Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết - Chương 14

Tác giả: Ngọc ExO

<< Việt Nam >>Tại nơi ấy, có bóng dáng 1 người con trai thanh tú, mũi cao, da trắng, mái tóc đen huyền khẽ bị gió đung đưa. Anh ấy vẫn lặng yên nhìn bầu trời, lắng nghe tiếng gió thổi. Ánh mắt xa xăm nhìn trên nền trời rộng lớn kia, trong lòng đặt ra câu hỏi: “Ở phương trời nào đó, em nhất định phải bình an!”
Cũng là cánh đồng hoa thường xuân, trước đây chưa quen nó anh hay ra ngồi ngóng gió 1 mình thật yên bình và tĩnh lặng. Khi gặp nó, lúc nào cũng có đôi ra nơi đây phiếm chuyện. Nhưng khi nó ra đi, đáng nhẽ ra cảm giác yên bình và tĩnh lặng xưa phải trở lại chứ, nhưng sao lại không? Cô đơn, nhớ nhung đang là cảm xúc bao trùm trái tim hắn lúc này. Hắn nhớ, thật sự rất nhớ…
Anh tìm nỗi nhớ….Anh tìm quá khứ.
Nhớ lắm kí ức anh và em....
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây.
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại….
Những giọt nước mắt…Lăn dài trên mi.
Cứ thế anh biết phải làm sao...
Tình yêu trong em đã mất,phai dần đi theo gió bay.
Còn lại chi nơi đây cô đơn riêng anh ….
Em đi xa quá … Em đi xa anh quá ..
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ.
Anh chờ đợi một cơn mưa,sẽ xóa sạch giọt nước mắt.
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không????
Em ơi anh nhớ ... Em ơi anh rất nhớ ..
Từng câu nói ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu.
Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi ...
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi ...
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi ..
Anh nhớ em !
[ Chắc Ai Đó Sẽ Về! – Sơn Tùng]
Giọng hát vi vu trong tiếng gió, nhẹ nhàng pha chút hương vị của nhớ nhung. Có lẽ hắn cất tiếng hát là lần hiếm hoi, ai nghe được chắc phước lắm!! Giọng của hắn thường ngày lạnh lẽo nhưng sao hôm nay hát lại da diết đến thế? Cả hồn của hắn được đưa vào trong bài hát, một bài hát có lẽ đúng suy tư, tâm trạng của hắn lúc này…
Từ lúc biết mọi chuyện, hắn không còn đến Bar nữa. Gái gú gì cũng không, liếc mắt qua 1 em nào cũng chưa từng. Thay vào đó là tập trung vào công ty. Ba hắn cũng đã đến lúc phải nghĩ dưỡng già, ông đem toàn bộ sự nghiệp giao hết cho đứa con trai duy nhất. Lúc đầu thấy con rượu chè be bét ông cũng lo nhưng giờ thì yên tâm rồi!
Thời gian thấm thoát thoi đưa… Cái tuổi trẻ trâu đến trường cũng đã kết thúc. Năm học kết thúc cũng là lúc hắn, Duy, Thư và mọi người 12 đều ra trường. Cái mà 3 người họ mong đợi là qua tuổi 18 này, đủ quyền công dân là họ sẽ làm ăn, không phải lệ thuộc vào ai nữa. Trong khi 3 người thong thả với bằng đại học đã có thì những đứa cùng trang lứa phải trải qua những năm tháng khổ cực. Chuyên ngành của họ là: Quốc Huy: quản trị kinh doanh; Anh Duy: quản trị kinh doanh; Anh Thư: tài chính ngân hàng và còn có cả nó Bảo Hân: thông dịch viên Việt-Anh và thiết kế trang sức
Hắn đang ra sức tìm nó. Các mối quan hệ quen biết được hắn tận dụng 1 cách triệt để. Mấy người đệ của hắn được điều sang thủ đô nước Anh làm nhiệm vụ, làm cách nào phải điều tra được chỉ 1 ít, 1 ít cũng được tin tức của Bảo Hân
Hắn ở Việt tập trung vào sự nghiệp . Công việc hợp tác của Hoàng Lê cũng khá thuận lợi, cổ phiếu hiện giờ đang ở vị trí cao nhất, xếp sau là tập đoàn Phạm Trương. Đúng là tài giỏi, giám đốc mới vào nghề mà đã lừng danh như vậy.Cũng như mọi ngày, điện thoại vẫn không nhận được số nào từ quốc tế. Hôm nay, hắn có 1 cuộc hẹn kí hợp đồng từ công ty Nguyên Anh. Mọi hôm thì Nguyên Anh chỉ yêu cầu đại diện, lạ thay đợt này phải bắt đích thân giám đốc ra mặt. Hắn đành thuận theo, đúng giờ hẹn tại Bigger – 1 nhà hàng Pháp sang trọng
- Sao lại là cô? – Hắn bỡ ngỡ trước sự xuất hiện của người kí hợp đồng chính là con gái của Nguyên Anh.
- Em thay ba em đến đây! – Cô ta nói bằng giọng như mía lùi. Cô vốn yêu Quốc Huy say đắm nhưng lại không có cơ hội gặp gỡ trò chuyện, nên đành lợi dụng cơ hội này. Quốc Huy: giám đốc trẻ, có tài lại có sắc, bạn gái nghe đồn chứ chưa thấy xuất hiện ( nghĩa là vẫn F.A) quá tiêu chuẩn còn gì!!!
Nói là đi kí hợp đồng mà không hiểu sao cô ả mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối, cổ vuông rộng khuyết иgự¢. Tóm lại là không được kín đáo tao nhã, trang điểm đậm, môi đỏ chói. Ý đồ có lẽ là quyến rũ hắn
- Kí hợp đồng nhanh về - Hắn lạnh lùng
- Ở lại tâm sự với em tí đã anh! – Cô ta lả lướt
- Hủy hợp đồng! – Câu nói ngắn gọn của hắn và sau đó hắn đứng dậy
- Anh…anh. Em có gì không tốt. Với lại hủy hợp đồng tiền bồi thường đâu nhỏ
- Lớn nhỏ gì cũng hủy. Nói với ba cô đừng giở trò này nữa – Hắn bỏ đi một mạch
Còn lại mình cô ta ở đó. Cô ta không hiểu sao bao nhiêu người yêu cô, say sưa vì cô mà sao anh ta lại không? Nghe đồn thì anh ấy yêu 1 người con gái say đắm quả thật đúng – Cô ả thất vọng tràn trề
Hắn vừa ngồi lên chiếc Lamborghini đời mới thì điện thoại đổ chuông. Là số ngoại quốc, hắn vội vàng nhấc máy
- Nghe
[ Anh ơi, có phải người yêu của anh tên Hân không ạ?] – Tiếng 1 thằng đàn em
- Ừ! Tìm ra sao? – Hắn có vẻ vui mừng
[ 19t, phải không anh?]
- Ừ, nói nhanh. Tìm thấy cô ấy chưa?
[ Dạ chưa]
- Vậy sao gọi cho tao?
[ Em nghe y tá ở 1 bệnh viện nói một vài thông tin!]
- Thông tin gì?
[ Tuần trước có 1 cô gái 19t, quốc tịch Việt Nam, bị viêm màng não, hình như tên Hân, phẫu thuật tại đây!]
- Thành công phải không?
[ Anh phải bình tĩnh]
- Nói
[ Rủi ro xảy ra, cô ấy qua đời rồi ạ!]
Hắn nghe thấy, rụng rời tay chân, thả cả chiếc Smart Phone xuống, từng giọt nước mắt cũng vì thế mà rơi…
Người mà hắn yêu mất rồi ư? Hắn phấn đấu sự nghiệp là vì nguyên nhân gì? Tại sao ông trời lại bất công như vậy? . Hắn phóng xe, lại đến mộ mẹ. Đến nơi đây anh như trong lòng mẹ, tâm sự với mẹ và được mẹ an ủi… Nơi đây bình yên hơn…
Hắn vẫn ngồi đó, vẫn ngồi thì thào bên cạnh mộ mẹ. Rồi hắn ngừng khóc, mạnh mẽ đứng dậy và phóng chiếc Lamborghini về nhà. Lần này, hắn lấy trong tủ ra 2 chai rượu mạnh, rót ra ly và uống một hơi không ngừng nghĩ
“ Chắc 2 bọn họ chưa biết tin gì đâu!” – Suy nghĩ và hắn rút Smart phone gọi cho ai đó
[ Tao nghe nè Huy]
- Duy! – Hắn buồn thảm nói
[ Chuyện gì?]
- Tao…tao… mày đến nhà tao đi, đưa Thư cùng luôn
[ Tâm trạng mày sao vậy?] – Duy lo lắng
- Đến nhanh – Hắn lạnh lùng nói và cúp máy
“ Tút…tút…”
- Thằng khỉ này bị gì vậy trời? – Duy đầu dây kia bực mình nhưng cũng làm theo lời hắn gọi cho Thư
[ Em nghe]
- Thư, thay đồ nhanh lên đến nhà thằng Huy
[ Có chuyện gì vậy?]
- Ai biết gì hắn ta đâu. Anh đến đón em ngay
5 phút sau, Duy có mặt tại nhà Thư chở Thư đi
15’ sau đã có mặt tại nhà hắn
- Thằng này bị gì mà không khóa cửa nẻo gì hết – Duy phát bực
- Vào nhanh thôi anh – Thư cầm tay Duy
Vừa bước vào cửa chính, cái cảnh be bét như xưa lại tiếp diễn. Nửa chai Whisky đã bị hắn uống hết. Thấy thế Thư và Duy gai mắt, chẳng phải đã bỏ rượu rồi sao? Thư chạy đến giật phắt chai rượu trên tay hắn
- Cậu chẳng phải hứa phấn đấu vì sự nghiệp rồi sao?
- Sự nghiệp? Phấn đấu là vì ai? – Hắn cười khẩy
- Vì Bảo Hân, người cậu yêu đó!
- Bảo Hân có còn nhìn thấy không? – Hắn cười buồn
- Nó chắc chắn sẽ về mà!
- Về về. Cô ấy mất rồi! – Hắn hét thật to
- Cậu nói bậy bạ gì vậy? – Thư quát hắn nhưng mắt Thư cũng đã nhòe đi…
- Đàn em tôi báo lại rằng có 1 cô gái 19t, quốc tịch Việt Nam, tên Hân phẩu thuật đã thất bại và qua đời rồi – hắn buồn rủ rượi trả lời, 1 giọt…2 giọt… và những giọt nước mắt rơi xuống
- Không thể nào đâu – Thư thờ thẩn ngồi xuống
Cả gian phòng yên lặng…
- A. Chúng ta có thể hỏi bác Cường mà! – Thư nghĩ ra 1 ý, vội gạt nước mắt và bấm số gọi “ Bác Cường”
“ Tút…tút…” – Cái tiếng đáng ghét ấy vang lên hồi lâu, lâu lắm nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa có ai nhấc máy. Không bỏ cuộc, Thư gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Cả 3 người: Huy, Duy, Thư đều thất vọng tràn trề, yên lặng đến rùng mình
[ Growl – EXO] – Tiếng chuông điện thoại của Thư vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng nơi đây. Thư buồn bã nhìn điện thoại, cứ nghĩ chắc ai gọi nhưng nụ cười mừng rỡ đã hiện hữu trên môi Thư. Điện thoại hiện lên dòng chữ “Bác Cường đang gọi…”. Thư lập tức nhấc máy
- Bác…bác…
[ Con sao vậy Thư, gọi cho Bác rất nhiều. Lúc nảy bác đang tắm!]
- Bác à, mặc dù Hân không liên hệ nhưng con rất lo cho Hân
[ Hân hả con. Nó…]
Ông Cường chưa nói gì thì Thư đã ςướק lời
- Phẫu thuật thất bại rồi phải không bác. Hức hức
[ Con nghe ai nói vậy hả Thư?]
- Có người nói ạ!
[ Trời Thư ơi. Nếu có chuyện thì bác nói cho con rồi. Phẫu thuật khá thành công. Chỉ còn đợi kiểm tra lại thôi]
- Vậy hả Bác. Còn bệnh viện và chỗ ở của Hân ạ? – Thư thừa dịp hỏi dồn
[ Điều này bác xin lỗi. Bác không thể nói được]
- Vậy Hân khi nào về nước ạ?
[ Cũng có thể là nó sẽ ở lại bên này luôn!]
- Dạ - Thư buồn nghĩ ngợi và cúp máy
- Này, sao rồi? – Cả hắn và Duy hỏi đồng thanh
- Có 1 tin vui và 1 tin buồn, 2 người muốn nghe cái nào trước? – Thư tỏ vẻ bí ẩn
- Tin vui/ Tin buồn – Hắn và Duy mỗi người mỗi ý
- Thôi không đùa nữa..Hân phẫu thuật thành công rồi, còn cô Hân nào đó mà đàn em huy nói chắc nhầm, hỏi lại đi!
Nghe được câu nói này, hắn như nhặt được vàng ( vui hơn nhặt vàng ^^) mừng rối rít
- Còn tin buồn? – Duy hỏi
- Hân, có thể sẽ không quay lại Việt – Thư buồn nóiTâm trạng của hắn đang vui thì chợt thất vọng. Nhưng rồi hắn cũng mạnh mẽ nói:
- Không về thì tôi lôi về bằng được. Nhất định sự nghiệp phải phát triển rộng rãi qua cả bên Anh, lớn thật lớn
- Ừ, thôi ổn rồi. Mày cố gắng làm đi! – Duy nói
- À mà khoan, gọi thằng đàn em cậu đi, làm tụi này hết hồn – Thư đề nghị
Hắn cũng thuận theo, gọi cho đệ mình
Kết quả đúng là nhầm lẫn thiệt….
Cô gái ấy cũng tên Bảo Hân, cũng họ Phạm, 19t, quốc tịch Việt , cũng bị viêm màng não. Chỉ tiếc thay là Phạm Bảo Hân chứ không phải Phạm Trương Bảo Hân mà hắn yêu… Sơ suất nho nhỏ mà khiến quá trời người đau lòng ^^Hiểu rõ rồi thì Duy cũng đưa Thư về nhà thôi, hắn cũng dọn dẹp đống bừa bộn trong nhà và ngã lưng ngủ một giấc yên lành
-Huy à ! Con chưa quên được con bé sao? 1 người đàn ông đã có tuổi đang nói chuyện với hắn.
-Không bao giờ quên – hắn quả quyết.
-Có con bé ấy đẹp người đẹp người đẹp nết. con đi xem mắt thử nha
-Không đi - Hắn
-Xem mắt thôi mà. Có tình cảm hay không còn do duyên số – Ông ấy vẫn nài nỉ
-Nếu ba cứ bắt con đi xem mắt thì Hoàng Lê con sẽ không làm chủ nữa, ra sao thì ra – Hắn cương quyết không chịu
-Được được - Ba hắn bất lực.
Ba hắn luôn tìm đối tượng tối giúp hắn nhưng ngặc nỗi không đảm nào chịu cả. Hắn đưa ra cái lí do sẽ phá sản… Ông ấy đành bó tay và quyết định không chen vào chuyện tình cảm của hắn nữa.
-Bà à! Con có chuyện. – Hắn nói chuyện
-Gì ông hai? – Ba hắn cười
-Con muốn đổi tên công ty ạ!
-Tùy con quyết định, ba không có ý kiến gì đâu.
-Dạ cảm ơn ba.
Hắn như thường lệ vẫn đến công ty làm việc. Hàng ngàn nhân viên cúi đầu chào, nhân viên nữ ai cũng ngước nhìn hắn chằm chằm để chiêm ngưỡng nhan sắc… không một ai dám đến gần hắn cả. Đồng phục của công ty nam nữ cùng tông màu, nữ mặc váy, nam mặc quần. Đồng phục trong rất tao nhã và lịch sự, ai mang đồ khác sẽ bị tống cổ. Nhân viên công ty rất chăm chỉ và nghiêm túc bởi họ không muốn nghỉ việc nơi tốt như vậy, mức lương cao hơn nơi khác rất rất nhiều.
Đa số nhân viên rất muốn ứng tuyển cái chức “ Thư ký Tổng giám đốc” nhưng thật không may chiếc ghế ấy vẫn trống trải qua năm tháng. Mọi việc lớn nhỏ đều do một tay hắn đảm nhận. Về phía Duy, công ty ở nhà do một tay anh đảm nhận, cũng như hắn, mọi việc làm ăn đều khá thuận lợi. Thư hiện giờ đang làm giám đốc tài chính của công ty khác. Sự nghiệp của ba người hiện giờ đang rất thăng hoa.
-Chuyện thành lập công ty bên anh sao rồi ? – Hắn hỏi trợ lí bên hắn ( nam nha )
-Dạ, ổn cả. Tổng cộng bên Anh đang có 5 chi nhánh hoạt động rất mạnh – Trợ lí báo cáo.
-Ừ, tôi lâu lâu tới xem xét. Còn lại cứ giao cho việc đó quản.
-Vâng anh.
-À mà nhớ là công ty dành riêng cho người gốc Việt vào làm thôi nhớ chưa?
-Em hiểu rồi – Trợ lí hiểu rõ thì vội ra ngoài
“ Hân à, em trốn đi. Để anh gặp được thì anh sẽ báo thù những năm tháng đau khổ này” – Hắn suy nghĩ và nở một nụ cười nham hiểm…
<< – Anh>>
- Ba à. Con không muốn quản lí công ty – Giọng nủng nịu của một cô gái trẻ
- Con phải nghe lời ba – ông Cường nhấn mạnh
- Con muốn tự lập nghiệp cho mình cơ – nó cải bướng
- Thôi được rồi!
- Yeh! Cảm ơn ba. Thương ba nhất quả đất!! – Nó ôm ba nó
- Ba đâu nói là đồng ý! – ông Cường cười
- Ba mới nói đó, giận ba à!
- Ba muốn con 2 năm làm ở công ty nhà mình, phát triển nó thật tốt. Sau 2 năm ba sẽ trả tự do cho con gái cưng!
- Được thôi ba, hứa được nhất định làm được! – Nó quả quyết
Nó bây giờ đã ổn, rất may là không có biến chứng. Trước mặt ba nó thì vẫn luôn tươi cười rất tươi nhưng khi nó một mình thì thỉnh thoảng những giọt nước mắt vẫn khẽ rơi. Nó nhớ, thật sự rất nhớ cái vẻ mặt ấy, nhớ mùi bạc hà quyến rũ… Nhưng chắc sẽ chẳng có cơ hội, thôi giấu kín trong tim này…
Không hổ danh là Phạm Trương Bảo Hân, nó quản lí tập đoàn Phạm Trương rất đỉnh. Vốn dĩ Phạm Trương đã lớn nay còn lớn hơn, mọi hoạt động kinh doanh buôn bán đều không hề thua khi ba nó quản lí. Ông Cường thấy vậy vui lắm và rất hài lòng về đứa con gái này. Một điều trùng hợp mà cả hắn và nó đều giống nhau là LẠNH… Nhân viên trên dưới đều kính nể, không ai dám làm sai một quy tắc nào cả!
Nó ở Anh nên không biết gì về hắn, công ty hắn ra sao, hắn bây giờ như thế nào… tất cả mọi điều đều không được biết gì. Nó chỉ biết ở Anh hiện nay đang có 5 chi nhánh của 1 tập đoàn đang phát triển mạnh, ngang tầm với công ty nhà nó, chỉ khác mặt hàng . Công ty nó thì buôn bán trang sức, công ty bên đó thì tổng hợp, trang sức đá quý chiếm không nhiều nhưng đều là mặt hàng cao cấp có giá trị mà không dễ ai có thể ᴆụng vào bởi giá thành đắt đỏ. Dù là vậy nó cũng chẳng bận tâm gì nhiều…
Đặc biệt là người quản lí không có mặt, đều giấu mặt chỉ đạo điều hành, thật sự rất giống nó, nó thích thú muốn tìm hiểu về người giám đốc này nhưng lu bu công việc rồi cũng cho qua…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc