Mộ Tây rốt cuộc vẫn không thể đi công tác, buổi tối nhận được điện thoại của cô giáo Tiểu Đào nói là Tiểu Đào phát sốt do bị lên sởi. Khi Lục Nhược chở cô đến nơi, Tiểu Đào bị bọc thật kín ngồi trong phòng giáo viên.
Cô y tá trấn an Mộ Tây, ở tuổi này trẻ con rất dễ mắc sởi, cận thận chăm sóc mấy hôm sẽ đỡ ngay thôi, cái chính là không được ra gió, đồ ăn phải cẩn thận một chút là được.
Mộ Tây nhìn khuôn mặt sốt đến đỏ bừng của con, thấy con khó chịu, mặt mày nhăn thành một đoàn vô cùng khổ sở. Tiểu Đào không giống như mọi ngày, nhìn thấy cô cũng chỉ mở ra đôi mắt thất thần nhìn cô nhỏ giọng gọi: “Mẹ” rồi lại nằm gọn trong lòng cô.
Thấy dáng vẻ khổ sở của con, Mộ Tây liền giao hết việc cho Lộ Dao chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc Tiểu Đào.
Ngôi nhà thật lớn nhưng tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt. Mộ Tây vuốt ve làn da nóng bỏng của con chỉ muốn thay con bị ốm. Nước da của Tiểu Đào vốn trắng nõn nay lại đầy những chấm đỏ trông rất kinh dị, hai má hồng phúng phính cũng nổi lên mấy nốt đỏ đáng ghét, thằng bé mệt đến mức cơm cũng không buồn ăn.
Mộ Tây làm cháo ngọt mà con thích nhất nhưng dỗ nửa ngày nó cũng chẳng chịu ăn, rúc đầu chui vào trong chăn trốn.
Mộ Tây nóng lên: “Mau ngồi dậy, không ăn mẹ đánh cho một trận bây giờ!”
Tiểu Đào Quân khóc nấc lên.
Lục Nhược nhìn những nốt đỏ lộ ra ngoài quần sooc của con đột nhiên hiểu ra: “Nhị Tây, để anh cho con ăn, em đi ra ngoài trước đi!”
“Cũng tốt.” Mộ Tây đứng lên xoa nhẹ đầu con: “Em đi nấu cơm anh cho con ăn giúp em.”
Khi Mộ Tây đem đồ ăn đã nấu xong bày biện lên bàn, Tiểu Đào Quân đã bưng ra bát cháo không còn một miếng dư đưa cho cô với vẻ mặt rất kiêu ngạo: “Con ăn xong rồi!”
Mộ Tây nhìn Lục Nhược bằng một ánh mắt đầy kinh dị mà tán thưởng, thằng nhãi nhà cô thật giống bố.
Lục Nhược ngồi vào bàn ăn, vặn mình một cái, nhìn thấy đĩa thịt nướng béo ngậy trên bàn ăn đến chảy nước miếng, xoa xoa tay đầy hưng phấn. Tiểu Đào Quân chạy lên ngồi trên ghế: “Con cũng muốn ăn.”
“Không được~” Mộ Tây đưa cho Lục Nhược một chén cơm, tàn nhẫn ςướק lấy đôi đũa trong tay Tiểu Đào Quân: “Không ăn được mấy ngày này con phải ăn nhẹ, thịt nướng nhiều dầu mỡ.”
“Mẹ, mẹ thật bất công!” Tiểu Đào Quân lên án: “Sau khi bố về nhà , mẹ mỗi ngày đều làm thịt nướng, buổi tối cũng làm.”
Lục Nhược đắc ý cười xinh xích, nhéo nhéo hai má Tiểu Đào: “Bố bận đến mức cơm trưa cũng không được ăn, buổi tối mẹ chiều bố một chút cũng không được sao? Nhị Tây, lấy thêm cơm cho anh đi!”
Mộ Tây đối mặt với ánh mắt đầy khiển trách của con, khó khăn lấy thêm cơm cho Lục Nhược. Tiểu Đào Quân cuối cũng cũng hiểu được bố không chỉ nhéo má nó đau mà còn muốn tranh cả mẹ với nó.
“Hứ!” Tiểu Đào Quân tâm trạng cực kì khó chịu nhảy xuống chạy về phòng ngủ.
Jumbo said: Thằng nhỏ, còn muốn ông bố gian tà của nhóc về nữa không?
Lục Nhược cắn cắn đôi đũa cười đến gian manh, tiểu tử thối!
“Nhị Tây em cũng ăn nhiều một chút!” Lục Nhược thật hiền lành gắp thêm thức ăn cho Mộ Tây.
“Anh nói gì với Tiểu Đào mà khiến nó nghe lời như vậy.” Mộ Tây nghi hoặc cắn cắn miếng rau cần.
Lục Nhược rất là đắc ý: “Nói chuyện như hai người đàn ông thôi. Đàn ông rất trọng thể diện.”
“Tiếng nói của đàn ông?” Một tây gật đầu nói: “Khó trách nó rất nghe lời của Vị Ương.”
Lục Nhược bất mãn, chua lòm nói: “Phải kêu tên kia là Hạng Vị Ương!”
Tiểu Đào Quân mới nhỏ như vậy mà đã rất nam tính.
Buổi tối nó rất vui vẻ ngồi xem phim hoạt hình, đột nhiên nghe được một âm thanh rất quái dị, vừa quay đầu lại thấy bố mẹ đang ngồi thành một chỗ ở trên ghế sô pha, mặt mẹ đỏ hồng trông rất khả nghi.
Tiểu Đào Quân liền bỏ qua chỗ ngồi yêu thích của mình đi đến sô pha, len vào giữa hai người. (Ô hô, giống Jumbo nhỏ thế!)
Tiểu Đào rất cao hứng khi mẹ ôm nó trong lòng không thèm ôm bố, nó liền nghiễm nhiên ngồi trên đùi Mộ Tây, tiếp tục xem hoạt hình.
Lục Nhược thở dài, nâng chân đặt lên trên bàn trà, một tay vòng ra đằng sau, không cam lòng ở đằng sau lưng Mộ Tây vuốt ve.
Từ khi Lục Nhược đến ở chung, Tiểu Đào rất tự giác luôn cùng bố tắm rửa, đêm nay không biết giận dỗi gì đòi Mộ Tây tắm cho nó.
Nhưng đáng tiếc Mộ Tây không muốn hình thành thói quen không tốt cho con nên kiên quyết từ chối Lục Nhược vào cùng tắm.
Tiểu Đào không thể gần nước, Mộ Tây chỉ lấy khăn mặt lau người cho con rồi đuổi nó ra ngoài.
Lục Nhược ở trong phòng ngủ đi lại mấy vòng vẫn không đừng được chui vào phòng tắm.
Mộ Tây vừa mặc xong áo tắm đang đứng trước gương, một đôi tay không an phận từ đằng sau ôm lấy.
“Đừng nháo!” Mặt Mộ Tây đen lại, biết ngay anh không có ý tốt: “Em còn chưa tắm đâu!”
Lục Nhược một tây ôm lấy bụng cô ép cô vào bồn rửa mặt, tay kia đem nút thắt áo tắm mở ra: “Chăm sóc Tiểu Đào mấy ngày như vậy có mệt không?” Giọng nói của anh trầm thấp, nghe cực kì nguy hiểm.
Mộ Tây xoay người lại, anh nắm lấy vạt áo kéo trùm qua đầu hôn lên. Lời lẽ đầy dụ hoặc, nóng bỏng ca ngợi: “Bảo bối thật đẹp!”
Lục Nhược cuối cùng cũng không được lợi bởi Tiểu Đào Quân đến gõ cửa, nói nó một mình ở trong phòng thật buồn. Sau đó Lục Nhược liền bị phu nhân đuổi ra ngoài chơi với con.
Sắp đi ngủ, Tiểu Đào Quân hớn hở quấn lấy Mộ Tây đòi nghe kể chuyện cổ tích: “ Mẹ mẹ kể cho con nghe thần thoại Hy Lạp đi. Cô giáo con hôm trước kể chuyện quả táo vàng.”
Mộ Tây đắp chăn cho con: “Hôm nay kể chuyện con dê lông vàng đi, những anh hùng vì muốn ςướק lấy lông dê vàng mà trải qua gian khó.”
“Mẹ mẹ có biết chuyện về Perseus?”
“Ah, Hercules, người anh hùng của biển. Nhưng mà,…” Mộ Tây cảm thấy phải có trách nhiệm nói cho con hiểu anh hùng ngoại trừ thông qua cách Gi*t chóc còn rất nhiều cách khác. “Bọn họ đều là anh hùng, được dẫn dắt bởi Jason, bao gồm cả Jason, nhưng những chiến tích của họ đều là dựa trên vũ lực, chỉ ngoại trừ Chiron, thầy của họ đã đánh giá rất cao người này, bởi vì chỉ có ông là người cứu sinh mệnh người khác.”
“Người đó là bác sĩ sao?” Tiểu Đào đảo tròn con mắt: “ Giống như là dì hả mẹ?”
“Uhm.” Mộ Tây vỗ nhẹ đầu con, bắt đầu kể chuyện về con dê lông vàng. Sau này, khi đã là bác sĩ mổ chính Tiểu Đào thường xuyên đem chuyện giải phẫu cơ thể ra để hù dọa Tần Nhiễm. Anh hùng là từ máu lửa mà sinh ra nhưng nó vẫn cảm thấy kẻ có thể chữa lành vết thương mới là người anh hùng nhất.
Lục Nhược từ thư phòng đi ra phát hiện Mộ Tây đang quỳ bên cạnh giường Tiểu Đào.
“Trăm ngàn đừng lưu lại sẹo ở trên mặt!” Mộ Tây lo lắng nhìn những chấm đỏ trên mặt con. “Nó lớn như vậy nhưng chưa bao giờ ốm nặng như thế này. Mình không cho con đi nhà trẻ cả ngày nữa được không anh?”
Lục Nhược nhìn một hai người trên giường, ánh mắt dịu dàng nói: “Uhm, theo ý em!”
Tắt đèn xong, anh ôm Mộ Tây lên: “Bao giờ thì về? Nếu Tiểu Đào đi nhà trẻ cả tuần thì nội việc đưa đón cũng đã là một vấn đề rồi. Hay đem con đến chỗ mẹ anh, mẹ anh cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm? Đem Tiểu Đào cho mẹ là tốt nhất!”
Nhìn qua vai anh, Mộ Tây nhìn chăm chăm vào ánh trăng phía sau: “Em còn chưa chuẩn bị tốt!” Bây giờ chỉ có ba người bọn họ mọi truyện dường như rất đơn giản. Sau khi trở về, cô lại phải đối mặt với những mối quan hệ rối rắm kia, xử lý vấn đề nan giải chất giữa cô và chị anh. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, đường quay về luôn thật khó khăn.