Ngoại Truyện 3: Viên Mãn (End) 9 tháng 10 ngày trôi qua trong sự cưng chiều của hai ông chồng.
Thư và nó trải qua từng cơn đau đớn đã hạ sinh hai chàng hoàng tử bé bỏng
Duy mừng quá trời, vậy là gia đình có trai có gái vui quá rồi!
Cả hắn và nó cũng vui đều, sao cũng là con họ cả!!
-- 15 năm sau--
Tiếng nhạc du dương trong căn phòng rộng được bày trí đặc biệt. Hôm nay là ngày cưới của Minh Hoàng đó!
Một cậu nhóc ngày nào bây giờ đã trưởng thành, nhóc trở thành một vị hoàng tử trong mắt bao người con gái. Nhưng trong mắt cậu, công chúa của cả cuộc trời vẫn chỉ có một người chính là Thảo
“ Vợ tương lai” – Bao năm qua Hoàng vẫn gọi vậy. Nhưng bây giờ đã khác, Thảo đã trở thành người vợ của cả cuộc trời cậu
Duy nắm tay con gái cưng đi lên thảm đỏ trao cho chú rễ. Hoàng là người mà Duy có thể tin tưởng để giao đứa con gái này
- Chúc hai con hạnh phúc! – Duy cười
- Dạ, cảm ơn ba! – Hoàng kêu một tiếng ba và nắm lấy tay của cô dâu cuộc đời làm lễ cưới.
Họ trao nhau chiếc nhẫn đẹp, trao cả nụ hôn nồng cháy cho nhau…
Ở phía dưới, những bậc sinh thành cùng hai đứa em trai của hai người đang trò chuyện với nhau
Em trai của Thảo là Nam, em trai của Hoàng là Huấn, cả hai cậu sau đều rất điển trai, mỗi người một tài năng riêng. Huấn – nó và hắn đều quyết định lấy tên con bằng chữ H, vậy là có Đại gia đình H !!
Mọi chuyện của công ty H&H đều toàn quyền do Hoàng quyết định. Cổ phần hắn 20% , Hoàng 50%, Huấn 30%. Tuy nhiên Huấn mới 16 tuổi vả lại Huấn không muốn quản lí nên mọi chuyện đều giao cho anh hai.
Đêm tân hôn giữa Hoàng và Thảo thì khỏi bàn !!
<< Sáng hôm sau>>
Không hiểu đêm qua có chuyện gì mà sáng sớm Thảo mang gương mặt bí xị xuống nhà. Bởi không có con gái nên hắn và nó hết mực thương yêu đứa con dâu này
- Thảo, thằng Hoàng bắt nạt con hả? – Câu hỏi đầu tiên của nó khi thấy mặt Thảo, đi bên cạnh vẫn có Hoàng
- Dạ không có gì đâu mẹ! – Hoàng nhảy vào
- Mẹ không hỏi con. Ngồi xuống nói mẹ đi, mẹ xử cho
Hoàng kéo ghế cho vợ mình ngồi
- Mẹ ơi, con không biết đâu! – Thảo làm nủng
- Chuyện gì con? – Nó
- Hoàng, anh ấy bắt con sinh con!
- Vậy là đúng rồi! – Hắn cười
- Không đâu ba, những 11 đứa, huhu!!
- Vậy càng tốt! – Nó và hắn đồng thanh
- Ba mẹ nữa!!
- Chị à, yên tâm , còn có Huấn đây! – Huấn an ủi Thảo
- Đúng là chỉ có em!
- Ý kiến của em là phải 12 đứa, đá bóng phải có dự bị =)) – Huấn đánh vỡ hy vọng của Thảo
- Huhu- Thảo ăn vạ
- Thôi cả nhà đùa con đó. Vào ăn sáng nào!! – Nó gọi cả nhà đứng dậy vào bàn ăn
Cuộc sống cứ thế từng ngày trôi qua. Nó cùng hắn bên nhau an hưởng hạnh phúc về già ( chưa già đâu, còn tươi ^^). Thảo và Hoàng cũng đã có một mụn con, đích tôn của cả nhà nhé!!
Cậu thương nè, Chú thương nè, ông bà ngoại, ông bà nội thương nè, ba mẹ thương nè! Baby thật sung sướng đó nha!!
Huấn và đã tốt nghiệp đại học, Huấn không nối nghiệp cha mà theo con đường sự nghiệp riêng. Hắn cũng không cấm cản, cứ để con theo đuổi đam mê của bản thân. Huấn trở thành một họa sĩ tài năng, bởi vẻ mà năng khiếu từ nhỏ. Nam thì khác, không theo đuổi được ước mơ trở thành phi công, đành phải quản lí công ty thay ba mình!
Từ ngày Hoàng tiếp quản tập đoàn, mọi chuyện vẫn tốt, vẫn vương tầm phát triển. Nó và hắn hạnh phúc bên nhau, vợ hiền, con ngoan, dâu thảo, cháu hiếu thật là hoàn hảo!
Ngày nghỉ tuần này, đại gia đình cùng nhau đi picnic ngoài trời . Địa điểm vẫn là cánh đồng hoa thường xuân đầy kĩ niệm.
- Cháu, tới đây với bà! – Trông nó cũng không già mà đã lên chức bà!!
Đứa cháu nội lon ton chạy đến ôm ông bà mình.
Về phần Thảo và Hoàng đã giao con cho ba mẹ tách riêng đi hẹn hò riêng…
- Thảo, cái này tặng em! – Hoàng đưa ra một sợi dây chuyền lấp lánh
- Đẹp thật, cảm ơn anh!
Hoàng vòng tay đeo sợi dây chuyền cho Thảo
- Cảm ơn anh về chuyện gì? – Hắn hỏi nhỏ vào tai Thảo
- Vì anh đã ở bên em, đến với em, mang hạnh phúc đến cho em… Cảm ơn anh về tất cả!
- Anh cũng cảm ơn em về tất cả!!
Hoàng kết thúc câu nói bằng một nụ hôn ngọt ngào trên đôi môi xinh đẹp ấy. Nụ hôn nồng nàn cháy bỏng…
- Hoàng, Thảo lại đây chụp ảnh gia đình nào! – Tiếng gọi của hắn kéo hai người về với thực tại
- Dạ, con đến ngay! – Hoàng trả lời
1…2…3… Tách…
Có ngay một tấm ảnh thật ấm cúng, 6 người của một đại gia đình cười típ mắt, người nào cũng mang một vẻ đẹp riêng. Cộng thêm ánh nắng đỏ hung chiều tà khiến cảnh vật thêm mờ ảo
- Ba mẹ, ba mẹ đứng yên con vẽ một tấm nhé! – Họa sĩ Huấn nói với ba mẹ mình
- Đương nhiên rồi! Con của ba là họa sĩ nổi tiếng mà! – Hắn tâm đắc
- Nổi gì đâu ba, con phải học hỏi – Huấn gãi gãi đầu
- Em trai, vẻ cho người mẫu anh đây một tấm đi! Không chừng em bán được khá tiền với vẻ đẹp đó đó, haha! – Hoàng vỗ vỗ иgự¢
- Thôi ông, nghe gớm! – Thảo xen ngang mơ mộng
- Ai ông, vợ nói lại xem?
- À, ông xã ấy mà!! – Thảo chửa cháy
- Anh đùa thôi, lát vẻ cho gia đình anh một tấm! - Hoàng đề nghị
- Dạ! – Huấn gật đầu
Nó và hắn đứng cạnh nhau, hắn ôm ngang eo nó, trông chẳng khác gì uyên ương!
Ai bảo đã có cháu cơ chứ, nhìn vào cứ như mới một con, vẫn khiến bao ánh mắt ngưỡng mộ như ngày nào!
Với tay nghề của Huấn, không khó để tạo ra một bức tranh hoàn chỉnh như thật. Hai vợ chồng với mái tóc trong gió, ánh hoàng hôn hung đỏ khung cảnh. Phía dưới bức tranh còn có những chữ thư pháp cho chính tay Huấn viết : “Tử hiếu song thân lạc, Gia hòa vạn sự hưng”
Ngắm tuyệt tác của con trai, nó xoa đầu con rồi quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt và nụ cười viên mãn.
Về phía gia đình nhỏ của Hoàng
- Ba, trả bánh lại cho con!
- Ba không trả!
- Huhu. Mẹ ơi…
- Đừng đùa con nữa mà!
- Anh dùng miệng đút em ăn bánh nha!
- Anh này, có ba mẹ đằng kia kìa, cả con nữa…
- Thôi kệ họ!
- Ba, con không biết, trả bánh. Huhuhu…
-…
Đứng nhìn gia đình ba người của con trai, hắn và nó càng hạnh phúc viên mãn hơn. Hai người quay về hướng gió núi, đứng nhìn ánh mặt trời từ từ lặn dần…lặn dần
~~
Sống phải biết mình là ai?
- Đừng vì lòng sĩ diện mà làm khổ cha mẹ
- Đừng vì giàu sang mà khinh kẻ nghèo hèn
- Đừng vì tiền mà bán rẻ lương tâm
- Đừng coi mình khôn ngoan để học cách lừa dối
~~
Nhớ rằng: “Cuộc sống rất ngắn. Đừng lãng phí nó bởi một nỗi buồn. Hãy là chính mình, luôn vui vẻ, tự do, và trở thành những gì bạn muốn!” – Ngọc ExO 11/8/2015