Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết - Chương 13

Tác giả: Ngọc ExO

<< Việt >>- Thư đi chơi. Lâu lắm rồi! - Duy thủ thỉ bên tai Thư
- Đi thì đi! – Thư đồng ý
Rồi họ đi chơi đủ nơi. Cặp đôi trai tài gái sắc này hạnh phúc khiến ai nấy cũng phải ganh tỵ. Họ dừng chân trên 1 bãi cỏ xanh mướt, Thư ngã vào vai Duy:
- Duy, theo anh chúng ta có nên nói cho Huy biết?
- Hân không đồng ý mà!
- Chứ để Huy hiểu lầm Hân mãi vậy sao?
- Thôi thì cứ để tự nhiên em à!
Thư cũng gật đầu đồng ý theo Duy
~~~~
- Anh à! Cho chúng nó đính hôn đi! – Ba mẹ Hoàng Anh lên tiếng nói
- Hỏi ý kiến tụi nhỏ xem sao? – Ba Ngọc Mai quay sang hỏi Ngọc Mai. Ngọc Mai lúc này ngượng ngùng, mặt đỏ như gấc, không nói được một lời nào
- Hoàng Anh, con nói giùm con bé đi! – Ba mẹ H.Anh cười nhìn con hiền hậu
- Dạ?? Con đồng ý, Ngọc Mai cũng vậy thôi! – H.Anh cười thật tươi, nụ cười này thật sự rất quyến rũ.
Lâu rồi mới nhắc lại couple Mai-Anh này, gần 1 năm qua, họ đã tìm hiểu nhau rất nhiều. N.Mai cũng đã là bạn gái của H.Anh. Hai người còn chưa kịp thưa chuyện thì gia đình 2 bên đã nắm rất rõ, còn hẹn gặp nhau bàn chuyện đính hôn cho 2 người
- Vậy đi, ba mẹ có cuộc họp, con ở lại chơi với Mai và bác – ba mẹ H.Anh đứng dậy để lại mình con trai
- Ba cũng có việc, con ở lại nha Mai – Ông Minh Quang cũng ra về, để lại Ngọc Mai và Hoàng Anh
- Anh à, sao ba mẹ lại biết chuyện hai đứa mình vậy?
- Anh đâu biết, nhưng như vậy đúng ý anh! – Hoàng Anh cười duyên
- Anh này! – Ngọc Mai đỏ mặt
- Đính hôn xong sau này kết hôn chứ để em chạy mất!
Ngọc Mai nghe vậy nhẹ gật đầu đồng ý
___________
Trở lại với hắn
Từ khi nó rời xa hắn. Vẻ lạnh lùng ngày càng mãnh liệt hơn, ai muốn nhìn thì tốt nhất cách xa 10m ^^ . Suốt ngày hắn chỉ đến Bar chơi, uống rượu cho qua này, kể cả công việc công ty hắn cũng vứt sang một bên. Đặc biệt hôm nay, hắn còn quá đáng hơn thường ngày. Như để trả thù Bảo Hân, đến lớp hôm nay hắn còn cặp với 1 con nhỏ lớp nào do01. Son phấn thì lòe loẹt, tóc mấy màu lai, đồ đồng phục cũng bị cô ả chỉnh sửa lại ngắn ngủn, bó sát người nhìn kinh tởm…
Nhỏ đó được hắn cho ngồi chỗ của nó. Gần hắn, lại còn kè kè bên hắn như đĩa. Mọi người trong trường mặc dù thấy lạ nhưng cũng không dám nói hay thắc mắc gì.
Thư và Duy như thường lệ vẫn cùng nhau vào lớp. Hai người đang cười cười nói nói với nhau thì cảnh tượng trước mắt khiến họ phát hỏa. Thư quăng chiếc cặp vào bàn, đưa ánh mắt tức giận hướng về hắn và con nhỏ đó. Cả lớp đang hướng về tất cả họ nhất là Thư, Duy và hắn. Mọi người hiểu rõ chỉ có Duy và Thư mới đủ can đảm để đôi co với hắn
- Muốn thật mật thì về nhà – Thư nói trong tức giận
Nghe nói vậy, hắn muốn chọc tức Thư, hắn dùng tay ôm chặt cô gái bên cạnh và còn hôn cô ta. Cô ta thấy vậy đắc ý lắm!
- Sao mày có thể làm vậy Huy? – Đến lượt Duy phản bác
“ Chát” – Một cái tác giáng xuống gương mặt đầy son phấn của con nhỏ
- Biến khỏi đây trước khi tôi điên – Thư lạnh lùng ( thế này thì lây chị Hân rồi!)
- Anh Huy à! – Con nhỏ làm nủng với hắn nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng
- Biến ngay và luôn. Cô chỉ là thứ qua đường của Huy thôi, đừng có ngu nữa – Thư cười nửa miệng
Cô ta không dám nhúc nhích gì, chạy thật nhanh ra khỏi lớp 12A1 này
- Cậu lấy tự cách gì đánh cô gái của tôi? – Hắn hỏi Thư
- Thừa tư cách. Vì tôi là bạn Bảo Hân – Thư khẳng định
- Bạn cô ta? Càng không có tư cách, cô ta là người con gái phản bội bạn trai mình- Hắn tỏ vẻ trách móc
“ Chát” – Thư thẳng tay tát vào gương mặt anh tuấn của hắn
- Tôi còn dư tư cách để đánh cậu
- Cậu…cậu dám đánh tôi? – Hắn tức giận
- Tôi phải thay hân dạy dỗ cậu
- Cô ta chẳng phải đang rất hạnh phúc bên tình nhân còn gì? – Hắn cười nửa miệng
- …
Kể cũng lạ, lớp hắn hôm nay đứng im như chào cờ. Đúng rồi, đâu dám nói gì, nói là “bay đầu” . Đứng “nghiêm” xem đấu khẩu là tốt nhất ^^
- Hạnh phúc ư? Nực nười – Thư cười chua xót
- Cô ta phản bội, lừa dối tôi để cuối cùng rời xa tôi sang Anh sống với người yêu. Đó chẳng phải hạnh phúc chẵng lẽ là đau khổ? – Hắn bức xúc
- Hân sang Anh là để… - Mắt của thư bắt đầu rưng rưng
- Để gì? Để chơi, để nghĩ hay để du lịch? – Hắn hỏi gặng
- Để chửa bệnh đó! – Thư đã khóc thật sự
- Cái gì? – Hắn không tin vào tai mình nữa
- Thư à, đừng nói nữa- Duy vội ngăn Thư lại
- Không được, em không nhịn được rồi – Thư bức xúc nói với Duy
Hắn nghe 2 người họ nói vậy, chạy đến cầm chặt vai Thư:
- Thư nói cho tôi biết chửa bệnh là như thế nào? Các người có chuyện gì giấu tôi?
- Được tôi sẽ nói cho cậu biết
Hắn im lặng đang chờ đợi lời nói từ miệng Thư
- Bảo Hân, nó bị viêm màng não. Khi phát hiện bệnh đã ở giai đoạn 2 nhưng nó vẫn không chịu điều trị, chỉ vì muốn ở bên cậu đó – Thư khóc nhiều, cô cầm nước mắt lại và nói tiếp:
- Khoảng 1 thời gian sau, căn bệnh trở nặng, giai đoạn 3 đã đến. Ở nước ta không có cách điều trị, chỉ có nơi duy nhất là ở Anh. Biết được chuyện này nó đau khổ lắm, nó không muốn cậu phải nhìn nó như vậy nên mới xin ba ở lại Việt ba ngày để được ở bên cậu lần cuối.Thư nói đến đấy, hắn hốt hoảng, dường như suy sụp, hắn ngồi thẩn thờ xuống ghế
- Hai ngày đầu tiên, Hân nó muốn cảm giác hạnh phúc bên người mình yêu. Nó ôn lại những nơi hai người từng qua, muốn cậu không bao giờ quên được tên nó trong tim cậu. Cậu nói mãi không quên nó, vẫn yêu nó vậy mà sang ngày mai mọi lời nói như tan biến hết – Nước mắt Thư vẫn cứ rơi
- Vậy còn Minh Quân, cô ấy gạt tôi sao? – Hắn ngơ ngác
- Đến giờ cậu mới biết sao? Anh Quân và Hân là anh em họ, anh ấy vừa từ Úc trở về để báo tin đính hôn. Nó muốn cậu hận nó nên nhờ chính anh họ đóng giả làm người yêu mình. Những bức ảnh đó chính tôi gửi cho cậu
- Vậy tại sao lại giấu tôi, có biết tôi đau khổ đến nhường nào?
- Đau khổ, bằng Hân không? Cái ngày cậu tát nó và quay lưng đi, nó đã khóc, khóc rất nhiều, mắt nó sưng húp, cậu có hiểu được điều đó? Ngày rời khỏi Việt , nó đứng chờ 1 hình bóng nó yêu thương nhưng anh ta có xuất hiện không? Anh ta đến Bar lăng nhăng với người khác. Sao cậu không thử đặt mình vào vị trí Hân xem. Ngay cả khi ra đi nó cũng dặn chúng tôi phải chăm sóc cậu, khuyên cậu tìm người khác tốt hơn nó…– Thư tức giận- Tôi xin lỗi, tôi sai rồi – Lần này hắn khóc, lần đầu tiên trong đời mọi người nhìn hắn rơi nước mắt
- Xin lỗi được gì. Hân giờ đang ở Anh, điều trị với xác xuất 10%, cậu đi mà xin lỗi nó
- 10%, không thể nào, tôi tin Hân sẽ bình an mà, số điện thoại Hân đâu?
- Hân cắt đứt mọi quan hệ rồi!
- Vậy còn bệnh viện cô ấy điều trị? – hắn mong mỏi 1 hy vọng cuối cùng
- Tôi cũng không biết- Thư lắc đầu
Hắn thất vọng tràn trề, mọi hy vọng như đã vụt tắt. Nước Anh rộng mênh ௱ôЛƓ anh biết tìm người con gái anh yêu nơi đâu? Nhưng hắn vẫn tin một ngày sẽ tìm thấy nó, nhìn thấy nó bình yên, nhìn thấy nó cười với anh… Hắn hai tay ôm đầu gục xuống bàn Duy đến bên cạnh vỗ vai hắn:
- Đừng lo nữa, Hân nhất định không sao đâu
- Đúng đó, tôi tin tưởng Hân. Hân cũng sẽ không muốn thấy cậu như vậy đâu. Cậu phải phấn chấn và phải gầy dựng 1 sự nghiệp thật lớn để sau này ăn nói với Hân chứ! – Thư cũng động viên hắn
Hắn gật đầu. Ngay lúc này ngòai việc gật đầu thì hắn chẳng suy nghĩ được gì cả
Hắn bỏ chạy ra ngoài, phóng xe đến một nơi. Đó chính là mộ mẹ hắn. Trên tay cầm bó hoa thường xuân trắng, hắn im lặng bước đến, gió thổi nhẹ làm bay mái tóc hắn, vẫn cái mùi hương bạc hà đầy nam tính vương vấn trong gió. Hắn quỳ xuống trước mộ, đặt bó hoa bên cạnh:
- Mẹ à con đến thăm mẹ đây! – Thái độ của hắn rất dịu dàng, rất ấm áp
- Con không biết trân trọng người con yêu. Cô ấy đi rồi, đi rồi – Hắn rơi nước mắt
- Mẹ à, trên trời linh thiêng mẹ phải phù hộ cho con dâu của mẹ nhé!
- Con nhất định sẽ tìm bằng được Hân!
Hắn nhìn bức ảnh người phụ nữa trên bia mỉm cười như đang trò chuyện với hắn. Một người phụ nữ với mái tóc nâu, đôi mắt buồn như mắt nó, vẻ đẹp hiền lành cao sang. Và có lẽ chính đôi mắt ấy là điểm nhấn hoàn hảo cho gương mặt bà…
<< London – Anh >>Ca mổ vẫn còn đang diễn ra trong phòng kín. Ánh đèn soi sáng cả căn phòng
- Take Drag ( lấy kéo)
- Measuring heart rate ( Đo nhịp tim)
-…
Bác sĩ trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật đang tập trung cực kì cao độ. Nó nằm đấy vẫn đang trong cơn hôn mê
- Doctor, heart rate is decreasing ( bác sĩ, nhịp tim đang giảm)
Một câu nói ngay lúc này thật sự khiến ai nấy đều rất lo lắng. Mảy may nó mà xảy ra chuyện gì không biết bệnh viện này sẽ như thế nào? Mọi hoạt động cứu chữa cho nhịp tim ổn định vẫn gấp rút diễn ra nhưng đều vô nghĩa, nhịp tim ấy đang ngày càng giảm xuống, giảm xuống
Trong cơn hôn mê, nó gặp một chuyện kì lạ…
Nó lạc vào một thế giới huyền diệu: cỏ xanh bạt ngàn, hoa thơm tỏa sắc, trời xanh mây quang, những đàn bướm xinh xắn đang dập dìu đùa giỡn với gió…
- Mẹ à! Con nhớ mẹ lắm! – Nó chạy đến ôm một người phụ nữ mà nó hằng đêm mong nhớ, đó chính là mẹ nó. Mẹ nó ôm chặt lấy nó, tình mẫu tử thiêng liêng ấy như được sống lại mãnh liệt
- Mẹ, còn người này là? – Nó chỉ vào người phụ nữ với gương mặt phúc hậu, đôi mắt cũng buồn thẳm tựa nó đang bên cạnh mẹ
- Bác là mẹ của Quốc Huy. Thì ra người làm thằng nhóc đó thay đổi chính là con – Bà ấy nở nụ cười ấm áp
- Bác ấy chính là bạn thân, rất thân của mẹ. Hai bà già này mong được làm sui từ lúc 2 đứa lọt lòng cơ, nhưng không ngờ lại là sự thật, chỉ tiếc 2 bà không thấy được thôi! – Mẹ nó nhìn mẹ hắn cười hiền từ
- Kết thúc rồi mẹ ạ, bác ạ! Huy chắc hẵn đang hận cháu lắm! – Nó nói đau buồn
- Không đâu. Huy nó hiểu tất cả rồi! – Mẹ hắn nói
- À, chẳng phải con đã lên thiên đàng rồi chứ? Sao con gặp được hai người? – Nó chuyển chủ đề
- Không con ạ. Chính lời cầu nguyện chân thành của Quốc Huy mong con bình an. Ta và mẹ con đến để dẫn con về với cuộc sống
- Nhưng mẹ ạ… Con phải xa mẹ sao, con không muốn, không muốn – Nó khóc, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt
- Con à, hãy về với hạnh phúc của con. Huy sẽ thay ta chăm sóc con, cậu ấy sẽ mang đến hạnh phúc cho con đấy con gái yêu! – Mẹ hôn vào trán nó
- Mẹ ơi, mẹ ơi – Nó gọi trong nước mắt. Mẹ nó đẩy nó ra khỏi thế giới vô thực này, để nó trở lại với thực tại…
Nhịp tim nó giờ đây đang tăng dần lên, tăng ở mức ổn định nhất. Bác sĩ cũng phải lắc đầu vì sự thay đổi khó tin này. Trong lúc nhịp tim đang gần đến con số 0, bác sĩ nghĩ là đã hết hy vọng, tính buông xuôi nhưng không ngờ kì tích lại xuất hiện. Trưởng khoa thực hiện ca phẩu thuật nhìn gương mặt ấy, đẹp thì đẹp thật, lạnh cũng có. Gương mặt này, 2 hàng nước mắt khẽ rơi xuống. Phải chăng có 1 nghị lực nào đó đã làm thay đổi tình huống oái ăm lúc này. Nhìn cô gái trên bàn phẩu thuật, vị bác sĩ già khẽ nhói lòng, ông nhớ đến con gái của ông, cũng trạc tuổi nó, nhưng con bé đã mãi ra đi trong vụ tai nạn 5 năm về trước. Vị bác sĩ này thấu rõ thế nào là nổi đau mất con gái, ông phải cố gắng hết sức mình để cứu được mạng sống của nó…
Các bác sĩ, y tá thấy tình hình khá hơn nên hết sức ra tay cứu chữa. Cuối cùng cũng đã…XONG
“ Ting” – Tiếng đèn báo hiệu ca phẩu thuật kết thúc. Bác sĩ bước ra với vẻ mặt có vẻ hơi buồn ( đang nhớ về con gái ắ ^^) . Ông tháo chiếc khẩu trang y tế trên mặt xuống
[ Đoạn nói chuyện này dịch sang Tiếng Việt nhé!]
- Bác sĩ, cuộc phẫu thuật thành công không? – Ông Cường hoảng hốt hỏi
Sau câu hỏi khẩn trương của ba nó, kết quả nhận được chỉ là cái lắc đầu của người bác sĩ.
Tuy bác sĩ chưa mở miệng nói 1 lời nào nhưng… ông Cường đã ngồi thẩn thờ xuống sàn, giọt nước mắt bỗng dưng rơi trên gò má. Bác sĩ thấy kì lạ, tự nhiên sao lại “mít ướt” thế kia
- Sao ông lại khóc, quái lạ - Bác sĩ thờ thẩn
Ông Cường im lặng, cứ thế vẫn đau khổ
- Không sao đâu mà, đừng buồn nữa – Bác sĩ già ấy an ủi
- Đừng an ủi tôi, con gái tôi có chuyện sao vui được chứ?
- Ủa, ông nhà có 2 cô con gái ư? Sao tôi chưa nghe qua thế nhỉ? – Bác sĩ ngây ngô hỏi
- Bảo Hân, người được ông phẫu thuật đó, chứ đâu ra con gái nữa
- Con bé có sao đâu
Nghe lời nói, ông Cường bật đứng dậy
- Chẳng phải phẩu thuật thất bại sao?
- Lỗ tai nào của ông nghe nói phẩu thuật thất bại thế? Thành công mĩ mãn ấy chứ, con bé cũng đã qua cơn nguy hiểm – câu nói này khiến ba nó mừng quýnh
- Vậy sao lúc nảy ông lắc đầu?
- À, tôi lắc đầu vì không hiểu nổi cô gái này. Nhịp tim giảm đột ngột tăng, hôn mê mà vẫn còn khóc! – Bác sĩ lắc đầu
Đúng lúc này, y tá đẩy nó vào phòng hồi sức, nhìn gương mặt xanh xao lúc này của nó mà ông Cường đau lòng. Đứa con gái ông cưng như cưng trứng sao lại ra như vậy…
- Tuy đã ổn nhưng vẫn phải theo dõi một thời gian xem có để lại di chứng hay không? – Bác sĩ nói vỗ vai ông rời đi. Vị bác sĩ này biết ông Cường đang rất vui, vui vì con gái bình an, ước gì con gái ông cũng bình an sống với ông đến bây giờ thì tốt biết mấy!!
Ba nó cũng yên tâm rồi. Cũng may là rủi ro xấu nhất đã không đến với đứa con thiên thần của ông. Ông Cường ngước nhìn trời nghĩ thầm: “ Mẹ nó à, ơn bà phù hộ nó!” – Ông Cường cười dịu dàng và ra ngoài mua ít thức ăn chờ nó tỉnh dậy. Nói thật thì ba nó rất ít cười, ngoài thời gian ở bên nó thì trong công việc làm ăn ông đều giữ cho mình sự tỉnh táo cao độ, sự nghiêm túc hiếm hoi, không để mình phạm sai lầm đáng tiếc chỉ vì sơ suất nhỏ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc