Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết - Chương 12

Tác giả: Ngọc ExO

Một ngày chia ly đầy nước mắt cũng đã qua. Thời gian vẫn cứ trôi, ngày mới vẫn cứ đến. Hôm nay, nó phải sang Anh để điều trị với tỉ lệ sống chỉ có 10%. Thất bại lên đến 90%
Nó cùng ba và Minh Quân đến sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất. Vẫn vẻ lạnh lùng như ngày nào, nó bước xuống xe. Với chiếc váy trắng xòe, không trang điểm nên trông có vẻ xanh xao hơn thường ngày. MẶc dù vậy nhưng vẻ thuần khiết, trong sáng ấy vẫn không bao giờ tiềm ẩn đi, nó vẫn thu hút ánh mắt của bao chàng trai. Đi theo nó là 1 anh chàng ngoại quốc điển trai. Minh Quân tay đút túi quần, nó kéo vali nhưng đeo kính để che đi đôi mắt sưng húp lên vì khóc
Nơi nào nó đi qua đều mang một luồng “không khí lạnh” đến đó. Nó vẫn đứng đó, chuyến bay vẫn chưa cất cánh, nó đứng chờ bóng dáng 1 người có đến tiễn nó không? Chắc có lẽ không bao giờ nó được trông thấy hắn, trông thấy nụ cười đầy băng giá của hắn
Anh Duy đã được Thư kể tất cả mọi chuyện cảm thấy rất chua xót, tội nghiệp cho nó. Vì tình yêu có thể hy sinh bản thân. Duy chở Thư đến sân bay tiễn nó cũng như gặp nó động viên nó trước khi điều trị. Gặp Thư và Duy nó vui lắm, nó chạy đến ôm chầm 2 người bạn
- Hai bạn thân của mình! – Nó nói trong nước mắt
- Hân à, đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha! – Duy nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp
- Mày nhất định phải khỏa nha Hân! – Thư động viên
- Tao không biết có thể gặp lại tụi mày nữa không? – Nó buồn
- Mày khóc rất nhiều đung không Hân? – Thư gỡ mắt kính của nó xuống
- Không sao mà. Đừng lo cho táo – Nó cười
- Sang đó mày sử dụng sđt nào? – Thư hỏi
- Xin lỗi,tao sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Việt , nếu tao có thể khỏe lại tao sẽ tự liên lạc với mày Thư!- Ừ, tôn trọng quyết định của mày!
- Tới giờ rồi. Duy à, chăm sóc Huy giúp Hân , nói với anh ấy hãy tìm một người tốt hơn Hân! – Nó nói với Duy
- Không ai thay thế được Hân đâu!
- Hân tin không một người con trai nào có thể tha thứ cho 1 kẻ đã phản bội mình – Nó lại khóc. Hãy để nó khóc lần này nữa thôi, lần này nữa thôi nó sẽ khóa chặt nước mắt trong tim
- Mày yên tâm điều trị nha, tụi tao đợi tin mày! – Thư vừa nói xong cũng là lúc có thông báo:
“ Chuyến bay đến London chuẩn bị khởi hành, xin quý khách vào máy bay, ổn định chỗ ngồi, thắt đây an toàn, bịt tai lại để máy bay chuẩn bị cất cánh”
- Anh cho em gửi lời thăm 2 bác nha anh Quân! – Nó nói với Minh Quân và cùng ba vào máy bay, nó lưu luyến nơi này, nơi nó đã từng rất hạnh phúc. Nó đưa tay tạm biệt Thư và Duy. Minh Quân cũng phải trở về Úc nên cũng đã lên máy bay sau nó một lúc
Máy bay cũng đã cất cánh, Duy và Thư cũng trở về nhà.
Lúc này, hắn đang ở trên sân thượng, hắn muốn để ngọn gió xá tan đau khổ. Trên đỉnh đầu hắn có chiếc máy bay đang bay về phương nào. Hắn nhìn chiếc máy bay đó mà trong lòng thấy đau nhói, như thể thứ quý giá nào đã theo chiếc máy bay này mang đi xa. Hắn đâu ngờ trên chiếc máy bay ấy có bóng dáng người con gái hắn đã yêu vô cùng sâu đậm. Nó và hắn kẻ trên trời người dưới đất, cho dù trên thế gian này tồn tại “thần giao cách cảm” thì sao? Hắn và nó cũng chẳng thể nào nhìn thấy nhau, lắng nghe nhau, biết được từng nhịp đập của con tim…
- Trên chuyến bay-
Nó vẫn ngồi 1 mình lặng nhìn không trung qua chiếc kính nhỏ. 1 chiếc ghế bên nó vẫn còn trống, đơn giản chỉ là nó thích sự yên tĩnh, sự riêng tư 1 mình, ba nó thì ngồi ở phía sau
- Em à! Anh ngồi cùng được không? – Một tên khoảng 25-30t đến gần nó, ngồi xuống chiếc ghế ấy
- Đứng dậy – Nó tháo kính, lườm anh ta 1 cái
- Đừng giận em à! –Tên này vẫn dai như đĩa ( thấy người đẹp ham hố, dê xồm: t/g)
- Đừng để nhắc lại lần hai. ĐỨNG DẬY. – Nó hét lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, cũng vì thế mà mọi người được ngắm dung nhan của nó! Còn anh ta giật phắn mình trước ánh mắt nó, tạm thời đứng dậy
- Cô em, cho anh làm quen mà!
- Biến gấp nếu không muốn ૮ɦếƭ – Nó vô cảm
- Đừng nghĩ cô em có chút nhan sắc mà lên mặt. Cô em biết tôi là ai không? – Anh ta cười bán nguyệt ( trông thấy gớm lắm ^^)
- Ai, chó nhà nào? – Nó
- Mày mày… tao là con của tập đoàn Win – Hắn ta khoe khoang, Win là tập đoàn Việt hoạt động ở Anh, thế lực cũng có nhưng lại thua xa nhà nó
- Tưởng con trời, Win ắ, nhỏ nhoi quá chưa nghe qua! – Nó cười nữa miệng
- Cô, cô dám nói vậy? – Anh ta thấy nó không chút gì sợ sệt
- Vệ sĩ, tống cổ tên điên này – Nó ra lệnh cho 2 vệ sĩ ba nó đem theo. Ba nó ngồi sau nhưng chỉ mỉm cười quan sát vì ông biết tính con gái mình
- Cô cô… Thật ra cô là ai? – Anh ta hỏi, vì 1 người bình thường thì không thể lớn gan như vậy
- Tập đoàn Phạm Trương, nghe qua chưa? – Nó cười nửa miệng
- Cái gì?? Ph…Phạm…Tr…Trương? – Anh ta hoảng khi nghe tên này
- Phạm Trương Bảo Hân. Nếu chưa nghe qua thì lên google gõ thử nha ông anh ( nói thôi chứ đừng gõ nha :D )
- Vệ sĩ, lôi đi, nhìn bẩn mắt! – Vừa nói xong, 2 người vệ sĩ đã lôi anh ta đi
- À, quên. Chuẩn bị tinh thần ra đường ở! – Nó nói cho anh ta nghe
Anh ta rất hối hận khi chọc nhầm người rồi, chọc nhầm tiểu thư nổi tiếng lạnh lùng của Phạm Trương
Mọi người xung quanh hướng mắt về nó, về tiểu thư nổi danh mà họ từng nghe qua. Vừa đẹp vừa tài vừa lạnh quả không sai mà. Thấy mọi người tập trung về mình, nó bực mình: “ Hết chuyện” – Nó lại đeo kính và ngã người sau ghế chờ đến Anh. Mọi người nghe vậy phải quay lên thôi chứ để nó bực thì khổ nữa ~~
Ba nó mặc toàn đen để không ai để ý chứ không thì… ^^
Mấy ngày hôm nay, Thư vì nó mà nghĩ học. Mặc dù vậy, bài vỡ vẫn đầy đủ ( thư kí riêng lấy vở Duy về làm giùm đấy) . Hôm nay Thư phải đến trường, Thư buồn lắm, nó đi rồi, cũng may là vẫn còn Duy và Quốc Huy
- Chắc giờ này Hân đã gần đến rồi nhỉ? – Thư hỏi Duy
- Ừm, chắc vậy! – Duy cũng buồn theo Thư
“ Rầm…rầm. cả lớp trật tự, tôi có chuyện muốn thông báo” – Cô chủ nhiệm bước vào, cô rất đau đầu vì lớp này, toàn con cưng của tập đoàn lớn nên không làm gì được cả!
- Chuyện gì vậy cô? –hs1
- Có tiệc hả cô? – hs2
- Thi Miss sao cô? – hs3
- Có bạn mới hả cô? – hs4
- Hay đi dã ngoại cô? – hs5
….Bla…Bla…
“ Im lặng, có nghe tôi nói không” – Sau tiếng hét “thanh thót” của bà cô, cả lớp tạm im lặng để nghe tin quan trọng gì đây?
Thư và Duy dường như biết, hai người nhìn nhau và gục xuống bàn. Hắn hôm nay thấy nó vắng cứ nghĩ là nó không còn mặt mũi nào nhìn hắn
- Bảo Hân sang Anh rồi. Lý do thì gia đình không cho biết – Cô nói cho cả lớp nghe
Cái tin này bây giờ rất HOT… Là cơ hội cho “hội chợ”
- Tiếc quá cô ơi! – nam sinh 1
- Bạn ấy xinh đẹp còn giỏi nữa chứ! – nam sinh 2
- Cô ta đi thì bỏ hoàng tử Quốc Huy chắc? – một con nhỏ đanh đá nói
“ Im ngay nếu không muốn ૮ɦếƭ” – Giọng nói của hắn thật sự có quyền lực, cả lớp ai nấy đều nghe lời, kể cả cô chủ nhiệm cũng phải một phần nào nể cái tên Hoàng Lê Quốc Huy này.
Hôm nay kể cũng lạ, lớp 11A1 này thật sự khác biệt, im lặng đến kinh ngạc, cái sự kiện coldgirl Bảo Hân đi đáng lẽ là chủ đề HOT cho mấy miệng “Tám” lớp này. Vậy mà chẳng ai dám hó hé chuyện này nữa lời, kẻo để lọt vào tai hắn thì chắc ra đường ngủ ^^
Tiếng chuông tan học cũng vang lên, Duy vẫn như mọi ngày chở Thư về. Cả trường đều biết quan hệ của Thư và Duy nên không còn những lời bàn tán như trước nữa. Lý do đơn giản là vì theo phe Duy và Thư còn có những vị chủ tương lai của tập đoàn nhất nhì Châu Á. Hắn hôm nay một lời cũng không nói với hai người này, lặng lẽ đi xuống sân trường
- Ôi, hoàng tử kìa bây. Đẹp rạng ngời!
- Oppa lòng em !
Mấy bà chị hám trai la toáng lên
- Nghe đâu con nhỏ Bảo Hân chuyển đi rồi! – nữ sinh 1
- Bị đá rồi chứ gì? – ns2
- Thứ như cô ta mà đòi trèo cao! – ns3
- Vừa xấu lại vừa chảnh, hoàng tử sẽ chán thôi! – ns4
Những lời bàn tán của mấy nữ sinh đã lọt tất tần tật vào tai hắn. Mặc dù nói là hận nó lắm nhưng không hiểu sao hắn lại nổi nóng:
- Mới nảy mấy cô nói gì? – Hắn cầm chặt tay của 1 con nhỏ cầm đầu
- Á đau, anh Huy nhẹ tay. Tụi em đâu có nói gì! – Nhỏ đó biện minh
- Còn nghe nhắc đến cái tên Bảo Hân thì đừng trách sao mấy người lại ra đường ở! – Hắn buông tay cô ả và lạnh lùng bước đi. Cũng vì vụ này, không một ai bàn tán chuyện nó rời khỏi Việt nữa
<< London – Anh >>
Nó đã đến nơi an toàn, việc làm giờ đây là nhập viện điều trị. Địa điểm chính là bệnh viện Hertford nổi tiếng điều trị những bệnh liên quan đến não
Ba nó và nó vừa đến bệnh viện, giám đốc đã ra tận nơi đón tiếp. Đơn giản vì Phạm Trương đã có tiếng trên thị trường Châu Á, cả ở Anh cũng có chi nhánh hoạt động
Nó được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, chuẩn bị cho ca mổ ngày mai. Nó không nói 1 lời, chỉ lặng yên làm theo sự hướng dẫn với 1 tâm trạng buồn
-- Hôm sau, 7h theo giờ Việt Nam--
- You are ready? (Bạn đã sẵn sàng?) – Bác sĩ trưởng khoa thực hiện ca mổ hỏi nó
- Yes. – Nó nhắm hiu mắt khi nhìn thấy ánh đèn sáng rọi vào mắt và cuối cùng….Chìm sâu vào cơn hôn mê
“Please wait outside”( Xin chờ bên ngoài) – Nhân viên y ta nói ba nó
Ba nó thật sự rất lo lắng, tỉ lệ 10% thì làm sao ông an tâm được? Giám đốc bệnh viện cũng đến cạnh an ủi ông đôi chút. Bật mí nha: Giám đốc Wiston cũng là bạn của ông Cường
---------
Quay lại với ông bạn trên máy bay hôm qua tí…
Gia đình anh bạn này đã bị phá sản nặng nề. Mọi hợp đồng làm ăn lớn nhỏ của công ty đều bị đối tác cắt vô điều kiện. Nghe phông phanh là do tập đoàn Phạm Trương gây ra. Ba mẹ anh ta lạ lùng vì gia đình không đắc tội gì đến tập đoàn này, nhìn qua cậu con trai
- Do con chọc ghẹo tiểu thư tập đoàn này
- Con ơi là con, mày hết chuyện làm rồi hả? Mày có biết con gái duy nhất của Phạm Trương Đức Cường nổi tiếng lạnh lùng không? – Ba anh ta tức giận
- Con đâu biết chứ…
---------
Bệnh viện lúc này có 1 bóng người đàn ông đã có tuổi nhưng trông lịch lãm và sang trọng vô cùng. Ông ngồi đó, hai tay chống cằm hy vọng. Ông vẫn cầu mong một kết quả tốt đẹp sẽ đến với con mình… Liệu ước nguyện ấy có thành sự thật hay chỉ là một cái kết buồn?? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc