Yến HộiNgày hôm đó, Hiên Viên Mị vừa mở mắt đã thấy Thuỷ Nguyệt Linh đã dậy từ rất sớm, nàng đang cau mày không biết suy nghĩ gì.
Dịu dàng mà hôn đôi môi mê người kia, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn lại mang theo vài phần quyến rũ, "Thuỷ Nhi... Đang nghĩ gì vậy?"
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn một cái, hai tay ôm hắn, bộ dạng có chút phiền não, "Mị, chàng thích cái gì?"
"Hửm?"
"Ta không biết tặng lễ vật gì cho chàng!" Nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy Hiên Viên Mị vốn không thiếu thứ gì.
Khoé miệng Hiên Viên Mị nhếch lên, thì ra là nghĩ tới việc này? Cắn cắn vành tai xinh xăn của nàng, khẽ cười nói," Thứ ta muốn chính là nàng, nàng tự đưa mình tới cửa là tốt rồi!"
Thuỷ Nguyệt Linh liếc hắn một cái, mè nheo núp ở trong lòng hắn, than thở nói, "Không phải ta đã là người của chàng rồi sao?"
Tay to từ từ chạy dọc theo đường cong trên người nàng, giọng nói ngập tràn quyến rũ, "Vậy hôm nay nàng phải thoả mãn ta cho thật tốt!"
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh có chút bất mãn, hắn nói vậy làm nàng nghĩ rằng trước giờ nàng vẫn chưa thoã mãn hắn, thật không hiểu là còn phải làm sao thì hắn mới vừa lòng! Hai thân hình sát nhau dần dần toả nhiệt, Thuỷ Nguyệt Linh hỏi, "Hôm nay không cần vào triều sao?"
Hiên Viên Mị có chút ai oán nhìn nàng, "Thuỷ Nhi, nàng không thể để ta nghĩ ngơi được một ngày hay sao?"
Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy có chút buồn cười, sao lại giống như nàng đang ngược đãi hắn vậy? Hiên Viên Mị không cho nàng cơ hội nói chuyện, ngăn chặn miệng nhỏ của nàng lại, hai tay dạo chơi trên cơ thể của nàng, bắt đầu tận hưởng lễ vật sinh nhật của mình.
Màn đêm buông xuống, trong cung cực kỳ náo nhiệt, các sứ giả ở các quốc gia cùng chúng thần huyền quốc ngồi trong ngự hoa viên, mùi hoa cùng mùi rượu trộn lẫn với nhau bay bay trong gió.
Minh Lam Nhi cau mày, thường xuyên quay đầu nhìn về phía lối vào, chỉ vì từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của người trong lòng, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân của hắn! Hiện giờ lý do đã không còn là vì Minh Quốc nữa, mà là bởi vì nàng, nàng thích hắn!
Bị Hiên Viên Mị hung hăng yêu thương một phen, Thuỷ Nguyệt Linh lười biếng mà dựa vào trong lòng hắn, để hắn giúp nàng mặc quần áo, cả người nằm đó, không thèm nhúc nhích để cho hắn muốn làm gì thì làm, cả người là một bộ dạng động lòng quyến rũ.
Hiên Viên Mị yêu chiều mà đặt một nụ hôn lên nốt ruồi son hình giọt nước, dịu dàng mà hỏi, "Mệt lắm sao?"
Thuỷ Nguyệt Linh lắc đầu, bĩu môi, "Ta không có yếu kém như vậy!"
"Hửm?" Hiên Viên Mị tà mị cười, "Vậy thì trở về tiếp tục!"
Thuỷ Nguyệt Linh không nói gì mà liếc nhìn hắn, Hiên Viên Mị nhỏ giọng cười, ẵm nàng lên, đi ra ngoài, Thuỷ Nguyệt Linh miễn cưỡng mà cọ xát trước ngưc hắn, cũng không nói thêm gì, dù sao hiện tại thanh danh của nàng đã không còn gì, không cần chú ý hình tượng!
Gặp Hiên Viên Mị ôm Thuỷ Nguyệt Linh đi tới, các sứ thần của các quốc gia đều có chút sững sờ, cách nghĩ duy nhất trong lòng chính là, thì ra tất cả lời đồn đều là sự thật! Mà chúng thần huyền quốc tuy đã sớm tập thành thói quen, tuy nhiên chưa từng nghĩ đến trong trường hợp như vậy vẫn không có chút cố kỵ nào, nhưng vẫn rất nhanh hồi hồn, kịp thời phản ứng, quỳ trên đất.
Minh Lam Nhi căm phẫn trừng mắt với người đang trong lòng Hiên Viên Mị, mấy ngày nay nàng đều không nhịn được mà nhớ tới hắn, nhưng mà nhiều lần muốn tới gặp hắn đều không gặp được, nữ nhân này vì cái gì mà ngày nào cũng ở chung một chỗ với hắn, còn được hắn đối xử dịu dàng như vậy? Chỉ là một nữ nhân bất tài, làm sao so được với nàng?
Oán khí dày đặc như vậy, Thuỷ Nguyệt Linh đương nhiên cảm nhận được, tuy nhiên nàng mặc kệ yến hội! Hiên Viên Mị cũng không để ý ánh mắt của mọi người trong yến hội, trực tiếp ngồi xuống long ỷ(*ghế rồng), đặt Thuỷ Nguyệt Linh ở trên chân mình, để cho nàng thoải mái tựa vào trong lòng hắn, bộ dạng của nàng vẫn không thèm nhúc nhích, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ thật sự hơi quá mức? Nghĩ lại, nhíu mày, hỏi, "Thuỷ Nhi, thực sự không quan tâm sao?"
Thuỷ Nguyệt Linh ôm thắt lưng hắn, cọ cọ khẽ nói,"Ta thật sự không quan tâm, ngươi đừng lo lắng..."
Hiên Viên Mị nghĩ lại, không quan tâm mới đúng là tính cách của nàng! Tuỳ ý nói vài ba câu đại diện, sau đó để cho yến hội bắt đầu, sau đó coi vũ cơ ra sức biểu diễn như không tồn tại, dịu dàng nói với người trong lòng, “Thuỷ Nhi, nàng muốn ăn cái gì?”
Thuỷ Nguyệt Linh cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn thức ăn trên bàn, bật cười nói, "Mị, hôm nay là sinh nhật của chàng!" chữ "Chàng" đươc nàng đặc biệt nhấn mạnh.
Vì sao tất cả món ăn đều là rau củ, chỉ vì nàng thích?
Hiên Viên Mị tỏ ra vẻ không sao cả nói, "Dù sao ta cũng không kén ăn!" Vừa nói vừa đút thức ăn cho nàng, trong mắt mang theo một sự thoã mãn, giống như chỉ cần nàng thoải mái là anh cảm thấy hạnh phúc rồi.
Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ nhàng rũ mắt, khoé miêng lặng lẽ giơ lên, ngậm đồ ăn vào trong miệng, từ từ nuốt xuống.
Cho Thuỷ Nguyệt Linh ăn no, Hiên Viên Mị tranh thủ liếc mắt xuống những người ngồi bên dưới, thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, mới thu hồi tầm mắt, hai tay cầm ly rượu trên bàn lên, ai ngờ chưa kịp uông đã bị Thuỷ Nguyệt Linh chặn tay lại, nàng uống một hớp rượuu trước, sau đó mới buông tay hắn ra, trong mắt Hiên Viên Mị tràn đầy cưng chiều, ngửa đầu uống hết phần còn sót lại trong cốc, có chút nhàm chán nên đã bắt đầu vuốt ve đôi tay mềm mại không xương của nàng.
Yến hội lần này, trong hậu cung không có phi tần tham gia, bởi vì Hiên Viên Mị không muốn Thuỷ Nguyệt Linh thấy khó chịu, mà bản thân hắn nhìn cũng hiểu được sự bất tiện đó, nếu không chắc chắn Thuỷ Nguyệt Linh sẽ không yên tĩnh như vậy! Nhưng mà tuy không có hậu cung phi tần, nhưng lại có một cô nàng Minh Quốc công chúa ngày đêm mong ước trở thành người của Hiên Viên Mị!
Minh Lam Nhi nhìn hai người thân mật thắm thiết trước mặt sứ thần, không e dè, ly rượu trong ta thiếu chút nữa là bị nàng Ϧóþ nát, mạnh mẽ đứng dậy, Minh Khê ngồi kế bên bị nàng làm hoảng sợ, nhíu mày trách mắng, "Lam Nhi, muội lại muốn làm gì?"
Minh Lam Nhi không để ý tới lời khiển trách, cao giọng nói, "Từ lâu ta đã nghe nói Lăng Vương Phi có tài mạo hơn ngời, văn võ song toàn, hiện giờ mọi người đều thấy dung mạo của Lăng Vương Phi, nhưng mà Lam Nhi đam mê học võ từ nhỏ, muốn cùng Lăng Vương Phi bàn luận một lần, mong Lăng Vương Phi vui lòng chỉ dạy!"
"Lăng Vương Phi" ba chữ này liên tục được nhắc lại, mà trong giọng điệu kia không hề che dấu sự châm chọc, chỉ cần có lỗ tai thì ai ai cũng nghe được sự châm biếm đó!
Toàn bộ Ngự Hoa Viên đều trở nên yên tĩnh, Minh Khê nhìn sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, trong lòng có chút lo lắng, Lam Nhi này quả thật không hiểu chuyện, mà sắc mặt của chúng thần Huyền Quốc cũng không mấy tốt đẹp, Minh Lam Nhi cố ý xưng Thuỷ Nguyệt Linh là Lăng Vương Phi, mà chính xác là đang làm nhục nàng, nhưng đồng thời cũng là một sự vũ nhục đối với Huyền Quốc! Trong lúc này, tất cả các sứ thần khác đều nơm nớp lo sợ không biết phải làm gì cho đúng!
Âu Dương Mặc nhìn hai người bên trên, nhíu nhíu mày, rồi sau đó lại giãn ra, tiếp tục thản nhiên uống rượu như là chưa từng có chuyện gì, việc nhỏ như vậy chắn chắn Hiên Viên Đế có thể giải quyết được!
Thủ Nguyệt Linh lười biếng mà nhúc nhích thân thể một chút, khẽ cười nói, "Hoá ra còn có một lời đồn như vậy nha! Ta còn tưởng tất cả mọi người đều nghĩ ta là yêu nghiệt!"
Minh Lam Nhi nhìn về phía sắc mặt đầy u ám của Hiên Viên Mị, quyến rũ cười, "Hiên Viên bệ hạ, Lam Nhi chỉ là muốn cùng Lăng Vương Phi bàn luận một chút, chắc chắn sẽ không tổn thương nàng!"
Minh Lam Nhi quyết ý muốn làm cho Thuỷ Nguyệt Linh mất mặt, nàng cực kỳ có lòng tin! Trong hoảng thời gian này nàng đã sớm cho người điều tra quá khứ và thân phận của Thuỷ Nguyệt Linh, tuy nhiên kết quả cho thấy Thuỷ Nguyệt Linh là người nhát gan nhu nhược, nhưng mà bởi vì được Hiên Viên Mị sủng ái, cho nên được sủng mà kiêu, mà nàng đã tập võ từ nhỏ, đối phó với một nữ tử trói gà không chắc như vậy quả là một chuyện dễ dàng, nàng sẽ làm cho Hiên Viên Mị thấy, rốt cuộc ai mới là người xứng đôi với hắn!
Thuỷ Nguyệt Linh quyến rũ cười, ngón tay xoắn xoắn sợi tóc màu bạc của Hiên Viên Mị, nũng nịu hỏi, "Mị, ngươi có muốn ta và công chúa điện hạ bàn luận võ học với nhau một tý hay không?"