Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết - Chương 20

Tác giả: Ngọc ExO

Hắn cũng vui mừng khi được ở bên nó, được chăm sóc nó là giá nào cũng sẽ trả. Đang choàng tay ôm chặt nó, sau lưng bỗng có âm thanh lạ
“ Bốp…Bốp” – Hoàng Hải mỉm cười vỗ tay rần rần.
Hắn buông lỏng nó ra, nheo mắt nghi vấn nhìn Hải
- Cậu cười gì? Cười khi Bảo Hân ở bên tôi sao?
- Không đâu anh à! – Hải đột ngột thay đổi xưng hô
Nó dùng tay khẽ lau nước mắt, lên tiếng
- Hạ màn!
Hắn chẳng hiểu gì cả, “hạ màn” là ý gì? Chẳng lẽ có vở kịch nào ở đây ư?
Sau câu nói của nó, từng tràn pháo tay lần lượt vang lên. Lan Anh vỗ tay, ba nó vỗ tay, cả ba mẹ Hải cũng vậy, còn có tràn vỗ tay của Duy và Thư mà trước đây hắn không liên lạc được
- Có chuyện gì vậy? – Hắn hỏi
- Xin lỗi anh, anh Huy! – Hoàng Hải cười với hắn
- Xin lỗi chuyện gì?
- Vì bọn em đã đóng kịch lừa anh – Hải thừa nhận
- Lan Anh, chuyện này là sai? – Hắn quay sang phía Lan Anh
- Hải là bạn trai của em, không liên quan gì đến chị Hân cả. Kể cả chuyện anh với em đóng giả chị Hân cũng đã biết trước cả rồi!
- Chuyện này sao Hân? – Đến lượt hỏi nó
Nó nhìn hắn, nhìn bằng ánh mắt thân thương trìu mến, ôn tồn kễ mọi chuyện cho hắn nghe:
- Mọi chuyện xảy ra chỉ là một vở kịch thôi Huy à! Em muốn xem tình cảm của anh như thế nào?
- Chuyện cầu hôn trên biển, có thai,… tất cả đều là một màn kịch thôi sao?
- Ừm.
- Em còn chưa tin tình cảm của anh?
- Tin, em tin anh! – Nó nhỏ nhẹ nói
Hắn bỏ đi, bỏ chạy ra khỏi nhà Hoàng Hải, đi đến ngoại ô thủ đô, một nơi khá tĩnh lặng. Nó cũng đuổi theo xem như thế nào!
- Huy, anh bình tĩnh xem.
- Em kêu anh bình tĩnh sao. Em biết anh đau khổ không?
- Anh đau…Em thì không sao? Lúc đầu anh gặp em sao không chịu nhận chứ?
- Chuyện đó anh có lỗi, nhưng em còn tàn nhẫn hơn anh
- Tàn nhẫn!?
Hai người mỗi người một câu, dường như không ai chịu nhượng bộ ai cả.
- Em về đi! – Hắn buồn bã thốt lên câu nói
Ý định của hắn chỉ là muốn nó xin lỗi trước, chịu làm hòa trước. Nhưng không ngờ kế hoạch lại thất bại đến bất ngờ. Bảo Hân quay gót bước đi không thương tiếc
Hắn không ngờ nó sẽ đi mà không nói lời nào cả, kế hoạch bất thành, đành mở lời trước. Hắn lôi cánh tay nó lại, kéo nó vào lòng mình.
“ Trúng kế rồi nhé!” – Nó thầm nghĩ
- Anh xin lỗi đồ heo. Anh sai rồi, mọi chuyện là do anh nhé!
- Không chịu đồ heo! – Nó cải
- Thôi thì để anh bù nha!
Nói rồi hắn dùng tay nâng cằm nó lên, cúi sát mặt nó, đưa môi lại gần môi nó. Dùng toàn bộ tình cảm của mình để trao cho nó một nụ hôn cháy bỏng. Nó cũng đáp trả bằng cả chân tình. Hơi thở hòa quyện cùng nhau, trái tim nhập thành một nhịp. Khao khát và yêu thương dồn nén suốt bao năm qua tạo nên một không gian ngập tràn hươn vị tình yêu, mùi vị của ngọt ngào hạnh phúc…
- Bù rồi nhé heo! – Rời môi khỏi nó, hắn trêu đùa
- Anh chơi gian quá! – Nó hơi ngượng
Dựa đầu vào vai hắn, vẫn là đôi vai này vững chắc hơn. Mùi bạc hà thoang thoảng này cũng thật quyến rũ. Nếu một ngày bắt nó rời ra hương vị thân thuộc này chắc chắn nó sẽ không bao giờ làm được.
Trở lại với nhà Hoàng Hải, bây giờ mọi người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách
- Thưa bác, tụi con mới về! – Hắn kính cẩn thưa
- Ừ, mọi chuyện sao rồi? – ông Cường hỏi
- Ổn rồi ba à! – Nó cười
- Chúng bây làm tao hết hồn đấy – Thư trách móc
- Được rồi mày, than hoài!
- Tụi cháu vậy tốt rồi. Sẵn đây mời chúng cháu dự lễ đính hôn của Hải và Anh luôn! – Ba mẹ Hoàng Hải mừng rỡ nói
- Hai người đính hôn à? – Thư trêu
- Dạ chị!
- Khoan đã hai bác, lần này đính hôn là thật hay giả nữa ạ? – Hắn dùng chuyện cũ ra trêu đùa
Cả gian phòng ngâp tràn tiếng cười sau một màn kịch dài…
Ngày hôm sau, nó cùng hắn khoác tay thân mật đường đường chính chính vào “ H&H”. Cái tên này có lẽ ai cũng đã hiểu, nhớ đến nó nên hắn đã đặt tên tập đoàn như vậy: Huy và Hân
Mấy cô nhân viên vốn không đồng tình bây giờ lên tiếng phản bác:
- Này, đi làm không mang đồng phục. Tưởng mình là thư kí Giám đốc thì không cần chắc?
Hắn định lên tiếng thì được nó ngăn lại, có vẻ như nó muốn chính tay giải quyết
- Xin lỗi, tôi đã nghĩ việc ở đây!
- Nghĩ rồi sao còn vào đây, lấy tư cách gì? – Cô nhân viên bắt lí
- Thừa tư cách. Đối tác quan trọng của công ty – Nó nói ngắn gọn
- Haha nực cười. Nghèo như cô mà là đối tác á?
Nó không nói gì, nở nụ cười nửa miệng và mở ví rút ra vài tấm thẻ nhỏ - danh thi*p
Bọn họ cầm đọc, đương nhiên họ biết danh tính của nữ giám đốc trẻ Phạm Trương Bảo Hân này.
- Cái danh thi*p này khó xin lắm đấy, sao cô có nhiều vậy? – Họ nói vậy bởi vì giám đốc nữ này chỉ nghe danh nhưng chưa thấy mặt lần nào.
- Phạm Trương Bảo Hân, Phạm Ngọc Hân cùng một người, chính là tôi! – Nó nhấn mạnh từng chữ, đến nước này thì không cần giấu làm gì nữa.
- Thật nực cười, chưa ngủ đã mơ.
- Hay tôi lấy tư cách thân phận khác đến đây nhé! – Nó cười
- Sợ rồi chứ gì? Xem cô còn tự cách quèn gì nữa?
- Quốc Huy! – Nó gọi
Hắn hiểu được ý này, cười nhìn nó và lấy bộ mặt sắt lạnh nói với bọn họ
- Người yêu tôi, có tư cách không?
- Dạ… - Bọn họ im đến lạ thường, không còn lí do nào để biện minh nữa
Hắn và nó để lại sau những bộ mặt khó coi và tình tứ đến thang máy bấm lên tầng 5. Từ khi biết rõ về thân phận của Bảo Hân thì từ trên xuống cưới công ty đều nể nó 5 phần. Cả chị Hương cũng không ngờ rằng nó lại chính là người con gái giám đốc hằng đêm chờ đợi.
Lễ đính hôn của Hoàng Hải cũng được tổ chức đình đám, hy vọng hai người sẽ đi đến cuối con đường hạnh phúc.
Sau buổi lễ hắn, nó, Anh Thư và Anh Duy đặt vé máy bay quay trở lại Việt . Việt vẫn như ngày nào, tươi đẹp và an lành, nó rất nhớ nơi này – đất nước mà ba năm nay nó đã đi xa…
Hôm nay, cả Duy và hắn có cùng một đối tác làm ăn. Hai người hẹn nhau cùng đi làm việc, đại diện bên đó cũng là một người trạc tuổi nên nói chuyện hợp khẩu khí. Với chuyện vui trong lòng nên Duy và hắn uống nhiều, say bí tỉ. Anh Duy lăn về nhà hắn ngủ luôn, chồng chất lên nhau, lăn qua lăn về. Say thì say mà vẫn gọi cho người yêu
[ Chuyện gì vậy?] – Nó bắt máy
- Ơ…ừm…Anh…đang…ngủ…ở…nhà…mình…Ợ… - Người say nói chuyện thật vui!
[ Anh lại uống say?] – Nó có vẻ khó chịu
“ Tút…tút” – Điện thoại gác máy, có lẽ hắn đang an giấc trên chiếc giường ấm
Về phía Anh Thư cũng không hơn không kém. Thư và nó bèn rủ nhau chơi một trò chơi…
Hai người đến nhà Quốc Huy, đoán biết chắc hai đại ca đang ở trong này. Anh Thư lấy son phấn, nó xin ít nhọ; tô tô, son son, trang điểm cho hai chàng thật “ xa hoa lộng lẫy”
“ Tách…tách” – Lấy điện thoại và nhân cơ hội này chụp vài tấm làm kĩ niệm! Xong nhiệm vụ, hai người trở về nhà và chờ đợi tin vui.
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu vào khe cửa, đánh thức hai hoàng tử. Hai chàng nheo mắt, ngồi bật dậy khi nhận ra trời đã sáng. Họ nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương
- Hahaha – Hắn và Duy cùng lúc bật cười thật to
- Mày cười cái gì? – Họ đồng thanh
- Mặt mày… - Duy nói hắn
- Mặt mày kìa… - Hắn cũng buồn cười nói
- Mặt hai đứa mình? – Nhìn nhau đầy nghi vấn
Hai người chạy nhanh vào phòng vệ sinh, nhìn vào người trong gương. Ôi! Còn đâu những anh hùng sát gái! Người trông gương…trông thật ghê tởm, phấn son lòe loẹt, nam không ra nam, nữ không ra nữ...
- Ai làm cái quái gì thế này?
- Lấy điện thoại ra xem – Hắn có vẻ đoán ra vấn đề
Các số vừa gọi của Huy: Hân Đồ Heo 9.00pm
Các số vừa gọi của Duy: Em Yêu 9.03pm
Dường như mọi vấn đề đã được sáng tỏ. Chắc chắn lợi dụng khi họ uống say đã quậy phá gương mặt điển trai này.
- Alo, em hả? – Hắn gọi nó
[ Em đây, có gì không anh!] – Nó vẫn giọng ngọt ngào ngây thơ
- Em sang nhà anh nha, rủ thêm Thư qua chơi luôn!
[ Làm gì anh?]
- Điều tra xem tối qua có hai con chuột nhắt nào vào nhà anh làm loạn nè!
[ Kêu em qua làm gì?] – Nó đánh trống lãng
- Không qua thì đừng trách anh
“ Tút…Tút” – Vừa dứt câu nói hắn đã vội vàng cúp máy
Nó linh cảm không tốt nhưng vẫn phải đến chở Thư cùng đến đó. Hai người cúi mặt ủ rũ bước vào trong. Từ trên lầu bước xuống, hai anh chàng vừa mới tắm xong, gương mặt đã trở lại bình thường, mái tóc còn ướt làm cho vẻ đẹp trở nên hoàn thiện, quyến rũ lạ thường hơn
- Anh kêu tụi em đến làm gì vậy? – Nó và Thư giả nai như chưa xảy ra chuyện gì
- Chuyện quan trọng – Duy nói
- Hai con chuột nào gan thế nhỉ? Mà nhà anh có hư hỏng gì đâu! – Nó vừa nói vừa nhìn quanh nhà
- Không hư nhà mà hư chủ nhà – Hắn nghiêm nghị
- “ Nhan sắc” bao nhiêu năm nay còn đâu! – Duy lên tiếng kêu oan
- Ồ, chuột gặm nhấm “nhan sắc”? Mà em nghĩ hai người đâu có nhan sắc, haha! – Thư trêu chọc
- Đưa điện thoại đây! – Hắn và Duy đưa tay đòi điện thoại từ nó và Thư
- Điện thoại ai? Đưa làm gì?
- Điện thoại hai con chuột nhà ngươi. Đưa cho ông mau!
Nó và Thư đau khổ nhìn nhau, hành động bí mật này mà cũng đoán ra được!
“ Họ thông minh vậy sao? – Cả thư và nó có cùng suy nghĩ
Nhưng đâu phải tự nhiên mà hắn và Duy có thể đoán ra đâu. “Thông minh” ở chỗ là chạy đi xem lại camera trong phòng ^.>, đây cũng là sơ suất nó để lại. Hệ thống camera được lắp đặt kĩ càng, khi xem lại băng ghi hình, hắn và Duy trào máu khi thấy bản thân “ngọc ngà” của mình lại bị hai chuột nhắt tô son điểm phấn, vừa chụp hình vừa cười hả hê…
Nó , Thư giao điện thoại của mình cho hai chàng. Hai chàng liền mở mục lục hình ảnh ra xem, có file mang tên “ ảnh bí mật”, tiếc là nó và Thư đề phòng trước nên đã cài mật khẩu
Duy lục tung đầu óc để đoán password này, Duy nghĩ một người như Thư chỉ toàn dùng ngày sinh. Duy thử bấm 1108 – mật khẩu sai; 0811 – sai, liều mình bấm thử 1120 là ngày sinh của Thư và Duy, ai ngờ điện thoại báo “file được mở” . Duy cười thầm vì trí thông minh của mình, mặt lại không vui khi nhìn “hoàng tử” trong điện thoại: vừa xấu vừa gớm, Ối trời ơi! Duy trợn mắt nhìn Thư, Thư trách bản thân sao cài mật khẩu dễ đoán như vậy cơ chứ!
Về phía hắn, nó cao tay nên mật khẩu khó đoán hơn. Hắn thử ngày tháng sinh, những con số liên quan đến nó và hắn tất cả đều sai. Nó ở dưới này cười cười khiến hắn tức điên
“ Chẳng lẽ mình lại thua ư?” – Hắn suy nghĩ và liều mình bấm đại xem sao. Hắn gõ “bangtuyet” ai ngờ file mở ra, hắn vừa vui vừa xem hình ảnh
Bấm delete all là công việc của Duy và hắn sau khi thấy được bức hình
- Không mở được đâu, trả lại đi! – Nó đắc ý nhìn hắn
- Trả cho em này! – Hắn đưa điện thoại lại
Nó cười tươi mở file ra xem “chiến lợi phẩm” tối qua, ai ngờ trống trơn, không còn lấy một picture nào ^^
- Hai con chuột nhắt nhà ngươi thật to gan! – Hắn cùng Duy hét lớn
- Đâu…đâu có đâu! – Hai nàng một mực phủ nhận
- Còn chối, đáng chịu hình phạt – Hắn kiên quyết
- Phạt gì thưa đại ca? – Nó uể oải hỏi
- Nấu cơm, giặt đồ, quét dọn nhà cửa, chăm sóc hoa, chăm sóc cho ta cả đời! – Đồng thanh của Duy và hắn
- Sao làm cả đời được, bổn cô nương còn phải lấy chồng! – Nó và Thư bác bỏ
- Thì lấy bọn ta. Haha ^^
- No never, không bao giờ và đừng mong chờ!
- Ba các nàng đã đồng ý rồi nhé! Nuôi các nàng tốn cơm gạo quá, gả đi cho xong – Hắn đùa
Nó, Thư lắc đầu. Làm vợ cứ như làm osin ấy!!
- Không phải osin đâu nhá! – Họ bỏ chạy nhưng không ai thoát được vì đang bị một vòng tay ôm lấy
- Em không cần làm, anh làm hết được chưa? – Duy nói nhỏ
- Xạo nữa. Người giúp việc làm thì có – Thư móc họng
- Ừm. Thế chịu lấy anh chưa?
Thư khẽ gật đầu, ngày này cũng đã đến

- Vợ là nhất, vợ là trời, nghe lời vợ hết! – Hắn nói lớn
- Anh học chiêu này đâu ra thế?
- Lấy anh nha heo!
Hân cũng gật nhẹ đầu trong vòng tay của hắn
- Tổ chức đám cưới cùng ngày! Phone luôn cho Hoàng Anh đi! – Hắn vẻ ra lệnh
- Ủa, anh Hoàng Anh cũng cưới Ngọc Mai à? – Nó chẳng biết gì
- Ừm, anh ra lệnh đợi kết hôn chung đấy! Chứ bọn họ đính hôn lâu rồi
- À, ờ. Mà lỡ em không về lại thì sao?
- Anh tin em không thể bỏ một người hoàn hảo như anh đâu! – Hắn tự đắc
- Xí, nghe gớm !!
Đến cuối cùng ngày này cũng đã đến. Trước kia nó, Ngọc Mai và Anh Thư hứa cùng nhau kết hôn cùng ngày. Tưởng rằng không thực hiện được nhưng cuối cùng cũng xảy ra trong hạnh phúc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc