay lập tức. Cô mang đến công trình cả một buổi sáng bận rộn chạy khắp chốn mới làm xong được của mình. Cô đã tìm đến một người đồng nghiệp cùng làm về nghành nghề thiết kế thời trangnhư mình để tìm tòi, để moi móc cho bằng được một số bí quyết của họ và cũng như những đồ quý giá trân trọng cất giữ bao lâucủa họ, đó là chiếc khăn che đầu đã cổ có màu sắc và chất liệu được làm giống hệt với chiếc váy cô tặng cho Kiều Mẫn Hàng, đã cắt vừa khít với số đo của chiếc váy cưới, rồidùng nhiệt độ cao ép tỉ mỉ từng hạt kim cương lên chiếc khăn trùm đầu này, những hạt kim cương đó được đính giống hệt với bức hình thù được thêu trên иgự¢ của bộ váy. Cô xem lại từng phương án thiết kế sân khấu cho lễ cưới và cũng đồng tình chọn bộmàu hồng phớt đó, và tiếp theo hai bộ váy dành cho hai phù dâu mặc cũng được căn cứ theo phong cách thiết kế sân khấu này để tạo ra.
Ba người con gái cùng chung tay chuẩn bị cho lễ cưới của Kiều Mẫn Hàng. Tâm trạng của cô ngày hôm nay vô cùng tốt, những nụ cười tươi roi rói không ngừng nở trên môi. RồiDiệp Tri Ngã chạy đến văn phòng làm việc của Đỗ Quân để hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Kiều Mẫn Hàng, sau đó quay về báo cáo cho Kiều Mẫn Hàng rằng chủ nhiệm Đỗ đã đồng ý cho cô hai ngày sau được xuất viện về nhà.
Kiều Mẫn Hàng vui mừng không kể xiết, khi nhìn thấy Phí Văn Kiệt mở cửa bước vào phòng thăm cô, liền cười thật tươi, một nụ cười tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc: “Anh Phí Văn Kiệt, sao hôm nay anh đến thăm em sớm thế vậy! Em kể cho anh nghe một chuyệntốt vô cùng nhé, chỉ hai ngày nữa thôi là em có thể được xuất viện về nhà rồi anh à!”
Diệp Tri Ngã ngồi sắp xếp một đống hình ảnh đang nằm ngổn ngang tại căn phòng của Kiều Mẫn Hàng, cô bước thật nhẹ thật khẽ khàng như không chút động tĩnh nào đi về phía khung cửa, nơi cách Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng hơi xa một chút, để lại những bức hình liên quan đến lễ cưới đã được thống nhất chọn xong, những thứ còn lại cho hết vào chiếc túi to đựng các giấy tờ khác của công ty chuyên phụ trách chuẩn bịlễ cưới đó. Kiều Mẫn Hàng thầm thầm thì thì nói chuyện với Phí Văn Kiệt, cô nói về việc đãthương lượng với chị Tôn Gia Linh chuẩn bị cả trang phục cưới cho Phí Văn Kiệt, rằng anh nên mặc bộ âu phục màu đen hay là màutrắng, rằng nên phối với chiếc cà vạt nào để phù hợp với bộ âu phục đó, hay chọn loại càvạt đã được thắt sẵn rồi, không biết nên chọn thế nào cho anh được đẹp nhất trong ngày cưới.
Kiều Mẫn Hàng nói chuyện một hồi mà không nghe thấy tiếng của Diệp Tri Ngã đâu cả cô liền cười to và cất giọng gọi với sang Diệp Tri Ngã: “Chị dâu à, chị nói xem thế nào đi ạ, rốt cuộc nên chọn loại nào thì đẹp hả chị?”
Diệp Tri Ngã ngẩng đầu lên cười và đáp lại: “Đều đẹp cả em à”.
Tôn Gia Linh cũng cười theo và nói: “Anh Phí Văn Kiệt nhà em thì mặc loại nào mà không đẹp cơ chứ, em hãy lo cho chính bản thân em đi Kiều Mẫn Hàng ạ, đừng để đến lúc đấylại bị người ta nói rằng một bông hoa nhài cắm ngay vào bãi cứt trâu đấy nhá!”
Kiều Mẫn Hàng nhảy cẫng lên đánh đùa Tôn Gia Linh vài cái, còn Phí Văn Kiệt thì ngồi yên bên cạnh và nhìn hai cô gái đang say sưa trêu đùa nhau, anh không hề đưa mắt nhìn sang phía bên Diệp Tri Ngã một chút nào cả. Diệp Tri Ngã ngồi một bên thoáng chút ngại ngùng, cô bật ti vi lên xem, lúc này đồng hồ cũng đã điểm năm giờ chiều rồi, cô liền đứngdậy và chào tạm biệt Kiều Mẫn Hàng. Kiều Mẫn Hàng không để tâm và nũng nịu trách móc Diệp Tri Ngã bắt cô ngày mai phải đến sớm một chút rồi lại quay sang nói với Phí VănKiệt đang ngồi bất động một chỗ bên cạnh mình: “Anh Văn Kiệt, anh cũng đừng có ngồi im lìm ở đây như thế nữa chứ, em và chị Tôn Gia Linh có chút chuyện bí mật muốn nói riêng với nhau đã, chị dâu hôm nay cũng không có lái xe đến đây thăm em đâu, hay là anh đi về luôn rồi cho chị ấy quá giang cùnganh nhé”.
“Không cần đâu em à, chị gọi taxi đến là về được ngay ấy mà”. Diệp Tri Ngã nghe thấy lờidặn dò của Kiều Mẫn Hàng liền vội vàng từ chối ngay. Nhưng Kiều Mẫn Hàng đã gạt: “Về được ngay gì cơ chứ, ở cổng bệnh việnlà khó gọi taxi nhất còn gì nữa chị, mà bây giờ lại đúng là giờ tan ca, cho nên chị có đợiđến nửa tiếng cũng chưa chắc đã gọi đượctaxi về đâu. Anh Văn Kiệt đưa chị dâu về nhà đi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát mà chị”.
Tôn Gia Linh cũng gật gù đồng ý lời của Kiều Mẫn Hàng: “Đúng đấy chị à, giờ này mà đứng ở cổng bệnh viện thì tìm đâu ra một chiếc taxi trống cơ chứ. Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi là thành em rể rồi còn gì nữa, chị Diệp không cần phải khách sáo như thế với anh Văn Kiệt đâu chị ạ”.
Phí Văn Kiệt lúc này mới đưa mắt nhìn Diệp TriNgã một lần, anh đang ngồi trên ghế liền bậtdậy và nói: “Thế thì anh đi trước em nhé, sáng mai ở công xưởng không có việc gì bận rộn cả, anh sẽ đến đây ngồi với em”.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Kiều Mẫn Hàng đang điều trị, thì cũng là lúc nụ cười trên môi của Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt đã biến mất. Hai người cùng bước ra nhưng người trước kẻ sau lần lượt đi ra phía cầu thang máy. Thời gian này người chờ đợi để đi thang máy đông vô cùng, mỗi tầng đều hiển thị có người đang đi và dừng lại. Khi thang máy chỉ còn cách nơi anh và cô đangđứng chờ thì đột nhiên chiếc xe lăn chuyên dành cho bệnh nhân cấp cứu vội vàng chạy từ bên ngoài đến. Tất cả những người đi trong chuyến này đều phải đứng một cách chật chội, bó hẹp trong một chiếc thang máynhỏ mà có đến biết bao nhiêu người ở đây. Ngay đằng sau Diệp Tri Ngã là иgự¢ Phí Văn Kiệt kề sát. Cô cảm thấy ngại ngùng quay đầu sang một bên và cúi xuống, dấu ấn của nụ hôn thắm thiết phía dưới bên phải cổ vẫncòn dư âm vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt, vẫn còn hiện rõ và kích thích.
Hai người chỉ là đứng sát nhau nhưng Diệp Tri Ngã có cảm giác thật kỳ lạ, cô như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của Phí Văn Kiệt, đến hơi thở của anh lúc này dườngnhư cũng mạnh và gấp hơn so với bình thường. Thật không dễ dàng gì mới xuống được tầng một. Khi những người cùng đứng với Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt đã đi ra gần hết rồi, đám người còn lại bên trong liền ào ào xô ra. Diệp Tri Ngã cũng phải theo đà vội vàng bước ra thật nhanh. Thế rồi bàn tay của Phí VĂn Kiệt từ đằng sau kéo mạnh cô lại, rồi tay kia của anh che chắn cho cô không để cô bị những người xung quanh vachạm vào. Anh từ từ nắm tay cô giúp cô đi rakhỏi đám đông một cách an toàn.
Mùi thuốc sát trùng lan tỏa khắp bệnh viện. Diệp Tri ngã e lệ cúi đầu xuống và nói lời cảm ơn Phí Văn Kiệt, thế nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ ánh mắt giận giữ của anh lướt qua cô. Rồi ánh mắt ấy bất ngờ biến mất ngay trong tích tắc, để lại hai hàng mi dài lẳng lặng khépxuống. Phí Văn Kiệt bước qua Diệp Tri Ngã, những bước chân của anh thật dài và cũng thật nhanh, lướt qua người cô và hướng ra phía ngoài, ra khỏi tòa nhà dành cho bệnh nhân này.
“Anh Văn Kiệt!”
Phí Văn Kiệt dừng chân lại. Diệp Tri Ngã liền mỉm cười và nói với anh: “Thật sự không cần phải làm phiền đến anh nữa đâu ạ, em về một mình cũng được rồi, tiện đường còn có thể đi dạo bộ ngắm đường phố nữa anh ạ”.
Phí Văn Kiệt không quay đầu lại, nhưng anh cũng không bước đi tiếp nữa. Những người ra ra vào vào ở tòa nhà dành cho bệnh nhân nằm viện điều trị này rất đông, họ mải miết lướt qua nơi có hai con người đang đứng lặng thinh, họ dường như chẳng hề đoái hoài gì đến sự có mặt của hai người ấy,cũng giống như thời gian vậy, giống như vận mệnh của mỗi người vậy, và cũng giống như không có bất cứ một cách nào khác để có thể lặp lại những điều đã từng xảy ra nhưlần đầu tiên.
Diệp Tri Ngã đi ra khỏi cổng bệnh viện không được bao lâu thì liền nhận được điện thoại gọi đến của Kiều Thận Ngôn. Anh vẫn đang ở trong tập đoàn, trong tay có biết bao công văn giấy tờ đang chờ anh giải quyết. Kiều Thận Ngôn nói rằng anh không thể trở về nhà ngay lập tức được, và cũng không thể ăn cơm tối cùng cô hôm nay được. Anh còn dặn rằng nếu về quá muộn thì cô phải ngoan ngoãn đi ngủ một mình trước, không được chờ anh.
Tập đoàn của Kiều Thận Ngôn cách bệnh viện nơi Kiều Mẫn Hàng nằm điều trị không xa lắm. Diệp Tri Ngã cầm điện thoại trong tay và đứng sững lại trên đường một lúc rất lâu. Cô liền bước vào một quán ăn nhỏ đang bốc hương thơm nghi ngút, mua hai phần cơm thịt nướng loại ngon và nước súp thịt sườn nóng hổi rồi ngồi xe buýt đến tập đoàncủa Kiều Thận Ngôn đang làm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Ngã đến tập đoàn của Kiều Thận Ngôn. Cô đứng dưới chân cổng tập đoàn ngẩng đầu lên cao nhìn dõi theo phía khung cửa sổ với ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo.Tim cô lúc này bỗng dưng đập thình thịch. Ngày hôm qua vẫn còn như thế cơ mà, hôm nay liền hấp tấp chạy ngay đến tìm anh, giống như là cô đang bám theo anh thì đúng hơn. Thế nhưng lúc này nếu cô không đi lên thì những đồ ăn đồ uống này biết phảigiải quyết ra sao đây? Cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi rất lâu, rồi lại suy ngẫm liên tiếp không ngừng. Rồi Diệp Tri Ngã vẫn chưa tìm cho ra được lý do mà cô thấy có thể thuyết phục được bản thân mình cả. Thế rồi cô cười một cách gượng gạo lặng lẽ quay đầu bước ra, đi theo ánh đèn điện của đêm tối bước về phía ngôi nhà đang chờ đợi cô ở phía ấy.
Cô đi chưa được một trăm mét thì di động liền vang lên tiếng nhạc. Vẫn là Kiều Thận Ngôn gọi cho cô: “Em đang ở đâu vậy hả? Tại sao em vẫn chưa chịu về nhà thế?”
Diệp Tri Ngã đặt túi cơm hộp trên chiếc ghế dài ở bên đường, cô ngồi xuống nói chuyện với anh: “Em đang ở trên đường anh ạ”.
“Đang trên đường sao? Vẫn chưa bắt đượctaxi sao?”
“Dạ, em ngồi xe buýt anh ạ”.
“Còn bao lâu nữa em mới về đến nhà thế?”
“Tầm khoảng… ”, Diệp Tri Ngã ngó nghiêng ra xung quanh. Nếu như cô đi bộ về nhà thì e rằng phải mất đến một lúc lâu nữa, “Tầm khoảng nửa tiếng hoặc bốn mươi phút nữa anh ạ”.
“Sao lâu thế cơ chứ! Em đang ở đâu rồi hả? Anh đến đón em luôn nhé”.
Diệp Tri Ngã bần thần phải đến một lúc mới trả lời anh: “Anh đang ở đâu thế ạ? Anh không ở tập đoàn nữa sao anh?”
Kiều Thận Ngôn thoáng chút ngập ngừng rồimới trả lời cô: “Anh có chút việc… Em đang ởđâu rồi? Đừng có đi xe buýt nữa em, đợi anhmột chút anh sẽ đi đón em ngay”.
“Em đang ở, em đang ở…”, Diệp Tri Ngã với vẻ mặt hơi ngại ngùng không dám nói ra, phải ngập ngừng đến một hồi mới trả lời câu hỏi của anh, “Em đang ở dưới tòa nhà tập đoàn của anh thôi…”
Kiều Thận ngôn không ngờ đến câu trả lời như thế này của Diệp Tri Ngã, anh nói luôn: “Em… đã nhớ anh đến như thế rồi sao, hả em?”
“Anh thì có”. Diệp Tri Ngã nghe thấy tiếng cười thật tự nhiên thật thoải mái của Kiều Thận Ngôn, cảm giác do dự và ngại ngùng bỗng dưng lặn mất tăm ngay sau đó, “Anh đã ăn cơm tối chưa ạ? Em đã mua cơm thịt nướng rất là ngon đến đây để cho anh ăn này”.
Kiều Thận Ngôn ngập ngừng một hồi lâu rồi mới mỉm cười đáp lại cô: “Đợi anh một chút nhé, anh sẽ đến chỗ em ngay đây”.
Mười mấy phút sau đó, Kiều Thận Ngôn nhìn thấy Diệp Tri Ngã đang ngồi ở băng ghế dài trên vỉa hè chờ anh. Thế nhưng vì sợ phần cơm mua về sẽ bị lạnh nên cô đặt cả hộp cơm lên trên đùi mình, và còn dùng khăn quàng cổ quấn quanh lại cho giữ được hơi ấm không bị tỏa ra vì tiết trời lạnh lúc này. Con đường này không cho phép dừng xe ở đây, khi cô vừa nhìn thấy xe anh tiến đến phía mình liền chạy thật nhanh đến phía anh và ngồi tót vào trong xe, giọng vui vẻ nói chuyện với anh: “Anh đến nhanh thật đấy”. Vừa ngồi trong xe, Diệp Tri Ngã liền ngửi thấy ngay mùi cơm bốc lên thơm nghi ngút, thật là hấp dẫn và ngon lành, cô hít lấyhít để như đang tranh thủ thưởng thức mùi thức ăn thơm nồng này: “Mùi gì đấy hả anh?”