Chúc mừng mình vì mình có những cô bạn thật dễ thương.
Ngày xửa ngày xưa.
Có thể có nhưng điều khiến con người ta quên đi được, nhưng đa phần những điều càng cố quên đi thì lại càng không thể quên.
Bíp… bíp…
Hộp tin nhắn báo…
Tin nhắn mới…
“Hiền, con anh Hiếu đi mổ não, giờ yếu lắm, có đi thăm không?”.
…
Trả lời tin nhắn…
“Con bé nhà tao đang sốt mọc răng. Lại đang bận cuối năm. Không đi được. Thông cảm nhé. Gửi cho tao 200K. Hôm nào gặp tao gửi lại mày. Cảm ơn”.
Thế rồi Đậu Đỏ mấy đêm liền sốt không ngủ được, mình cứ ôm con còm cõi suốt đêm. Nó khỏi, hò hét với đống chăn nệm, mình lại bị cuốn đi với những công việc bộn bề ở công ty và ở nhà. Tin nhắn của con bạn thân, mình trả lời xong rồi cũng quên đi mất. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi.
Hai tháng sau…
Bíp… bíp…
Hộp tin nhắn báo…
Tin nhắn mới…
“Con anh Hiếu yếu lắm. Đang chờ giờ để đi thôi”.
….
Gọi cho người gửi…
Ring… Ring…
- Ừ tao nghe.
- Mày ơi, thằng bé thế nào rồi? Nghe mày nhắn tin tao rùng cả mình đấy.
- Nó đi mổ u não, giờ về nhà hồi phục sức khỏe, cái u mới mọc lên. Bác sĩ chịu, ông bà ấy đưa con về nhà rồi. Xã nhà tao hôm qua cũng lên đấy, chưa về. Thấy gọi về là thằng bé yếu lắm. Thương quá mày ạ!
- Trưa nay tao lên, tao với mày đi nhé. Tao tranh thủ buổi trưa. Con Đậu Đỏ tao gửi bà nội.
- Ừ, thế nhé…
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Nếu chỉ là thế, chỉ là lòng cảm thương thằng bé con một người bạn thì tốt biết mấy. Nhưng cuộc sống luôn khó khăn hơn chúng ta tưởng. Mọi chuyện tưởng đã ngủ yên, xếp ngay ngắn trong hộc tủ ký ức nay bỗng bộn bề. Thổi tung bụi phủ để lại mới y nguyên.
…
Trường cấp III Xuân Đỉnh sân đầy nắng. Những dãy nhà mới xây còn chưa có tí rêu mốc nào. Bọn học sinh lớp 11 sống ở tầng 2 còn chịu khó xuống sân chơi chứ các anh chị lớp 12 thì chỉ bám đầy lan can tầng 3 ngó xuống dưới. Bình luận và bình bầu. Bốn con bé ngồi tổ bốn luôn kè kè đi với nhau. Hai đứa ở Nghĩa Đô vừa xấu vừa đen và hai đứa ở Phú Thượng vừa xinh vừa trắng. Tất cả đều lùn tịt!
Khác với đám con gái trong lớp, mình chẳng thấy rung động với bất cứ cậu bạn nào cả. Chỉ có cậu bạn gây ấn tượng cho mình nhờ bức bưu thi*p với nội dung: “Nhân dịp quốc tế phụ nữ, tớ chúc Hiền mạnh khỏe” là hay trêu nó nhất thôi. Cứ thấy nó là gọi “Hưng cuốc”. Khác với ba đứa bạn thân, mình không hay nhìn từ dưới sân lên để giao lưu với mấy anh lớp trên. Chỗ của mình là bậc thềm, mình nghiện truyện tranh. Khô khan và luôn là quân sư cho các trò ma trong lớp.
Cuối năm lớp 11, đội hình hay đi mót khoai, hay đi ăn, hay đi tán láo hình thành: 3 chàng lớp 12 và 4 con bé lùn tịt lớp 11. Giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng. Sao đội hình lẻ thế mà mình vẫn tham gia nhể. Chẳng lẽ mình lại bị bỏ đói đến thế sao? Cứ ở đâu có ăn là mình nhanh chân thật, chẳng biết sau này Đậu Đỏ nhà mình có bị di truyền không nữa.
Loanh quanh, lửa và rơm thôi mà, tình yêu tuổi học trò đứa nào chẳng có. Mình bắt đầu ý niệm được chuyện nên rút lui những buổi tụ tập ăn uống khi có hai đôi công bố yêu nhau. Bố mình nóng tính, thấy yêu vào cái tầm này là dễ cầm dao đuổi vòng quanh khu tập thể ngay. Dạo còn bé không chịu nhổ răng sữa bị một lần bố đuổi rồi nên nhớ. Ôi, đứa con hiếu thảo. Mình rút quân, chỉ còn một đôi cuối cùng, vừa đẹp. Mình làm quân sư tình yêu cho con bé bạn. Nó cũng thích chàng trai còn sót lại cuối cùng.
Nhưng bố mẹ nào cũng cấm, sắp thi đại học rồi nên tình yêu lúc bấy giờ đứa nào cũng giấu giấu giếm giếm. Chỉ tranh thủ như thời chiến tranh toàn miền Bắc các cụ xưa kia thôi. Mình cứ cuối tuần là lại dậy sớm, làm ba nắm cơm nắm thật ngon, bỏ cặp sách, trưa đi học về, phát cho ba đứa con gái chúng nó, ăn có sức, tranh thủ hẹn hò, chiều còn đi ôn thi đại học.
Nhưng rồi anh vẫn tới, gõ cửa cuộc đời mình, chàng trai cuối cùng.
Mười bảy tuổi, cái tuổi mình còn tự nhủ mình sẽ làm “một thằng đàn ông đích thực” cho bố tự hào. Phấn đấu cho tiền tài, cho công danh và cho cánh cổng trường đại học nữa. Mười bảy tuổi, thế mà anh tới, chỉ bằng lòng ấm áp giản đơn của học trò, anh làm mình hốt hoảng. Mười bảy tuổi, anh làm mọi kế hoạch của mình đảo lộn như một mớ bòng bong.
Có lần anh hỏi mình “mấy giờ rồi?” rồi cầm tay mình xem đồng hồ, không chịu bỏ ra, những ngày sau mình không dám đeo đồng hồ nữa. Có lần cả bọn đi chùa Thầy, anh đỡ mình khỏi ngã trong hang Cắc Cớ. Mình run rẩy trong vòng tay anh, mặt đỏ lừ, từ sau trở đi không bao giờ đi vào chỗ nào khó đi nữa. Có lần trời rét, anh ϲởí áօ cho mình mặc, mình không nghe, bị anh mắng một trận. Từ sau trở đi, không bao giờ mặc thiếu áo ấm nữa. Có lần anh đưa mình cả bộ đề ôn thi đại học, mình cuống quýt lang thang các sạp sách cũ đường Láng, mua cho đủ bộ, để không phải mượn anh sách nữa. Có lần…, có lần…
Con bé bạn nói: “Hình như anh ấy thích mày, bảo tao là coi như em gái, còn mày thì không. Thôi, cứ bước tiếp đi!”.
Mình không hiểu.
Tại sao?
Tình yêu… Nó… Lại ngọt ngào đến thế!
Tới.
Gõ cửa và….
Bước vào từ lúc nào không ai hay biết.
Lúc ấy…
Mình…
Chưa được mười tám tuổi…!!!
Tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng không vụ lợi, không lý do mà cũng không bị hoen vàng với nhưng lo toan cơm áo gạo tiền. Nó chỉ trong sáng như những bài toán cần chỉ dạy, như những quyển sách hay tìm cho nhau, hay như những lần giận dỗi mình gọt nguyên 5 cân củ đậu rồi ăn hết trước mặt anh. Có ai đó đã từng ví tình yêu như sôcôla, vừa đắng vừa ngọt. Đâu mà, ngọt ơi là ngọt đấy chứ!
Một tuần, chỉ gặp nhau một lần, thời gian còn lại để ôn thi đại học. Tuần nào nhớ quá, trót tới nhà chơi thêm một lần nữa là tuần kế tiếp khỏi gặp nhau. Có nhà thông thái đã từng nói: “Tình yêu như con quái thú, cho nó đói thì nó sống. Để nó no thì nó ૮ɦếƭ”. Và mình đã nuôi tình yêu của mình như thế, tin tưởng những ngày sau như thế, nếu không có ngày sinh nhật bước sang tuổi mười tám…
Anh… ướt hết… đứng chờ dưới mưa… cả buổi tối.
Mình… trong nhà… vướng bạn bè… không ra được.
Anh chỉ gọi cổng, để đưa hộp quà nhỏ bé rồi về luôn.
Mở hộp quà.
Chiếc lắc nhỏ bằng bạc.
Mình thích lắm, vui ơi là vui.
Nhưng, một ngày có người nói: “Khi yêu nhau, kiêng không tặng nhau đồ bằng bạc”.
Vì đó là chia ly….!!!
Mình đã từng không tin điều ấy.
……..
Ba mươi Tết, anh có tới như lời hẹn nhưng chẳng nói gì. Lặng im rồi bỏ về. Cả bọn tới sau, hỏi anh đâu làm mình ngơ ngác.
Từ đó…
Anh… Chỉ còn là… Xa ơi là xa.
Người đàn ông mà mình yêu nhất ấy, đã khiến mình suốt một năm, đêm nào cũng quay mặt vào tường khóc. Người đàn ông mà mình yêu nhất ấy, bỏ mình, vì một lý do mà chín năm sau mình mới tìm ra: người thứ ba phá!
Người đàn ông mà mình yêu nhất ấy, đã khiến mình chưa bao giờ quên được vị đắng của sôcôla.
…..
- Hôm nay em chưa đi làm à?
- À…à… em tranh thủ nghỉ trưa ạ.
Mình luống cuống với câu hỏi thăm xã giao của anh khi đang ngồi bên thằng bé con đang nằm thiêm thi*p trên giường. Xót ruột quá, từ lúc đến thăm nó, mình cứ lặng im ngồi bên, cầm tay nó mà chẳng biết làm gì. Nó cũng như con mình, sao lại tội đến thế. Còn anh, anh vẫn vậy cho dù 11 năm qua mình có biết bao điều đổi thay.
Anh vẫn sở hữu đôi mắt biết nói thân quen. Còn mình đã đeo kính bên cận thị, bên loạn thị.
Anh vẫn sở hữu sức vóc như chưa hề có 11 năm mài dũa. Còn mình, đã có lúc lên 13kg, và có lúc tụt 5kg trong một tháng.
Anh vẫn sở hữu giọng nói ấm áp mà cương quyết, còn mình đã không còn nhí nhảnh như xưa nữa rồi.
Anh vẫn vẹn nguyên trong lòng mình như xưa, chỉ có điều, chỗ anh bây giờ là vị trí một người bạn, và trong lòng mình, đối với anh, chỉ còn là kính trọng mà thôi.
Căn phòng của vợ chồng anh chỉ rộng tầm 10 mét vuông ngổn ngang và lụp xụp. Mọi thứ trong phòng cũng đủ để mình hiểu anh có một cuộc sống không dễ dàng gì. Vợ anh xinh xắn trong bức ảnh cưới và vẫn xinh xắn thế trước mặt mình.
- Chào chị ạ, em là bạn anh Hiếu, bữa nay biết tin cháu ốm nên qua thăm.
- Chị là bạn ạ? Sao chưa bao giờ nhìn thấy chị nhỉ?
- Hì… dạ… Chắc tại em cũng ít lên Phú Thượng chơi thôi ạ.
- Chị là bạn như thế nào ạ?
- Vâng, bạn học thời cấp III.
Cũng may là câu chuyện kết thúc. Vì mình cũng chẳng biết phải trả lời gì hơn nữa. Mình mừng cho hạnh phúc của anh. Nhưng cũng xót xa với cảnh gia đình anh và em bé. Gửi lại chút tiền, mình lặng lẽ ra về.
…………
Con đường Lạc Long Quân giờ mở hai làn rộng nhưng nhiều gió. Không còn ấm cúng như ngày nào - vừa nhỏ như đường làng lại xóc long xòng xọc khiến bọn học sinh cấp III đứa nào cũng phải có tay nghề chỉnh lại xích xe. Mình mênh mang giữa tiềm thức xưa cũ và hiện tại. Cảm giác khó tả mà nao nao. Có lẽ ngày ấy, miếng sôcôla đắng lại là hay và đúng chỗ chăng? Chứ nếu khuôn mặt trong tấm ảnh cưới kia là mình thì có lẽ…
Mỗi người sinh ra đều có duyên phận của mình. Cuối con đường tình, cuối cùng mình cũng không phải đi một mình. Ấy cũng nhờ cái Ao Bèo đón chờ ở đó. Đã có lúc mình kể cho Ao Bèo nghe câu chuyện tình buồn của cô bạn cùng học cấp III. Ao Bèo lặng im lặng nghe. Một năm sau, Ao Bèo nói: “Anh biết đó là em, nhưng anh vẫn yêu em, yêu còn nhiều hơn ngày anh ngỏ lời ấy chứ”. Mình cười và úp mặt vào иgự¢ Ao Bèo khóc. Vừa cười, vừa… khóc.
Giờ mình đã có một gia đình vẹn nguyên. Có người hỏi: “Tại sao lại gọi cái Đan là Đậu Đỏ?”. Mình cười: “Vì bố nó là Hậu thì nó là Đậu thôi. Vả lại, mẹ nó thích ăn chè đậu đỏ nữa”. Thế là vui rồi. Mọi thứ trong căn phòng riêng đều do hai vợ chồng tích cóp mà nên. Tuy chưa bằng nhiều người, nhưng cũng có được cuộc sống thoải mái. Sáng dắt xe đi là con gái tay cầm bình sữa, tay vẫy mẹ tạm biệt. Tối dắt xe về là con gái lại hét lên cười toe toét, giơ tay đòi theo. Hạnh phúc biết bao nhiêu.
……………
Con đường Lạc Long Quân đi đã gần hết, tự dưng không rẽ Hoàng Quốc Việt để đi làm nữa, mình rẽ Thụy Khuê. Lao về nhà thêm 10 phút nữa. Chỉ để ôm Đậu Đỏ lấy một phút rồi đi. Con yêu, cảm ơn con đã cho mẹ cuộc sống này! Ăn mau chóng lớn để mãi bên mẹ con nhé.
Đậu Đỏ cười tít mắt, để lộ một chiếc răng duy nhất đang nhú, tay vẫn cầm bình sữa bé xinh xinh.
…………….
Bíp… Bíp…
Hộp tin nhắn báo…
Tin nhắn đã gửi…
“Anh yêu, nhớ đi làm về mua bánh rán bọc đường cho em và mua bỉm cho con nhé. Trưa nay em vừa đi thăm con một người bạn. Tối về em kể anh nghe!”.