Khai ChiếnHiên Viên Mị nhìn Thủy nhi nhắm mắt nằm ở trên giường, trong lòng nóng nảy không thôi, nhìn về phía Diệp Tử Phong, gấp gáp hỏi, “Làm thế nào?”
Diệp Tử Phong cũng không có cách nào, mặc dù y thuật của hắn tốt, nhưng tình huống của Thủy nhi như thế hắn thật sự không biết làm thế nào? Ma Linh này rốt cuộc phải như thế nào mới có thể ra ngoài, ai cũng không rõ ràng lắm? Hiện giờ bụng của Thủy nhi còn bình thường, phải sinh ra đứa bé như thế nào?
Vưu Diệc vội vàng an ủi, “Không có chuyện gì! Ma Linh là tồn tại mạnh nhất trong tứ giới, sẽ không buồn ૮ɦếƭ ở trong bụng mẹ đâu!”
Lời của hắn ta đổi lấy trừng mắt lạnh như băng của Hiên Viên Mị, hắn đương nhiên biết tiểu tử kia không có việc gì, hắn lo lắng Thủy nhi có chuyện!
Khi ba người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì trên bụng Thủy nhi đột nhiên phát ra một trận sáng bạc chói mắt, làm cho người ta mở mắt không ra, không cách nào nhìn thẳng, trong phòng đột nhiên vang lên một loạt tiếng rầm rầm, cả tẩm điện đều đang lay động, không đúng, chỉ sợ toàn bộ mặt đất đều đang lay động, tiếng sấm trên không trung không ngừng, tiếng gió vù vù đâm vào lỗ tai làm đau, bàn ghế trong nhà bàn lật ghế đổ cũng ngã trái ngã phải, bình trà gì đó rớt đầy đất.
Hiên Viên Mị ổn định thân hình, nhịn không được mà mắng, “Tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt, ra khỏi bụng mẹ mà thôi, phải dùng tới động tĩnh lớn như vậy sao?”
Qua thật lâu, ánh sáng bạc kia mới dần dần yếu đi, mặt đất cũng chậm rãi ngừng lay động, tiếng sấm tạm nghỉ, gió lớn cũng dần dần biến thành gió nhẹ ấm áp.
Trên bụng Thủy nhi có một con hồ ly nhỏ màu bạc lẳng lặng nhắm hai mắt, co rúc thành một đoàn, nhìn qua rất chọc người yêu mến, Thủy nhi thật sự sinh ra một thằng nhãi hồ ly!
Vưu Diệc nhìn con hồ ly nhỏ kia nói, “Mị, không hổ là con trai của ngươi, dáng dấp cũng đáng yêu như ngươi!”
Trong mắt Diệp Tử Phong mang theo thương xót nhìn về phía hắn, biết rõ Mị ghét nhất người ta nói Mị đáng yêu, hắn lại còn dám nói lộ liễu như thế!
Nhưng lại ngoài dự đoán chính là, Hiên Viên Mị lần này không nổi đóa, mà nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cặp mắt nhìn con hồ ly nhỏ còn chưa mở mắt, thái độ hơi dịu dàng, giờ phút này cảm giác trong lòng hắn rất phức tạp, rõ ràng thằng nhóc này luôn đối nghịc với hắn h, nhưng nhìn nó như vậy, trong lòng hắn lại không nhịn được bắt đầu sinh ra một niềm vui sướng.
Không nhịn được đưa tay định ôm nó, nhưng vừa mới định chạm vào nó, một tia sáng bạc lóe lên, đôi tay Hiên Viên Mị đau xót, vội vàng thu tay lại, sắc mặt lập tức đen thui, “Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt, ta là cha con, ôm một cái sẽ ૮ɦếƭ à!”
Vưu Diệc quay đầu không đành lòng nhìn hắn, thật sự có tổn hại hình tượng đó! Mị thật sự cách hình tượng của Yêu Vương Đế Tôn càng ngày càng xa!
Con hồ ly nhỏ mở mắt ra, tất cả trong đôi mắt long lanh ngập nước lại đều là khí phách, “Hừ! Lão đầu tử, đừng coi con là tiểu hài tử!”
Lần này ngay cả Diệp Tử Phong cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười, rõ ràng vừa mới ra đời, còn không cho người coi hắn là tiểu hài tử?
“Ừm…” Thủy nhi giật giật, nhẹ nhàng mở mắt ra, hai mắt hồ ly nhỏ sáng lên, nhào vào trong lòng nàng, “Mẫu thân… Ôm ôm…”
Hiên Viên Mị im lặng, không phải không cho ôm sao? Đảo mắt nhìn thấy một con hồ ly đang nằm trước иgự¢ Thủy nhi, sắc mặt tối sầm, “Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt này, ngươi cút ngay cho ta!” Lại dám giả bộ đáng yêu, ăn đậu hũ?
Con hồ ly nhỏ khiêu khích nhìn hắn, cố ý cọ xát trước иgự¢ Thủy nhi, tức ૮ɦếƭ hắn!
Thủy nhi có phần không hồi hồn, ôm con hồ ly nhỏ trước иgự¢ đưa tới trước mắt nhìn, “Cục cưng?” Trừ cặp mắt màu đen ra, con hồ ly nhỏ này quả thật giống như con hồ ly nhỏ ban đầu như đúc.
“Vâng, mẫu thân… Mẫu thân…” Tiểu tử không nhìn mặt đen của Hiên Viên Mị, cao hứng lè lưỡi liếm mặt của Thủy nhi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, liền thò tay kéo nó lên.
Con hồ ly nhỏ không ngừng đá bắp chân giãy giụa, “Lão đầu ૮ɦếƭ tiệt, ngươi buông ta ra!” Thật đáng ૮ɦếƭ! Năng lực của hắn còn quá yếu, lại không phải là đối thủ của lão đầu này.
Thủy nhi còn hơi sững sờ, nàng thật sự sinh ra một thằng nhãi hồ ly? Nàng sinh ra như thế nào? Qua một lúc lâu, Thủy nhi tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Mị, “Mị, dù sao cũng là con ta! Tại sao có dáng vẻ như con hồ ly, chỉ giống chàng mà không giống ta?”
Nghe được giọng nói của nàng, hồ ly nhỏ đáng thương nhìn về phía nàng tố cáo, “Mẫu thân… Lão đầu tử bắt nạt con…”
Hiên Viên Mị không để ý tới con hồ ly trong tay, cười nói với Thủy nhi, “Chẳng lẽ Thủy nhi định sinh nửa người nửa hồ ly?”
“Ờ thì… Vẫn như vậy thì tốt hơn!” Đưa tay tiếp nhận hồ ly nhỏ đang không ngừng giãy giụa, cười nói, “Cục cưng, không thể bắt nạt cha con nha!”
Khóe miệng Vưu Diệc co rút, thật là toàn gia quái thai!
Hồ ly nhỏ rất không tình nguyện giãy giụa thân thể, nhỏ giọng nói, “Nếu như ông ấy không bắt nạt con, con liền không bắt nạt ông ấy!”
Thật ra thì hắn cũng thích người cha này, chỉ có điều rất ghét ông ấy luôn giành mẫu thân!
Thủy nhi vuốt ve đầu nhỏ của con trai, tất cả trong mắt đều là nụ cười dịu dàng, đời trước vẫn một mình, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy!
Hiên Viên Mị đưa tay ôm nàng vào trong иgự¢, liếc nhìn hồ ly trong иgự¢ nàng, ngược lại không túm nó ra.
Thủy nhi đảo mắt nhìn về phía hắn, cười nói: “Cục cưng còn chưa có tên đâu!”
Ngoài dự đoán chính là, hồ ly nhỏ lại phản bác, “Cục cưng có tên rồi nha, cục cưng tên là Ma Linh, là phụ thân lấy tên!”
Hử… Thủy nhi hơi nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Mị, Hiên Viên Mị cũng tỏ vẻ không hiểu, hắn đặt tên cho nó khi nào?
Ma Linh đột nhiên hốc mắt ửng đỏ nhìn hai người trước mặt, nức nở nói: “Người xấu! Lão đầu tử không nhớ rõ người ta, mẫu thân cũng không nhớ người ta!” Sau đó ánh sáng bạc chợt lóe, liền biến mất không thấy.
Thủy nhi lo âu nhíu nhíu mày, Hiên Viên Mị ôm nàng, an ủi, “Không có chuyện gì, tiểu tử kia có chừng mực!” Mặc dù vừa sinh ra, nhưng hắn một chút cũng không lo lắng, con trai của Hiên Viên Mị hắn sao có thể yếu đuối? Hơn nữa còn là Ma Linh! Trong lòng không nhịn được sinh ra vẻ kiêu ngạo!
Tiên tộc.
Lam Lăng nhìn nam tử trước mắt một thân áo đỏ thẫm, mê hoặc lòng người lạ thường, trong mắt mang theo vẻ e ngại, chỉ vì nam tử trước mắt có tu vi cao đến đáng sợ, Lam Lăng tỏ vẻ cung kính, cẩn thận từng li từng tí nói, “Đại nhân, hiện giờ Tiên tộc còn không phải là đối thủ của Yêu tộc, ngài để cho ta khai chiến lúc này…”
Lam Vũ trở lại đã nói tất cả sự tình một lần, mặc dù ông cũng tức giận giống vậy, nhưng lý trí nói cho ông biết, phải nhịn! Những khuất nhục này sớm muộn gì ông cũng sẽ đòi lại, nhưng không phải hiện tại! Thế nhưng nam nhân thần bí này lại đột nhiên tìm tới ông, để cho ông khai chiến với Yêu tộc, đối với người có lai lịch không rõ, ông thân là Tiên Đế tự nhiên khó tránh khỏi ngạo mạn vô lễ, nhưng nam nhân này chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, liền phất bay ông, khiến cho ông không thể coi thường, thân thủ như vậy, chỉ sợ là nhân vật lớn khủng khi*p!
Nam tử áo đỏ nhàn nhạt liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói, “Ta sẽ phái người giúp ngươi, ta chỉ muốn quyết một trận tử chiến với Hiên Viên Mị, ngươi chỉ cần bảo đảm không để cho những người khác tới quấy rối là được!”
Nam tử mặc áo đỏ này chính là Yêu Vương Ly Mặc kiếp trước, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn một mực tìm kiếm Ma Tà, nhiều năm qua thủy chung vẫn chú ý Ma tộc, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Ma Tà, chưa từng nghĩ tới hắn ta thế mà lại chuyển thế ở Yêu tộc, còn thành Vương của Yêu tộc, thật đúng là việc đời khó liệu! Nếu không phải dưới sự trùng hợp gặp được Ly Tâm, từ trong miệng nàng ta dọ thám ra được một chút dấu vết, hắn sợ rằng bây giờ vẫn còn đang chú ý tới Ma tộc!
Tia sáng liên tục chớp lóe lên trong mắt Lam Lăng, tỏ vẻ do dự, sao Ly Mặc không biết được tâm tư cẩn thận của ông ta, hừ lạnh nói, “Sau khi chuyện này thành công, Yêu tộc sẽ là của ngươi!”
Bây giờ Vương vị, tộc nhân, những thứ này hắn cũng không muốn quan tâm, hắn chỉ muốn báo thù thay Thủy nhi, tại sao Ma Tà làm hại Thủy nhi hồn phi phách tán, thế nhưng hắn lại có thể bình yên chuyển thế?
Trong lòng Lam Lăng vui vẻ, “Tạ đại nhân thành toàn!”
“Đế Tôn… Không xong… Đại quân Tiên tộc đánh vào!” Một tướng sĩ chạy vào đại điện kinh hoảng bẩm báo.
Trong lúc nhất thời đại điện nổ vang, Tiên tộc cứ đánh vào như vậy? Giữa Yêu giới và Tiên giới có kết giới, không cho người Tiên tộc đi vào… Trừ phi phá vỡ kết giới, nếu không tại sao có thể đánh vào? Vào thời điểm hôn lễ, Lam Vũ đột nhiên xuất hiện, đó chính là do bốn vị trưởng lão len lén cho vào, Hiên Viên Mị dĩ nhiên biết, chính là trong lúc nhất thời còn chưa kịp tìm bốn lão già kia tính sổ.
Tên tướng sĩ kia quỳ trên mặt đất thở dốc một hơi, tiếp tục nói, “Kết giới… Kết giới bị phá rồi…”
Lần này tiếng bàn luận càng gia tăng, nếu nói là có người len lén cho qua, vậy nói rõ là có nội gian, chỉ cần bắt được nội gian là được, nhưng kết giới bị phá? Kết giới kiên cố như vậy cần linh lực thâm hậu cỡ nào mới có thể phá vỡ? Đây chính là từ xưa để lại! Tiên tộc từ khi nào xuất hiện cao thủ như thế?
Hiên Viên Mị cũng không nhịn được nhíu mày, trực giác chuyện ngoài dự đoán như vậy có liên quan tới thế lực thần bí, nhìn một nhóm người nhao nhao ầm ĩ, thật sự không nhịn được, lạnh lùng nói, “Câm miệng! Vưu Diệc, chuẩn bị nghênh chiến!”
“Dạ!” Vẻ khát máu lóe lên rồi qua trong mắt Vưu Diệc, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị xong rồi, liếc nhìn một đám đại thần sợ ૮ɦếƭ trong đại điện, mắt lộ vẻ khinh thường, xoay người đi ra khỏi đại điện, chuẩn bị dẫn dắt quân đội của hắn nghênh chiến!
Nhìn người nhắm mắt dưỡng thần trên ghế rồng, đại thần phía dưới muốn đi lại không dám đi, tiếng chém Gi*t kinh thiên động địa phía ngoài nghe được mà lòng người tim gan run sợ, Hiên Viên Mị đột nhiên mở mắt ra, muốn trở về cùng Thủy nhi, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang dội trời đất.
“Ma Tà, ra ngoài nhận lấy cái ૮ɦếƭ!”
Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, trong mắt mang theo nặng nề đi ra ngoài, nhưng trong lòng hơi nghi ngờ, tu vi của người này rất cao, lấy tu vi trước mắt của hắn sợ rằng không có khả năng đối kháng, nhưng vì sao người này lại đến Yêu tộc tìm Ma Tà?
Người trong tam giới cũng rõ ràng, ban đầu Ma Đế bị vây ở Yêu tộc, nhưng sau đó không biết vì sao lại mất tích, chẳng lẽ người này không biết sao?
Đi ra đại điện, liền nhìn thấy một nam tử yêu mị mặc một thân áo đỏ trôi nổi giữa không trung, một thân áo đỏ bị gió thổi lên, liều lĩnh nhìn xuống chúng sinh.
Nhìn người đi ra, tròng mắt Ly Mặc co rút nhanh một trận, gương mặt đó… Quả nhiên là Ma Tà! Lửa giận trong mắt dần dâng lên, “Ma Tà, hôm nay chính là ngày ૮ɦếƭ của ngươi!”
Dứt lời, nhanh chóng lao về phía Hiên Viên Mị, trên không trung chỉ còn lại một vệt tàn ảnh.
Mắt Hiên Viên Mị nhíu lại, biết rõ không địch lại, nhưng không lùi bước, huống chi, còn chưa so, làm sao biết nhất định sẽ thua.
“Rầm.”
Một tiếng vang thật lớn, sau một kích, Hiên Viên Mị lui về sau vài bước mới đứng vững thân hình, khóe miệng tràn ra một tia máu, tất cả trong mắt đều là sát ý lạnh như băng, đáng ૮ɦếƭ! Lại bị trúng yêu độc! Hiện giờ toàn thân hắn ૮ɦếƭ lặng, vốn không cách nào nhúc nhích, người này rốt cuộc là lão yêu quái nhô ra từ đâu? Yêu độc lại lợi hại như thế! Rất nhiều động vật có độc, mà vài động vật sau khi tu luyện thành yêu, độc cũng sẽ biến thành yêu độc, tu luyện được càng lâu, yêu độc cũng càng lợi hại!
Ly Mặc lui trở về vị trí cũ, khinh miệt nhìn Hiên Viên Mị, châm chọc mà cười nói, “Không nghĩ tới ban đầu là người mạnh nhất tứ giới hiện giờ lại không thể chịu nổi một kích như thế!”
Thật ra thì công lực của Hiên Viên Mị vốn không chỉ có thế, nhưng mà bởi vì Thủy nhi, hiện giờ công lực của hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thể tăng lên.
Ánh mắt Ly Mặc lạnh lẽo, lại một lần nữa đánh về phía Hiên Viên Mị, ánh mắt Hiên Viên Mị căng thẳng, nhưng không cách nào nhúc nhích.
“Mị…” Thủy nhi vốn nghe được tiếng thét phẫn nộ kia, mới chạy ra nhìn xem, nhưng không nghĩ tới vừa lúc nhìn thấy một cảnh này, theo bản năng lướt về phía Hiên Viên Mị.
Hiên Viên Mị nhìn Thủy nhi nhào tới, trong lòng như tê liệt đau đớn, tất cả trong mắt đều là khủng hoảng, “Không cho phép tới đây!” Trong lòng chỉ còn lại một âm thanh, hắn lại phải mất đi nàng.
Hắn không cho phép, không cho phép! Một tia sáng bạc đột nhiên bộc phát ra từ trong thân thể hắn, thân thể ૮ɦếƭ lặng khôi phục tri giá, một tay kéo Thủy nhi vào trong иgự¢, nhưng đã không kịp né tránh nữa.
Ly Mặc nhìn khuôn mặt quen thuộc, cảnh tượng ban đầu kia lại tái diễn trước mắt, cứng rắn thu hồi công lực, lùi ngược lại hai bước, bởi vì bị cắn trả, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn thế mà lại giống như không phát hiện ra điều gì, sững sờ nhìn khuôn mặt đó, “Thủy nhi…” Sẽ không, không phải là Thủy nhi, Thủy nhi đã hồn phi phách tán, nàng ta chỉ có khuôn mặt giống Thủy nhi mà thôi.
Hiên Viên Mị nhìn người trong иgự¢, chưa tỉnh hồn gào lên giận dữ, “Nàng đồ ngu ngốc này!”
Thủy nhi đưa tay ôm chặt hắn, rất chặt rất chặt, giọng nói mang theo run rẩy, “Mị…”
Lúc này trong không trung đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt gầm lên, “Ly Mặc, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!” Rõ ràng là giọng hài tử, mềm mại non nớt, nhưng thù hận trong đó lại khiến cho người ta kinh hãi.
Nghe giọng nói như thế, Thủy nhi cả kinh, “Cục cưng…”