~~ 1 năm sau ~~
1 năm để chứng minh tình cảm của hai chúng nó…
1 năm để biết tình cảm ấy là bất diệt qua thời gian
1 năm để Thư và Duy sống trong hạnh phúc của đôi lứa yêu nhau
Năm nay bọn nó đã bước sang tuổi 18
Qua 1 năm nhưng 4 đứa vẫn không thay đổi gì mấy. Vẫn cái châm ngôn “ NGỦ và NGỦ” trên lớp học. Cái kiến thức mà những đứa bình thường gọi là khó thì đối với chúng nó thật là nhàm chán. Mong mỏi lớn nhất bây giờ của 4 người là qua cái tuổi này, bước đến sự trưởng thành, lập nghiệp và xây dựng tổ ấm riêng cho bản thân
Hôm nay hắn lại đưa nó về. Công việc tài xế riêng đặc biệt không lương cho nó được hắn thực hiện điều đặn, hôm nay cũng không ngoại lệ
- Tối nay 8h Huy đến đón Hân đến 1 nơi – 1 năm trôi qua giữa nó và hắn đã “thăng cấp” với cách xưng hô thân thiết hơn (t/g: biết đâu qua đêm nay nó sẽ “thăng cáp” sang 1 level mới?)
Nó khe khẽ gật đầu, trở vào trong nhà và chuẩn bị cho buổi tối hôm nay
Đồng hồ điểm 7h tối, nó trong trang phục do nhà thiết kế của năm thiết kế riêng. Một chiếc váy ngang đầu gối cổ vuông, tay áo được may bằng ren tỉ mỉ, 1 chiếc lắc tay đợn giản nhẹ nhàng nhưng cũng rất thanh tao. Hắn trong bộ vest đen cùng caravat sóc chéo lịch lãm và sang trọng vô cùng. Đến đón nó rất đúng giờ
- Bây giờ, Huy cần bịt mắt hân lại! – Hân nói rồi rút chiếc khăn đen bịt ánh mắt sắc sảo của nó
Xe chạy bon bon trên con đường lộng lẫy của Thành phố. Điểm dừng chân là một nơi chỉ có cát, nước và gió. Tiếng sóng vỗ ào ạt, gió khẽ lùa vào mái tóc bồng bềnh của nó
- Biển hả Huy? Sao lại đến nơi này?
- Tí nữa Hân sẽ biết!
- Có thể gỡ che mắt cho hân?
- Gắng đợi chút nữa thôi nha
Hắn đưa nó đến một bãi cái nhỏ, những dấu chân của hai người in đậm trên cát và mở che mắt cho nó. Cảnh tượng trước mắt nó thật lung linh biết bao…
Từng ngọn nến lung linh xếp thành trái tim, cánh hoa hồng bên trong rực rỡ. Cái chữ H <3 H có lẽ là ấn tượng nhất
- Quốc Huy, cái này…cái này? – Nó bỡ ngỡ trước những thứ trước mắt mìh
- Tất cả mọi thứ dành cho em! – hắn quỳ gối trước mắt nó, 1 chiếc hộp đỏ đặt ngay trước mặt, bên trong là một chiếc nhẫn bằng bạch kim sáng lấp lánh
- Đồng ý làm bạn gái anh nha!
Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác liên tiếp xảy ra. Trong lòng nó len lỏi từng giọt hạnh phúc nhỏ . Nó nhẹ nhàng gật đầu và nở 1 nụ cười thiên thần
Hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nó, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng, hắn ôm nó vào lòng. Thứ hạnh phúc này chắc chắn anh sẽ nắm giữ
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cặp nhẫn phát sáng trong màn đêm huyền ảo.
Trăng lúc này đã lên cao, hàng vạn vì sao sáng lấp lánh. Từng tiếng sóng vỗ ào ào trên biển, thấp thoáng cánh buồm trắng ngoài khơi. Cả thiên nhiên lúc này dường như cũng chứng dám cho tình yêu chúng nó…
Hôm nay đã là thứ sáu, một ngày đẹp trời với nắng và gió…
Thời gian này chúng nó ngoài việc đến lớp ra còn phải đến công ty phụ giúp việc nhà. Không có một chút thời gian rãnh
- Mai mốt đi picnic 1 bữa xả hơi đi. Dạo này mệt quá – Nó đề nghị cứ than ngắn thở dài
- Huy, chăm sóc em yêu kiểu gì mà nó ra nông nổi thế này – Thư trêu chọc
- Huy hả? Dặm đói ẻm mấy bữa giờ đó! – Hắn cũng chẳng vừa vặn gì
- Anh nói cái gì? Đăm đói em hả? Anh có khả năng ?? – Nó cải bướng
- Không không.. Anh thương em nhất mà!!! – Từ khi nào mà miệng hắn ngọt thế không biết’
- Ái chà chà, hạnh phúc ghê chưa, ganh tỵ quá chừng – Nhỏ Thư lại chọc chị Hân ^^
- Ganh tỵ gì nữa cô nương.. Anh cưng em thua Hân chắc – Duy “đại ca” đã ra tay
- Hì hì. Em biết mà! – Thư dỡ trò nịnh Duy
- Thôi không đùa nữa, mai thứ 7, đi chơi tới chủ nhật về - Nó đề nghị lần 2
- Ok, tao rãnh/ Duy cũng rạnh – Couple này đồng thanh
- Còn anh thì sao? Đi chứ?- Nó nháy mắt tinh nghịch
- Thiếu anh đây sao được – Hắn cười đáp
- Mà đi đâu bây giờ? – Thư và nó cùng hỏi 2 anh thiếu gia
- Đến vùng ngoại ô phía Đông đi, có căn biệt thự nhà anh ở đó – Hắn bảo
- Vậy nha. Mai 7h có mặt tại nhà tao. Duy qua đón Thư luôn – Nó chỉ huy
4 đứa giải tán ra và về chuẩn bị cho chuyến đi chơi đầy thú vị
~~~ Sáng hôm sau ~~~
- Công nhận tụi mày đúng giờ thật! – Nó khen Thư và Duy
- Tụi này mà ^^- Đắc ý
Để xem… Thư hôm nay mặc chiếc áo màu nắng, quần jean đơn giản cùng đôi giày bata sành điệu. Anh Duy thì cũng với gu thời trang thường ngày: áo thun, quần jean. Nó với chiếc áo phông trắng, quần jean đáy cao đóng thùng cùng chiếc thắt lưng phá cách, mái tóc buộc 1 bên kèm theo là chiếc mũ lưỡi trai sành điệu. Hắn hôm nay thật lạ, mọi hôm áo sơ mi lịch lãm, hôm nay áo thun trắng cùng quần jean cá tính hơn. Không hẹn mà gặp, màu áo của nó và hắn giống nhau cứ như áo cặp …
4 người 4 kiểu nhưng ai cũng có nét đẹp riêng và là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Anh Duy chở Thư, hắn chở nó chạy bon bon trên con đường quen thuộc
Địa điểm dừng chân là vùng ngoại ô phái Đông Thành phố. Nó bước xuông xe, dang rộng cánh tay đón gió sớm. Hắn từ phía sau choàng tay ôm eo nó
- Nơi này thật tuyệt anh à! – Nó rất thích thú
- Sau này chúng ta cưới nhau về đây sống được ha! – Hắn ôm nó và nói
-Ai bảo cưới anh thế, hoang tưởng…
- Không cưới anh thì ai dám cưới em. Haha!!
- Hai tụi bây thân mật ghê hà.. – Thư và Duy xen vào
- Kệ tụi tao, xem lại tay của mấy chế kìa… - Nó
Thật sự Duy cầm tay Thư thật chặt, lặng lẽ đóng nhận ánh ban mai ( vậy mà nói hai người kia.. lạy luôn ^^)
Cuộc sống là vậy, hạnh phúc luôn có khắp mọi nơi. Nếu chúng ta có cách nắm bắt và giữ nó thật chặt thì nó sẽ mãi bên cạnh chúng ta
Căn biệt thự riêng của nhà hắn sang trọng vô cùng. Xung quanh nhà được trang trí những cây thường xuân tốt tươi, khuôn viên nhà còn có hồ bơi, sân bóng mini… mọc giữa cánh đồng cỏ bát ngát,quả thật đây là căn biệt thư lí tưởng và là ao ước của nhiều người
- Wow, đẹp quá. Đúng là thiếu gia nhà danh giá mà! – Thư khen nức nở
- Anh cũng vậy nè, em nói anh nghèo chắc – Duy phát ghen ^^
- Anh tự nói nha, em không biết à, hì hì – Anh Thư nủng nịu
- Hôm nay cho hai chị em nhà ngươi nội trợ nha, không có đầu bếp ở đây! – Hắn tỏ vẻ thích thú (muốn xem vk tương lai nấu nướng ntn đây mà!)
- Đơn giản thôi! – Nó và Thư nháy mắt tinh nghịch và chạy đến siêu thị mua đồ
Bây giờ đồ ăn sống đã có, đến công đoạn chế biến nữa thôi. Mỗi đứa mỗi việc chia nhau, Thư nhặt rau, nó thái thịt,… Đầu óc nó lúc này cảm thấy thật choáng váng. “toang” – cái bát trên tay nó rơi xuống đất vỡ ra từng mảnh nhỏ
- Hân mày sao vậy? – Thư bỏ việc chạy đến đỡ nó
- Tao thấy chóng mặt quá. Dạo này tao hay bị vậy lắm! – Nó kể cho người bạn thân nhất nghe
- Mày đi bệnh viện khám chưa?
- Có sao đâu mà bệnh với viện cơ chứ. Chắc thiếu ngủ thôi
- Để khi nào rãnh tao đi với mày – Thư vừa dứt lời 1 giọng nói lạnh lùng khác tiếp lời
Hắn và Dy trên lầu nghe tiếng vỡ cũng xuống xem sao, từng mạnh vụn chén văng tung tóe
- Có chuyện gì sao? – Hắn thấy Thư đỡ hân rất lo lắng
- Không sao cả, mới nảy em thấy con chuột nên làm rơi chén thôi – Nó gắng cười thật tươi để hắn bớt lo lắng
Cuối cùng thì cũng đã hoàn thành 1 bữa ăn thịnh soạn với đầy đủ các chất dinh dưỡng, hấp dẫn, cách bày tiết sang trọng, mùi hương tỏa ngát cả khu biệt thự
- Ái chà, em cũng biết nấu hả Thư – A.Duy không tin vào mắt minh
- Em yêu tao nấu không đó mày, hân nấu tuyệt cú mèo!! – hắn chỉ tấm tắc khen mỗi mình hân
- Huy cứ làm quá,con Hân nó bị… - Thư định nói gì nhưng kịp ngưng lại
- Hân em bị gì? Em có chuyện giấu anh? – Hắn hỏi dồn dập
- À, ý con Thư nói em bị dứt tay ắ mà! – Nó chìa ngón tay bị dứt cho Huy xem. Cũng may là có vết đứt khi nó dọn những mãnh vở chén chứ nếu không cũng chẳng biết ăn nói sao nữa
- Ừ ừ, đúng vậy đó Huy – Thư cười cười
Mới vừa nhìn thấy nó bị đứt tay, hắn chạy cuống cuồng chạy đi tìm băng cá nhân
- Đưa tay đây cho anh! – hắn bỏ nó ân cần và nhẹ nhàng băng lại vết thương cho nó
“ Mới chỉ là vết thương nhỏ anh ấy đã lo lắng như vậy, liệu mình xảy ra chuyện gì thì sao?” – Nó khẽ nhìn gương mặt tuấn tú ấy mà khẽ nhói lòng
- Thôi ăn đi. Đồ ăn nguội hết cả rồi này! – thư lên giọng nhắc nhở ^^ ( chị ấy đang đói!)
- Đây,em ăn nhiều vào Hân! – Hắn gắp thức ăn vào chén cho nó
- Em cũng ăn nè Thư! – Duy không thể để mình thua hắn được…
Cuối cùng thì bữa ăn cũng qua đi trong hạnh phúc. Chắc đây là bữa cuối cùng 4 đứa được ngồi bàn ăn chung như thế này. 2 đứa nó ngồi xem TV cho tiêu cơm rồi mới đi ngủ . Thư và nó ngủ chung một phòng, hắn 1 phòng riêng, Duy 1 phòng riêng bởi có lẽ hắn thích sự yên tĩnh
- Hân, mày quả thật không sao chứ? – Thư vẫn chưa bớt lo lắng
- Chắc là không – Nói vậy cho Thư bớt lo nhưng dường như nó cảm thấy dạo gần đây sức khỏe bản thân hơi tệ
- Tao qua phòng Quốc Huy lát nha, mày buồn ngủ thì cứ ngủ trước – Nó khóa cửa phòng và bước sang phòng hắn. Phòng hắn đối diện phòng nó, còn phòng Duy thì bên cạnh
“ Cốc…cốc” – Huy, em hân nè!
- Em vào đi, cửa anh không khóa đâu!
Nó bước vào, vẫn là cái gam màu quen thuộc hắn thích, hắn trong bộ đồ ngủ thật menly ^^ đang nằm xem TV
- Mới đây mà đã nhớ anh rồi sao? – Hắn ngồi dậy tắt TV trêu nó
- Xí, ai thèm nhớ- Nó ngượng
- Vậy em qua đây có chuyện gì hả?
- Em muốn hỏi anh một chuyện – Mặt nó trông có vẻ bí hiểm
- Em nói đi, anh đang nghe!
- Anh… có yêu em không? – Tự nhiên nó hỏi câu ấy
- Đương nhiên, không yêu em thì yêu ai?
- Và nếu như có ngày em lừa dối anh, rời xa anh, không còn bên anh nữa thì tình yêu ấy vẫn sẽ nguyên vẹn? – nó cúi mặt xuống, không dám đối diện với ánh mắt hoài nghi lúc này của hắn
- …
- Và nếu như có ngày em lừa dối anh, rời xa anh, không còn bên anh nữa thì tình yêu ấy vẫn sẽ nguyên vẹn? – nó cúi mặt xuống, không dám đối diện với ánh mắt hoài nghi lúc này của hắn
- Hân, em có chuyện gì sao? – hắn khá ngạc nhiên trước câu hỏi ngớ ngẩn của nó
- Anh trả lời đi!
- Điều đó tất nhiên, dù em là ai, làm gì, ở đâu anh vẫn sẽ mãi yêu em! – Dứt lời, hắn ơm nó vào lòng thật chặt như để chứng minh lời nói lúc nảy. nó tin tưởng vào hắn, nghe được câu nói này nó đã mãn nguyện lắm rồi, nhất quyết nó không thể đế hắn vì nó mà đau lòng được…
- Vậy em yên tâm rồi. Anh ngủ ngon nha – Nó hôn vào má anh một cái thật ngọt ngào và bước ra khỏi phòng
--- Trở lại phòng nó và Thư---
- Mày gặp Huy có chuyện gì vậy? - Thư nghe tiếng mở cửa liền hỏi nó
- Không có gì, chuyện nhỏ thôi à! – Nó
- Ừ thôi ngủ đi. Trong mày tệ quá
Hai con người chìm vào giấc ngủ say. Bầu trời đem tĩnh lặng, chỉ còn sao và trăng lung linh giữa bầu trơi thăm thẳm. còn hắn lo lắng, băn khoăn trước câu nói của nó nên không làm sao chợp mặt được… nhưng thời gian vẫn tuần hoàn, một ngày mới lại bắt đầu…
Tia nắng sớm rọi vào khe cửa sổ, nó nheo đôi mắt buồn choàng tỉnh giấc
- Thư dậy đi. Hôm nay phải về rồi – Nó gọi Thư dậy
- À ừ, tuân lệnh bà cô!! – Thư chạy nhanh xuống giường
- Mày đứng lại cho tao, ai là bà cô chứ, nghe già ૮ɦếƭ mất!- Nó đang đuổi theo thư thì cơn đau đầu lại “khởi nghĩa”, cơn đau lần này còn dữ dội hơn lần trước
- Mày lại bị đau đầu hả? – Thư chạy vội đến đỡ nó
- Không sao. Mày đừng nói với Quốc Huy nha, tao không muốn ảnh phải lo láng cho tao nữa – Nó lại một mực nói không sao
- Mày thật là ngốc mà… - Thư cảm thấy cô bạn này chỉ biết nghĩ đến người khác
Làm vscn xong, nó cùng Thư xuống đại sảnh chuẩn bị về nhà
- Em không ngủ sao mặt trắng bệch vạy hân – Vẻ mặt nó lúc này khiến lần nữa hắn phải để tâm
- Nhớ anh quá nên không ngủ được. bắt đền anh đấy! – Nó cười tươi nói đùa để giảm bớt căng thẳng trong lòng hắn
- Thôi, go home, huy chở hân, tao chở Thư về - A.Duy thúc giục
- Khoan đã – Thư có chút ý kiến
- Sao vậy em? – Duy thắc mắc
Thư quay sang hắn nói:
- Mượn Hân hôm nay nha, Thư có chuyện cần nói với hân. Huy về cùng Duy đi!
- Ờ cho mượn hân đó, nhớ trả nha – Hắn gật đầu đồng ý
Trên con đường quen thuộc này, biết bao kĩ niệm giữa nó và hắn…
- Hân, có phải mày bị bệnh gì không?
- Có lẽ vậy, dạo gần đây sức khỏe tao giảm sút lắm
- Vậy mày đi khám chưa?
- Vớ vẩn, nơi quái quỷ đó tao ứ thèm đến- Nghe nó nói vậy Thư cũng đành bó tay với con bạn mình
Vào nhà ngồi trò chuyện với nó được một lúc thì Thư ra về, nó cũng đứng dậy tiễn Thư nhưng… “RẦM”
Nó đã ngã xuống sàn, Thư hốt hoảng dìu nó ra xe chạy thật nhanh đến bệnh viện XX – bệnh viện lớn và có uy tín nhất cả nước
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn báo hiệu bật lên. Bên ngoài chỉ có mỗi mình Thư, Thư rút điện thoại trong người gọi cho bác Cường- ba của nó.
“ Tút…Tút” – Sau một hồi dài bên kia mới có người bắt máy
[Alo]
- Dạ, con Thư đây bác
[ Thư, cn gọi bác có chuyện gì không?]
- Bác đến bệnh viện XX gấp đi, hân nó bị ngất con vừa đưa nó đến bệnh viện. Khoa cấp cứu tầng 2 nha bác
[ Ừ rồi, bác đến ngay]
Ở đầu dây bên kia, ông Cường gấp vôi chiếc Laptop, lấy chiếc áo khoác vest chạy thật nhanh ra ngoài. Trước khi đi ông không quên dặn thư kí
- Hủy bỏ tất cả các cuộc họp trong ngày hôm nay ngay
- Thưa giám đọc nhưng… - Thư kí e ngại
- Không nhưng nhị gì cà, đối tác nào không đồng ý thì hủy hợp đồng, bây giờ con gái tôi đang trong bệnh viện
- Dạ giám đốc – Lần đầu thư kí thấy giám đốc khẩn trương và lo lắng đến nhường này
Ông chạy thật nhanh đến khoa cấp cứu của bệnh viện
- Thư, con bé hân có sao không?
- Bác sĩ đang ở trong ạ, chắc là ổn thôi bác!
‘ Ting”, đèn đã tắt, cửa phòng cấp cứu dần mở ra. Giám đốc bệnh viện ra ngoài, đây là trường hợp đặc biệt nên đích thân giám đốc phải trực tiếp ra tay ( tiểu thư tập đoàn lớn mà)
- Bác sĩ con tôi/ bạn cháu sao rồi? – Cả ba nó và Thư lúc này đồng loạt hỏi
- Tiểu thư bị…