Nó đã đến nhà hắn. Một căn biệt tự nguy nga lộng lẫy, xung quanh nhà còn có loài hoa mà hắn thích nhất – hoa thường xuân
-Chào chị, em gặp Quốc Huy! – Nó bào chị giúp việc
- Thiếu gia trên phòng á em. Mấy hôm nay cậu ấy không ăn gì hết, lại không cho tụi chị lên phòng- Chị giúp việc bất lực
Nó chạy thẳng lên phòng hắn. Căn phòng nó đã từng đặt chân đến. Nó để lại biết bao suy luận cho người làm:
-Cô bé lên đó không biết thiếu gia có nổi giận không? –n1
- Cô ấy gọi thẳng tên thiếu gia luôn ấy! –n2
- Cơ mà thiếu gia rất quan tâm cô gái này! –n3
Bla…bla… Nhưng mà người làm trong nhà cũng rất thích nó
“ Cạch”- cửa phòng không khóa, nó vào một cách dễ dàng. Hắn đang ngủ trên giường, gương mặt có vẻ xanh xao hơn trước
Nghe tiếng bước chân, hắn tỉnh giấc
-Ai bảo cô đến đây?- hắn nói có vẻ giận dữ
-Không cần thì tôi về nha –Nó bước lùi 1 bước
- Khoan, cô ngốc này thật là…
- Anh bảo ai ngốc thế?- Nó giận
-Không đùa cô nữa. Tôi đói và mệt lắm đây nè!
Cô đến bên cạnh hắn, lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên gương mặt điển trai ấy. Tim cô bỗng nhói lên. Lần trước hắn chăm sóc cho cô, bây giờ thì ngược lại rồi
Bàn tay ngọc ngà của nó từ từ chuyển động trên gương mặt hắn để lau những giọt mồ hôi ấy thì… hắn dùng tay hắn nắm lấy bàn tay nó
-Anh làm gì vậy?- Gương mặt của nó từ trắng đã chuyển sáng đỏ
-Đừng xa tôi nhé! –Hắn nói 1 cách đầy cảm xúc
-Tôi đi nấu cho anh ăn lót dạ- Nó đánh trống lãnh rồi chạy xuống nhà, trong lòng hắn thật sự rất HAPPY^^
____________________________________
-Cháo đây, anh ăn đi, người bệnh ăn cháo trắng mới tốt- Nó bước đến cùng tô cháo trên tay
- Cháo gì cũng được. Miễn sao là do em nấu! –Hắn cười
- Đã bảo không được gọi là em cơ mà!
- Sớm muộn rồi cũng anh – em thôi hà! – hắn cười chút gian
Nó đút từng muỗng cháo một cho hắn. Nó là 1 tiểu thư nhưng những công việc bếp núc nó cũng biết chút chút ( nữ công gia chánh í )
Căn phòng ngập tràn tiếng cười…
Căn phòng ngập tràn niềm vui…
Căn phòng ngập tràn hạnh phúc…
Nhưng liệu hạnh phúc đơn giản ấy sẽ ngừng lại ở 1 giây nào đó hay sẽ đi đến hết quãng đời này…
~~~
Hắn tiễn nó ra cổng….
-Cô còn thiếu tôi một điều kiện, nhớ không? Tôi muốn cô trả- Bắt đầu đòi nợ …
- Vâng tôi nhớ! Anh muốn tôi giúp gì cho anh?
- Ngày mai có buổi tiệc sinh nhật con gái cưng của lão tương trường Minh Quang, cô có thể đi với tôi?
- Cũng được, đã nợ là phải ra. Ba tôi cũng muốn tôi đến buổi tiệc này- Thật trùng hợp, cô nở 1 nụ cười nhỏ…
Sau phút tạm biệt. Nó lại bước đi trên con đường đầy nắng và gió…
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên: [ Love Me Right – EXO ]
-Alo, em nghe anh! –Giọng ns đầm ấm của nó
-[ Mai em rãnh không. Đi dự tiệc sinh nhật cùng anh? ] –H.Anh ở đầu dây bên kia
-Sinh nhật Ngọc Mai hả anh? Mai em cũng đi nhưng… - nó em ấp
-[ Sao em, em có hẹn hả?]
-Em đi cùng Quốc Huy rồi anh!
-[ À, vậy thôi, anh đi 1 mình. Hì
-Dạ, mai gặp, bye anh
-[ Bye em]
Nó cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Bên cạnh nó luôn có Anh Thư, có ba, có Anh Duy, có anh trai H.Anh và còn có cả hắn – Quốc Huy
.
Hạnh phúc là thế, là khi cùng những người thân yêu nhất bên cạnh…
Ngày nữa lại qua. Hôm nay – sinh nhật Ngọc Mai – tiểu thư tập đoàn Red – con gái của Minh Quang
______________________________________
Xe của hắn đã đứng đợi trước cổng nhà nó. Nó bước ra…
Một chiếc váy màu xanh nhạt như màu băng. Trên người với vài món trang sức danh giá của tập đoàn nhà nó, đơn giản nhưng rất sang trọng. Đôi giày cao 5 phân màu trắng bạc. Mái tóc 乃úi 1 bên với chiếc vương miệng nhỏ xinh xắn. Trong nó như cô công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Cô công chúa kiêu sa, lộng lẫy
Hắn thì khỏi phải nói: lịch thiệp, sang trong và lạnh lùng là phong cách của hắn
Hắn 1 phút đơ người trước vẻ đẹp thuần khiết không son phấn ấy. Nhịp đâu con tim bắt đầu thổn thức.
-lên xe thôi công chúa!!!
-Cảm ơn hoàng tử - Nó cùng hắn bước lên 1 chiếc xe sang trọng
.
Chỗ dừng châ là 1 nhà hàng cao cấp với thiết kệ mang phong cách châu Âu
Nó bước xuống, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đã hướng về nó cho đến khi hắn xuất hiện… Không 1 ai rời mạt khỏi 2 đứa nó. Nó khoác tay hắn bước vào trong như 1 cặp tình nhân yêu nhau thật sự… Cặp đôi trai tài gái sắc làm tâm điểm chiêm ngưỡng của mọi người. Hoàng Anh thấy vậy cũng mừng cho tụi nó. Anh hy vọng em gái cũng là người con gái anh từng yêu nhận được hạnh phúc
Không hẹn mà gặp, Anh Duy cùng Thư cũng đến dự tiệc
-Trong hai người cứ như 1 cặp ấy! –Nó cùng hắn nói Thư Duy…
-Hai cái người này ^^! – Thư cùng Duy nói
-A! Anh H.Anh đây rồi. trông anh thật bảnh nha!- Nó nói nhưng không để mắt đến chàng trai bên cạnh
-Lo nắm giữ cơ hội này đi em trai –H.Anh nói nhỏ với Quốc Huy. Hắn nghe thấy cũng giật mình gật gù
-Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì vậy? Lại gặp con quỷ cái khó ưa đó ở đây! – Anh Thư tức giận khi nhìn thấy bản mặt giả tạo của Nhã Phương
-Kệ nó đi Thư, bận tâm làm gì? – Nó không quan tâm tới Nhã Phương
…
.
Nhã Phương lướt qua nó, không quên liếc nó một cái sắc lạnh. Trong đầu cô ta dường như đã có kế hoạch gì hoành tráng lắm để đối phó nó…
Và đây là phần quan trọng nhất… Ngắm nhìn dung nhan của Ngọc Mai – đại tiểu thư , nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay
Nghe lời đồn thì Ngọc Mai là một cô nàng dễ thương ( thua nó ấy nha). Cô ấy tốt bụng, hiền lành và hòa đồng trong cuộc sống. Ngọc Mai 17t bằng tụi nó và hắn. Nhưng đây chỉ là lời đồn thôi, thực hư ra sao thì phải tiếp xúc mới hiểu rõ được
-Chúng ta cho tràn pháo tay chào đón sự xuất hiện của tiểu thư Đặng Nguyễn Ngọc Mai- Tiếng MC nói lớn
Mọi ánh mắt đều dồn về cô gái đang tiến về lễ đài
Một cô gái với mái tóc nâu, đôi mắt to tròn. Cô mang trên người một chiếc váy dạ hội úp иgự¢ màu hồng phấn đính đá quý lấp lánh…Một số đồ trang sức của tập đoàn Phạm Trương ( nhà nó ấy). Danh bất hư truyền, Ngọc Mai quả thật là 1 cô gái dễ thương
Một trong số người trong bọn nó cảm thấy rung động trước vẻ đẹp ấy là H.Anh của chúng ta. Quốc Huy và Anh Duy đều có đối tượng nên không đoái hoài gì nhiều
Buổi tiệc diễn ra khá yên ổn, N.Mai đi chào hỏi mọi người. Đến chỗ bọn nó, cô nán gót ngọc lại lâu hơn…
-Xin chào Bảo hân tiểu thư và Quốc Huy thiếu gia, còn có H.Anh, Anh Duy và Anh Thư- Quả thật tên tuổi của tụi nó được giới thương nhân biết đến…
- Chào cậu/ Chào cô/ Chào em – Bọn họ đồng thanh
Lời đồn quả thật không sai, Ngọc Mai dễ gần, dễ tiếp xúc, thân thiện hết chỗ chê…Khiến tim ai kia xao xuyến…
-Chúng ta có thể làm bạn, nói chuyện với 2 cậu khá vui- Mai nói và cho con trai ra rìa ^^
- Sẵn lòng!!!
Từ nảy đến giờ, N.Mai để mắt đến người con trai với cái tên Hoàng Anh. H.Anh luôn chú ý đến cách cư xử của Mai
-Anh là H.Anh, chúng ta có thể nói chuyện
-Tất nhiên rồi!!
Thế là Mai và Anh nói chuyện rất vui vẻ. Ngọc Mai đến lấy ly rượu khác thì không may cố vướng phải tà áo…TÉ ^^
Cô ấy không té, thân hình nhỏ nhắn của cô đang ở trên vòng tay rắn chắc của 1 người – Hoàng Anh
4 ánh mắt nhìn nhau say đắm, nhịp tim của họ hòa làm 1 nhịp cho đến khi Ngọc Mai ngược ngùng đứng dậy. Từ xa kia, Bảo Hân vui mừng vì anh trai đã tìm được một nữa kia của mình
“ BỤP” – cả nhà hàng tối sầm, mọi ánh đèn đầu đã tắt
-Bây giờ chúng ta cùng chơi 1 trò chơi – Tiếng MC làm mọi người thắc mắc
- Mọi người hãy đi tìm 1 nữa kia của mình theo tiếng gọi trái tim. Nếu chúng tôi thấy ai đẹp đôi thật sự thì cắc cặp ấy phải hôn nhau trước sự chứng kiến của mọi người- MC hướng dẫn luật chơi ( bảo đảm ai bị dính sẽ làm MC không toàn mạng ra về )
Cả phòng nhốn nháo cả lên, ai cũng mong mình sẽ không đẹp đôiđể phải hôn nhau trước mặt bàn dân thiên hạ…
Ngọc Mai đứng gần Hoàng Anh. Cô tính đi ra chỗ đó nhưng bản tay cô đã vì khóa chặt: “Đừng đi Mai” – Tiếng H.Anh khiến cô ở lại
Nó và hắn cũng không đi đâu xa nhau. Không muốn ai khác ngoài nó, vòng tay hắn đã ôm lấy nó 1 cách chắc chắn. Duy và Thư cũng khỏi nó, 1 couple thật sự
Ánh đèn chiếu xuống chỗ nó và hắn, H.Anh và N.Mai, A.Thu và A.Duy và còn cả vài cặp tình nhân khác nữa
-Họ là những cặp rất đẹp đôi. Chúng ta hãy chứng giám cho tình yêu đó ( 6 đứa tụi hắn cũng chưa phải ny!!)
1….2…3…
5 cặp kia đã lần lượt khóa môi nhau…
H.Anh cũng đã đặt môi mình lên môi N.Mai
Anh Duy cũng không dể chậm hơn…
Hắn và nó nhìn nhau 1 hồi, gương mặt nó đả đỏ vì ngượng. Người con gái anh yêu đứng trước mặt, anh đưa môi anh gần nó, đặt lên môi nhỏ xinh của nó 1 nụ hôn ngọt ngào…
Con nhỏ Nhã Phương chứng kiến nó và hắn trong lòng thật sự rất tức tối, ác cảm trong người cô ả dâng lên cao trào…
Trong giây phút này, họ đã nghe được nhịp tim của nhau. Khoảnh khắc đáng nhớ đối với mỗi người
Từng nụ hôn ngọt ngào kết thúc. Nó thì ngại chạy ra phía ngoài lan can, hắn cũng chạy theo…...
Từng nụ hôn ngọt ngào kết thúc. Nó thì ngại chạy ra phía ngoài lan can, hắn cũng chạy theo…
- Cô bị sao vậy?- Hắn vờ hỏi
- Anh có biết… nụ hôn đầu đời đã bị ăn ςướק không? – Mặt đỏ lên như gấc^^
- Cô tưởng lần thứ hai tôi hôn con gái chắc?
Im lặng 1 hồi lâu, hắn lên tiếng:
- Tặng cô cái này, xem như đền bù đó! – Hắn rút trong túi ra một chiếc kẹp tóc
Chiếc kẹp tóc rất đẹp, có một không hai dành riêng cho nó. Trên chiếc kẹp còn có một bông hoa tuyết lấp lánh. Hắn kẹp lên mái tóc nó.
- Nó hợp với cô lắm, công chúa tuyết!
- Cảm ơn anh, hoàng tử băng.
- Này hai đứa bây ở ngoài này làm gì? – Thư và Duy chui từ trong ra. Vào đây ăn chút gì đi!... Bốn đứa vào trong:
- Duy, Huy, hai con vào đây ta có chuyện cần bàn- ông Minh Quang gọi 2 người hắn lại
Hắn và Duy đành để hai đứa nó lại. Lòng hắn cảm thấy bất an: “ Nhã Phương cô ta ở đây?” nhưng nghĩ lại thì đây là nơi đông người chắc cô ả cũng chẳng giở trò gì được
- Hân đứng đây, tao đi vào nhà vệ sinh lát!- Thư chạy đi, chỉ còn lại nó
“ Đây chẳng phải là cơ hội sao?” – Nhã Phương cô ta cười đểu
- Hân, xin lỗi chuyện đã qua. Chúng ta là bạn! – Cô ta nâng ly rượu trên tay cùng 1 lọ hương gì đó
Nó không uống rượu Nhã Phương đưa cho, chỉ đứng nghe thôi. Dường như nó cũng đề phòng nhỏ. Cô đâu ngờ người tính không bằng trời tính, đầu cô bắt đầu choáng váng, mắt dần dần nhắm lại, nó đã bị mùi hương ấy làm ngất đi
Chỗ nó đứng gần lối ra vào nên được Nhã Phương dìu ra khỏi nhà hàng mà không ai biết. Vô tình có một chị phục vụ nhìn thấy điều này nhưng chỉ là người làm cô cũng cho qua
Anh Thư trở lại không thấy nó cũng nghĩ là nó đi đâu đấy thôi, Thư không nghi ngờ gì
Sau khi bàn chuyện với ông Minh Quang xong, tiệc cũng đã tàn
- Về thôi Thư!- Duy nói
- Hân, cô ấy đâu rồi?- Hắn nhìn quanh không thấy dáng hình quen thuộc của nó
- Thư đi vệ sinh xong không thấy Hân, cứ nghĩ nó đi đâu. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hân đâu cả! – Thư rất lo lắng
- Chẵng lẽ cô ấy xảy ra chuyện gì? – Hắn giờ rất hoảng hốt
- Bình tĩnh đi Huy! – Duy an ủi
Hoàng Anh nảy giờ đang “tâm tình” với Ngọc Mai nghe tiếng to cũng vào xem
- Có chuyện gì vậy mấy em? – H.Anh hỏi
- Khốn kiếp, chẵng lẽ là bắt cóc ư? Sinh nhật của tôi mà dám làm vậy, không biết ai liều mạng – Lần này cả Ngọc Mai cũng không nhịn nổi
- Bắt cóc, phải rồi. Nhã Phương cô ta đâu? – bây giờ nghe hắn nói mọi người mới suy nghĩ lại
- Thưa Quốc Huy thiếu gia, mới nảy tôi thấy một cô gái dìu một người đang bất tỉnh ra ngoài – Chị phục vụ mới nảy kính cẩn thưa
- Cô gái bị ngất ấy trong như thế nào? – Hắn làm rõ, linh cảm mách bảo rằng người con gái ấy chính là Bảo hân của anh. Anh còn chưa nói rõ tình cảm của mình với cô ấy mà…
- Tôi chỉ thấy cô ấy mặc chiếc váy 2 dây màu xanh và trên tóc thoảng qua chiếc kẹp tóc trắng rất đẹp – Chị phục vụ
- Vây người mang cô ấy đi là ai? Bà có nhìn rõ?
- Hình như là tiểu thư Nhã Phương ạ!
- Nhã Phương, lại chính là cô ta, con người khốn kiếp này, cô ta ăn gan hùm à? – Lần nảy cả đám bọn hắn đều tức giận nói lớn
- Chị lui đi, tôi sẽ cho người trọng thưởng – N.Mai nói với chị ấy
“ A, đúng rồi! Chiếc kẹp tóc mình tặng!” – Hắn như chợt nghĩ ra điều gì đấy!