Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Chương 21

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới thân thiết quấn quýt.
Mộ Tây thích thú ngắm nhìn khuôn mặt Lục Nhược khi ngủ, mặc kệ khi cùng cô ngủ trong tư thế nào, khi tỉnh lại, tay trái của anh nhất định đặt ở thắt lưng của cô, cánh tay còn lại những ngón tay thon dài đan vào tay cô, nắm thật chặt.
Cô thử rút bàn tay ra, lại phát hiện anh nhăn mi kháng nghị, đơn giản dùng đôi chân dài ép cô vào sâu trong иgự¢: “Đừng đi” anh lẩm bẩm.
Con người anh ương ngạnh, ngang ngược nhưng khi ở bên cô lại tỏ ra hơi chút yếu ớt. Lục cha là người đàn ông lãnh đạm cứng rắn, không thể cho con nhiều ôn nhu săn sóc, đối với Lục Nhược khi phạm sai lầm chỉ biết chỉ ra cùng trừng phạt thật nặng, cho nên Lục Nhược bị tổn thương rất nhiều lại không thể biểu lộ ra ngoài nên càng ngày càng không thể hiểu cho cảm xúc của người khác.
Mộ Tây có một gia đình ấm áp, trước đây Hứa Diệc Hàng từng nói trên người cô có hơi ấm điềm đạm cùng viên mãn làm người bên cạnh cũng có được cảm giác ấm áp, có lẽ là do cô là người được hấp thụ tình yêu thương ấm áp mà trưởng thành. Cô có thói quen giải quyết vấn đề rất cầu toàn hơn nữa cô có bản năng luôn muốn che trở cho người khác.
Bất đồng này càng thể hiện rõ khi hai người không cùng ý kiến, vài ngày sau hôn nhân hai người đã xảy ra bất đồng đầu tiên. Lục mẹ gọi điện nhắc nhở bọn họ không cần vui đến quên cả đất trời, một tháng sau là sinh nhật Lục Nhược cùng Lục Hi, Lục mẹ có ý muốn bọn họ nhanh về cùng nhau tổ chức sinh nhật. Lần này Âu Dương San sinh bệnh làm lùi lại dự định đi di cư của cả nhà Âu Dương, vừa vặn đến sinh nhật hai người. Trong điện thoại Lục mẹ nói đến đoạn đầu còn vui vẻ nhưng đoạn sau lại nghẹn ngào. Hai đứa con của bà phải đợi đến khi 30 tuổi mới được bà cùng tổ chức sinh nhật một lần, bà nhớ lại chuyện cũ lại cùng Mộ Tây hàn huyên không ít chuyện quá khứ.
Bây giờ Mộ Tây mới biết bà trông bề ngoài là người đàn bà hòa nhã, yếu mềm nhưng bên trong lại vô cùng kiên cường cứng rắn. Hôn nhân của bà cùng Lục cha cũng có thể gọi là môn đăng hộ đối, năm đó gả cho Lục cha là thuận theo ý nguyện của cha mẹ nhưng cũng có gặp qua trước hôn nhân, trong lòng vừa ý mới đáp ứng yêu cầu của cha mẹ. Chỉ tiếc lúc đó, Lục cha còn trẻ không hiểu chuyện lại cùng một người đàn bà khác khác không ngừng dây dưa. Sau khi Lục mẹ hạ sinh Lục Nhược cùng Lục Hi liền cùng Lục cha li hôn.
Sau khi li hôn bà đưa Lục Hi ra nước ngoài định cư, Lục Nhược năm ấy 26 tuổi đến thành phố nơi bà cùng Lục Hi ở tổ chức tuần lễ thời trang, Lục Hi bị anh chọn trúng làm người mẫu chính. Lục cha nhìn poster chụp hình Lục Hi mới tìm đến. Sau khi ly hôn, sức khỏe của Lục mẹ không tốt lắm, trong phòng bệnh bà nhìn thấy Lục cha đã trải qua rất nhiều sương gió phát hiện chính mình vẫn không thể cự tuyệt ông dù sao bà cũng đã già không muốn ૮ɦếƭ nơi tha hương.
Nói đến đây, Lục mẹ nói không thành tiếng, Mộ Tây không khỏi kinh ngạc, Lục cha là một người nghiêm cẩn như vậy cũng có một thời phong lưu không thể kiềm chế, về sau lại cũng vì thương tiếc một người đàn bà mà trong lòng băng giá. Thật rất xúc động!
Buông điện thoại xong, cô có chút buồn bực. Vì hồng nhan lưu lạc mà cảm thán, Lục cha cùng Lục mẹ hiện tại chính là hai người bạn già nương tựa vào nhau mà sống mà thôi, chỉ sợ năm khi gặp lại tình xưa nghĩa cũ cùng oán hận hai mươi năm có lẽ đều đã được hóa giải hết.
Tâm hồn đầy hứng khởi cô đem kế hoạch mấy ngày tới đem kể cho Lục Nhược mới từ bên ngoài về, Mộ Tây nói cô thấy trước hết nên trở về, đem gia đình anh quây quần cùng một chỗ, hôm sau hai người bọn họ lại quay trở về nhà trọ của Lục Nhược, về nhà chẳng qua là muốn về Lục trạch ăn cơm mà thôi.
Lục Nhược trông thật sự không tình nguyện, Mộ Tây hỏi anh: “Anh sao lại lạnh nhạt như vậy? Chị gái anh đi rồi sau này không biết chừng không còn cơ hội gặp lại!”
Lục Nhược liền lớn giọng: “Anh lạnh nhạt? Em trọng tình nghĩa, em trở về một mình là được rồi!”
Rống lên xong anh đẩy cửa mà đi ra ngoài.
“Phanh” Một tiếng cửa đập lại mở ra, Mộ Tây ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhẫn nhịn một hồi nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Anh sao lại như vậy, không nói hai câu liền phát giận. Mộ Tây nhìn nhẫn cưới trên tay càng oán giận, thế này còn gọi gì là tuần trăng mật nữa?
Lau khô nước mắt cô phát giận đem đồ đạc vứt lung tung, sau lại thu gom lại chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.Tự anh ở đây một mình đi đừng bao giờ quay trở về nữa. Trong lúc cô dọn dồ ánh mắt thủy chung vẫn không dời khỏi cửa phòng, một bóng hình chạy vọt vào ôm chặt lấy cô: “Anh sai rồi, đừng giận anh!” Sau đó hai người kích động một hồi trên giường.
Đáng tiếc….
Mộ Tây đợi một hồi lâu xung quang chỉ vọng lại tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Cô giận dỗi đá một cái vào đống hành lí, cầm lấy hộ chiếu của mình cùng ví tiền bước ra ngoài lại thấy hộ chiếu của Lục Nhược, cô tiện tay cầm theo luôn xem anh làm thế nào để quay về!
Bị ủy khuất, Mộ Tây mở cửa đi ra ngoài lại phát hiện Lục Nhược đang ngồi ở phía ngoài cửa phòng ngẩn người. Trời rất nóng, ánh mặt trời bỏng rát. Bên ngoài không có điều hòa nhiệt độ chênh lệch gần mười độ. Mộ Tây nhìn anh trên người nhễ nhại mồ hôi, một chút tức giận cũng không còn.
Trên hành lang gỗ đã điểm màu thời gian kêu “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, Lục Nhược bên tai giật giật, ánh mắt dừng trên khóa mấy chiếc túi của cô, khuôn mặt bỗng cứng ngắc: “Em muốn đi?”
Giọng nói khô khan làm Mộ Tây nhất thời đau lòng. Anh ta là đồ ngốc sao? Vợ mình muốn bỏ đi nhưng anh một câu muốn giữ lại cũng không có? Thông minh, nhanh trí ngày thường đi đâu mất hết rồi?
Mộ Tây ngẩng đầu cao ngạo: “Ai cần anh lo!” Sắc mặt Lục Nhược mười phần khó coi, hai người nổi giận đùng đùng nhìn nhau trong chốc lát. Mộ Tây nhìn thấy mồ hôi của anh chảy từng dòng theo má xuống cổ. Gần hai, ba tiếng không uống nước miệng anh có chút khô.
Lục Nhược giang hai cánh tay: “Lại đây anh ôm một cái!”
Anh cho anh là ai chứ, muốn ôm liền ôm sao? Mộ Tây mặt mày nghiêm trọng chối bỏ tiếng nói trong lòng, ngoan ngoãn tiến vào vòng ôm của anh, hai người làm lành bắt đầu ôm ấp sờ soạng nhau, lăn lộn trên giường.
Một phen dây dưa đi qua, Mộ Tây nghe người nào đó miễn cưỡng hỏi cô: “Thích không?” Cô chán ghét nói: “Người đầy mồ hôi, hôi ૮ɦếƭ đi được!” Cô thấy hơi mệt, bị anh ôm ấp dưới thân lại là giường mềm mại liền cảm thấy khốn đốn. Mộ Tây cảm thấy như là mình nằm mơ, cô mơ thấy Lục Nhược bảo cô: “Anh xin lỗi!” Sau đó cô thực lòng ôm anh thật chặt…
Lục Nhược tỉnh lại, một đôi tay như không thật vuốt ve trên người cô. Mô Tây đẩy anh ra: “Em mệt. Sao anh không để em yên một chút!”
“Không thể.” Lục Nhược mặt dày đem cô ép xuống dưới: “Ngày kia đã trở về, anh bận rộn như vậy. Sẽ rất nhớ nơi này đi, ban ngày ban mặt cũng có thể làm…”
Mộ Tây thở dài, con người này…. Lục Nhược là loại mặt dày vô sỉ mà, anh không thích “làm” ở trong nơi kín đáo lại thích “muốn” ở nơi ánh mặt trời sáng lạn.
“Nhị Tây…” Lục Nhược thực buồn bực gọi cô, cho cô xem ngón tay của mình bị nhiễm đỏ.
*
“A, anh có thể cùng em nói chuyện một chút hay không?” Trong chăn, Mộ Tây gọi Lục Nhược bất mãn: “Anh có phải chồng em hay không vậy?”
Lục Nhược quay đầu nhìn cô một cái, hất hàm ai oán, sau đó một lần nữa nhìn vào màn hình, đem một con quái vật nhẹ nhàng xử lí.
“Em đau bụng!” Mộ Tây rên.
Lục Nhược đặt ống nghe điện thoại xuống, Mộ Tây đáng thương hề hề nhìn anh: “Thật sự rất đau mà!”
“Uống đi!” Lục Nhược đem một bát nước gừng lớn đưa cho cô.
“Em có mua thứ này sao?”
Lục Nhược có chút ngượng ngùng: “Chị gái em nói em bị đau bụng kinh rất dữ, đi lần này nhất thời cầm thêm. Ngơ ngác cái gì, uống nhanh lên!”
Mộ Tây bị bệnh công chúa: “Anh đút cho em!”
Luc Nhược không tình nguyện lấy thìa khuấy khuấy đường đút vào miệng cho Mộ Tây.
Trong phong mở điều hòa, Mộ Tây đem chăn cuộn quanh mình sau chỉ lộ ra cái đầu uống canh cam lộ.
Con gái thật là phiền toái! Đút cả bát lớn xong, Lục Nhược bất đắc dĩ đi lấy khăn mặt, mặt cô bị dính nước đường cảm thấy không thoải mái.
“Lục Nhược anh làm thế mà có thể mở khóa được vậy!” Gối đầu vào đùi anh, cô lại bắt đầu yêu sách.
Chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật buồn bực. Lục Nhược nhìn cô: “Học làm gì?!”
Mộ Tây hai mắt sáng như sao: “Anh không thấy rất oai hùng sao? Giống như có thể phi tiêu, múa đao có thể tùy ý ra vào tất cả các cửa lớn nhỏ!” Cô rốt cuộc cũng biết được cái thứ công cụ nho nhỏ kia của Lục Nhược có được cái lợi ích gì, quả thực rất giống cảm giác đi trộm hòm vàng của đạo tặc.
Lần trước khi hai người quên lấy chìa khóa, Lục Nhược lấy ra một thanh sắt nhỏ để mở cửa, Mộ Tây đứng một bên tỏ vẻ vô cùng bội phục.
Lục Nhược suy nghĩ một lúc, đứng dậy đi về phía thùng dụng cụ của mình. Mộ Tây phấn khích chạy lại, cô có cảm giác mình sắp trở thành đạo tặc.
Lục Nhược đem ra một chuỗi “Leng keng” rung động gì đó đem tới, đưa cho Mộ Tây: “Cửu liên hoàn này em đem ra xem thế nào?”
Mộ Tây thất vọng mặt dài xuống.
“Đừng nhìn anh như vậy?”
“Loại này dùng để dọa trẻ con, ai cũng chơi qua rồi!” Mộ Tây nhìn Lục Nhược thật hèn mọn, đem món đồ đó lắc qua lắc lại.
“Này! Sao lại thế này?” Đảo đi, đảo lại nửa ngày, Mộ Tây bất lực nhìn cái cửu liên hoàn vẫn ngỗ nghịch như lúc đầu: “Có vần đề gì sao, em từng chơi qua rồi, không thể không biết cách chơi được!” Cô đem cái cửu liên hoàn trong tay đu đưa qua lại dưới ánh mặt trời nó lấp lóe như châm chọc cô.
Lục Nhược giương mắt nhìn xuống: “Đây là đồ do chính tay anh làm trước kia. Em cứ từ từ thưởng thức đi!” Rồi lại cúi đầu nhìn xuống bản vẽ phía dưới chốc chốc lại ngẩng đầu lên xem xét.
Trên giấy từ từ xuất hiện hình dáng một người con gái, thêm một vài nét 乃út, bộ dáng cô bĩu môi giận dữ liền hiện dần trên trang giấy. Khóe miệng Lục Nhược nhẹ nhàng nhếch lên xong lại ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Vừa rồi Mộ Tây còn mặc quần nhỏ chữ T giờ phút này lại ẩn hiện dưới một tầng sa mỏng của váy ngủ, vải trong như nước ẩn hiện da thịt cô, theo từng động tác của cô, ống tay áo rộng thùng thình rơi xuống dưới nách, kinh khủng hơn là bên trong cô hoàn toàn không mặc gì.
Nhìn thấy… tuyệt đối là trong suốt! Lục Nhược bưng kín cái mũi của mình.
“Tiếp tục đi!” Mộ Tây thúc giục nói. Vừa rồi cô kinh hỉ thấy Lục Nhược đang vẽ cô. Mộ Tây đã từng học qua vài năm tranh thủy mặc, tự cho là người có hiểu biết. Từng cười nhạo Lục Nhược là trình độ thấp kém. Lần này lại thấy anh ngồi xa xa trên sô pha toàn thân toát hơi thở nghệ thuật tài hoa xuất chúng , nhất thời kích động.
“Titanic” Mộ Tây cũng muốn có được một bức tranh để đời. Cô hồn nhiên bảo Lục Nhược: “Chờ khi chúng mình già đi, nhìn thấy bức tranh này sẽ lệ rơi đầy mặt a!” Lập tức tưởng tượng hơn mười năm sau, tóc đã nhuộm màu trắng xóa, cầm trong tay tác phẩm của chồng mình thời trẻ, nhớ lại những kỉ niệm xưa thấy thật xúc động nha.
Lục Nhược “Ba” một tiếng bỏ giấy vẽ trên bàn trà, đi đến bên Mộ Tây.
“Sao anh lại không vẽ nữa? Bầu không khí đang rất thích hợp nha. Muốn đổi tư thế sao? Anh học trường phái vẽ ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ sao?” Mô Tây rất đồng tình thoát bỏ tầng sa mỏng kia “Em không ngại…”
Lục Nhược áp đảo cô xuống, khó khăn dằn lại mấy động tác. Mộ Tây rốt cục biết mình gặp nguy hiểm, người phía trên nóng quá, rất… hưng phấn?!
“Anh xuống đi, xuống đi, anh không nên… không nên như vậy!” Mộ Tây thấy tưởng tượng và thực tế thật phũ phàng. Jack khi vẽ trang người yêu trông thật bình tĩnh nghiêm túc còn anh thế nào lại như vậy? “Em tín nhiệm anh có tư chất nghệ thuật nên mới như vậy, anh đừng có hiểu lầm! Hôm nay em không được!” Trong quá khứ chỉ cần anh muốn Mộ Tây đều không từ chối, nhưng ở trong tình huống này làm sao có thể?
Lục Nhược nổi cơn thú tính tà ác Ϧóþ nhẹ hai иgự¢ của cô: “Phía dưới không được, Nơi này…” dừng lại, ngón tay kia nguy hiểm vuốt ve hai cánh môi của cô: “Còn có nơi này, làm luôn đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc