Khí Phi Hồ Sủng - Chương 80

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Thượng Quan Lăng ngồi trên long ỷ thật cao, nhìn tỷ võ phía dưới, hơi không yên lòng, hắn cũng không thèm để ý tới tỷ võ này thắng hay thua, cho dù thắng thì như thế nào, Diệp quốc thủy chung còn không bằng Huyền quốc, đây là sự thật!
Lúc này hắn đang nghĩ tới chuyện tối hôm qua, tuy công lực của hắn không thể nói là thiên hạ vô địch, nhưng cũng coi như cao thủ hàng đầu, mặc dù lúc ấy tâm tình hắn xao động rất lớn, cũng chưa từng đề phòng Thủy nhi, nhưng Thủy nhi dễ dàng chế trụ hắn như vậy, khiến cho hắn có chút kinh hãi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Ưm…” Lông mi khẽ run, từ từ mở mắt ra, Thủy nhi chậm nửa nhịp nhìn bàn tay trên иgự¢, cảm nhận được sau lưng truyền đến nhiệt độ, khóe miệng dần nhếch lên, “Mị…”
Định xoay người, lại bị Hiên Viên Mị giam cầm không cách nào nhúc nhích, nhíu mày, “Làm cái gì?”
Hiên Viên Mị túm lấy hai tay nàng, cánh tay cố định eo nàng, giọng nói nghe không ra tâm tình, “Thủy nhi đã đáp ứng ta, sẽ không để cho người ta thừa cơ mà vào.”
Trong lòng Thủy nhi “Lộp bộp…” Một tiếng, sau đó cắn răng nghiến lợi nói, “Ảnh đáng ૮ɦếƭ… Ta muốn tìm hắn tính sổ!”
“Hử?” Bàn tay trượt từ bụng bằng phẳng vào ɠιữα đùι của nàng, giọng nói hơi nguy hiểm, “Thủy nhi định trèo tường sau lưng ta?”
“Ưm… Mị…” Thủy nhi bị bàn tay xấu xa của hắn trêu chọc đến run rẩy một trận, thân thể dần dần trở nên nóng bỏng, trên mặt cũng nhiễm vào đỏ ửng câu người.
Hô hấp của Hiên Viên Mị hơi nặng nề, tiến tới bên tai nàng khẽ cắn chặt vành tai trắng nõn của nàng, nguy hiểm thầm nói, “Lại dám ấp ấp ôm ôm với nam nhân khác, nàng nói sổ sách này nên tính như thế nào? Hử?” Nhẹ nhàng gặm cắn đầu vai mượt mà của nàng, chờ câu trả lời của nàng.
Thủy nhi liếc mắt, cũng biết bị hắn biết được nhất định không có khả năng tốt lành rồi, bĩu môi, “Ta cũng không phải cố ý…”
“Không phải cố ý? Thân thủ của Thượng Quan Lăng cũng không bằng nàng?” Trong miệng nói lời giống như thẩm vấn, trong mắt lại mang theo dịu dàng, tham lam ʍúŧ hôn da thịt nõn nà của nàng.
Thấy Thủy nhi không nói lời nào, Hiên Viên Mị giật giật, Dụς ∀ọηg lửa nóng chống đỡ ɠιữα đùι nàng, Thủy nhi khẽ run rẩy, chờ đợi hắn tiến vào, nhưng Hiên Viên Mị không định đi vào, môi lưỡi nóng ẩm từ từ chạy trên người nàng, đốt lên nhiều bó lửa, nhưng không muốn dập lửa giúp nàng.
Trống không trong cơ thể khiến Thủy nhi bất mãn, “Hiên Viên Mị, chàng đừng quá đáng quá!”
“Quá đáng?” Giọng nói không mặn không nhạt, nghe không ra cao hứng, cũng nghe không ra tức giận. di3nd@nl3qu.yd0n
Thủy nhi mấp máy môi, có phần nhận mệnh mà nhận sai, “Ta thật sự không cố ý, chỉ hơi thất thần..”
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ nhận mệnh của nàng, trong mắt nhiễm vào ý cười, chút ghen tuông trong lòng cũng biến mất hầu như không còn, vẫn lạnh nhạt hỏi, “Tại sao thất thần?”
Thấy nàng không nói lời nào, Hiên Viên Mị nhíu mày, cười đến xấu xa, hai ngón tay túm lấy nụ hoa trước иgự¢ nàng dùng sức một cái.
“Shhh… Hồ ly thúi… Đau…”
“Đau không? Ta xoa cho nàng.” Bàn tay hắn dùng lực bao lớn bản thân còn không rõ ràng sao? Nhìn nàng kêu khoa trương như vậy, hắn cũng có lòng phối hợp.
Nhìn bàn tay xoa tới xoa đi trước иgự¢ nàng, Thủy nhi không biết nên khóc hay nên cười, gương mặt cọ cọ vào cánh tay hắn, buồn buồn nói, “Ta nhớ chàng…”
Động tác của Hiên Viên Mị dừng lại, sau đó dịu dàng kéo nàng vào trong иgự¢, “Ta cũng nhớ nàng…” Hắn quyết định lần sau vẫn mang theo nàng bên người thì tốt hơn.
“Mị… Có phải ta quá yếu không?” Nàng dĩ nhiên biết hắn không mang nàng đi cùng là sợ nàng gặp nguy hiểm, nhưng cảm giác như thế rất tệ.
Ở Nhân giới sẽ không có ai là đối thủ của nàng, mà Yêu giới nàng cũng từng gặp mấy con yêu, thật sự không hiểu biết gì về Yêu giới, không biết so sánh mình với những con yêu kia có phải thật sự rất yếu không.
Đợi hồi lâu không thấy hắn trả lời, đang định xoay người, nhưng vật cứng chống đỡ ɠιữα đùι nàng đột nhiên mạnh mẽ đâm tới đi vào, khiến cho nàng hoảng hốt thở gấp ra tiếng, va chạm sau đó tiếp theo, nàng cũng không còn sức lực đi suy xét vấn đề yếu hay không yếu, suy nghĩ dần mê loạn, trong miệng bật ra tiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều đứt quãng.
Không biết qua bao lâu, trong điện chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, Hiên Viên Mị vẫn nhốt Thủy nhi ở trong иgự¢ như cũ, liếm ʍúŧ mồ hôi hột trên vai nàng cười nói, “Bây giờ ở Yêu giới nàng cũng coi như cao thủ, về sau ta sẽ không bỏ lại một mình nàng, nhưng nàng cũng không thể khiến cho mình bị thương biết không?”
“Ừ.” Thủy nhi nhớ tới hôm nay là ngày tỉ võ, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, có phần không nói nên lời mà nói, “Tỷ võ chắc gần kết thúc rồi? Chàng thật sự định không lộ diện.”
Hiên Viên Mị ôm nàng càng chặt hơn chút, lạnh nhạt nói, “Có đi hay không cũng không gọi là gì, dù sao tỷ võ hôm nay cũng chỉ là một hình thức.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Thủy nhi gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng rúc vào trong иgự¢ hắn, chỉ ôm cùng nhau như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Thượng Quan Lăng nhìn vị trí vẫn trống không đó, thần sắc trong mắt đen tối không rõ, Hiên Viên Mị vẫn không xuất hiện, không biết còn chưa trở lại, hay là vốn khinh thường tới tham gia?
Nhớ tới chuyện này, Thượng Quan Lăng lại cảm thấy tức giận, Hiên Viên Mị tự do đi lại trong Hoàng cung của hắn, thế nhưng hắn thì ngay cả hắn ta biến mất lúc nào cũng không biết, Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, hắn ta lại muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, càng thêm khiến cho hắn hiểu được nam nhân này sâu không lường được.Cho đến khi tỷ võ kết thúc, Hiên Viên Mị cũng không xuất hiện, sắc mặt chúng thần Diệp quốc rất khó coi, bởi vì bọn họ thua hoàn toàn, mà Thượng Quan Lăng ngược lại giống như không thèm để ý, chỉ có điều tỷ võ vừa kết thúc, liền đi điện Cảnh Tuyên.
“Lăng đế bệ hạ, bệ hạ và nương nương đang bận rộn, sợ rằng không có thời gian gặp ngài, xin hãy tha lỗi!” Tiêu Mạc nhìn sắc mặt hắn hơi âm trầm, vẫn không kiêu ngạo không tự ti như cũ.
Tầm mắt của Thượng Quan Lăng vẫn nhìn vào trong điện, tròng mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, không ai biết hắn đang nghĩ gì, sau đó không nói tiếng nào rời đi, Tiêu Mạc nhìn theo bóng lưng của hắn cũng không nhịn được nhíu mày.
Hiên Viên Mị tất nhiên nghe được tiếng động phía ngoài, không vui mấp máy môi, nhưng không nói gì, Thủy nhi khẽ cười hôn lên môi hắn, nói, “Không cần phải để ý đến hắn.” Sau đó suy nghĩ một chút hỏi, “Khi nào chúng ta trở về Huyền quốc?”
Hiên Viên Mị nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nàng, dịu dàng nói, “Thủy nhi muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, có Đoan Mộc Hiên và Thạch Tu ở đó, không cần lo lắng Huyền quốc sẽ xảy ra vấn đề gì.”
Thủy nhi cọ xát trước иgự¢ hắn, lười biếng nói, “Ta mới không lo lắng đâu, chàng làm Hoàng đế còn không lo, ta có gì hay mà lo lắng?”
Ngày hôm sau, Tiêu Mạc nhìn hai người cuối cùng rời giường, bẩm báo nói, “Bệ hạ, tối nay Lăng đế bệ hạ mở tiệc mời quốc quân các quốc gia.”
Thủy nhi ngồi trên đùi Hiên Viên Mị, không thú vị nói, “Sao trừ tiệc vẫn là tiệc?”
“Thủy nhi không muốn đi nói lại một tiếng là được.”
“Không sao, đi xem một chút cũng được, dù sao không có việc gì.”
Hiên Viên Mị liếc nhìn người hơi mất hồn trong иgự¢, dịu dàng hỏi, “Sao vậy?”
Thủy nhi ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta cảm thấy sau khi đổi thân thể, tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hiên Viên Mị khẽ cười nói, “Đó là đương nhiên, thân thể ta đổi cho nàng, thân thể của Thủy Nguyệt Linh nào có thể so!” Công lực của hắn cũng không phải tiêu hao vô ích.
Thủy nhi vui vẻ nhìn hắn, “Thế nào? Chàng rất ghét bỏ thân thể của Thủy Nguyệt Linh sao? Nhưng ta nhớ ban đầu người nào đó ôm không buông.”
Hiên Viên Mị ghét bỏ nhíu mày, “Ta ôm là nàng, không phải là nữ nhân ghê tởm đó.”
Ừm… Thủy nhi sửng sốt, hiện giờ nàng mới phát hiện thì ra hắn cũng rất độc lưỡi đấy!
Vẫn tổ chức tiệc ở Ngự hoa viên, khi Thủy nhi và Hiên Viên Mị đến, những người khác đã đến đông đủ, vũ cơ trong sân cũng bắt đầu lắc lư vòng eo ra sức biểu diễn, bữa tiệc như vậy thật sự không có gì mới, trừ xem một chút múa, nghe một chút đàn, chính là diễn trò.
Nhìn hai người ôm nhau đi tới, tay cầm ly rượu của Thượng Quan Lăng siết chặt, sau đó lại như không có chuyện gì ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, cho đến khi vũ cơ trong sân lui ra, Thượng Quan Lăng mới mở miệng, “Nghe nói ở biên thành Hiên Viên đế gặp ít chuyện không vui, đây là không liên quan, còn có chuyện Ngọc Dao Công chúa, mặc dù liên quan không nhiều lắm, nhưng nghĩ đến nàng ta làm chuyện gì không thể tha thứ được, chỗ liên quan trong này kính Hiên Viên đế một ly, tạm thời biểu lộ xin lỗi!”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, bọn họ đến Diệp quốc cũng không phải ngày một ngày hai rồi, hiện giờ Thượng Quan Lăng mới nhắc đến những chuyện này, không biết có chủ ý gì?
Hiên Viên Mị nói gì cũng không nói, chỉ bưng ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, môi mỏng khẽ nhếch lên, cười như không cười, tròng mắt thâm thúy không nhìn thấy đáy, khiến cho người ta không nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Thủy nhi thấy hắn như vậy, trong mắt xuất hiện ý cười, tiến tới bên lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Giả bộ không tệ.” Đúng là bí hiểm, làm cho người ta nhìn không thấu.
“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn giả bộ chỗ nào? Hắn vốn chính là như vậy.
Thủy nhi cúi đầu cầm một trái quýt, nụ cười trong mắt càng đậm, Hiên Viên Mị trực tiếp ςướק đi, giúp nàng lột vỏ.
Nhìn thân mật giữa hai người không ai có thể xen vào, ly rượu trong tay Thượng Quan Lăng “Rắc rắc…” Một tiếng vỡ vụn, mọi người nhìn hắn, lại nhìn Hiên Viên Mị và Thủy nhi, trong lòng hiểu rõ, sau đó ăn uống như không có việc gì.
Khóe mắt Hiên Viên Mị nhàn nhạt quét qua hắn, nhét một múi quýt vào trong miệng Thủy nhi, nhưng không thu tay lại, ngón tay mập mờ vuốt ve cánh môi mấp máy của nàng, biết hắn cố ý, Thủy nhi cũng mặc cho hắn hồ đồ.
Thượng Quan Lăng nhận lấy khăn gấm Hưng Nguyên đưa tới lau tay, như không có việc gì tiếp tục nói, “Huyền quốc và nước ta vẫn có tình hữu nghị, hiện giờ Công chúa Ngọc Dao đã ૮ɦếƭ, quan hệ hai nước không thể vì nàng ta mà bị ảnh hưởng, liền cố ý kết thân lần nữa với Huyền quốc, không biết ý của Hiên Viên đế như thế nào?”
Dứt lời, lại không chờ Hiên Viên Mị trả lời, vỗ tay một cái, chỉ thấy một nữ tử giống như tiên trên trời chậm rãi đi tới, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, lông mày tựa như trăng non, da trắng nõn nà, mắt đen bóng, môi anh đào kiều diễm, lại đẹp hơn Ngọc Dao ba phần, nhất là khí chất không ăn khói lửa nhân gian kia càng làm động lòng người.
Chỉ thấy nàng kia từ từ đi tới, nhẹ nhàng nhún người, giọng nói giống như hoàng oanh ra khỏi thung lũng * truyền vào trong tai mọi người, “Ngọc Hinh bái kiến bệ hạ, bái kiến Hiên Viên bệ hạ, các vị quốc quân!”
(*) Hoàng oanh ra khỏi thung lũng: Miêu tả người phụ nữ có giọng hát hoặc giọng nói tuyệt vời.
Thủy nhi liếc nhìn một chút, vừa ăn quýt, vừa nhẹ nói, “Dáng dấp không tệ!”
Hiên Viên Mị hôn lên gò má nàng, dịu dàng nói, “Không đẹp như Thủy nhi.” Trong mắt của hắn trừ Thủy nhi, chỉ sợ nhìn không vào những người khác, huống chi hắn nói là sự thật, hiện giờ Thủy nhi đã khôi phục dáng vẻ của mình, đúng thật không kém nữ nhân kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc