Nó bỡ ngỡ, hoảng hốt vô cùng, gương mặt này…
Vẫn là vẻ đẹp lạnh giá, vẫn cái giọng nói vô tình, vẫn cái thái độ này. Tất cả mọi thứ đang ở ngay trước mắt nó, kể cả nó cũng không biết là thật hay mơ. Mọi cảm xúc lúc này dường như vỡ tung trong lòng nó, nó thật rất muốn chạy đến ôm hắn…
Nhưng trái ngược với tâm trạng nó lúc này, hắn lại tỏ ra xạ lạ, không quen biết, bình tĩnh đến lạ thường
- Anh… Quốc Huy? – Nó tỏ ra ngập ngừng và mất bình tĩnh
- Tôi là Quốc Huy, giám đốc của công ty này, nhận viên mà chưa biết tên giám đốc ư? – Huy trả lời mang chút mùi vị trách móc
- Biết. Bây giờ mới biết!
Nó công tư phân minh, công việc ra công việc, cá nhân ra cá nhân. Bảo Hân quay mặt lạnh hỏi hắn:
- Tôi Phạm Trương… - Đang định nói nhưng chợt nhớ ra nó liền sửa ngay
- Tôi Phạm Ngọc Hân chính là người làm tập hồ sơ này thưa giám đốc
- Cô?? – Hắn nhắc đi nhắc lại một câu hỏi
- Chính cô ta đó giám đốc! – Bà quản lí nhảy vào cuộc trò chuyện
- Tôi không hỏi bà – Hắn to tiếng
Quản lí khi đối mặt với đôi mắt của hắn thì tim gan bay mất, im lặng như con rùa rụt rè
- Tôi đấy, thì sao? – Nó vẫn giữ nguyên nét mặt ấy
- RA NGOÀI – Hắn như hét lên
Nghe Quốc Huy nói vậy, nó cũng có chút kì lạ. Quốc Huy cũng c1 tiếng công bằng, không lôi chuyện riêng vào công việc chung, chẵng lẽ lại vì chuyện nó rời đi 3 năm mà làm khó nó chăng? Rõ ràng tập hồ sơ đó nó đã làm rất chi tiết, rất tốt! Còn quản lí nghe giám đốc lớn tiếng vậy vui mừng chen vào:
- Giám đốc kêu cô ra ngoài kìa, chẳng lẽ điếc sao? À mà nhớ viết đơn xin từ chức luôn nhé!
Nó im lặng, quay lưng bước đi ra cửa, nó buồn Quốc Huy hằng mong nhớ lại ra như vậy
- Dừng lại đã – Tiếng nói của Quốc Huy níu chân nó lại
- Nhưng thưa giám đốc, chẳng phải… - Quản lí không hiểu lí do gì
- Tôi nói là chính quản lí bà PHẢI RA NGOÀI! – Hắn nhấn mạnh từng chữ một
- Tại sao ạ?
- Vì quản lí mà không phân minh, rõ ràng tài liệu này đâu có sai sót!
- Thưa… - Bà ta nói không nên lời
- Không thưa gì cả. Viết đơn thôi việc luôn đi – Hắn nhếch môi
Hết lí do biện minh, bà quản lí đành ngậm ngùi ra đi, đã vậy còn đưa mắt liếc nó một cái sắc bén. Nó không nói gì, cũng nở một nụ cười tiễn biệt để đáp trả lại cái “liếc mắt đưa tình” này
Hắn nhìn thấy nụ cười này, tuy không phải trực tiếp dành cho mình nhưng trong lòng vẫn nở hoa. 3 năm rồi vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười từ khóe miệng ấy còn gì?
Quản lí đi, nó nhìn hắn, hàng vạn câu hỏi lúc này rất muốn hỏi người đối diện
- Này, nhìn gì vậy? Mặt tôi có dính nhọ đâu?
- Quốc Huy, chẳng lẽ anh không nhận ra em? – Giọng nó bây giờ đã có chút ấm áp hơn
- Em…là ai? Việc gì tôi phải nhớ? – hắn vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng thường ngày
- Vậy tôi ra ngoài đây! – Nó với vẻ mặt không được vui nhẹ nhàng đóng cửa
“ Anh ấy thật sự không nhớ mình? Chuyện gì đã xảy ra? Không còn làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè mà!” – Nó suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những lí do khiến Quốc Huy trở thành như vậy
Không suy nghĩ nữa, nó chợt nhớ đến Anh Thư, nhỏ bạn thân 3 năm nay chắc biết mọi chuyện về Quốc Huy
Nhạc chờ của Anh Thư suốt những năm nay là bài “ Tình Bạn Thân”. Thư hy vọng một ngày nào đó khi Hân gọi thì sẽ nghe được dòng tâm sự của Thư! Ngày đó đã thành sự thật, Bảo Hân da diết nghe bài nhạc chờ này, nó hiểu đây là lời nhắn của Thư gửi đến nó. Đang nghe giữa chừng, đầu dây bên kia có một cô gái với giọng nói ngọt ngào ngày nào nhấc máy
[ Alo, Anh Thư nghe!]
- Thư!
[ Hân hả?] – Thư rất vui mừng
- Tao nè! Xin lỗi không liên lạc với mày!
[ Mày về nước tao xử sau. Dạo này khỏe không, làm việc gì rồi?]
- Thôi để tao nói với mày sau! Bây giờ tao có thắc mắc muốn hỏi mày đây!
[ Mày hỏi đi!]
- Trong 3 năm tao đi vắng Quốc Huy có xảy ra chuyện gì không?
[ Ừ thì nhớ mày, đau khổ vì mày nhiều. Và biết luôn cả chuyện mày nói dối rồi!]
- Không ý tao là có gặp tai nạn hay chấn thương gì không?
[ Cái này thì…] – Thư chưa kịp nói tiếp thì Anh Duy ngồi bên cạnh đã giật điện thoại
[ Một năm trước Huy bị tai nạn xe, chấn thương đầu!]
- Duy à? Vậy Huy bị gì?
[ Không có gì nghiêm trọng. Chỉ có điều rất đáng tiếc đã xảy ra!]
- Điều gì Duy?
[ Huy đã quên đi người mà mình yêu thương nhất, chính là Hân đó!] – Duy vẫn cầm máy
- Ừ, Hân biết rồi! – Nói rồi nó cúp máy, buồn bã dải bước về làm việc. Chị Hương và đồng nghiệp có hỏi lí do tại sao nó cũng lắc đầu cho qua…
Ở đầu dây bên kia, Thư khó hiểu vô cùng vì những lời nói lúc nảy của Duy:
- Này Duy, rõ ràng là thằng Huy đâu bị gì đâu! Sao lại nói như vậy với Hân?
- Này Duy, rõ ràng là thằng Huy đâu bị gì đâu! Sao lại nói như vậy với Hân?
- Thì anh thích nói vậy thôi! – Duy trêu
- Thôi mà. Nói em nghe với! – Thư lung lung tay của Duy tỏ ý năn nỉ
- Đây nè! – Duy đưa điện thoại của mình cho Thư xem. Màn hình điện thoại là tin nhắn mới từ “ Huy Tửng”. Tửng là cái tên mà Anh Duy dùng để lưu số điện thoại của hắn ^^
- Đây là? – Thư hỏi
- Em đọc đi thì sẽ rõ!
- Nếu Hân có gọi hỏi gì về tao thì cứ nói tao bị tai nạn chấn thương đầu, quên hết mọi chuyện về Bảo Hân. Sẵn mày dặn luôn nhỏ Thư, chuyện này mà lộ thì hai đứa bây coi chừng tao, diễn cho tốt vào! Hãy đợi lệnh tiếp theo từ tao. Đại ca Quốc Huy! – Thư đọc to rõ từng chữ trong tin nhắn
- Đóng kịch ư? Tụi này có phải diễn viên đâu! Đại ca khỉ khô- Thư bực tức
- Thôi kệ đi em ơi. Vợ chồng mình cứ yên phận mà sống! – Duy cười đểu
- Này, ai kêu ta lấy nhà ngươi thế? – Thư chọc
- Không lấy ta thì không ai dám lấy cô nương đâu nhá!
- Thì bổn cô nương ở giá luôn! – Thư quay mặt hướng khác
Duy thừa dịp choàng tay ôm Thư vào lòng. Bao năm qua họ vẫn vậy, luôn gây gỗ trêu chọc nhau nhưng thật sự rất hạnh phúc!
<< – Anh >>
Biệt thự riêng của hắn:
- Anh yêu ơi! - một cô gái khoảng 19 tuổi gọi Quốc Huy
- Anh nè, em yêu lại tới chơi đó hả? – Hắn vui vẻ đón tiếp cô gái
- Nè anh, nấu em ăn cái gì đi! – Cô gái nủng nịu
- Rồi rồi, mì gói! – Hắn xuống bếp và một lúc sau mang lên một bát mì nóng hổi
- Wow… Level lên cấp nhỉ? – Cô trêu và lấy đũa ăn một cách ngon lành
- Ăn đi rồi anh nhờ một chuyện! – Hắn nháy mắt
- Tưởng được ăn chùa chứ ai ngờ có điều kiện, chán anh!
Cuối cùng bát mì cũng hết, hắn cùng cô gái ngồi trên ghế sofa ở phòng khách
- Anh muốn em giúp gì đây? – Cô gái vừa cầm li nước uống và nói
- Làm bạn gái anh – Hắn bình thản trả lời
- Cái gì??? – Ngụm nước trong miệng mém tí nữa phun ra
- Chịu không? – Bình tĩnh đến lạ thường
- Anh có điên không? Chúng ta là anh em đó ba! – Cô trợn mắt nhìn hắn
- Chỉ là giả vờ thôi. Vậy vậy nè […] – Hắn nói nhỏ
- Anh không sợ chị ấy bỏ anh sao?
- Không sợ, giúp không nói tiếng!
- Rồi, em sẽ giúp, hối hận ráng chịu! – Cô gật đầu
- À mà khoan. Em có bạn trai chưa? – Hắn chợt nhớ điều này quan trọng
- Đương nhiên có chứ, 5 năm rồi đó anh! Mà không sao đâu, anh ấy hiểu mà!
Cô gái ấy là em họ của hắn, tên Nguyễn Lan Anh. Tính tình dễ thương, luôn kính trọng bậc đàn anh Quốc Huy. Quốc Huy thương cô em này, trước đến giờ không có em gái nên chiều chuộng cô em họ này!
Sáng hôm sau, cả công ty cứ ngỡ là giám đốc đã quay lại Việt nên trở về là “ công ty của ngày hôm qua!”. Nhưng ai ngờ chuyến này giám đốc không chịu về Việt Nam, vẫn đi làm bình thường, điều này khiến nhân viên thấy rất lạ, lúc nào cũng 3 ngày là giám đốc sẽ quay về mà!
- Sao giám đốc còn ở đây ta?
- Lạ quá!
- Hay vì kết nhỏ nào rồi nhỉ?
-…
Nhân viên thừa dịp nghi vấn này nọ và đương nhiên không để lọt vào tai giám đốc được!
- Hân này, giám đốc chưa về Việt luôn đấy! – Chị Hương nhắc nó
Lúc trước nó không để ý đến anh giám đốc đi hay ở lại, nhưng sau khi biết là Quốc Huy thì mọi chuyện đã khác hơn:
- Vậy hả chị? Thế giám đốc ở lại bao lâu?
- Chị cũng không biết. Mà sao quan tâm thế? Tương tư chàng rồi à? – Chị Hương cười
- Em chỉ hơi tò mò thôi! – Nó biện minh cho bản thân
Nhắc đến chị Hương mới nhớ, bây giờ chị đã giữ chức quản lí, còn phó quản lí thì vào tay nó. Cô quản lí trước kia sau chuyện hôm đó đã chính thức ra đi khỏi công ty này!
- Quản lí ạ! Hôm nay chị phải khao anh em một chầu thôi! – Cả phòng ngoại giao nhốn nháo
- Thôi được rồi! Hẹn mấy cô chú 7h tối tại “ Đất Việt” nha. Ở đây có thức ăn Việt ngon lắm!
- À mà Hân nè, mời thêm giám đốc đi, cũng nhờ có em với giám đốc mà chị lên chức này! – chị Hương nháy mắt
- Em mời á? – Nó giật mình
- Chứ ai vào đây nữa? – Bây giờ cả phòng hùa theo
Không khí đang vui nhộn thì mọi ánh mắt tập trung về một cô gái trẻ đang tiến về phòng giám đốc. Cô gái ăn mặc khá giản dị nhưng rất hợp thời trang hiện nay. Nhìn cũng khá trẻ, cỡ tầm 19, 20 tuổi! Mọi nghi vấn dồn dập, vì trước giờ không cô gái nào tự tiện vào phòng làm việc của giám đốc như vậy
- Này Hân, đến mời giám đốc đi! – Mấy anh chị trong phòng đều nhắc nó, dường như luôn muốn ghép nó với Quốc Huy
Nó gật đầu và buồn bã đi. Đúng là nó đang ghen với cô gái lúc nảy!
“ Cũng đúng thôi, 3 năm rồi anh ấy chắc có bạn gái rồi!” – Nó suy nghĩ và lấy gương mặt bình tĩnh nhất để đối mặt với hắn
“ Cốc…Cốc” – Nó gõ cửa phòng
- Ai? – Hắn từ trong hỏi vọng ra ngoài
- Tôi, Phạm Ngọc Hân!
Bên trong phòng:
- Này, chị dâu tương lai đấy, chuẩn bị đi! – Hắn nói nhỏ chỉ cho Lan Anh nghe được. Lan Anh cũng nháy mắt đồng ý
- Vào đi! – Hắn cho phép nó vào
Nó vừa mở cửa bước vào trong thì cảnh tượng trước mắt khiến nó giật mình, vẻ bình tĩnh chuẩn bị trước đã bay đâu mất! Cô gái lúc nảy đang ngồi trên chân hắn, được vòng tay hắn ôm trọn, bốn mắt nhìn nhau đầy thân thương
- Xin lỗi làm phiền – Nó cúi mặt chào
- Có chuyện gì không? – Hắn vờ như không nhìn nó nhưng thỉnh thoảng cũng liếc trộm xem biểu hiện nó thế nào
- Bên phòng tôi tính mời giám đốc 7h tới nay tại “ Đất Việt” làm bữa tiếc, không biết anh có đi? – Nó vẫn cúi mặt buồn để không nhìn thấy cảnh hắn bên cạnh người khác
- Được, đương nhiên tôi đi! – Hắn gật đầu, không khó để hắn biết được tâm trạng buồn của nó lúc này
- Vậy xin phép ra ngoài!
- Ừ! – Sau câu nói của hắn, nó mang tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng
Sau khi nó đi, hắn và Lan Anh cũng trở lại bình thường. Hắn thì đắc ý vì kế hoạch của mình, vui mừng khi thấy biểu hiện của nó, biểu hiện chứng tỏ còn yêu hắn nhiều. Lan Anh lúc này mới lên tiếng
- Anh à, người anh yêu đó hả?
- Ừ
- Chị ấy đẹp quá chừng luôn, đẹp hơn cả em ! – Lan Anh khen nó cũng là khen bản thân ^^
- Đương nhiên, haha! – Hắn cười
- Thế tối nay anh định đi thật hả?
- Thật, và tất nhiên em phải đi cùng anh! – Hắn ra hiệu
- Vâng, em biết. Lại giả vờ nữa chứ gì?
- Good đấy em gái!
Sau một hồi nói chuyện, Lan Anh ra về và không quên chào hỏi “ người yêu giả” này. Lan Anh bước ra, mỉm cười với mọi người trong công ty rất hòa đồng và thân thiện
Một buổi làm việc căng thẳng lại qua đi. Cả phòng ngoại giao đang háo hức chuẩn bị cho party tối nay, chỉ riêng nó lo lắng và buồn chán hơn bao giờ hết. Được gặp Quốc Huy, được nhìn gương mặt anh, nghe giọng nói của anh thật sự nó rất mong muốn. Nhưng giờ thì sao, đối mặt với nhau như một người xa lạ vậy thì nó không mong muốn chút nào
-- 7h tại “ Đất Việt”--
Mọi người bây giờ đã có mặt đầy đủ, ai cũng rạng ngời, trang phục sang trọng, sành điệu. Nó như thường ngày: một chiếc váy xòe đơn giản, một vài món trang sức quen thuộc không quá đắt tiền.
- Hôm nay trong em xinh ha! – chị Hương tấm tắc khen
- Em mà ngày nào chẳng vậy! – Nó nháy mắt tinh nghịch
- Giám đốc đến kìa! – Một anh trong nhóm nói lớn
Chiếc Lomborghini sang trọng dừng chân trước cửa nhà hàng. Trong xe đặt chân xuống là một người con trai anh tuấn – giám đốc Quốc Huy. Hôm nay hắn đã gạt bỏ áo vest lịch lãm, thay vào đó là một chiếc quần jeans và chiếc áo thun nam tính rất sành điệu, vẫn mùi bạc hà quyến rũ. Đi bên cạnh còn có một cô gái trẻ dễ thương với một chiếc đầm hoa nữ tính. Hai người như một bức tranh đẹp về đôi lứa yêu nhau, Lan Anh khoác tay hắn bước vào rất tình tứ. Đương nhiên việc này nó cũng chẳng vui gì!
Bữa tiệc khá là phong phú với các món ăn Việt. Nó ngồi đối diện hắn, Lan Anh thì đương nhiên ngồi ngay bên Quốc Huy rồi. Hắn gắp thức ăn vào chén cho Lan Anh mà không đoái hoài gì đến nó!
“ Phải rồi mình đâu có là gì!” – Nó buồn bã suy nghĩ và gắng gượng gắp thức ăn một cách vui nhất có thể
Ăn xong thì không thể thiếu phần Karaoke được. Cũng may là nhà hàng này có luôn mặt karaoke! Mọi người chọn một phòng lớn và tiện nghi nhất. Song ca, đơn ca, tốp ca đều có đủ, ai cũng đã hát ít nhất một bài nhưng chỉ có nó, hắn và Lan Anh vẫn chưa cất giọng. MC đại diện nói lớn:
- Bây giờ xin mời giám đốc của chúng ta hát một bài!
Hắn cũng không từ chối, ung dung bước lên
- Trước khi tôi hát muốn giới thiệu với mọi người một người quan trọng – hắn cười nhẹ
- Có phải bạn gái của giám đốc không ạ? – mọi người đoán non đoán già
- Đó chính là cô ấy, bạn gái của tôi! – Hắn đi xuống chỗ Lan Anh cầm tay của cô lên
- Nguyễn Lan Anh bạn gái tôi, mong mọi người giúp đỡ - Hắn trịnh trọng giới thiệu
- Mong mọi người quan tâm em hơn ạ! – Lan Anh nở nụ cười vui
Phía dưới vỗ tay rần rần, chỉ riêng nó là cúi đầu xuống. Hắn và Lan Anh thấy vậy gật đầu hài lòng
Bài song ca được hắn và Lan Anh trình bày thật ăn ý, thật ngọt ngào, thật hạnh phúc, vừa hát vừa nhìn nhau. Nó ngồi dưới chỉ biết nghe và nghe. Và rồi nó đứng dậy giả vờ ra phòng vệ sinh, hắn cũng ra hiệu cho Lan Anh theo. Hai người con gái gặp nhau nơi rửa mặt trong WC
- Chào chị! – Lan Anh mở lời
- Ừ em! – Nó cũng tiếp chuyện
- Chị có quen anh Huy ạ?
- Cũng là bạn học cũ thôi em, nhưng có lẽ Huy đã quên rồi! – Nó buồn rầu
- Mà em là bạn gái Huy lâu chưa? – Nó lấy lại tinh thần hỏi
- Dạ cũng 1 năm rồi chị. Anh ấy rất yêu thương em!
- Huy là người tốt, em cũng vậy. Hai người cố gắng hạnh phúc nhé. Đừng để mất đi rồi lấy lại không được đâu em à!
- Hình như chuyện tình cảm của chị không tốt ạ?
- Chuyện qua rồi em à! Chúng ta vào trong thôi!
Vậy là hai chị em họ coi như quen biết nhau, cùng nhau vào trong. Tuy nói là chúc hai người hạnh phúc nhưng nó thấy họ quấn quýt bên nhau là không thể cầm lòng được
- Xin mời công chúa của phòng chúng ta – Ngọc Hân lên hát một bài! – Anh MC mời
Nó sao có thể từ chối, nảy đến giờ chỉ có mỗi mình nó chưa hát thôi. Nó cất tiếng hát, giọng hát hay đến mê hồn, chỉ tiếc sao bài hát buồn quá, cảm xúc quá! Bài hát dường như có thể biểu lộ hết tâm trạng của nó ngay lúc này.
Quy luật thời gian vẫn vậy, tiệc đến rồi cũng sẽ tàn. Mọi người lại ra về trong niềm vui vẻ trừ Ngọc Hân. Hắn đưa Lan Anh về là điều đương nhiên, chị Hương đòi đưa nó về nhưng nó từ chối. Nó một mình lang thang trên con đường nước Anh rộng lớn. Hắn thấy người con gái anh yêu như vậy có chút lo lắng, cho Lan Anh bắt taxi về và theo nó xem sao?
Thành phố tấp nập, lộng lẫy nhưng chỉ mình nó lạc lỏng ở đây. Đang giữa đường đi thì có 2 người thanh niên chọc ghẹo nó, đương nhiên đông người thì họ sẽ không làm gì nhưng ai mà không sợ khi rơi vào cảnh này cơ chứ!
- This we do not go out with me? (Đi chơi với tụi anh không em?)
- No
- Why are you so hard? ( Sao em khó khăn vậy?) – tên đó vừa nói vừa tiến lại gần
Theo quán tính nó lui về sau, ai ngờ lại vấp té xuống đường. Chân lúc này thật sự rất đau nhức, đứng lên không nổi. Nó không sợ gì bọn này nhưng trong lòng lại nghĩ: “Phải chi có anh ở đây!”. Mấy năm qua nó cũng có xem một số bộ phim, khi nữ chính bị vậy thì nam chính sẽ xuất hiện giải vây và cỏng nữ chính hạnh phúc trên con đường dài. Nhưng có lẽ nó sẽ không phải nữ chính như trong phim…
- CÔ ẤY LÀ NGƯỜI YÊU TÔI. TRÁNH RA GIÙM!
Từ đằng sau một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc xuất hiện…