Phế HậuTrên triều đình, Vệ Thầnh vẫn chưa nói lời nào, nhưng mà đã có không ít người đứng ra, rõ ràng bọ họ đều là người của Vệ Thành.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đã giúp bệ hạ xử lý chuyện hậu cung ngay ngắn rõ ràng, không có công lao cũng có khổ lao! Bệ hạ nói phế liền phế, không khỏi khiến người ta thất vọng đau khổ! Kính xin bệ hạ suy nghĩ lại!”
Hiên Viên Mị hơi khép mắt, lười biếng ngồi dựa vào ghế rồng, khoé miệng giơ lên, có vài phần lạnh lùng, vài phần giễu cợt, nghe lời khuyên can bên dưới như vậy, thân thể miễn cưỡng giật giật, thản nhiên mở miệng, “Nghe nói ái khanh mới cưới thêm một tiểu thi*p!”
Không hiểu sao bệ hạ lại nhắc tới chuyện này, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, “Phải…”
Khoé miệng Hiên Viên Mị càng giơ cao hơn, thong thả ung dung mà tiếp tục nói, “Nghe nói tên của nàng ta đứng đầu bảng thanh lâu…Điều này thật sự có chút bôi nhọ thân phận của ái khanh, nhưng nếu là chuyện nhà của ái khanh, trẫm cũng không tiện hỏi nhiều!”
“Tạ ơn bệ hạ đã lượng thứ!” Lặng lẽ lui về vị trí của mình, ý tứ của bệ hạ đã rất rõ ràng, bệ hạ thân là vua còn không xen vào chuyện nhà của hắn, hắn thân là quan lại có tư cách gì mà quơ tay múa chân đối với chuyện nhà của bệ hạ?
Lúc này, không còn người nào góp lời nữa, Vệ Thành ngẩng đầu nhìn không ra cảm xúc của người phía trên, trong lòng khẽ động, xem ra kế hoạch đã bại lộ.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ rằng động tác của Hiên Viên Mị lại nhanh đến vậy, không chờ hắn có hành động gì, đã âm thầm không một tiếng động diệt trừ tận gốc thế lực của hắn, mà hắn ngay cả một chút phản kháng để tìm một con đường sống cũng không có, hắn mới biết được thì ra hắn chưa bao giờ kiêng dè Hiên Viên Mị, tất cả mọi thứ hắn đều tự cho bản thân là đúng, nên mới phải có kết quả như bây giờ.
Trong ngục tối, Vệ Thành nhìn vị đế vương cao cao tại thượng kia, không hiểu hỏi, “Nếu bệ hạ đã sớm biết ta có dị tâm, sao không sớm tiêu diệt ta?” Từ xưa đế vương luôn đa nghi, vì thế số trung thần ૮ɦếƭ oan không phải là ít, mà Hiên Viên Mị rõ ràng biết dã tâm của hắn, lại còn dễ dàng tha thứ cho hắn nhiều năm như vậy, mặc kệ cho hắn mở rộng thế lực!
Môi mỏng giương cao, không chút để ý mà nói, “Ta vốn tính cùng chơi một trận với ngươi, nhưng mà nữ nhân bảo bối của ngươi lại dám động tới nữ nhân của ta!” Đôi mắt hẹp dài loé lên một vẻ nguy hiểm, tiếc nuối mà nói, “Ta cũng chỉ có thể kết thúc trò chơi trước thời hạn!”
Nhìn bóng lưng vừa rời khỏi, Vệ Thành cười to một trận, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới hắn hoàn toàn chỉ là một món đồ chơi trong mắt của vị vua kia!
“Như Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Cho dù không có để ý cho lắm, Thuỷ Nguyệt Linh cũng cảm nhận được hai ngày nay hậu cung vô cùng căng thẳng.
Như Nhi kính cẩn trả lời, “Nương nương, gần đây trên triều đình và hậu cung đã xảy ra chuyện lớn, đầu tiên là bệ hạ đột nhiên đày Hoàng hậu nương nương vào lãnh cung, sau đó lại có tin đồn Vệ Thừa Tướng có ý đồ tạo phản, bị bệ hạ hạ chỉ tịch chém đầu và tịch thu tài sản, hiện tại các vị nương nương trong hậu cung đều muốn ngồi lên vị trí hoàng hậu!”
Tay Thuỷ Nguyệt Linh đang cầm ấm trà đột nhiên dừng một chút, sau đó lại có vẻ như không có chuyện gì mà cầm lấy một chén nhỏ châm trà, nàng từng nghĩ Hiên Viên Mị có lẽ sẽ bao che cho nàng, nhưng không nghĩ tới hắn lại làm tới mức này, nàng chắn chắn biết, những chuyện này đều là vì nàng!
“Nương nương, nước trà tràn ra rồi!” Như Nhi kinh ngạc la to làm nàng hồi phục tinh thần, để bình trà trong tay xuống, để bình trà trong tay xuống, sững sờ nhìn nước trà đang tràn ra trên bàn, hai ngày nay nàng không có thấy Hiên Viên Mị, nàng biết hắn vẫn còn giận nàng!
“Nương nương, có nóng hay không?” Như Nhi khóc lên, nếu mà nương nương bị thương, bệ hạ nhất định sẽ chém nàng!
“Không sao! Ta muốn nghĩ ngơi, ngươi lui ra đi!”
Lẳng lặng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh được, nàng thật sự rất sợ hãi! Nàng công khai đối đầu với hoàng hậu, có lẽ chỉ muốn nhìn xem phản ứng của Hiên Viên Mị, nàng vốn tưởng rằng nàng không còn thương Thượng Quan Lăng, mọi chuyện đều kết thúc rồi, nhưng không ngờ rằng chuyện đó lại làm nàng trở nên dè dặt, sợ bản thân bị tổn thương, cho nên chỉ có thể tổn thương Hiên Viên Mị! Khoé miệng giơ lên một nụ cười khổ, nàng quả thật rất ích kỷ!
Bóng đêm tràn ngập, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống một bóng dáng trải dài trên mặt đất, chỉ thấy bóng dáng kia từ từ đi về phía giường lớn trong điện.
Thở dài một tiếng, Hiên Viên Mị cởi long bào trên người xuống, vén chăn lên nằm vào trong, nhìn Thuỷ Nguyệt Linh vô ý thức mà tiến sát vào trong lòng иgự¢ hắn, cuối cùng ấm ức bị đè nén trong lòng cũng tốt hơn chút.
Áp sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp, chân mày đang nhíu chặt của Thuỷ Nguyệt Linh lặng lẽ giãn ra, khoé miêng hơi nhếch lên, tạo thành một độ cong ngọt ngào.
Ngón tay khẽ vuốt gương mặt đang ngủ say, Hiên Viên Mị cười khổ nói, “Thật không biết có phải là áo ứng hay không, có lẽ là do kiếp trước ta thiếu nợ ngươi!” Hắn chưa dễ dàng tha thứ cho bất cứ người nào như vậy.
Vốn tưởng rằng lạnh nhạt với nàng mấy ngày, có lẽ nàng sẽ chủ động tới tìm hắn, nhưng mà đến cuối cùng hắn mới phát hiện, thì ra chỉ có hắn gây khó dễ cho chính bản thân mình, nàng cứ lặng lẽ như mọi ngày làm như không có chuyện gì, có hắn hay không cũng vậy, ngược lại hắn thì phải nín nhịn một bụng đầy ấm ức!
Cánh tay siết chặt, ôm thân thể mềm mại của nàng, thở dài nói, “Cứ cho là kiếp trước ta thiếu nợ ngươi!”
“Ừm…” Lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, thân thể giật giật, cảm nhận được cảm xúc da thịt kề nhau, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại, “Hiên…Ngô…”
Lưỡi dài linh hoạt mang theo cuồng nhiệt, tuỳ ý khuấy ʍúŧ trong cái miệng nhỏ ngọt ngào của nàng, bàn tay ra sức dao động trêu đùa trên người nàng, cho tới khi nàng thở không nổi mới buông môi nàng ra, bàn tay trượt theo bụng bằng phẳng của nàng tới giữa hai chân, nhẹ nhàng ma sát.
“Ừ…” Cố gắng đè nén tiếng rên rĩ, Thuỷ Nguyệt Linh thở gấp nói, “Hiên Viên Mị…Ngừng…Dừng lại…Ta có chuyện muốn nói với ngươi…Ừm…” Môi mỏng đặt lên môi nàng lần nữa, chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, không để cho nàng mở miệng, ngón tay chen vào tuỳ ý tàn phá trong cơ thể nàng.
Ngón tay tà ác trong cơ thể khiến cho Thuỷ Nguyệt Linh quên mất nàng muốn nói gì, ánh mắt đầy sương mù nhìn con ngươi thâm thuý, dần dần mất phương hướng, không có nhìn thấy đáy mắt của Hiên Viên Mị xẹt qua một tia tự giễu.
Bắt đầu từ khi nào mà hắn ngay cả dũng khí để nghe một câu nói cũng không có, chỉ là nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt nàng hắn liền sợ, sợ nàng nói ra câu nói mà hắn không muốn nghe nhất.
Chỉ nghĩ tới thôi trong lòng liền mất cân bằng, nhìn nữ nhân đang ý loạn tình mê dưới thân, ngón tay chợt tăng nhanh, không nỡ tổn thương nàng, cũng chỉ có thể dùng cách này trừng phạt nàng, trút hết bất mãn trong lòng.
Cúi đầu liếm cắn vành tai trắng noãn của nàng, thở dài nói nhỏ, “Thuỷ Nhi…Ta nhớ ngươi lắm…”
Đôi mắt tràn đầy sương mù khẽ động, Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay đẩy hắn, muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng mà hắn cố chấp chôn mặt ở hõm cổ của nàng, làm cho nàng không cách nào quan sát hắn.
“Ngươi…Lấy ra…” Thuỷ Nguyệt Linh thở dốc tựa vào trong иgự¢ hắn.
Hiên Viên Mị ôm chặt nàng, “Không muốn!” Nói xong giật giật ngón tay, Thuỷ Nguyệt Linh rên lên một tiếng, đôi mắt ướƭ áƭ nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ta muốn thế nào! Nàng sẽ làm như thế ấy sao?” Nhìn một bộ dạng uỷ khuất của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh không khỏi cười khẽ một tiếng.