Khi ta lướt qua nhau - Chương 21

Tác giả: Dạ Dao

“Anh trai em không muốn chị đến đây để hỏi đâu, nhưng chị muốn hỏi em cho rõ vấn đề, kết hôn là một việc tốt lành mà, tâm lý em thoải mái rồi thì bệnh tim của em cũng sẽ nhờđó mà tốt lên theo, em nói xem như vậy có phải là đúng hay không?”
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười khép hờ đôi mắt lại: “Bây giờ thì vui vẻ đấy, nhưng sau này thì sẽ ra sao chứ?”
“Sau này?” Diệp Tri Ngã ngờ ngợ như đã hiểu ra một vấn đề nào đó, “Tiểu Mẫn, em…”
Kiều Mẫn Hàng kéo chăn lên đắp kín mặt: “Trời ơi, nói chung không kết hôn thì là khôngkết hôn nữa có thế thôi. Chị đi nói cho anh trai em biết rằng, có hỏi cũng chẳng có tác dụng gì cả đâu, em là em không muốn kết hôn nữa!”
Chiến chăn màu xanh lá cây nhạt được đắp kính lên khắp cơ thể của Kiều Mẫn Hàng, chỉcòn hở ra đúng đôi bàn tay gầy nhỏ, trên haimu bàn tay vẫn còn lộ rõ những vết tiêm chưa lành sẹo, lòng bàn tay mỏng manh đến đáng thương, những gò xương nhô cao lên, làn da trắng nhợt nhạt. Bộ dạng của Kiều Mẫn Hàng lúc này thảm thương đến mức độ không ai nhìn cô mà không có cảm giác thương hại lo lắng cả. Diệp Tri Ngã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, kéo chiếc chăn đểló khuôn mặt ra: “Có phải em làm như thế là vìanh Phí Văn Kiệt, đúng không vậy?”
Kiều Mẫn Hàng cúi gầm mặt xuống, không nóithêm một lời nào nữa.
Trái tim Diệp Tri Ngã như đang co thắt lại rất chặt rất đau, cô cố gắng gượng cười, sắc mặt không hề tự nhiên một chút nào cả: “Có phải em đang nghĩ cho tương lai sau này của người yêu em đúng không, có phải là…”
Kiều Mẫn Hàng không ngừng chớp liên tục hai hàng mi, khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt. Cô gắng sức nuốt mạnh nước bọt vào trong cổ họng của mình và nói: “Trong gia đình em có một người thảm thương bất hạnh như em là đủ lắm rồi, em không muốn… em không muốn sau này khi anh ấy tìm được một đối tượng khác… Người ta có thể vì điều này mà sẽ chê anh ấy mất…”
Trái tim và tâm trí của Diệp Tri Ngã bỗng trở nên đau đớn vô cùng, cô bước vội về phía khung cửa sổ để cố gắng không lộ ra tình cảm trên khuôn mặt mình lúc này. Và cô lấy tay áo gạt nước mắt đi.
Khung cửa sổ treo một mành rèm bằng tơ lụađể che những tia nắng chói chang rực rỡ bên ngoài hắt vào. Diệp Tri Ngã đưa tay lên vén mành rèm hơi khép vào một chút, chạm tay vào cánh cửa thủy tinh lạnh buốt và nói tiếp với Kiều Mẫn Hàng: “Thế nhưng em đã từng nghĩ qua cho chính người yêu em chưa vậy? Anh ấy đã ở bên em biết bao nămrồi, anh ấy cũng chỉ có một tâm nguyện là sẽ có một ngày nào đó được lấy em làm vợ, để anh ấy được trở thành người chồng của em. Tiểu Mẫn à, chị không phải nói những lời sáo rỗng để an ủi em đâu. Tương lai sau này liệu hai người có đi cùng nhau đến hết cuộc đời này hay không thì chị không biết. Nhưng em có thể để lại cho anh ấy một ký ức về em, dùthời gian có ngắn ngủi đến đâu cũng không hề gì mà, dù cho những ký ức ấy có đau khổđi chăng nữa cũng có làm sao chứ. Bởi vì đólà những gì đã trải qua và chân thật nhất của chính em và anh ấy, để sau này mỗi khi anh ấy hồi nhớ lại những kỷ niệm đã qua về em sẽ không còn phải cảm thấy tiếc nuối gì cả… Tiếc nuối là một việc vô cùng khốc liệt, nó khiến cho người ta mang nặng trong mình thứ cảm giác hối hận thật đáng sợ, hối hận suốt cả cuộc đời này, hối hận đến mức không thể tha thứ cho chính mình được nữa… Tiểu Mẫn à, chị nghĩ em cũng không muốn để cho anh Phí Văn Kiệt ôm cả nỗi hối hận này ám ảnh suốt cả cuộc đời anh ấy như thế đâu đúng không em, có phải là…”
Kiều Mẫn Hàng trầm lặng khắc khổ thốt không thành tiếng: “Em chỉ muốn được sống thêm vài năm nữa thôi… Dù là một năm cũng được mà…”
Diệp Tri Ngã vừa cười vừa bước đến nắm lấybàn tay nhỏ nhắn của Kiều Mẫn Hàng, cô nói:“Em nói những lời ngốc nghếch gì thế hả? Ai đã bảo với em là em sẽ ra đi ngay lập tức chứ? Những người đã từng mắc bệnh giống em ở bệnh viện chị nhiều vô số kể, có rất nhiều người vẫn sống khỏe mạnh đến bốn mươi năm mươi tuổi, hay sáu mươi bảy mươi tuổi đấy thôi. Mà những trường hợp gia đìnhcó điều kiện kinh tế sẵn sàng không tiếc tiền để có thể trị liệu bệnh tình giống như trườnghợp của em thế này đâu phải là nhiều đâu, liệu có được bao nhiêu người cơ chứ? Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ dặn dò, chăm chỉ uống thuốc đúng giờ và chữa trị đúng cách, nói không chừng có khi chính em lại làm nên một kỳ tích thì sao. Khi mắc bệnh rồi, người bệnh lại sợ chính bản thân mình đấy, Kiều Mẫn Hàng à, em không thấy là em đã quá ủy mị yếu đuối đẩy chính em vào trong vô vọng rồi sao?”
Kiều Mẫn Hàng nhìn vào đôi mắt của Diệp Tri Ngã đầy vẻ ngộ nghĩnh như đứa trẻ thơ bướng bỉnh hỏi vặn lại cô: “Có thật như thế không hả chị? Thế thì em ngày đó… Em ngày đó nghe thấy sắp bị ૮ɦếƭ rồi mà, không phải là nói về em phải không hả chị?”
Diệp Tri Ngã gõ gõ vào vầng trán của Kiều Mẫn Hàng và nói: “Chị đã đích thân đi hỏi chủ nhiệm Đỗ rồi mà, anh ấy bảo em chuẩn bị đồ đi, để bất cứ lúc nào em cũng đều có thểxuất viện được rồi, bây giờ giường bệnh trong đây hiếm hoi lắm, không thể để cho em một mình chiếm hết nơi này được đâu”.
Lừa dối đứa trẻ con ngây thơ ngộ nghĩnh bao giờ ít nhiều cũng có cảm giác tội lỗi, khóxử. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt ánh lên niềm tin, niềm hy vọng ấp ủ trong lòng Kiều Mẫn Hàng, Diệp Tri Ngã cũng cảm thấy thoải mái hơn với chính bản thân mình, cô điều chỉnh cho đầu giường hướng cao lên, ngồi đối diện với Kiều Mẫn Hàng và chuyện trò vuivẻ với cô.
Trạng thái tinh thần và khát vọng sống mãnh liệt đối với bệnh nhân mà nói là vô cùng quan trọng. Kiều Mẫn Hàng mới lúc nãy đây thôi vẫn còn khóc tức tưởi khóc không ngớt, thế mà chỉ trong tích tắc đã cười rất tươi tỉnh và còn mời Diệp Tri Ngã làm phù dâu chocô nữa chứ: “Hai người phù dâu, một người là chị và một người nữa là chị Gia Linh, em đãnhìn thấy mẫu váy phù dâu mà chị Gia Linh thiết kế rồi chị ạ, đẹp vô cùng, chị mà mặc nó vào người chị cũng sẽ đẹp vô cùng, chị dâu à”.
Diệp Tri Ngã cúi đầu xuống gọt hoa quả cho Kiều Mẫn Hàng ăn: “Là chị sao? Thôi cho chị xin nghỉ đi, chị làm phù dâu rồi để bị vẻ đẹp của em làm cho lu mờ, thế thì thật là không tốt chút nào cả”.
Kiều Mẫn Hàng cười hì hì thích thúc và nói lại: “Tại sao mọi người đều nói vậy với em cơ chứ? Ngoại hình của em thật sự hấp dẫn mê hoặc đến mức đó sao chị? Để khiến cho một người, hai người bị em làm cho lu mờ hay đi sao?”
Diệp Tri Ngã đưa miếng táo vừa gọt xong cho Kiều Mẫn Hàng, cô với tay đỡ lấy miếng và nhai một miếng: “Hai người phù rể đều là những anh chàng siêu đẹp trai chị ạ, chị không muốn nhìn bộ dạng ghen tị của anh trai em trông như thế nào hay sao? Ha ha ha!”
“Có thể đẹp trai đến mức nào cơ chứ?”
“Ôi ôi, đẹp trai lắm nhé, trời long đất lở, sông cạn đá mòn, gà mái gáy vang, gà trống đẻ trứng”.
Diệp Tri Ngã cười trừ: “Có ai đi khen người khác giống như em thế này không cơ chứ?”
Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt lên một cách rấtnghiêm trọng và nhìn chằm chằm vào Diệp Tri Ngã hỏi vặn lại: “Những lời khốc liệt như thế này em làm sao mà biết nói cơ chứ, đây chẳng qua là câu bình luận kinh điển một thời được đăng trên diễn đàn luận đàm của tập đoàn bất động sản Kim Thành thôi. Hai mỹ nam nổi bật nhất được mọi người bình bầu trong số mười mỹ nam của tập đoàn bấtđộng sản này, đều là hai anh trai của chị GiaLinh. Chị chỉ cần nhìn ngoại hình của chị TônGia Linh là y như rằng sẽ biết được hai ngườianh ấy sẽ đẹp trai hấp dẫn đến mức nào”.
“Hai người anh trai là sao? Tại sao chị từ trước đến nay chỉ nghe thấy cô ấy chỉ có duy nhất một người anh trai thôi chứ nhỉ”.
Kiều Mẫn Hàng bịt mồm vào vì cười phá lên không nhịn được: “૮ɦếƭ, nói nhanh quá bị lộ mất rồi còn đâu. Ôi giời, em nói cho chị dâu biết thì cũng có làm sao đâu cơ chứ. Có một người anh trai cùng cha khác mẹ, anh ấy lấy họ của mẹ đẻ, không phải họ Tôn, chị đã hiểuchưa ạ. Chị phải giữ bí mật, giữ bí mật cho em đấy nhé!”
Diệp Tri Ngã gật đầu đồng ý: “Nghe em nói chị cũng bắt đầu cảm thấy động lòng rồi đấynhé”.
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười nói đầy vẻ xin xỏ cô:“Nói như thế đấy nhé, chị phải đồng ý với emđấy, em chẳng có bạn bè gì đâu, chị mà không đồng ý với em là em chẳng còn ai để chơi nữa đâu chị ạ!”
“Thế thì em phải đồng ý với chị là không được suy nghĩ cực đoan vẩn vơ nữa nhé! Em cần phải chú tâm bồi dưỡng sức khỏe cho thật tốt vào, để có thể là một cô dâu xinh đẹp quyến rũ đấy!”
Kiều Mẫn Hàng nháy hai mắt lại, giơ hai ngón tay hình chữ V ra hiệu đồng ý.
Những người mắc bệnh tim thường phải nghỉ ngơi dưỡng sức khỏe nhiều hơn bình thường. Cô y tá cứ chốc chốc vài phút lại đi vào nhắc nhở Diệp Tri Ngã, rồi lại truyền cho Kiều Mẫn Hàng một bịch nước biển. Diệp Tri Ngã đứng lên kéo rèm cửa khép kín lại, tắt hết đèn điện để cho cô được ngủ ngon. Thếnhưng lúc này, Kiều Mẫn Hàng đang vui sướng phấn khích quá độ không hề có ý muốn đi ngủ, cứ vòi Diệp Tri Ngã tiếp tục ngồilại nói chuyện với cô thêm lúc nữa: “À đúng rồi chị dâu ạ, chị lúc nãy còn chưa nói cho embiết đâu đấy nhé, chị và anh trai em đã trốn đi đâu suốt hai ngày hôm nay rồi, có phải đã trở về Hải Thành phải không chị?”
“Không phải, bọn chị đã đi Moscow hai hôm nay đấy!”
“Moscow sao?”. Kiều Mẫn Hàng nghiến hai hàm răng lại, “Hai người đều quên em mất rồi hay sao, tại sao lại không cho em đi cùng vớichứ! Moscow có vui không hả chị? Quảng trường Đỏ, rồi thì cung điện Kremlin? Ha ha, chị đã được nhìn thấy ông Putin chưa chị?”
“Bọn chị vẫn chưa đi đến những thắng cảnhdu lịch, chỉ mới xem biểu diễn múa ballet ở nhà hát kịch mà thôi”.
“Múa ballet sao?”, Kiều Mẫn Hàng không ngừng chớp hai hàng mi dài, “Đi đến tận đó chỉ để xem múa ballet ở nhà hát kịch thôi sao? Chị xem tiết mục biểu diễn gì thế? Có hay không hả chị?”
“Chị đã xem biểu diễn Hồ thiên nga”.
Kiều Mẫn Hàng dừng lại một hồi rất lâu, đôi mắt to tròn của cô lóe lên một vài tia sáng trong ánh nhìn mập mờ đen tối không rõ ràng: “Tiết mục Hồ thiên nga à? Tại sao… Tại sao bỗng dưng nghĩ đến việc đi xem tiết mục này cơ chứ?”
Diệp Tri Ngã vô tư vừa cười vừa kể cho Kiều Mẫn Hàng nghe câu chuyện của mình: “Kỳ thực, hồi còn nhỏ chị cũng đã từng học qua vài năm môn múa ballet này rồi, cho nên đến tận bây giờ chị vẫn còn thích môn này lắm emạ, có thể đặt chân đến nước Nga để tận mắtxem tác phẩm Hồ thiên nga là ước mơ từ rất lâu, từ những ngày còn thơ bé của chị đấy”.
“Vậy à…” Kiều Mẫn Hàng ôm gọn chiếc gối vào trong lòng nằm bất động, làm môi trở nênkhô cứng héo hon, “Thế, thế chị dâu sau đó sao lại không tiếp tục đi học múa ballet nữa vậy chị?”
Diệp Tri Ngã giúp cô sắp xếp ngay ngắn chiếc chăn đang đắp trên người: “Bởi vì đã xảy ra một vụ tai nạn, sau khi băng bó vết thương trên người thì hai chân của chị bị dị tật, một chân bị co lại ngắn hơn so với hồi đầu còn khỏe mạnh. Thế nhưng nếu mà chị không nói ra thì mọi người sẽ không thể nào phát hiện ra khuyết tật này của chị được đâu. Ha ha ha. Nhưng thực ra như thế cũng rất tốt mà. Chị nói cho em biết, chị đã được cấp giấy phép chứng minh là người tàn tật rồi đấy nhé, cho nên chị mà vào phòng vệ sinh công cộng hay ngồi xe buýt thì đều được miễn tiền hết đó, hi hi hi”.
Kiều Mẫn Hàng im lặng một hồi rất lâu mới cất tiếng cười khẽ khàng: “Thế sao… Thật vậy ạ, thế thì tốt rồi…”
Chương 16: Chỉ mượn em duy nhất một đêm nay thôi
Từ “hôn” trong cụm từ hôn nhân đã phản ánh rõ nét và sâu sắc sự kết tinh trí tuệ của những đức tính siêng năng cần cù và lòng dũng cảm của mỗi một người dân lao động Trung Quốc trong thời kỳ cổ đại ngày xa xưa, kết hôn một ngày nhưng lại bận tối mắt tối mũi đến cả ngàn lần. Có biết bao nhiêu chuyện dù là vấn đề to tát hay chỉ một sự việc lặt vặt linh tinh thôi cũng đều phải đượcchuẩn bị kỹ lưỡng, sắm sửa chu đáo cẩn thận. Mặc dù đã phó thác cho công ty chuyên phụ trách trang bị tiệc cưới, thế nhưng mọi thứ vẫn còn ngổn ngang bề bộn chưa đâu vào đâu cả. Chỉ vừa mới ngồi xuống thôi, trong đầu đã lóe thêm bao nhiêu công việc đang chờ đợi được giải quyết.
Lễ kết hôn được đặt vào một tháng sau. Mộtngày đẹp trời giữa tháng ba trong năm, khi ấy thời tiết cũng bắt đầu ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều. Kiều Mẫn Hàng cũng có đủ thời gian để chuẩn bị cho một trạng thái tốt nhất,sung sức nhất khi xuất hiện giữa lễ kết hôn mà cô đóng vai nhân vật chính này.
Diệp Tri Ngã cảm thấy thật không thoải mái, một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Thế nhưng lúc này đây cô dường như đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong nhà họ Kiềunày rồi. Kiều Mẫn Hàng ngày ngày bám theo không cho cô đành lòng thoát ra được. KiềuThận Ngôn đương nhiên cũng phó thác mọi vấn đề trong chuỗi kế hoạch cưới của cô emgái cho Diệp Tri Ngã chuẩn bị. Lại còn đến cảngười cha Kiều Giám An cũng ân cần tận tình hết mực khi dặn dò dì Cát nấu nướng những món ngon miệng để bồi bổ cho cô, ông vẫn bảo rằng cô gầy quá nên trông hơi yếu ớt xanh xao.
Sau khi ở khách sạn được hai ngày thì cô trảlại phòng, mọi đồ đạc được đem hết ra và chuẩn bị cho chuyển vào chung cư nơi Kiều Thận Ngôn đang sống. Diệp Tri Ngã từ chối phải ngót đến cả trăm lần nhưng đại thiếu gia họ Kiều dứt khoát không cho, anh còn lấy tờ hóa đơn thanh toán tiền giơ ra trước mặt cô và chỉ rằng: “Phòng VIP trong khách sạn Hoàng Gia, sau khi giảm giá khuyến mãi xong hết hai ngàn ba trăm tệ một đêm, em màmuốn ở nữa thì tự trả tiền phòng đấy nhé”.
Diệp Tri Ngã ghét nhất khuôn mặt độc đoán gia trưởng như thế này, cô nói với anh: “Không ở được khách sạn hai ngàn ba trăm tệ một đêm thì chẳng lẽ em không thể ở được nhà trọ hai trăm ba mươi tệ một đêm hay sao chứ? Mà bản thân em không phải là không có nhà để ở đâu, em sẽ về Hải Thành để ngủ đây”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười và chặn đường cô lại: “Đã biết em là người yêu của anh hết rồi, anh mà còn để cho em ngủ ở khách sạnh nữa, người khác nhìn vào chẳng phải sẽ cười vào mặt anh sao”.
“Em đã trở thành người yêu của anh từ lúc nào thế nhỉ?”
“Thế sao Tiểu Mẫn gọi em là chị dâu thì em lạiđáp lại một cách đầy vui vẻ như thế chứ”.
Diệp Tri Ngã cứng lưỡi lại không biết đáp trả câu nói của anh như thế nào cả: “Em, em vẫnchưa là…”
“Vẫn chưa là gì cơ chứ?”
Diệp Tri Ngã đẩy mạnh tay anh: “Em, em, em… Em thật sự sẽ quay trở về Hải Thành đây, thậtkhông dễ dàng gì mới tìm được công việc mới như thế này. Em không thể chưa đi làm ngày nào đã đòi viết giấy xin nghỉ phép được đâu”.
Kiều Thận Ngôn không cho cô bỏ tay mình ra: “Để hôn lễ của Tiểu Mẫn tiến hành xong xuôi rồi em hãy đi có được không em, chỉ có một tháng thôi mà, em hãy ở bên cạnh anh nhé, được không?”
“Nhưng mà em vẫn còn phải đi làm nữa mà anh…”
“Anh đã bàn bạc với ba và có cả Phí Văn Kiệt nữa rồi, kết hôn xong sẽ để cho Tiểu Mẫn và Phí Văn Kiệt đến Mỹ sống, sang bên đó tìm xem có trái tim nào thích hợp để tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim cho Tiểu Mẫn được không”.
Diệp Tri Ngã nhăn trán lại, tiếp tục lắng nghe và gật đầu lia lịa, cô nói: “Đây là phương pháp điều trị duy nhất đấy anh ạ, bệnh tình của Tiểu Mẫn không thể kéo dài được lâu hơn nữa đâu”.
“Hồi trước mọi người luôn trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng, sợ tiến hành những ca phẫu thuật như thế này thường không thể đạt đến 100% thành công được, sau khi làm phẫu thuật xong giả dụ xảy ra điềm gở nào thì một chút hy vọng cũng chẳng còn nữa. Thế nhưng bây giờ…”, Kiều Thận Ngôn cúi thấp đầu xuống đất, sát gần bên cạnh Diệp Tri Ngã, “Dù có phải trả giá như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cố gắng đến cùng,nhất định phải tổ chức cho Tiểu Mẫn một buổi tiệc tốt đẹp nhất, đẹp nhất có thể. Chỉ còn một tháng nữa là đến rồi mà, em hãy ở bên cạnh anh đi, Em Em…”
Diệp Tri Ngã nghiến hai hàm răng lại: “Lần nàocũng lại dùng có mỗi một độc chiêu này thôi sao, anh thừa biết là lòng từ bi của em bao la rộng lớn vô ngần đến như thế nào!”
Kiều Thận Ngôn phá lên cười lớn: “Không phải là lòng từ bi của em bao la rộng lớn vô ngần, mà phải nói là lương thiện”.
Diệp Tri Ngã giật mình, cô gắng sức đẩy anh ra ngoài, khoác chiếc túi xách lên vai và địnhbước ra khỏi khách sạn: “Em muốn được trợ cấp tiền lỡ việc, chẳng may đến lúc đó công việc không còn được làm nữa rồi, thì anh ngồi đợi mà trả tiền bồi thường cho em đấy nhé”.
Cũng may vì Kiều Thận Ngôn chưa nói năng đến mức độ cộc cằn thô lỗ vượt qua ngưỡng cho phép mà cô có thể chịu đựng được. Anh chủ động nhường lại phòng ngủ cho cô, còn bản thân thì ngủ trong phòng khách. Chung cư anh ở cũng thật là thoải mái và dễ chịu vô cùng. Chỉ là khi phải đối diện với ánh mắt và nụ cười đầy hàm ý của dì Cát, Diệp Tri Ngã mới cảm thấy thoáng chút ngượng ngùng và bẽn lẽn. Bà dì ngày đầu tiên đến dọn dẹp căn phòng của Kiều Thận Ngôn nhìn thấy cô và anh đi ra từ hai phòng khác nhau, vẻ mặt ngạc nhiên lạ lẫm của bà khi nhìn Diệp Tri Ngã khiến cho cô cảm thấy xấu hổ chỉ muốn tìm ngay một khe hở dưới đất để nhanh chóng chui xuống trốn tránh cho xong. Tiếp theo những ngày sau đó, dì Cát tranh thủ tận dụng mọi cơ hội tiếp xúc với cô, tranh thủ mọi nơi mọi lúc để truyền đạt tư tưởng “con dâu mới về nhà chồng” cho cô, giới thiệu và phê bình mọi tính khí không tốt không ai chịu đựng được của Kiều Thận Ngôn cho cô hiểu rõ hơn, sau đó bà còn không quên nhắc nhở cô đừng để ý và kỳ kèo những thói hư tật xấu của anh. Bà nói công việc trong gia đình cũng như trên tập đoàn của anh đã quá vất vả rồi, nên nhường nhịn được thì cô hãy cố gắng coi như giúp anh ấy một chút.
Tôn Gia Linh cũng gạt tất cả công việc trongcông ty của mình sang một bên, chuyên tâm cần mẫn chuẩn bị mọi thứ giúp cho Kiều MẫnHàng có được một lễ cưới thật mãn nguyện. Thế nên trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch này lúc nào cũng có ba người con gái ngồi cùng nhau, họ cùng xem tất cả các kiểuảnh, các kiểu hình vẽ, các kiểu khung. Từ điểm tổ chức tiệc cho đến thiệp mời viết nhưthế nào. Bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng đều được các cô ngẫm nghĩ và chọn lựa vô cùng cẩn thận. Và bộ váy cưới cũng là vấn đề quan trọng trên cả mức quan trọng cần phải thảo luận đến. Tôn Gia Linh đã biến căn phòng chuyên dành cho bệnh nhân điều dưỡng trong bệnh viện này thành một văn phòng làm việc tạm thời của mọi người. Cô vác đến một đống công cụ chuyên ngành vẽvẽ đo đạc dường như đã trằn trọc suy ngẫm từ bao ngày trước, và cuối cùng cô mang đến một chiếc va li làm bằng da nặng trịch nữa.
Khi mở khóa chiếc va li da đó, một mùi hươngthoang thoảng bay ra, Kiều Mẫn Hàng hít lấy hít để thốt lên: “Chị đã mang đến loại nước hoa cao cấp gì thế ạ? Sao mà thơm thế cơ chứ”.
Tôn Gia Linh với khuôn mặt huyền bí vén mànvải mềm mại đắp ngoài lớp trên cùng trong chiếc va li ra, bên dưới đó vẫn còn được bọc một lớp bông mỏng nhẹ, bên dưới tiếp theo lại là mảnh vải mềm nữa. Kiều Mẫn Hàng và Diệp Tri Ngã đều chăm chú ngó đầu xuống chiếc va li và giương to mắt lên nhìn chằm chằm theo hành động của Tôn Gia Linh, tính tò mò của hai người đã bị cuốn hútđến mức cao độ: “Cái gì thế, cái gì thế chứ, váy cưới gì mà đã làm xong nhanh đến như vậy rồi à? Chị mau mở cho em xem với, em hồi hộp muốn ૮ɦếƭ luôn rồi đây này”.
Tôn Gia Linh nhè nhẹ cẩn thận nhấc vai áo từ trong va li lên, trước mặt mọi người lúc nàylà một bộ váy cưới màu sữa, trên váy có đính vô số hạt pha lê đẹp tuyệt trần, mỗi tầng váy uốn cong bồng bềnh trông như những áng mây trắng muốt bay lượn, không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả hết sự thanh nhã sang trọng và đẹp đến mê hồn của bộ váy ấy. Kiều Mẫn Hàng vui mừng không sao kể xiết, cô thốt lên ngỡ ngàng: “Chị Gia Linh, chị rõ ràng là… Rõ ràng là…”
Diệp Tri Ngã cũng lắc đầu tấm tắc khen: “Đúng là đẹp quá, đẹp vô cùng!”. Tôn Gia Linh vui sướng cười tít cả mắt lại nói: “Đây là hàng hiệu hãng Mainbocher, được làm vào năm 1949, là bí quyết gia truyền được lưu giữ lại của bà nội em đó”.
“Á?”, Kiều Mẫn Hàng càng tỏ ra không tin vào tai mình nữa, “Trong dòng họ gia đình chị lại còn có cả bảo bối tuyệt vời như thế này nữa sao? Em chẳng cần chị phải nghĩ cách này cách kia để thiết kế váy cưới cho em nữa đâu chị ạ, chị chỉ cần làm cho em mộtchiếc y hệt như thế này là em mãn nguyện lắmrồi chị à!”
Tôn Gia Linh ướm chiếc váy cưới lên người Kiều Mẫn Hàng và ngắm ngía không chớp mắt: “Đồ ngốc nghếch, chị mang đến là để dành tặng cho riêng em mà! Nếu không thế thì chị mang đến đây nặng nề như thế này để làm gì cơ chứ!”
Kiều Mẫn Hàng nhảy cẫng lên, chân tay múa loạn xạ vì sung sướng tột độ: “Làm sao như thế được cơ chứ, bộ đồ đắt tiền như thế này làm sao em dám nhận của chị cơ chứ, hi hi hi! Nhưng mà nếu chị cứ ép em phải nhận lấy bằng được mới chịu, thì thôi em đành lòng nhận tạm vậy.”
Tôn Gia Linh gõ vào vầng trán của Kiều Mẫn Hàng: “Bà nội chị đã sống thọ chín mươi tuổi, sống cuộc sống hạnh phúc yêu thương với ông nội của chị đã hơn sáu mươi năm rồi. Bộ váy này được làm bằng những hạnh phúc vàtràn ngập may mắn đấy em ạ. Em có biết là đểgiữ gìn tốt bộ váy này thật tình không dễ dàng chút nào đâu nhé! Chị béo quá không thể mặc nổi nó nữa rồi, nhưng nếu mà đem đi sửa lại thì sẽ tiếc không đành lòng được. Nhìn em gầy gò chỉ độc xương bọc vào da như thế này vừa vặn hợp với em đấy, chị đành phải tặng lại cho em thôi”.
Kiều Mẫn Hàng gật đầu lia lịa đồng ý: “Vâng vâng vâng, được ạ, được ạ, được ạ!”
Diệp Tri Ngã nhấc bộ váy cho đến tận bây giờ vẫn còn mềm mại như nhung trên tay, mỉm cười và cất lời chiêm ngưỡng: “Hơn bảy mươi năm rồi, phải được coi là đồ cổ mới chính xác”.
“Đúng thế đấy ạ! Khi mang ra giặt em đã lo lắng mất ngủ cả đêm qua luôn đấy. Đến đây mau đi Tiểu Mẫn, em thử mặc vào người cho chị nhìn xem nào. Chị đã đo đạc đầy đủ các số đo rồi, chắc là sẽ không có vấn đề gì cả đâu”
Sợ làm cho chiếc váy bị bẩn, Kiều Mẫn Hàng liền lấy ga trải giường đặt dưới nền nhà, hânhoan vui sướng để hai người bạn tốt giúp cô mặc lên người. Kiều Mẫn Hàng không ngờ rằng số đo lại hoàn toàn vừa khít với mình như thế, kể cả có đem đi đặt may thì cũng chưa chắc đã vừa vặn được đến vậy. Tôn Gia Linh thích thú nhấn nhẹ vào иgự¢ bộ váy đang mặc trên người của Kiều Mẫn Hàng và nói: “Chị còn nói là không cần sửa đâu, nhưng mà trông thế này thì xem ra vẫn phải thêm một lớp đệm ʍúŧ vào trong иgự¢ chiếc váy này thôi. Cái của em mà lại như thế này hả, đây là cốc gì cơ chứ? Chắc là phải dùng đến cốc trà chuyên dùng để luyện võ công mới nâng to lên được thôi, đúng là một cái cốc trong đống cốc chén này!”
Đã từng có người nói rằng, một hình phạt trừng trị cao nhất đối với một người con gái là vứt cô ta vào trong một gian phòng đầy ngập những bộ váy áo xinh đẹp đến quyến rũ mê hoặc, nhưng lại giấu hết tất cả gương soi trong phòng đó. Kiều Mẫn Hàng không còn thời gian đâu để chống cự lại lời trêu đùa của Tôn Gia Linh nữa, một mình cô sốt sắn nhấc vạt váy lên và quay một vòng tròn: “Nhanh nhanh nhanh, lấy di động ra chụp ngay cho em một tấm để cho em được ngắm với nào chị”
Diệp Tri Ngã mỉm cười và lấy tay chụp lia lịa cho Kiều Mẫn Hàng vài bức hình, cô ngắm nghía bức ảnh của mình xong, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng, một thứ cảm giác tràn ngập tâm hồn cô khiến cho cô như đang quay cuồng mờ ảo, đã mặc bộ váynày vào người rồi làm sao đành lòng cởi ra được nữa chứ.
Tôn Gia Linh không có chút hối hận nào khi mang bộ váy đó đến cho Kiều Mẫn Hàng cả, cô nói: “Bà chị khi còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn, ba mẹ chị lại sống ở nông thôn nữa, mùa hè nông thôn thì muỗi nhiều đến vô kể, bị muỗi cắn vào người cho đau quá nên bà nội chị đành phải lấy chiếc khăn tơ lụa choàng đầu cô dâu ra cắt làm một chiếc màn nhỏ để chống muỗi. Bà nội ngày trước còn nói với chị rằng, khăn trùm đầu ngày xưa của bà dài lắm cơ, ngót đến hai ba mét gì đấy. Mấy ngày hôm nay chị chạy bôn ba khắp nơi để lùng sục cho bằng được đấy, thật không dễ dàng gì mới tìm ra được một chiếc khăn trùm đầu giống với màucủa chiếc váy này đâu”.
Kiều Mẫn Hàng càng tỏ ra tiếc nuối hơn. Thế nhưng khi cô mặc chiếc váy này vào người, tâm trạng phấn khích còn chưa kịp nguôi xuống chút nào cả, cô mải mê ngắm nghía những bức hình chụp mình trong di động của Diệp Tri Ngã, vừa nhấn từng bức hình vừa mím miệng cười vô cùng tươi tắn. Rồi cô đưa lại di động cho Diệp Tri Ngã và nói: “Em vừa gửi những tấm hình đó cho anh Văn Kiệt rồi chị, cho anh ấy cùng ngắm nhìn”.
Diệp Tri Ngã cười khẽ và đưa tay với lấy chiếc di động lại, cầm gọn di động trong lòng bàn tay mình và nói tiếp với Kiều Mẫn Hàng: “Anh ấy mà xem sẽ khen em không ngớtcho xem. Chị chưa bao giờ được nhìn thấy bộ váy cưới đẹp lộng lẫy đến như vậy đâu em à”.
Thời gian tiếp theo, ba người con gái lại tiếptục bàn bạc về bộ váy đón khách trong lễ cưới. Nếu căn cứ vào dự định tổ chức trong ngày cưới, lễ kết hôn sẽ được diễn ra trong một câu lac bộ gofl nằm ở ngoại thành phía Đông thành phố. Phòng tiếp khách trong câu lạc bộ gofl này có sân khấu được thiết kế theo phong cách lộ thiên, diện tích rất rộng rãi thoáng mát và phong cảnh cũng vô cùng đẹp đẽ. Tháng ba mà tổ chức tiệc cướitheo phong cách bán lộ thiên như thế này cũng không cần thiết phải lo lắng gì về thời tiết lạnh hay không lạnh cả. Cạnh câu lạc bộ này còn có một hồ nước, buổi tối có thể tổ chức bắn pháo hoa ngay tại đây thì không còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa.
Bận rộn cả một ngày liền, sắp đến giờ tan ca rồi, Diệp Tri Ngã và Tôn Gia Linh mới rời khỏi bệnh viện. Cô quay trở về căn phòng của Kiều Thận Ngôn, anh vẫn chưa về nhà, bữa cơm tối dì Cát đã nấu và sắp xếp ngay ngắntrên bàn và ngay bên cạnh lò vi sóng, chỉ cần hâm nóng lên một chút là có thể ăn ngayđược rồi. Diệp Tri Ngã thay một bộ đồ rộng rãithoải mái hơn, bật ti vi lên vừa xem vừa chờ đợi anh về.
Chuyên mục chiếc cối xay gió lớn phát trên kênh CCTV thật là đáng yêu hết chỗ nói, DiệpTri Ngã đứng bật dậy vừa xem chương trình này vừa nhún nhảy hát vang theo nhịp điệu của những nhân vật thần tiên như trái cây đo đỏ, bóng bọt xanh xanh: “Xe ô tô ơi là xe ô tô, hãy mau mau chạy đi nhanh. Chú cún con đang gọi phục vụ trên đường, đi ngoại thành là đi ngoại thành, chúng ta hãy xuất phát thôi nào”.
Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, Kiều Thận Ngôngọi điện báo rằng anh đã rời khỏi tập đoàn rồi, nhưng phải đến bệnh viện thăm cô em gáicưng trước đã, một lúc nữa anh mới về nhà với cô được. Cô đồng ý làm theo lời anh là tắt ngay ti vi và đi tắm rửa sạch sẽ. Kiều ThậnNgôn và ba cùng đi một xe đến trung tâm điều trị bệnh tim mạch của bệnh viện Nhân dân, lúc này Kiều Mẫn Hàng vừa được tiêm thuốc xong, đã ngủ say sưa rồi. Hai cha con lặng lẽ ngồi bên cạnh giường ngủ của cô vàngắm nhìn một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Về đến khu chung cư mở cửa bước vào, nhìn thấy chiếc túi xách và chùm chìa khóa của Diệp Tri Ngã đang đặt trước cánh cửa ra vào, Kiều Thận Ngôn không kiềm chế được lòng nở một nụ cười rất tươi vui, rồi anh hít lấy hít để mùi thơm của các món ăn đang tỏa ra, khiến cho dạ dày của anh sôi sùng sục lên phản ứng ngay lập tức. Khi anh vừa ngồi lên ghế sofa thì nghe thấy âm thanh từ chiếc điện thoại của Diệp Tri Ngã đặt trên kệ đựng cốc chén gọi vang lên. Kiều Thận Ngôn cao giọng gọi cô một tiếng rồi vô tình nhìn vào màn hình được bật sáng lên trong di động của cô, rồi bất ngờ nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, một số điện thoại quen thuộc vô cùng. Đây là… Đây rõ ràng là số điện thoại của Phí Văn Kiệt mà!
Anh không một chút tần ngần hay do dự gì cả, nhấn ngay di động lên và nhấn vào nút nghe. Giọng Phí Văn Kiệt từ đầu điện thoại bên kia vang lên một cách tự nhiên, giọng nói như đang gọi cho một người anh em đồng nghiệp thì đúng hơn: “Tiểu Từ đấy hả? Bức ảnh này là anh truyền cho tôi đấy phải không?”
Kiều Thận Ngôn nhau màu nhăn trán lên hỏi vặn lại: “Là tôi, Kiều Thận Ngôn”.
“Tổng giám đốc Kiều sao?”, Phí Văn Kiệt rõ ràng là đang trong trạng thái vô cùng bần thần, “Anh đã đổi số di động rồi sao?”
“Không phải, di động này là của Diệp Tri Ngã”.
Phí Văn Kiệt im lặng đến vài giây sau mới tiếp tục cất lời lên nói tiếp với Kiều Thận Ngôn: “Thì ra là vậy à… Di động của tôi lúc nãy có nhận được một bức hình, nhưng tôi chưa lậpchế độ xem hình trong điện thoại được, tôi lại cứ tưởng là tập đoàn gửi đến bức hình khống chế màn hình chứ”.
Kiều Thận Ngôn mím chặt môi, vầng trán của anh nhăn lại thành nhiều nếp gấp, cố gắng nói với giọng có thể giữ được trạng thái bình tĩnh nhất: “Em Em đang đi tắm, đợi tắm xong tôi sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho anh vậy”.
Phí Văn Kiệt mỉm cười, nụ cười có thể nghe ra vô cùng giả tạo và gượng gạo, anh nói: “Vâng”
“Thế nhé, tắt máy luôn đây”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc