Tới Huyền QuốcThuỷ Nguyệt Linh hơi nhíu mày một cái, không vui nhìn hắn hỏi, “Hiên Viên Mị, cuối cùng ngươi muốn làm gì?” Thượng Quan Lăng sẽ không vô duyên vô cớ đưa nàng cho người khác, chuyện này chắc chắn liên quan đến hắn, nhưng mà hắn và nàng vốn chưa từng gặp nhau mà!
Nhìn vẻ chán nản trong mắt nàng chợt loé rồi biến mất, Hiên Viên Mị không vui mấp máy môi, còn đang nghĩ tới Thượng Quan Lăng sao? Thừa dịp nàng ngẩn người trong nháy mắt, hắn liền cúi đầu ᴆụng trúng đôi môi đỏ mọng của nàng.
“Ừm…” Thuỷ Nguyệt Linh dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, lưỡi dài nhanh nhẹn, bá đạo mà xông vào khuấy động trong miệng nàng.
Ánh mắt bén nhọn của Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn, trên mặt Hiên Viên Mị tràn đầy ý cười, bàn tay càng thêm dùng sức chế trụ cái ót của nàng, hôn càng thêm sâu.
Nụ hôn vừa kết thúc, cái trán Thuỷ Nguyệt Linh đã để ở trước иgự¢ hắn, liên tục thở dốc, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên quyết, nàng phải tu luyện thật giỏi!
“Hiên Viên Mị!” Thuỷ Nguyệt Linh cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ này, cả người toát ra sát khí, nam nhân đáng ૮ɦếƭ! Lại dám điểm huyệt của nàng!
Cả người Hiên Viên Mị lộ ra hơi thở nguy hiểm, ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи da thịt nàng, dịu dàng hỏi, “Thuỷ nhi muốn chạy trốn thật sao?”
Bởi vì bây giờ nàng là người của hắn , cho nên Hiên Viên Mị mang nàng vào hoàng cung, ngày mai hắn phải trở về nước, cho nên buổi tối Thượng Quan Lăng đặc biệt vì hắn mà tổ chức một yến hội, vốn là muốn thừa cơ hội này chạy trốn, nào ngờ lại bị hắn bắt quả tang!
Nhìn dáng vẻ tà mị của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh cảm nhận được hắn đang tức giận, vì vậy thức thời mà im lặng, không nên kích thích hắn!
Trong lòng Hiên Viên Mị có chút tức giận, nếu hắn biết rõ tim của mình sớm một chút, thì hiện tại người trong lòng nàng có phải là hắn hay không? Híp Híp mắt, bất kể như thế nào, nàng cũng chỉ có thể là của hắn!
Ngón tay từ từ trượt xuống cổ nàng, động tác êm nhẹ nhàng đó làm trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy bất an, “Hiên Viên Mị!”
Hiên Viên Mị không để ý tới nàng, ngón tay tiếp tục trượt xuống dừng ở trước иgự¢ nàng một lát, sau đó xuống tới dưới thắt lưng của nàng, hơi dùng lực một chút, quần áo trong phút chốc bị mở rộng ra.
“Hiên Viên Mị, ngươi dừng tay cho ta!” Thuỷ Nguyệt Linh giương mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, nhưng mà không hề có hiệu quả, bàn tay xoa nhẹ lên da thịt mềm mại của nàng, từ từ di chuyển về phía sau thắt lưng của nàng, dùng sức một chút, Thuỷ Nguyệt Linh liền ngã vào trong lòng của hắn, môi mỏng nhợt nhạt in lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mang theo bất mãn mà dùng sức gặm ʍúŧ.
Trên môi có cảm giác đau nhói khiến cho Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng vào tròng mắt đen thâm thuý của hắn, vẻ tàn nhẫn trong mắt cũng không khiến hắn lùi bước, ngược lại đôi mắt hẹp dài lại mang ý cười, bàn tay hơi dùng sức một chút, lưỡi dài nhân cơ hội xông vào khoang miệng của nàng mà càn quét, làm cho Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy nàng chính là con mồi bị hắn bắt được.
Cho tới khi Thuỷ Nguyệt Linh thở không nổi, Hiên Viên Mị mới buông nàng ra, giải huyệt đạo cho nàng, nhưng vẫn ôm thật chặt nàng vào trong иgự¢ như cũ, nguy hiểm nói, “Thuỷ Nhi, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, nếu không ta sẽ đem Diêm La Điện chôn theo!”
Toàn thân Thuỷ Nguyệt Linh cứng đờ, nàng biết hắn có khả năng đó, cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, Hiên Viên Mị cười vô cùng gian trá, tiếp tục cởi y phục trên người nàng, tiếp tục nói, “Đúng rồi, còn có Minh Thiên Lâu!”
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh hoảng sợ, thậm chí ngay cả Minh Thiên Lâu hắn cũng biết! Nàng dường như quá khinh thường hắn! Thuỷ Nguyệt Linh không giãy dụa nữa, nàng biết nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, ít nhất là tính tới thời điểm hiện tại nàng vẫn chưa có khả năng đó!
Nhìn nàng trở nên ngoan ngoãn, nhưng mà Hiên Viên Mị không hề cảm thấy vui vẻ, cảm giác buồn bực trong lòng khiến hắn cảm thấy không thoải mái, ôm ngang eo nàng, đi về phía giường lớn trong điện.
Nụ hôn nóng bỏng trên cổ từ từ lan ra, từng dấu vết đỏ bừng xuất hiện ở trên da thịt trắng nõn nà của nàng, bàn tay nóng bỏng мơи тяớи trên người nàng, giống như có một dòng điện chạy thẳng qua toàn thân, khiến cho nàng khẽ run lên từng trận, da thịt mê người dần dần trở nên đỏ ửng.
Nhìn phản ứng của nàng, khoé miệng Hiên Viên Mị từ từ giơ lên, một tay lướt qua cái bụng bằng phẵng của nàng, thăm dò vào giữa hai chân, ma sát nơi mềm mại.
Hai tay Thuỷ Nguyệt Linh không tự chủ được mà nắm chặt cái mền ở dưới, không để cho âm thanh tuôn ra khỏi miệng, Hiên Viên Mị nhíu mày, đầu ngón tay hơi dùng lực một chút xâm nhập vào trong cơ thể của nàng, bắt đầu chầm chậm ra vào.
Hai tay càng thêm siết chặt, nàng lại không thể khống chế được thân thể của mình, Thuỷ Nguyệt Linh nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt tà mị của hắn, nàng điên rồi! Nàng sao lại có thể cảm thấy quen thuộc, giống như là bọn họ đã từng thân mật như vậy từ rất lâu rồi, cảm giác giống như được giấu thật sâu trong linh hồn nàng, một khi chạm vào được liền trở nên mất khống chế!
Ngón tay càn rỡ của hắn khuấy động trong thân nàng, miệng lưỡi cũng nồng nhiệt mà tàn sát bừa bãi trên thân thể nàng, dịu dàng kêu, “Thuỷ nhi…”
Thuỷ Nguyệt Linh chợt mở mắt ra, đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn, đây là ảo giác của nàng sao? Tại sao nàng lại cảm giác được hắn đang cưng chiều nàng! Không để nàng suy nghĩ được gì, ngón tay trong cơ thể chợt tăng nhanh, làm cho nàng bất ngờ, không kịp đề phòng mà rên lên một tiếng.
“Ừ…” Thân thể Thuỷ Nguyệt Linh đột nhiên giống như bị kéo căng ra, sau đó lại yếu đuối ngã xuống giường, cảm giác được vật nóng rực đặt giữa hai chân, thân thể cứng một chút, liền từ từ thả lỏng.
Đợi thật lâu, cũng không cảm thấy động tác tiếp theo của Hiên Viên Mị, có chút nghi ngờ mở mắt nhìn hắn, lại thấy hắn nhìn mình chằm chằm, con ngươi thâm thuý thoáng qua một chút ưu tư, không đợi nàng bắt được, liền biến mất không thấy nữa.
Hiên Viên Mị nằm xuống bên cạnh nàng, sau đó đem nàng kéo vào lòng, nhắm mắt lại, không có động tĩnh gì nữa, nghe bên tai vẫn là tiếng hít thở nặng nề như cũ, tầm mắt Thuỷ Nguyệt Linh liếc về phía giữa hai chân, Dụς ∀ọηg đứng thẳng to lớn kia làm cho nàng không thể hiểu nổi, hắn có phải là “không được” hay không? Ngây người ở bên cạnh hắn ba tháng, trừ lần đó ở Ngọc Dao Điện, liền không thấy hắn đi tới cung nào khác!
“Thuỷ Nhi, ngươi còn nhìn nữa thì ta không dám đảm bảo sẽ không ᴆụng vào ngươi!” Thuỷ Nguyệt Linh giương mắt nhìn cặp mắt vừa mở ra của hắn, trong đôi mắt chứa Dụς ∀ọηg nồng đậm, nàng liền thức thời mà nhắm mắt lại, ngoan ngoãn mà nằm trong иgự¢ của hắn, đầu vẫn không ngừng động não như cũ, nhưng mà cuối cùng vẫn không nghĩ ra mục đích của hắn là gì!
Theo như lời nói của hắn và Vưu Diệc lần trước, thì hắn đang yêu một nữ nhân, vậy tại sao lại tới đây gây phiền toái cho nàng? Trên thực tế thì ngay cả mặt mũi của nàng hắn vốn chưa từng thấy qua mà! Chẳng lẽ bởi vì hắn yêu nữ nhân kia? Nhưng mà nàng lại không nghĩ ra hắn theo đuổi nữ nhân thì liên quan gì tới nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng bất giác ngủ thi*p đi! Hiên Viên Mị nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn cảm thấy có chút buồn cười, lẽ ra nàng nên phòng bị đối với hắn mới đúng chứ? Lại có thể yên tâm mà ngủ thi*p đi trong lòng иgự¢ hắn!
Nhìn thân thể mềm mại trắng như tuyết kia, cổ họng của hắn không khỏi có chút căng lên, hắn không phải là không muốn nàng, nhưng mà nghĩ tới bộ dạng thân thể đầy máu của nàng, nàng cứ dứt khoát như vậy, nếu hiện tại hắn thật sự muốn nàng, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất lòng của nàng!
“Mỹ nhân, bảo trọng!” Âu Dương Mặc nhìn nàng, trong lòng có chút áy náy.
Thuỷ Nguyệt Linh cười cười với hắn, cánh tay bên hông chợt siết chặt, cau mày nhìn Hiên Viên Mị một cái, thấy môi mỏng của hắn mím chặt, vẻ mặt cực kỳ không vui, làm cho nàng có chút khó hiểu.
Thượng Quan Lăng nhìn thân thể hai người dính sát lại với nhau, còn có dấu vết đỏ trên cổ nàng, bàn tay trong tay áo không tự chủ được mà nắm chặt, đè xuống cảm xúc không nên có trong lòng, nói vài lời khách sáo từ biệt với Hiên Viên Mị.
Nhìn Hiên Viên Đế càng lúc càng xa, Âu Dương Mặc vẫn không có thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói, “Lăng, ngươi sẽ hối hận!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Thượng Quan Lăng thu hồi tầm mắt, quả đấm trong tay áo dần dần buông ra, hôi hận sao? Trong lòng hắn có chút mờ mịt.