Khí Phi Hồ Sủng - Chương 99

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Kiếp Trước Kiếp Này (3)
Thủy nhi lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, “Đứng lên, ngươi đè lên vết thương của ta rồi, ૮ởเ φµầɳ áo cho ta!” Mặc dù nàng tốt lên nhanh hơn người thường, nhưng lần này bị thương quá nặng, không thể nào lập tức khỏi hẳn.
Hơi suy nghĩ một chút liền biết, chuyện này thoát không khỏi liên quan đến Vương Hậu, Vương Hậu của Ly Mặc là Công chúa Tiên tộc, kết thân giữa tam tộc là chuyện quá bình thường, đó cũng là thủ đoạn duy trì hòa bình giữa tam tộc, chỉ có điều kể từ sau khi Ma Tà kế vị Ma tộc, liền rất không cho hai tộc khác mặt mũi, cố ý làm bậy. Cố tình hắn lại quá mạnh mẽ, làm hai tộc khác cảm nhận được uy Hi*p, cho nên mới phải nghĩ hết biện pháp muốn trừ hắn đi!
Ly Mặc phong Thủy nhi làm tả hộ pháp, thật ra không chỉ bởi vì có tình cảm đặc thù với Thủy nhi, cũng thật sự thưởng thức nàng, mặc dù nàng tu thành hình người không lâu, nhưng cho dù là tâm tính hay là tu vi đều thắng được rất nhiều lão yêu quái, nếu đợi thêm một thời gian, nhất định không thể khinh thường, nhưng trong Yêu tộc lại có rất nhiều người không phục Thủy nhi, lời đồn đại khó nghe không ít, Thủy nhi chưa bao giờ để những chuyện này ở trong lòng, nhưng nàng không thèm để ý, không có nghĩa là những người khác cũng không để ý, Vương Hậu của Ly Mặc chính là người để ý nhất, dù sao ai cũng không muốn nghe được trượng phu của mình có không rõ ràng với nữ nhân khác, mặc dù Ly Mặc cũng không phải chỉ có một nữ nhân là nàng ta, nhưng Thủy nhi lại làm cho nàng ta cảm nhận được uy Hi*p, Thủy nhi vẫn biết nữ nhân kia căm thù nàng, chỉ có điều nàng vẫn không để ở trong lòng, dù sao quanh năm suốt tháng cũng không gặp mặt được mấy lần, hơn nữa thực lực hiện giờ của nàng cũng không thích hợp đắc tội nhân vật lớn.
Lần này Yêu tộc và Tiên tộc tụ hội chính là đề nghị của Vương Hậu… Mà Ly Mặc vừa mới đi… Hữu hộ pháp này liền động thủ, rõ ràng chính là trước đó chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa mặc dù người dưới quyền của hữu hộ pháp chính là nhiều, nhưng cũng không đến mức khiến cho nàng thảm như vậy, nàng vừa đúng không khéo nhận ra là một người là người của Vương Hậu.
Ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, nàng cũng không phải người ai cũng có thể tùy ý bắt nạt!
Thấy nàng rơi vào trầm tư, Ma Tà nhíu mày, mắt lộ ra nụ cười ý vị không rõ, cúi đầu liền hôn môi của nàng, Thủy nhi nhíu nhíu mày, trong mắt là ý lạnh không che giấu chút nào, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Hiện giờ nàng cũng không có hơi sức đối phó hắn, dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý tới hắn, lúc này nàng cần nghỉ ngơi! dfienddn lieqiudoon
Ma Tà không thú vị buông nàng ra, hắn lần đầu tiên mỹ nam kế với nữ nhân dùng, lại nhận lấy thất bại, thật sự đả kích lòng tự tin của hắn!
Âm thanh xích sắt kèm theo âm thanh xột xột xoạt xoạt vang lên, sau đó Thủy nhi liền cảm thấy vải vóc mềm mại phủ lên trên người, Thủy nhi cũng không để ý tới, mơ mơ màng màng lại ngủ thi*p đi.
Ma Tà nằm ở bên cạnh nàng, quay đầu nhìn nàng một cái, nhướng mi cười cười mà nói, “Lại yên tâm với ta như vậy?” Chuyển tầm mắt, khẽ nhắm mắt lại, cũng không biết nghĩ tới điều gì, tia sáng lạnh lẽo tàn nhẫn chớp hiện trong mắt, môi mỏng khẽ nhếch, lại mang theo một phần khát máu.
Thủy nhi thu công mở mắt, sau đó nằm xuống, Ma Tà nhìn động tác của nàng, nhíu mày, “Ngươi lại ngủ?” Nàng trừ luyện công ra chính là ngủ, trừ việc này ra, chuyện gì đều không làm.
Thủy nhi nhắm mắt lại, “Không ngủ thì làm cái gì?”
“Tại sao ngươi bị thương nặng như vậy?”
“Bởi vì có người muốn ta ૮ɦếƭ!”
“Tại sao?”
Thủy nhi đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía hắn, “Sao ta chưa từng nghe nói Ma Đế đại nhân om sòm như vậy?”
Ma Tà đưa tay ôm nàng vào trong иgự¢, mập mờ cọ cọ mặt của nàng, “Vậy ngươi nghe nói những chuyện gì?”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, “Buông ra!”
Ma Tà hôn lên trên mặt nàng, “Ngoan, nói nghe một chút!”
Ánh mắt của Thủy nhi càng thêm lạnh như băng, “Ma Tà, đừng đánh chủ ý lên trên người ta!”
Ma Tà nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của nàng, tà mị mà cười nói, “là nơi này cũng chỉ có ngươi tới, ta không đánh chủ ý lên ngươi, vậy phải làm thế nào?”
“Ta quản ngươi làm cái gì, cút ngay!”
Trong mắt Ma Tà cũng mang theo một phần ý lạnh, “Ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy với ta!”
Tầm mắt hai người ᴆụng nhau, không ai nhường ai, qua thật lâu, Ma Tà đột nhiên nhếch môi cười, ôm nàng nằm xuống, “Ngoan, ngủ đi!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Sắc mặt Thủy nhi hơi âm trầm, Ma Tà trái lại nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, “Hiện giờ tốt nhất đừng dùng linh lực, cẩn thận thương tổn càng thêm thương tổn!”
Thủy nhi lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, căm giận nhắm mắt lại, khóe miệng Ma Tà nhếch nhếch, hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi, “Khi nào ngươi đi ra ngoài?”
“Vương sẽ ở lại Tiên tộc một tháng.”
“Hắn trở về, ngươi lại không có chuyện gì rồi.”
“Ừ.”
“Ngươi tin tưởng hắn như vậy?”
“Ừ.”
“Ngươi…” Ma Tà không nói gì thêm, chỉ có điều chân mày nhíu chặt, trong lòng hơi ê ẩm, rất không thoải mái.
Một lát sau, Ma Tà mở mắt nhìn về phía Thủy nhi, thấy nàng ngủ được rất yên ổn, không vui mấp máy môi, hừ lạnh một tiếng, cũng giận dỗi nhắm mắt lại.
“Ma Tà!” Thủy nhi căm hận nhìn nam nhân ở trên người, một chưởng đẩy hắn ra, “Ta đã nói không cho phép ngươi dùng những trò xiếc kia ở trên người ta, vô dụng!” Chỉnh xong quần áo trên người, ngẩng đầu nhìn vết máu ở khóe miệng người nào đó, trái tim bất ngờ đau nói, Thủy nhi dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt lại mặc kệ hắn.
Ma Tà thè lưỡi lau vết máu bên khóe miệng, đôi mắt khép hờ, thần sắc đen tối trong mắt không rõ, nhưng không hề dao động chút nào, liếc nhìn người không thèm để ý tới hắn nữa, tất cả trong mắt đều là tình thế bắt buộc.
“Đáng ૮ɦếƭ! Ngươi lại nổi điên cái gì?” Gần như mỗi lần tỉnh lại đều sẽ trình diễn tiết mục giống vậy, nhưng mà Thủy nhi lại không động một chút lại cho hắn một chưởng nữa.
Ma Tà chặt chẽ đè trên người nàng, tay luồn vào trong áo bào quá lớn kia lục lọi, mặt tà mị nhìn nàng, ý tứ hấp dẫn không cần nói cũng biết.
Thủy nhi lạnh lùng nhìn hắn, “Buông ra!”
“Không buông, Thủy nhi, ta yêu nàng!”
Thủy nhi khựng một chút, khóe miệng khẽ câu, lạnh giọng nói, “Vậy sao? Chuyện đó có liên quan gì đến ta?”
“Thủy nhi…”
“Được rồi! Ta phải đi!” Đẩy hắn ra, Thủy nhi chỉnh lại áo bào quá lớn trên người một chút, đứng dậy đi ra ngoài.
Ma Tà mím môi, “Thủy nhi…”
Thủy nhi xoay người nhìn về phía hắn, đột nhiên khẽ cười nói, “Ngươi yên tâm, lần này ta có thể tránh được một kiếp cũng coi như công lao của ngươi, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi đi ra ngoài!” Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Ma Tà sững sờ nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, đây chẳng phải là kết quả hắn muốn sao? Tại sao hắn một chút cũng không vui? Là sợ nàng sẽ không cố hết sức, hay sợ nàng nói không giữ lời?
Thủy nhi đứng ngoài động hồi lâu, sau đó hơi tự giễu mà cười cười, xoay người rời đi, tia sáng lạnh lẽo trong mắt chợt lóe lên, nên đến lúc tính sổ!
Ngoài dự đoán chính là, Thủy nhi chậm một bước, Ly Mặc lại đã trở lại từ sớm, người nên xử lý cũng bị xử lý!
Ly Mặc vừa thấy được Thủy nhi liền ôm nàng thật chặt vào trong иgự¢, hơi sợ nói, “Xin lỗi, Thủy nhi, đều là ta không tốt!” Mặc dù người kia ở Tiên tộc, nhưng bên cạnh Vương Hậu lại có tâm phúc nằm vùng hắn, Thủy nhi gặp chuyện không may, người nọ kịp thời báo cho Ly Mặc, Ly Mặc không để ý đến Tiên Đế ngăn cản trở về Yêu tộc, dưới sự phẫn nộ Gi*t hữu hộ pháp, còn Vương Hậu bởi vì là Công chúa của Tiên tộc, hắn không thể tùy tiện động vào nàng ta, cho nên chỉ tiễn nàng ta trở về Tiên tộc.
Nhưng hắn lại như thế nào cũng không tìm được Thủy nhi, hắn còn tưởng rằng…
Thủy nhi mấp máy môi, không biết nên nói gì, nàng vẫn biết tình cảm của Ly Mặc đối với nàng, hắn là một vị Yêu Vương xuất sắc, nàng có thưởng thức hắn cũng, nhưng lại không có tình cảm dư thừa nào khác, cho nên nàng luôn lạnh lạnh nhạt nhạt Ly Mặc, không muốn có quá nhiều dính dáng, trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt tuấn tú của Ma Tà, Thủy nhi không vui nhíu nhíu mày, thu suy nghĩ lại, khẽ đẩy Ly Mặc ra, lạnh nhạt nói, “Vương cũng không có sai lầm gì, không cần nhận lỗi với ta!”
“Thủy nhi…” Ly Mặc ảo não nhíu nhíu mày, nàng nhất định phải kéo khoảng cách giữa bọn họ xa đến như vậy sao?
“Nếu hữu hộ pháp đã ૮ɦếƭ, sự kiện này xong rồi, ta đi tu luyện!”
Ly Mặc nhìn nàng rời đi, tất cả trong mắt đều là thất bại.
Những ngày tiếp theo dường như cũng không có gì khác biệt, chỉ có điều Thủy nhi trừ tu luyện ra, sẽ cố ý vô ý thám thính chuyện Phược Ma Liên, có lúc sẽ mất hồn.
Thánh Địa yên tĩnh, đột nhiên náo loạn lên.
“Có người tự tiện xông vào Thánh Địa!”
“Bắt lấy nàng ta!”
“Đừng để cho nàng ta chạy!”
Nhìn người vọt tới từ bốn phương tám hướng, Thủy nhi nhíu chặt chân mày, trong lòng không nhịn được khẽ nguyền rủa, thật đáng ૮ɦếƭ, chọc tổ ong vò vẽ rồi! Vốn thám thính được chìa khóa của Phược Ma Liên đặt trong Thánh Điện trong Thánh Địa, cho nên nàng mới có thể tới trước thăm dò một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện.
Thần sắc trong mắt hơi nặng nề, nàng phải tốc chiến tốc thắng, bằng không chờ Ly Mặc tới đây, nàng vốn không có khả năng thoát thân, nhưng nàng lại không thể để cho người ta phát hiện ra thân phận của nàng, rất nhiều chiêu thức không thể dùng, ngay cả kiếm băng của nàng cũng không thể sử dụng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thoát thân.
Thấy bóng dáng áo đỏ từ xa xa, chân mày Thủy nhi nhíu chặt hơn, chiêu thức càng ngày càng hung ác, tất cả đều là cách đánh hai bên cùng tổn hại, trên người cũng đã bị thương không ít, thừa dịp Ly Mặc đến, lúc lực chú ý của mọi người phân tán, Thủy nhi rốt cuộc nguy hiểm thoát thân.
Chỉ có điều một thân áo đen bị trúng không ít vết thương, càng không ngừng rỉ máu, trên trán Thủy nhi mơ hồ toát mồ hôi lạnh, nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau, lắc lắc đầu, hiện giờ nàng không thể ngất đi. dieendaanleequuydonn
May mà Ly Mặc cũng không đuổi theo, mà vội vã đi kiểm tra gì đó trong Thánh Điện, thấy đồ của Ma Tà chìa khóa của Phược Ma Liên đều ở đây, mới thở phào nhẹ nhõm, vật kia to cỡ nắm tay nhỏ, hình dáng rất không quy tắc, tản ra tia sáng trắng óng ánh, hắn không cách nào ᴆụng chạm, cũng không biết là cái gì, chỉ biết nếu vật này bị Ma Tà cầm trở về…Chỉ sợ sẽ khiến cho Ma Tà cởi bỏ linh lực bị phong bế.
Giống như ngay cả ông trời cũng đang giúp Thủy nhi, vốn khí trời thật tốt, lại đột nhiên trút mưa xuống, cuốn đi một đường vết máu, làm rối loạn phương hướng của người đuổi theo sau lưng.
Trong sơn động, Ma Tà nằm trên giường đá, sững sờ nhìn đỉnh đầu, tất cả trong đầu đều là bóng dáng xinh đẹp kia, hắn không nên lợi dụng nàng, hắn rất muốn nói cho nàng biết, hắn hối hận, nhưng mà đã lâu như vậy nàng cũng không xuất hiện nữa, có lẽ nàng vẫn luôn sẽ không xuất hiện đi!
Đưa tay vuốt vuốt trán, trong lòng không ngừng nghĩ tới, lựa chọn giữa nàng và tự do, hắn sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng đáp án đều là nàng, rõ ràng trước đây không lâu, hắn vẫn còn rất kiên định nghĩ tới cho dù như thế nào, hắn nhất định phải đi ra ngoài, nhất định phải diệt Yêu tộc và Tiên tộc, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thay đổi rồi!
Tiếng bước chân lảo đảo truyền đến, Ma Tà chợt ngẩng đầu nhìn lại, cảnh tượng giống vậy, nhưng lần này hắn thế mà lại cảm thấy đau lòng tức giận!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc