Gió thổi mùi rượu nồng nặc cùng mùi nước hoa khiến Mộ Tây choáng váng: “Buông tay, anh uống say rồi!” Mộ Tây tức giận nói, không kiên nhẫn gỡ hai bàn tay anh ta ra, đẩy một phen.
Anh ta lảo đảo lui về phía sau vài bước, cơ hồ ngã sấp xuống, gương mặt bị hơi cồn kích thích từ từ trướng đứng lên, vén tay áo hùng hùng hổ hổ muốn tới tróc Mộ Tây.
Mộ Tây vừa mở cửa xe lại bị túm trở về, hắn ta lúc này nóng tính, giữ chặt cổ tay cô không buông, miệng đầy mùi rượu thở mạnh vào gáy cô: “Chính là cái XX, trả lại cho lão tử XX trang cái gì?”
Mộ Tây hít một hơi thật sâu lớn tiếng nói: “Ngừng, ngừng! Tôi không phải phụ nữ!”
Hơi thở của cô vì khi*p sợ mà nhất thời đình trệ, gã say say nhìn chằm chằm đánh giá cô. Mộ Tây thấy anh chột dạ, vội vàng thêm mắm thêm muối: “Thật sự, thật sự, Lục tổng chúng ta, khụ, ngươi có biết, có khẩu vị đặc thù không muốn người khác biết.” (o_O ) phải chăng chị bảo anh Lục nhà em gay?!)
Thế nhưng hắn ta thật sự buông cô ra, day nhẹ huyệt thái dương: “Là nghe nói anh vài năm nay không quá gần nữ sắc, thì ra là như vậy.” Gương mặt hắn hèn mọn đáng giá lại Mộ Tây: “Ta là đúng là biến thái, biến thái thật rồi. Phí cả nửa ngày chẳng được gì. Hừ!”
Mộ Tây cười mỉa gật đầu chui vào trong xe, nhanh tay đóng cửa xe, tay lái vừa chuyển xe lập tức lùi, người đàn ông đang đứng sau xe nhất thời hoảng sợ tránh về sau ngã một cái không nhẹ.
Một trận chửi bậy từ trong xe theo Mộ Tây đi xa.
Xe chạy đi được một đoạn rồi, tim Mộ Tây vẫ đập rất nhanh. Cô đem tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi, con gái quả nhiên phải tự biết bảo vệ chính mình. Vừa đem xe đặt ở cửa hàng bên đường, điện thoại của cô liền vang. “Tôi buổi tối có việc, đem xe tới cho tôi.” Lục Nhược vẫn giữ cái ngữ khí bá đạo ra lệnh.
Mộ Tây nhớ tới lời con ma men kia, chẳng lẽ hình dạng thật của Lục Nhược là yêu nghiệt hay sao? Bởi liên tưởng đó, cô trả lời khí ngữ liền có chút ám muội không rõ. Lục Nhược lập tức nghe ra không ổn: “Cô đang làm gì kì quái vậy?”
“A, không, không.” Mộ Tây đang ở cửa hàng thuốc trả tiền, bởi vì cầm di động, phát hiện trên cổ tay vừa rồi bị con ma men giữ chặt nên có vết bầm. Sờ sờ, mắng một câu liền ngắt điện thoại, thở dài cầm túi thuốc đi ra.
Đem xe đưa đến Lục trạch xong, Mộ Tây trở về nhà trọ của mình. Lên lầu không dưng lại sợ run người. Mở cửa phòng, nhìn lên người ngồi trên sô pha – Mộ Trung, Mộ Tây âm thầm cảm thán, trực giác của phụ nữ quả thật không sai.
“Ha ha, bố, đã lâu không thấy.” Mộ Tây lập tức nở một nụ cười như hoa, vô cùng thân thiết đi qua ôm lấy cánh tay Mộ Trung. Mộ Trung đang uống trà, nhìn con gái dáng điệu sủng nịnh, hừ một tiếng.
“A, A Tây, cậu về rồi ah? Bác đã đến đây từ lâu, tôi gọi di động cho cậu nhưng cậu không có tiếp.” Ngô Mỹ Mỹ mang bộ dạng hiền lành, khuôn mặt nhỏ nanh hơi hồng, người mặc tạp dề mang ra một khay điểm tâm đầy từ nhà bếp đi ra.
Mộ Tây nhìn cô chớp mắt, mày không nói cái gì bất lợi cho tao đấy chứ? Kết quả, Ngô Mỹ Mỹ xem nhẹ sóng điện từ mắt cô, thẹn thùng cúi đầu ở một bên.
“Bố, sao bố lại có thời gian đến đây?” Mộ Tây nhanh chóng kéo Mộ cha làm nũng, “Ăn cơm sao, con đi làm cho ba điểm tâm.”
“Không cần.” Mộ cha đem chén tra chưa uống được một phần ba đặt lại bàn trà. Một tiếng “Ca” thanh thúy, Mộ Tây cũng run rẩy theo.
Mộ cha bình tĩnh lên mặt khiển trách: “Một đứa con gái mặc như vậy lại cả ngày chạy ở bên ngoài, con thật sự càng lớn càng không nên thân!”
Mộ Tây cúi đầu nghe lời dạy dỗ.
“Mộ gia khuê nữ lại ra ngoài làm lái xe cho người ta, chuyện này truyền ra ngoài làm cái mặt già của ta còn cất vào đâu?” Phỏng chừng là nhìn Mộ Tây không một chút , Mộ cha không khỏi động giân, “Ba” một chưởng hung hăng chụp lên bàn trà.
Ngô Mỹ Mỹ cả kinh, run run, cất ánh mắt cầu cứu của Mộ Tây vào lòng lui về tiểu ốc.
Mộ cha thở hắt ra, trầm giọng: “Từ nhỏ mày đã luôn làm theo ý mình, tính tình lại quật cường. Bây giờ cũng lớn rồi, bố không bức mày. Bố hỏi mày một câu, rốt cuộc mày muốn làm gì? Luôn như vậy bay nhảy cũng không tính cuộc sống sau này. Thích sáng tác này nọ, nếu không nghĩ dựa vào Bắc Bắc, bố cho mày tiền tự mình dựng cái trang web cũng thành, chỉ cần mày có thể định lối.”
Mộ Tây biện hộ: “ Bố, công tác của con bây giờ cũng rất tốt.”
“Lái xe là việc con gái cũng có thể làm sao?” Mộ cha phẫn nộ. “Mẹ mày nói, nếu mày không làm việc đứng đắn, liền tìm người gả cho, cũng là như vậy hết tâm. Mày có biết mẹ mày vừa nhắc đến mày đều đau lòng, lớn như vậy một chút cũng không làm cho cha mẹ bớt lo!” Mộ cha bắt đầu đánh vào tình thân.
Nhìn Mộ Tây cúi đầu không nói, Mộ cha thở dài, “Nhị Tây a, có phải con còn vì chuyện ngày trước mà oán bố? Con khi đó còn nhỏ, con…”
“Bố, con không có.” Mộ Tây chợt nói. “Bố đừng nghĩ vậy. Con cảm thấy sống như vậy rất tốt. Con có thể kiếm tiền tự nuôi sống bản thân, cũng có bạn vè, tưởng mọi người có thể xem lạianh chị em đều có tiền đồ, nhìn mọi người như vậy ai cũng giỏi. Thật sự.”
Cô nói đặc biệt thành khẩn, Mộ cha đứng lên, nhìn quanh phòng một vòng. “Buổi tối theo bố gặp ông bạn già. Bố còn có việc đi trước.”
“Bố, bố đi đâu vậy, con lái xe đưa bố đi.” Mộ Tây bị bố cô nói gợi lên chút chuyện thương tâm, lúc này đôi mắt cũng có chút hồng.
Mộ cha phất phất tay, “Bố nuôi con lớn như vậy không phải để cho con lái xe cho bố.”
Ngô Mỹ Mỹ nghe được Mộ cha phải đi, nhu thuận đưa ra cửa.
Mộ cha nhìn cô một cái: “Nữ hài tử thôi, nên tự bảo trọng.”
Cái này, Ngô Mỹ Mỹ đôi mắt cũng đỏ.
Còn một cánh cửa, Mộ Tây liền qua kéo Ngô Mỹ Mỹ, “Bố tao nói cái gì đó!”
“A Tây, buông tao ra, khụ khụ.” Ngô Mỹ Mỹ bị cô đè ở trên sô pha không thở nổi, uỵch kêu “Cứu mạng!” Kết quả có người đến cứu mạng cô ta thật. Mộ Tây bị hôn phu của Ngô Mỹ Mỹ kéo lên.
“Chúng mày!” Mộ Tây trừng mắt nhìn đôi uyên ương. Mãnh nam che chở cho Ngô Mỹ Mỹ.
“A Tây, tao sai rồi. Tao muốn cùng anh ấy kết hôn. Trở về nghĩ định nói với mày một tiếng, sau đó, ách… bố mày đột nhiên tới đây, tao cũng không chuẩn bị…” Ngô Mỹ Mỹ thất sắc, trốn tránh nên nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ.
Mộ Tây nghe ra lời, đúng vậy, muốn kết hôn, trở về gặp cô, nhất đẳng hai bậc cô không trở lại, kết quả, người củi khô lửa bốc liền không nhịn được, lại sau đó. Mẹ ơi, bố già nhà cô đến khi không lại thấy được cảnh xuân. Cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn suất ca một cái, suất ca xấu hổ đỏ mặt.
“Mày muốn kết hôn?” Mộ Tây hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ngô Mỹ Mỹ đang trong lòng suất ca giãy ra ôm lấy cô. “A Tây, tao với mày là chị em tốt, mày nhất định phải chúc phúc cho tao.” Ngô Mỹ Mỹ vừa nói lời này, suất ca bên cạnh cũng nhìn cô bằng ánh mắt tìm đồng minh.
“Được, chúc phúc mày, tao cho mày một đại hồng bao.” Nhất thời Mộ Tây cũng có chút thương cảm, cô cũng muốn chị em tốt của mình sớm kết hôn: “Tao nhất định làm phù dâu của mày.”
“A Tây!” Ngô Mỹ Mỹ lệ nóng quanh tròng nức nở, “Tao biết là mày tốt nhất mà. Mới vừa rồi bố mày hỏi tao mày làm gì, là tao nói, mày không cần đánh tao a.”
“Thật muốn lấy kim khâu miệng của mày lại!” Mộ Tây thật còn tưởng là cái miệng ác của Mộ Bắc nói lậu.
“A Tây, tao đều là vì tốt cho mày.” Ngô Mỹ Mỹ tích cực lấp liếm tội lỗi. “Tao cũng hiểu được mày làm lái xe không hợp, vạn nhất gặp phải loài tâm hoài bất quỹ đăng đồ tử, chỉ có mày chịu thiệt mà thôi.”
Trải qua một buổi chiều kinh hoàng, toàn bộ thời gian còn lại, cô ở bên cạnh Ngô Mỹ Mỹ nghe nàng ta nói luyên thuyên. Mộ Tây không biết cảm giác của mình lúc này là cái gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng trướng trướng, cô cùng Ngô Mỹ Mỹ từ sơ trung đã là bạn cùng bàn, đại học lại ngồi cùng một chỗ, nay nó đã tìm được người đàn ông mình thích, cũng coi như là viên mãn. Khi đến đây Mộ Tây hiểu ra lí do mình phiền muộn, bởi vì bên cạnh cô không có đàn ông.
**
Buổi tối hôm đó, 7 giờ, xe của Mộ gia chờ trước cửa nhà trọ của cô.
“Nhị tiểu thư.” Lái xe cung kính mở cửa, Mộ Tây than thở: “Đừng kêu cháu như vậy nữa mà!”
Địa điểm hẹn gặp là nhà hàng Nghê Thường, Mộ Tây nuốt nước miếng, quả thực vẫn là bố hiểu cô nhất. Nghê thường nổi tiếng với các món ăn hải sản, Mộ Tây không thích ăn thịt nhưng lại thật sự rất thích ăn hải sản.
“Bố cháu ở đâu?” Mộ Tây nhìn ngó xung quanh.
“Lão gia đang chờ tiểu thư trên lầu,” Lái xe giúp cô mở cửa rồi đi trước dẫn cô lên lầu.
Chuyện đời khó lường.
Đẩy cửa bước vào bên trong, Mộ Tây như bừng tỉnh cơn mê, bố cô lừa cô đi xem mắt mà. Cái gọi là ông bạn già hẳn là bác Lục – đồng nghiệp trước đây của bố. Cái tên Lục Nhược trời đánh đang nằm kia ngủ gà ngủ gật chính là con trai độc nhất của Lục thúc.
Trong phòng tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh sáng nhu hòa. Lục Nhược một thân tây trang áo vest đang quàng sau ghế, anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi không thắt caravat, cổ áo mở ra hai nút. Một tay chống má, híp mắt, ngón tay thon dài gõ nhịp trên mặt bàn. Đôi chân thon dài khai mở duỗi thẳng dưới mặt bàn, chiếc quần dài càng làm tôn lên đường cong của đôi chân, thật là khéo léo khoe ra những đường cong chói mắt mà. (Lục tổng! Anh nhiều đường cong vậy sao!?)
Tuy rằng năm nay hắn đã 30 tuổi nhưng Mộ Tây lại thấy thật là khó tin. Lục Nhược là loại người kể cả khi tức giận vẫn thật quyến rũ, thật làm cô tức ૮ɦếƭ đi.
“Ai đây?” Mộ Tây hướng Lục Nhược mà kêu Lục tổng thật không quá thích hợp.
“Ừ.” Lục Nhược quay đầu lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thật là đáng thương, còn phải làm thêm giờ kiếm tiền. Cũng khổ thật, tiền lương bị người ta trừ hết, đành phải chạy đến đây bán rẻ sức lao động.”
Cái gì? Cô ngó lại chính mình từ trên xuống dưới xem có điểm gì giống phục vụ sao?
Mộ Tây không ngồi xuống ngay mà hướng bố cùng Lục cha liền cười nói, thực tự nhiên mà tiến vào, Mộ Trung ra vẻ kinh hỉ: “Các con đã quen nhau từ trước rồi sao? Nhị Tây đây là bác Lục
“Bác Lục vẫn khỏe chứ ạ!” Mộ Tây ngoan ngoãn vấn an. Người nào đó thực không tốt bụng cười xùy một tiếng nghe thật trát tai.
Lục cha cười nói: “Nhị Tây đây sao? Đều đã lớn cả rồi. Con đã gặp Nhược ca ca từ trước rồi sao. Các con đã lâu không gặp, phỏng chừng đã quên rồi cũng nên. Lục Nhược, đây là bác Mộ.”
Lục Nhược đem mười phần kính cẩn hướng Mộ Trung vấn an, rồi hướng Mộ Tây nhe răng trưng ra một bản mặt rất lương thiện nói: “Nhĩ hảo. Nhị___Tây muội muội ”
Mộ Tây cảm thấy tiết trời hôm nay cũng thật nóng.
Cơm ăn một nửa, Một Tây lấy lí do đi toilet chạy ra ngoài.
Có người ở phía sau cô ngả ngớn huýt sáo. Mộ Tây da đầu tưởng muốn căng ra, hướng nhà vệ sinh đi thẳng.
Tới cửa bị Lục Nhược kéo vào chỗ rửa tay.
“Không biết xấu hổ, anh không biết đây là toilet nữ sao? Của anh cách vách kìa!” Trên bàn ăn, cô bị anh khiêu khích nói không ra lời, Mộ Tây sớm tích đầy một bụng oán khí. Lúc này nhìn anh tự nhiên phun ra điều khích bác.
Lục Nhược nắm tay Mộ Tây đem áp lên tường, ánh mắt mị mị liền cắn lấy môi Mộ Tây. Chính là nhẹ nhàng cắn môi cô, thật mềm, cũng không tồi, có hương vị rất nữ tính mà lại không có mùi hương son phấn nồng nặc. Lục Nhược tà mị liếm liếm môi: “Không phải ngay từ đầu em đã muốn như vậy sao?”
“Anh nói cái gì vậy hả?”
“Không phải sao?” Lục Nhược buông lỏng cô ra, hai tay đặt chống tường, một chân dựa vào cửa toilet một chân đứng thẳng mà nói: “Da mặt em cũng thật là dày, dùng cách này tiếp cận tôi”. Tay anh đột nhiên nâng cằm cô lên: “Ưm, vẻ ngoài cũng không đến nỗi tệ lắm, gia thế cũng thật tương đương, uhm, em muốn làm con dâu Lục gia sao?”
Tính tình Mộ Tây luôn rất tốt nhưng nghe anh nói xong cô nhất thời tức giận. Cô thật sự muốn bỏ qua nữ tính, giáng cho tên này một cái tát: “Cút ngay! Ngay từ đầu tôi cũng không biết anh là con của bác Lục.”
Mộ Tây muốn đi ra ngoài, Lục Nhược cố tình chặn của không cho cô đi ra.
“Anh bệnh à? Tôi nói cho anh biết tôi có người trong lòng rồi, cho nên Lục tổng, anh vốn không cần lo lắng.” Mộ Tây châm chọc: “Anh làm con như vậy nên bác Lục mới bỏ mặc anh cho ra ngoài lăn lộn làm ăn.”
“Tôi thì làm sao chứ hả?” Lục Nhược nhìn bộ dạng tức giận của cô trông thật thú vị.
“Anh là cái dạng gì tự ngươi biết rõ” Mộ Tây không buồn cùng anh dây dưa, cô thật sự là mù mắt mù mắt mới thấy dáng điệu vừa rồi của anh trông thật đẹp mắt. Dừng lại, giọng cô bực tức hỏi anh: “Không còn chuyện gì nữa anh còn đứng đó làm gì vậy?”
Lục Nhược đẩy nhẹ cô một phen, Mộ Tây nhất thời vô ý va vào bồn rửa tay.
“Đừng nhúc nhích, Tiểu Nhị Tây.” Lục Nhược nở nụ cười gian sảo.
Mộ Tây nhìn anh xích lại gần, không khỏi lùi lại: “Anh muốn làm cái gì, tôi nói cho anh biết, anh dám bắt nạt tôi, bố tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lục Nhược cười: “Đàn ông không đánh phụ nữa. Chỉ biết___làm!”
Mặc dù là Mộ Tây nhất thời bạo ngôn, nhưng là nghe một người đàn ông lại quang minh chính đại như vậy nói ra những lời hạ lưu đó, cô không khỏi đỏ mặt, “Anh, anh…” nửa ngày lại là tức giận đến giương mắt nhìn.
Lục Nhược từ trên cao nhìn xuống, hai tay đặt ở bên hông Mộ Tây.
Mộ Tây trừng mắt lớn tiếng: “Biến thái, lưu manh, tránh ra.”
“Ha ha, nhìn cái bộ dáng của em kìa!” Lục Nhược càn rỡ cười lớn, “Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của em!”
Hốc mắt Mộ Tây không khỏi cay, nhẫn a nhẫn, vẫn là rớt nước mắt. Cô quay đầu lấy khăn tay ra lau mắt, ngửa đầu nhìn anh. “Đùa cợt tôi vui lắm sao? Anh như vậy, ai thích anh. Tên ích kỷ, vô lại, hạ lưu!” Mộ Tây đem mọi hình dung ác nhân gắn lên người Lục Nhược. Cô đây là trêu chọc ai, giữa trưa bị một tên đàn ông đùa bỡn, buổi tối lại bị một tên khác bắt nạt trong tolet nữ, cô cũng thật đen đủi quá mà!
Lục Nhược thu lại nụ cười, ánh nhìn của cô có phần lạnh lẽo. Ánh mắt gặp nhau, trong lòng Mộ Tây cũng có hàn khí. Vô luận là khóc lóc om xòm xấu xí, hay khóc lóc âm trầm cũng vậy, anh vẫn nhìn cô rất lạnh lùng. Nhìn từng lớp từng lớp quần áo bị bỏ ra ngoài, như từng lớp vỏ bọc bị cởi bỏ làm lộ ra bản chất bên trong của anh, giống như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, cô cảm thấy trong lòng có cái gì ấm nóng đang muốn trào ra.