Không kịp rồi!Mộ Tây rên rĩ một tiếng, trơ mắt nhìn con xe quý hạ cánh lên lan can đường.
Hết kinh ngạc, cô thoáng nhìn ra phía sau chiếc xe, kia là một đôi uyên ương đang ôm nhau. Trong bóng tối, Ngô Mỹ Mỹ được bạn trai bảo vệ kĩ.
Tiếng xe cảnh sát từ xa chạy tới, Mộ Tây ra tay đè lại thiết bị an toàn do chấn động mà bung ra.
Ngô Mỹ Mỹ nhát gan bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh, người bạn trai lấy thân phận là người nhà nạn nhân đi qua xe cảnh sát hộ tống bạn gái đi bệnh viện. Là kẻ gây ra tai nạn Mộ Tây bị cảnh sát đưa về cục.
Mộ Tây cúi đầu ngồi ở phòng thẩm vấn.
Một viện cảnh sát trẻ theo quy định hỏi cung: “Cô hãy cho biết danh tính, địa chỉ, nơi công tác, nguyên nhân xảy ra tai nạn”. Cuối câu hỏi, anh cố tình tăng thêm ngữ khí để đạt được hiệu quả uy Hi*p đối tượng.
Mộ Tây hữu khí vô lực đáp: “Họ Mộ tên duy một chữ Tây, 26 tuổi, người địa phương, là lái xe của Lăng Hiên Lục tổng, nguyên nhân gây chuyện …thất thần.” =.+
Mặt viên cảnh sát đen lại.
Mộ Tây biện giải: “Tôi không uống rượu, các anh có thể cho kiểm tra thử.”
Thiên chân vạn xác, hôm nay trăng thanh gió mát, khí xuân ấm áp phả vào mặt, chính là thời điểm thích hợp nhất cho việc dưới ánh trăng anh anh em em. Hôm nay bạn thân nhất và cũng là bạn cùng phòng với cô là Ngô Mỹ Mỹ xem mắt.
Nghe nói gia cảnh đối tượng quả không tồi, Mộ Tây liền trộm khai cô là lái xe của ông chủ, nghĩ dù chuyện không thành cũng phải giữ lấy thể diện. Thấy hai người tình chàng ý thi*p, vì hạnh phúc của bạn bè, cô đành hy sinh làm lái xe đưa hai người trở về mong giúp họ bồi đắp tình cảm. Phải biết rằng, gặp được đối tượng thân cận hợp mắt không khải dễ, khó không thua gì mò kim đáy bể! Ai ngờ một phút thất thần, cô đã đâm vào lề đường không kịp phanh lại.
Đúng lúc viên cảnh sát bất ngờ trừng to đôi mắt vì câu trả lời của Mộ Tây, một viên cảnh sát khác mở cửa đi vào, có vẻ vội vàng, thì thầm vào tai viên cảnh sát nọ. Mộ Tây thấy ánh mắt viên cảnh sát chợt thay đổi.
Mộ Tây dùng con mắt của một tiểu thuyết gia sâu sắc quan sát, phân tích một chút, trong mắt viên cảnh sát hàm chứa năm phần khi*p sợ, ba phần sợ hãi, hai phần hèn mọn.
**
Lục Nhược trong cơn tức giận đáp taxi đến cục cảnh sát, nhìn chiếc xe yêu quý đã hoàn toàn “biến dạng” ở trong sân, anh liền nổi điên, sát khí đằng đằng tiến vào trong cảnh cục.
Đi vào phòng thẩm vấn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người con gái gây họa đang ngáp tới ngáp lui trên ghế. Nhìn thấy anh, Mộ Tây đang mơ màng buồn ngủ bỗng chột dạ, mắt mở to sợ hãi.
“Giám đốc, sao anh lại đến đây.” Mộ Tây cả kinh, thiếu chút nữa rơi từ trên ghế xuống. Cô cứ tưởng chỉ bị giữ lại một buổi tối là xong… ai ngờ.
Lục Nhược hung hăng lấy ánh mắt hung ác trừng cô: “Lấy xe công dùng vào việc tư, đả thương người, cô cũng có năng lực gớm?”
Mộ Tây thấy nguy hiểm liền thanh minh một chút: “Giám đốc, kia không tính là xe công, đó là xe của anh mà?” Nếu như tính là xe công sợ cô gánh không nổi trách nhiệm này.
“Còn dám cãi?” Lục Nhược ra tay đánh chặn. Một buổi tối của anh, sau khi hảo hảo “vận động” đang ôm mỹ nhân chuẩn bị ngủ anh lại nhận được điện thoại của cảnh cục báo chiếc xe yêu quí anh vừa mua không lâu đã bị kéo vào cảnh cục chờ “báo tử”. Sau khi hỏi han kĩ càng mới biết do cô lái xe anh mới thuê nửa tháng trước, trộm đem ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt gây ra tai họa. Nghe nói trong xe còn bắt được một đôi cẩu nam nữ đang “bàn” chuyện yêu đương, cô gái do quá sợ hãi đã bị hôn mê đưa vào viện. Cô gái này to gan dám đem xe yêu của anh ra ngoài làm thành cái sự tình này thật sự to gan không còn muốn sống nữa. Anh căm tức nhìn Mộ Tây: “Cô phải bồi thường xe cho tôi.”
“Giám đốc,” Mộ Tây dùng lí lẽ phân tích thực tế cho anh nghe: “Xe của anh quá lắm là bị xước sơn xe. Xin anh yên tâm, tôi với sự tình này cũng thấy hổ thẹn lắm lắm, tôi sẽ chịu trách nhiệm mang nó đi “bảo sửa”. Mộ Tây nhấn mạnh hai chữ “bảo sửa” để chứng tỏ cô sẽ trả tiền. Mộ Tây hạ quyết tâm, cuộc sống của cô hiện tại thật sự hơi túng quẫn nhưng quyết không thể không trốn tránh trách nhiệm cao cả này.
“Còn dám lớn tiếng bảo chuyện nhỏ? Có phải đem xe của tôi đi khai tử mới nhận là lỗi lớn? Còn nữa, không được đem cái dáng vẻ quê mùa đó xưng “tôi” với tôi, gọi tổng giám đốc!’” Lục Nhược rống lên trong phòng thẩm vấn, trên đầu nổi bão tố, sao anh có thể không có đầu óc mà mướn cô làm lái xe cơ chứ. Lục Nhược trừng mắt nhìn cô, cô ta không biết trời cao đất dày gì mà còn dám cãi anh.
Lục Nhược “Hứ” một tiếng rồi quay mặt bước đi. Mộ Tây nhìn thoáng qua bên cạnh mình viên cảnh sát đã ૮ɦếƭ lặng hồi lâu, viên cảnh sát ho khan mấy tiếng, lấy dũng khí lắp bắp nói: “Lục thiếu gia ngài có thể đi được rồi”. Mộ Tây liền nhanh chóng rút đi cạnh Lục Nhươc.
Viên cảng sát ái muội nhìn theo bóng dáng hai người, quả nhiên có điều ai oán.
Lục Nhược tiến về chiếc xe định ngồi vào vị trí lái, Mộ Tây thấy anh không có ý dừng lại vội chạy lên trước giành lái xe mong lấy lại chút “giá trị”: “Lục tổng anh mệt mỏi nhiều rồi, cứ để tôi lái thì hơn.”
Lục Nhược nắm chặt nắm chặt tay lái, nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng mong tiếp tục chạm vào nó.”
Mộ Tây sắc mặt ảm đạm: “Lục tổng, anh sẽ không sa thải tôi đấy chứ? Thật ra, tối nay là do anh đề nghị tôi mang xe đi trước đó chứ. Trùng hợp lúc đó gặp hai người bạn liền thuận tiên đưa họ về một lượt. Anh yêu xe như con, thôi coi chuyện này như tai nạn lao động đi”.
Lục Nhược lạnh lùng, hung tà liếc mắt nhìn cô một cái, một bên khóe miệng châm chọc cong lên: “Còn dám đổ tội cho tôi sao? Đem xe về mà đến tận quá nửa đêm sao?” Giọng nói châm chọc lại thêm nốt ruồi son bên khóe miệng khiêu khích hiện ra.
Yêu nghiệt a yêu nghiệt!
Mộ Tây âm thầm thở dài. Không cần nhìn nhiều hại mắt, mặc kệ nhìn anh ta từ trên xuống dưới đều cực kì đẹp trai. Không chỉ sở hữu khuôn mặt mê người, cơ bắp của anh cũng thật đẹp. Cô đảo mắt nhìn lại yêu nghiệt nghĩ, các tiểu thuyết cũng hiếm có người như vậy.
Xe dừng lại trước nhà của Lục Nhược, anh đứng cạnh cửa chỗ lái xe nói: “Ngày mai đem xe đi sửa ngay lập tức, dùng tiền lương tháng này khấu trừ, còn có,..” Sắc mặt anh bỗng nhiên biến đổi thành cổ quái vặn vẹo, nhìn chăm chăm vào trong tay Mộ Tây.
“Còn có hình phạt nào khác nữa ư?” Mộ Tây vẻ mặt đau khổ hỏi lại, nhìn vào mảnh giấy nhớ hình bra trong tay chăm chăm ghi lại. Tháng này thật là đen đủi!!
“Thân là con gái, sao lại không có một chút nào ngượng ngùng, làm sao có thể dùng loại giấy nhớ như vậy, cô không biết có cái gọi là PDA sao?” Lục Nhược bất mẵn nhìn Mộ Tây. Cô sao có tanh dùng cái loại giấy nhớ đó cớ chứ. Trời ạ, anh đã thuê cái dạng gì thế này, thật không giống với phong cách làm việc của Lăng Hiên chút nào.
(PDA: personal digital assistant một loại máy dùng để ghi nhớ công việc, lịch trình)
A? Sau một thoáng bối rối Mộ Tây mới hiểu được, đem giấy nhớ trong tay hướng anh giải thích: “Lục tổng, anh hiểu lầm rồi! Tôi mua loại giấy này chẳng qua là loại giấy ghi nhớ mới ra, chuyên dùng cho nữ giới. Anh cũng muốn dùng thử sao? PDA đắt như vậy anh bảo tôi làm sao mua được đây? Hơn nữa, tôi cũng cũng không phải thư kí của anh”. Nói xong cô đem giấy nhớ hình Bra ra đưa cho anh nhìn, vẻ mặt trông rất vô tội.
Lục Nhược thở dài một cái, nặng nề đóng cửa xe lại, lấy lại phong độ bước vào trong khu nhà trọ.